Chương 41

Hành lang yên lặng như tờ. Có lẽ cuộc sống trở nên quá tiện lợi, nếu như có thang máy chẳng mấy ai lại chọn đi thang bộ. Chung quanh vắng tanh, cô quạnh đìu hiu, không bóng người lảng vảng hệt như góc hành lang năm ấy hai người trao nhau cái hôn nồng say. Ngọn đèn hiu hắt tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ chỉ đủ soi rõ tấm biển "Exit".

Đôi mắt Đăng Dương sẫm lại, những thứ cảm xúc khó gọi tên cứ cuộn xoắn trong lòng. Anh nhìn em với ánh mắt lạnh như ly rượu bỏ thêm đá. Chảy vào họng thì lạnh nhưng xuống đến bụng lại nóng rẫy.

Trước đây chỉ khi ở những nơi vắng vẻ, Pháp Kiều mới thể hiện sự thân thiết với anh. Còn những nơi đông người, em chẳng nói với anh câu nào. Nhưng tối nay em lại dẫn theo một người đàn ông khác, thoải mái tự nhiên nói cười đến vậy.

"...Để sau đi." Pháp Kiều cố lách người.

Đăng Dương chặn em, như thể muốn giam cầm em mãi như vậy.

"Ngay bây giờ." Anh lạnh lùng nói.

Hai người đứng đối diện nhau. Pháp Kiều muốn giữ khoảng cách nhất định, nếu anh tiến lên em sẽ lập tức lùi bước. Chẳng ai ngờ hai người đã từng có vô số lần mũi giày chạm nhau. Đăng Dương khi ấy rất thích hích mũi giày em, bàn chân ấy bé xinh, đáng yêu đến mức muốn đùa nghịch mãi. Nhưng giờ đây em sẽ không để anh làm như vậy nữa.

Ánh nhìn chạm nhau, nét mặt cả hai không ôn hòa cũng chẳng có ý muốn trò chuyện. Nhưng cũng không giống như sẽ tính toán chuyện cũ, lại chẳng dọa nạt đằng đằng sát khí. Không thể miêu tả rõ ràng cũng chẳng thể gọi tên.

Đăng Dương cảm nhận cơ thể mình hơi choáng váng do men rượu nhưng mạch suy nghĩ không bị đứt đoạn. Anh nhớ đến cái ngày ở quán bar, Hải Đăng đã hỏi anh, "Mày có thấy Nấm Nhỏ thay đổi rất nhiều không?"

Im lặng hồi lâu, anh mới bình thản đáp lời, "Hơi béo."

Hải Đăng không hiểu được ý anh, chỉ cho rằng anh đang nói đùa.

Em có da có thịt hơn chắc hẳn sống rất tốt.

"Nói gì cơ? Tôi đang có việc." Pháp Kiều thúc giục.

Di động của em lại rung lên, nhưng rõ ràng rất khó để nghe điện vào lúc này.

"Trong mắt em..." Đăng Dương cũng chú ý đến chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng, màn hình hiện lên ba chữ anh Hoàng Dương.

Anh nhếch mép mỉa mai, "...Đăng Dương tôi là một thằng khốn nạn phải không?"

"...Tôi chưa từng nói như thế."

"Tôi không dát vàng lên mặt mình, nhưng giờ em tìm một gã vừa già vừa tồi tệ là thế nào?" Đăng Dương không rời mắt khỏi di động của em.

Bàn tay lại siết chặt cổ tay em trong vô thức, "Ghê tởm tôi hả?"

"...Tôi ghê tởm anh làm gì?"

Pháp Kiều không thể hiểu nổi, nhưng nghĩ đến việc anh đã uống khá nhiều rượu, chỉ ba ly rượu trắng anh uống khi nãy với em cũng khiến người ta rùng mình, "Trần Đăng Dương, anh uống say rồi, về phòng đi."

Nhưng vừa ngước mắt lên lại thấy anh chẳng có vẻ gì là đã say. Gương mặt góc cạnh vẫn bình tĩnh như thường.

"Đừng gọi tôi là Trần Đăng Dương." Đăng Dương chán ghét nói.

Pháp Kiều hít sâu một hơi rồi gọi tên anh, "Đăng Dương, tôi không cảm thấy anh ấy đã già, anh ấy mới ba mươi tuổi. Hơn nữa tôi có yêu một người bảy, tám mươi tuổi cũng đâu liên quan đến anh? Chẳng nhẽ anh không thể quên tôi đấy chứ?"

Đăng Dương anh muốn gì được nấy, vừa đẹp trai cao ráo lại giàu có, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để đám con gái vây quanh. Em tự nhận lời mình vừa rồi chẳng biết là đang ghê tởm ai. Nhưng Đăng Dương lại chỉ yên lặng nhìn em một lúc lâu rồi thốt ra, "Đúng."

Chẳng nói rõ là nhớ thương, yêu nhiều hay hận nhiều hơn. Chính vì yêu rồi lại hận khiến anh không thể nào quên được em.

Pháp Kiều nín thinh.

Cảm xúc lúc này như suối nước đóng băng giữa mùa đông, lại như cái nóng oi bức của mùa hè, ngột ngạt trong lồng ngực, nóng lạnh xen nhau không có lối thoát.

"Tôi đã làm gì có lỗi với em?" Men rượu bốc lên, nét mặt anh vẫn như thường nhưng lý trí đã bị tình cảm cùng men rượu xâm chiếm, "Để em đi mãi chẳng quay về như vậy."

Kể từ đêm hôm đó, em không gọi cho anh nữa, cũng không nhắn tin. Em rời đi một cách dứt khoát, dường như chỉ chờ anh nói ra câu ấy. Anh bảo để em đi, nhưng nếu em thích anh hẳn sẽ tự quay về. Anh không muốn mang gánh nặng để ép buộc em. Chẳng ngờ em không những không quay về mà còn chạy hẳn sang một phương trời xa xôi khác. Mà nơi đó với anh cách trở cả núi cao sông dài.

Gió bên ngoài rít lên từng cơn, hạt mưa bị tạt đập rào rào vào cửa sổ. Pháp Kiều nhìn thẳng vào mắt anh, đoạn nhoẻn miệng cười, "Nếu có quay về phải là anh về trước chứ."

"Ban đầu anh trêu chọc tôi, sau đó chính anh lại cảm thấy phải yêu đương lén lút với tôi vô cùng phiền phức, có đúng không hả Đăng Dương?"

Người buông tay trước cũng chính là anh. Dựa vào đâu lại muốn em quay về trước.

Đăng Dương nhấp môi nuốt nước bọt, đôi môi mím chặt rồi lại hé mở.

"Em có ý gì?"

"Lúc anh cần vui vẻ thì giữ tôi khư khư bên cạnh mua vui cho anh, chán rồi thì ruồng rẫy, xua đuổi tôi đi mau cho khuất mắt, vậy mà bây giờ anh còn dám hỏi tại sao tôi không đổi ý quay về tìm anh ư?". Pháp Kiều bật cười, "Đúng là tôi thích anh đấy, nhưng tình cảm ấy có đáng để tôi khiến mình hèn hạ thế này không?"

"..."

Cả một câu dài nhưng chỉ ba từ "Tôi thích anh" lọt được vào tai của Đăng Dương.

"Vả lại tôi quay về tìm anh làm gì cơ chứ?"

Trái ngược với cảnh mưa gió dữ dội ngoài trời, giọng em từ tốn, bình tĩnh vô cùng, tưởng như chẳng một cảm xúc tồi tệ nào đang dậy sóng bên trong, "Anh muốn tôi đừng vụng trộm mà thay vào đó hãy cứ ngẩng cao đầu đi bên anh một cách đường hoàng, nhưng điều đó là không thể với tôi, vì vậy tôi sẽ còn tiếp tục khiến anh buồn bực, khiến anh khó chịu, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc tập luyện của anh."

Không chờ Đăng Dương đáp lời, cảm xúc của em như ngọn núi lửa phun trào không sao kìm nén được, "Anh là người hiếu thắng như vậy, nếu vì tôi mà không thể tập trung thi đấu, chắc chắn anh sẽ càng...ghét tôi hơn."

Lúc nói ra từ "ghét tôi" giọng em như nghẹn lại.

Rõ ràng khi chôn trong lòng là một chuyện, nhưng một khi đã nói ra, nỗi đau dường như nhân lên gấp bội.

Ngón tay Đăng Dương khẽ run, mi mắt vô thức rung rung, lông mi dài khép hờ, che lại những thứ cảm xúc phức tạp không thể diễn tả.

Hiểu rõ thân phân hai người giờ đã khác, Pháp Kiều đành phải cố gắng ghìm cảm xúc lại, tiếp tục giảng giải với anh, "Chúng ta là hai loại người quá khác biệt, anh có thể vô tư sống nhàn nhã, nhưng tôi thì không thể, tôi không thể để hai bác thêm phiền lòng và mệt mỏi vì tôi nữa, tôi nợ họ quá nhiều. Anh nhớ cái lần tôi đi đến quán bar tìm anh chứ, tôi lừa dối thầy em và cả hai bác, họ cãi nhau vì chuyện của tôi, ngần ấy năm chung sống, đó là lần đầu tiên hai bác tranh cãi, và lý do lại là chính tôi."

Những gì diễn ra ngày hôm đó vẫn còn in hằn trong tâm trí em. Anh Tú chưa từng to tiếng với Hoàng Ly nhưng tối đó lại quát bà đã chiều hư em. Sáng hôm sau, thấy mắt bà hơi sưng em liền biết tối qua bà đã khóc. Nhưng bác không hề trách móc em một câu. Sự khoan dung ấy khiến em cảm thấy mình đã phạm tội tày đình.

Đăng Dương không thể thốt ra một lời nào.

"Trước đây anh luôn hỏi tôi rằng, sao tôi làm người yêu của Đăng Dương mà cứ lén lút giấu giếm như vậy," Pháp Kiều khịt mũi, cố gắng gạt đi cái cảm giác ấm ức chực trào lên, "Nhưng liệu tôi có thể cũng hỏi anh một câu đó không, rằng lén lút yêu tôi lại khiến anh khốn khổ đến nỗi này sao?"

"..."

"Lúc đó hai ta đã đồng thuận sẽ giữ kín chuyện này với mọi người, là chính anh đã đồng ý với tôi, chính anh cũng thừa hiểu tôi chỉ là một đứa mọt sách nhát cáy, anh còn lấy lý do đó ra dọa nạt tôi kia mà." Pháp Kiều mím chặt môi, kìm nén hồi lâu rồi mới dằn lòng nói tiếp, "Nhưng rồi sau này anh dần mất kiên nhẫn với tôi, tích tụ những bất mãn với tôi trong lòng, cứ như thể tôi làm gì cũng là sai trái trong mắt anh vậy, mọi lời tôi nói đều có thể khiến anh bực dọc, thậm chí tôi chỉ giảng bài cho người khác thôi mà anh cũng tỏ thái độ khó chịu ra mặt với tôi."

Nghe đến đây, tim Đăng Dương quặn thắt như có từng mũi kim găm sâu vào thớ thịt.

Pháp Kiều cũng chẳng khá hơn là bao. Em vốn cho rằng mình đã quên chuyện ấy, chẳng ngờ chỉ là em chôn vùi nó thật sâu dưới đáy lòng. Nhưng cảm xúc của em càng trở nên mãnh liệt, ánh mặt của em lại càng bình thản, gần như đã tê dại, "Đăng Dương, anh muốn tôi giống như anh thì tôi không thể làm được. Mà tôi muốn anh giống tôi thì anh cũng không thể làm được."

Từng câu từng chữ của em dường như đang đưa ra kết luận cuối cùng:

"Vậy nên cần gì phải quay về?"

"Có lẽ những cô gái thích anh đều sẽ tìm cách quay lại."

"Nhưng tôi thì không."

"Vì tôi biết chuyện ấy vô nghĩa."

Trước đây Hoàng Hùng từng hỏi em, "Cậu có cảm thấy mình và cậu ta không cùng chung một con đường không?"

Hai người không đi chung một con đường, rốt cuộc hai người không phải người có thể đi chung đường. Anh chỉ là một người khách ngang qua vội vã trong thanh xuân của em, nhưng để lại dấu ấn không thể xóa nhòa, đủ khiến em cả một đời nhớ mãi.

Giọng nói mềm mại bình thản dường như vang vọng trong hành lang trống rỗng.

Đăng Dương im lặng một lúc lâu trước khi mở miệng một cách khó khăn, "Em hận tôi ư?"

"Tôi chưa bao giờ hận anh." Pháp Kiều bình tĩnh nhìn anh, "Đăng Dương, tôi biết hồi ấy anh đã nhường nhịn và bao dung tôi, cũng rất biết ơn khi anh vẫn coi tôi là bạn học, còn giúp đỡ tôi thoát khỏi em họ anh...Tôi thật sự không thù hận anh gì cả."

Đôi mắt ngày càng tối lại khi nghe em nói.

"Tôi mong anh cũng đừng oán trách gì tôi, thực ra một người hèn nhát như tôi cũng đã từng trở nên can đảm vì anh, tôi lo lắng sợ sệt, thích anh mà chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn người ta, nhưng dù là câu lạc bộ hay sân bóng, chỉ cần anh mong muốn sự có mặt của tôi thì tôi đều sẽ lấy hết can đảm để đến với anh. Đối với tôi, làm những điều này cũng là làm trái lại với bản tính của mình, về sau khi tôi biết tôi khiến anh khó chịu, còn là lý do chính khiến anh phân tâm, anh không cho phép tôi đến cỗ vũ, đời nào tôi lại dám tự cho phép mình xuất hiện trước anh."

Càng nói càng như lật giở một cuốn sổ cũ ghi chép từng chuyện.

Pháp Kiều mím môi, "Mong rằng những lời tôi vừa nói có thể làm anh thoải mái hơn một chút, chứ tôi không hề có ý gì khác."

"Mong anh có thể hiểu được, thật ra không chỉ anh khó chịu mà tôi cũng chẳng vui vẻ gì."

Chẳng biết sau khi tỉnh rượu anh có thể nhớ được bao nhiêu. Nhưng em đã nói là phải nói rõ ràng, nói một cách khẩn thiết vì em không muốn chuyện tối nay ảnh hưởng về sau này, cuối cùng lại ảnh hưởng đến việc hợp tác của hai công ty.

Đăng Dương đưa mắt nhìn ra khoảng không. Cây nấm nhỏ luôn xấu hổ đỏ bừng mặt trước kia như đang chạy về phía anh nhưng chỉ trong một thoáng đã lướt qua anh rồi biến mất. Người con trai đứng trước mặt anh đây vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng. Ánh mắt em nhìn anh không ngại ngùng cũng chẳng có chút yêu thích.

Hoàng Dương gửi tin nhắn wechat.

"Phiền anh tránh ra một chút được không?" Em hơi lo lắng, biết mình không thể cứ đứng đây nói chuyện ngày xưa với anh, "Hoàng Dương đang bị bệnh dạ dày, tôi phải đi đưa thuốc cho anh ấy."

Đăng Dương đứng yên không nhúc nhích.

Anh cụp mắt nhìn em chăm chú như muốn ghim bóng dáng em vào trong đôi mắt mình.

"Xin anh đấy, để tôi đi đi." Pháp Kiều thử gạt bàn tay nắm cổ tay mình.

Lần này anh không giữ em nữa. Sự vội vàng trong đôi mắt em khiến máu cơ thể anh như giảm xuống âm độ. Thời khắc anh vừa buông bàn tay, em ấy ngay lập tức lách qua người anh để ra ngoài.

Tiếng giày cao gót xa dần theo từng nhịp chân, nhưng tiếng bước chân vội vã ấy vẫn vang vọng bên tai anh như thể tuyên bố với anh rằng: Em đang vội đến bên một người đàn ông khác. Em đang nhung nhớ một người khác.

Bước ra ngoài nhà hàng, trời đã tối sầm. Gió lạnh thổi hạt mưa rơi ào ạt, không khí lạnh lẽo bủa vây. Pháp Kiều chỉ mặc một cái áo mỏng, không thể chống chọi được với những cơn gió thốc tới. Em cũng uống vài ngụm rượu nên không thể lái xe, đành phải vào ứng dụng tìm người lái thay, nhưng mãi không có ai nhận đơn của em. Em nôn nóng cầm ô đi sang bên đường để bắt taxi, để kệ xe của Bảo Khang  ở lại nhà hàng.

Hạt mưa trĩu nước đập bồm bộp vào mặt vải của chiếc ô. Cuộc nói chuyện vừa rồi cứ theo sau lưng em như hình với bóng, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai, xen lẫn với tiếng mưa rơi khiến tâm trạng em rối bời.

Pháp Kiều nhắm chặt mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào. Em không ngừng tự nhủ vừa rồi Đăng Dương say rượu mất lý trí. Đến khi mở bừng mắt, tuy khóe mắt hơi ửng đỏ nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Chốc lát sau, một chiếc xe taxi dừng trước mặt em, em báo địa chỉ rồi bảo tài xế nhanh chóng đi đến đó. Trên xe, em gửi tin nhắn cho Hoàng Dương rằng mình sẽ đến nhanh thôi. Mười lăm phút sau em đã có mặt trước cửa phòng anh.

Em nhấn chuông báo hiệu, chỉ vài giây ngắn ngủi Hoàng Dương đã mở cửa cho em, vừa liếc mắt đã nhận ra em không ổn. Dù Pháp Kiều có che giấu tốt cỡ nào cũng không thể qua được con mắt tinh tường của anh.

"Sao thế?" Anh thuận miệng hỏi.

"Hơi choáng thôi." Pháp Kiều không nói nhiều, cụp mắt đưa hai chai thuốc cho anh.

Hoàng Dương nhận lấy nhưng vẫn cố hỏi thêm, "Người yêu cũ của cô là Đăng Dương hử?"

"Ừ."

Đã rõ mười mươi như vậy em còn chối gì nữa. Ban đầu em đã không muốn nói, giờ bị ông anh này phát hiện em chẳng buồn quanh co.

Hoàng Dương day đầu lông mày, cười mà như không than thở một tiếng, "Hôm nay cậu ta mất bình tĩnh."

Đây không phải lần đầu tiên anh thấy Đăng Dương, và anh cũng biết người đàn ông đó có những toan tính không thuộc về lứa tuổi ấy. Trông thì có vẻ bất cần chơi bời nhưng thật ra tính toán rất kỹ lưỡng. Chuyện ngày hôm nay lại khiến Hoàng Dương có thêm cái nhìn khác về Đăng Dương.

Pháp Kiều im lặng không lên tiếng.

Hoàng Dương thấy vậy bèn cười nhẹ, "Con bé này, cô cũng tàn nhẫn lắm cơ."

Pháp Kiều lườm anh, "Dạ dày anh không đau nữa phải không?"

"Vẫn nhịn được." Hoàng Dương cợt nhả.

Pháp Kiều bực bội, "Biết thế thì không đưa thuốc cho anh."

Hoàng Dương rót cho em một cốc nước ấm, "Nói sao rồi, người yêu cũ của cô có đánh giá gì về anh không?"

Đoạn anh cũng rót cho mình một cốc.

Pháp Kiều nhìn anh chằm chằm, cười lạnh lùng, "Anh ta bảo anh vừa già vừa tồi tệ."

Em không hề bịa lấy nửa từ, Đăng Dương đúng là nói thế thật.

Hoàng Dương vừa nhấp một ngụm nước suýt nữa phun ra ngoài. Cũng coi như mất bình tĩnh. Pháp Kiều không cảm xúc nhìn anh làm trò hề. Hoàng Dương húng hắng ho dằn lại cơn ngứa trong họng, bỗng nhiên thấy dở khóc dở cười, "Thôi chắc là không hợp tác được rồi."

Pháp Kiều cũng trợn mắt ngao ngán, "Anh muốn tiền đến điên rồi hả, bị chèn ép đến thế mà vẫn muốn hợp tác với anh ta?"

Hoàng Dương không đồng tình, "Trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, không cần để ý quá nhiều thứ như thế."

"Anh không có lòng tự trọng à?"

"Tự trọng là gì, bao tiền một cân?"

"..."

Chẳng buồn đôi co thêm với con người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền này nữa, em nhanh chóng gọi xe về nhà. Trước khi ra về, Hoàng Dương hỏi em có muốn lấy áo anh khoác thêm không nhưng em không cần.

Về đến nhà, Bảo Khang thấy em không lái chiếc xe yêu dấu của mình về thì mắng mỏ em một hồi. Em đành phải đảm bảo mai nhất định sẽ lái về cho anh.

Cả tối đó điện thoại em cứ rung lên không ngừng, Hải Đăng liên tục gửi tin nhắn vào nhóm. Mọi người vẫn ham vui chưa về, vừa uống rượu vừa nhắn tin. Em chuyển điện thoại về chế độ im lặng, đồng thời tắt luôn thông báo có tin nhắn nhóm.

Gần nửa đêm, Hoàng Hùng gọi video cho em. Con gấu này cứ thức khuya rồi lại đắp mặt nạ hòng cứu chữa làn da.

"Cậu về rồi, Đăng Dương uống nhiều rượu lắm." Hùng nói qua kẽ răng vì không thể mở miệng nói chuyện như bình thường.

Pháp Kiều chỉ ậm ừ đáp lại, em thấy chuyện đó chẳng có gì to tát, "Lúc tớ chưa về thì anh ta vẫn uống rất nhiều còn gì."

Hoàng Hùng lắc đầu, "Bé Kiều, tớ cứ thấy là lạ sao ấy, ánh mắt Đăng Dương nhìn cậu cứ quái quái."

"Quái như nào?"

Hoàng Hùng mạnh dạn đoán, "Hay là cậu ta vẫn còn thích cậu?"

"Không bao giờ."

Em có tài gì mà khiến anh ta nhớ nhung đến thế.

Trước đây anh ta đã từng tuyên bố "Tao làm sao có thể thích con mọt sách đó được."

Chắc vì hôm nay em dẫn theo một người khác đến, làm anh ta thấy khó chịu nên uống rượu rồi làm cái trò dở hơi kia.

Hoàng Hùng vừa vỗ mặt nạ vừa nói, "Nhưng đến bây giờ tớ chưa thấy cậu ta có người yêu."

Pháp Kiều không đáp, cụp mắt mân mê ngón tay.

"Trước kia cậu ta thay người yêu như thay áo, cứ hai ba hôm là đổi một người."

Năm lớp 10 đó, ngày nào Diệu Linh cũng chạy đến lớp bọn em muốn dính chặt lấy Đăng Dương, khi ấy anh cũng mặc kệ để cô ả đi theo.

Nhưng chỉ vài ba hôm sau chuyện đã khác.

Pháp Kiều thờ ơ, "Thế chắc giờ anh ta thích mấy anh cộng tươi đấy, cậu về nhắc Hải Đăng cẩn thận vào."

"...Đệt." Hoàng Hùng vừa nghe thấy tên người kia liền nhảy dựng, "Cậu đừng gán ghép tớ với tên đó được không?"

Pháp Kiều biết mình đánh trống lảng thành công bèn cười, "Chỉ bảo cậu lấy tư cách bạn bè nhắc nhở chút thôi, đừng nhạy cảm thế chứ, mọi người đều là bạn bè mà."

Hoàng Hùng tắt máy luôn.

Sau đó, Pháp Kiều trằn trọc mãi không ngủ được, ôm cái gối bông ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Ngón tay vần vò đôi tai gối bông, tâm trạng em giống hệt như khung cảnh mưa gió liên miên không ngớt bên ngoài.

Rối bời chẳng biết vì sao.

Quay lại căn phòng liên hoan, Đăng Dương nốc rượu liên tục. Hết ly này đến ly khác. Cuối cùng Minh Hiếu phải đưa anh về nhà. Lúc say rượu Đăng Dương chỉ nhắm mắt ngủ, chứ không có những hành động gây phiền hà cho người khác. Mấy năm nay Minh Hiếu chưa từng thấy anh say như vậy. Mà lại còn say liên tiếp tận hai lần. Lần trước là ở quán bar của Hải Đăng. Cả hai lần đó Pháp Kiều đều có mặt.

Sau ba vòng mời rượu tối nay, anh đã can Đăng Dương đừng uống nữa và giật lấy chai rượu, đoạn như nghe được thằng bạn đang nói gì đó. Ghé sát tai vào mới nghe thấy mấy lời lẩm bẩm, "Em ấy sẽ không quan tâm tao nữa."

"Ai cơ?"

"Đồ ngốc không có lương tâm." Đăng Dương cười cay đắng. Giọng anh nghèn nghẹn như bị nghiền qua một lớp cát bụi.

"Ai hả?"

"Em ấy thích người khác rồi." Đăng Dương lè nhè nói tiếp.

Nghe đến đây Minh Hiếu cũng hiểu ra.

Anh nhìn thằng bạn với ánh mắt khó tin, "Thằng chó này, rõ là mày vẫn còn thích cậu ấy."

Không ai biết rõ Đăng Dương thực sự quan tâm đến Pháp Kiều như thế nào bằng anh. Tại sao thằng bạn này không chơi bắn cung nữa cũng chỉ mình anh biết.

Chiều hôm sau, Pháp Kiều thu dọn đồ đạc, ngày kia em sẽ về Hà Nội. Điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, em mở ra nhìn. Facebook hiện lên thông báo Đăng Dương đã gửi lời mời kết bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip