Chap 159

Bởi vì đám người tự giác nhường đường, vừa lúc lui đến phía sau Thanh Tùng , Ánh Hân chỉ có thể kiên trì đi qua bên người anh. Vào thời điểm lướt qua anh, cô không tự chủ được mà cúi đầu thấp xuống, thiếu chút nữa chạm tới chính ngực mình rồi.

" A... tấm ảnh này không tệ nha, tớ còn tưởng chính là...." Momo chính là muốn nói hết, đột nhiên phát hiện trên nơi này chỉ có cô nói chuyện một mình.

Mà cả đám người khác dựng tai lên nghe Momo nói, mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, biết mình đã nói quá nhiều, vội vàng nghiêm mặt, che miệng không dám nói thêm nữa.

Thiếu chút nữa cái miệng này đã mang đến họa lớn.

Ánh Hân ngẩng đầu xem, nhìn bức ảnh chụp gần trong gang tấc. Xem ra người chụp ảnh vô cùng có tâm, chỉ đơn giản là một hành động tùy tiện có chút động chạm, nhưng bởi vì cả góc chụp va thời gian chụp ảnh đều quá hoàn hảo, nên hai người nhìn có chút có ái muội.

Nhưng thực sự chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng người ngoài không biết sự việc nhìn vào, nên bức ảnh này hiển nhiên là một chứng cứ hoàn hảo chứng minh cho quan hệ của Ánh Hân và Anh Tú.

Trên tấm ảnh chụp kia còn có trời xanh, mây trắng, còn có một nam sinh tùy ý nằm trên thảm cỏ, hai người triều mếm nhìn nhau cười, họ thực giống như một cặp đôi trường học.

" Ai chụp ảnh này?" Ánh Hân thu hồi ánh mắt, bày ra vẻ mặt thảnh thơi an tĩnh.

Cả đám người im lặng được một chút lại bắt đầu xì xào bàn tán.

" Nam sinh kia là ai, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta."

" Không biết sao? Đó chính là nam sinh đang nổi tiếng trong trường, hình như là Anh Tú gì đó."

" Oa, cũng rất là đẹp trai nha, dám liều mạng giành vị hôn thê với Thanh Tùng thiếu gia."

" Hứ, ai cũng không thể sánh được với Thanh Tùng thiếu gia của tôi."

Những lời xì xào bàn tán này như có như không truyền đến tai Thanh Tùng , anh đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp này.

Nhìn xung quanh một cách sắc lạnh, anh bỗng thấy trong lòng đang chứa chan lửa giận.

Momo vội vàng trả lời:" Là từ tòa soạn báo lá cải trường học."

" Đúng vậy, tòa soạn báo chuyên môn lấy tin tức từ trường học, từ đó mà kiếm lợi. Lần này khẳng định là phóng viên của tòa soạn báo này đã chụp ảnh." Bên cạnh có một bạn năm A lên tiếng nói.

Tòa soạn báo...

Ánh Hân chợt nghĩ ra một cái gì đó, thiếu chút nữa bật cười. Cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Irene, lại nghĩ mình quá tiểu nhân, Irene đã không còn học ở Thất Đế Tứ nữa, làm sao có thể phái người đi chụp mấy tấm ảnh này.

Bất quá...

Ánh Hân nghiêng đầu, vụng trộm nhìn Thanh Tùng , lại vừa đúng lúc anh nhìn cô.

Tim đập-------

Chỉ trong nháy mắt mà trở nên rối loạn. Giống như một con nai con lồng ngực đang đập loạn, mặt bất giác cũng ửng hồng, có dũng khí nhìn trộm mà bị người khác bắt gặp.

" Ánh Hân, có muốn tớ đem ảnh chụp xuống không?" tay Momo nắm thành quyền, lòng đầy căm phẫn mà nói.

Dù có hơi vội vàng nhưng có thể làm giúp Ánh Hân.

Nhìn thấy cảnh này, để cho Hoàng Phúc đứng sau lưng Thanh Tùng khóe môi đều vụng trộm cong lên. Tuy nhiên chụp ảnh loại này quả thật cực kì ám muội, không thể không nói, người của toà soạn này đã làm rất tốt.

Thanh Tùng có thể còn không biết trong lòng mình có cảm tình với Ánh Hân, nhưng khi toà soạn báo để cho anh nhìn thấy cô cũng người khác thân mật, anh nhất định sẽ nổi cơn giận dữ.

Tốt, thật sự làm rất tốt! Trước đây sao anh không nghĩ dùng cách này để Ánh Hân và Thanh Tùng hòa hợp? Hoàng Phúc nghĩ thầm trong bụng

Hoàng Phúc trong lòng cao hứng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ như bình tĩnh không động đậy. Anh ta lại còn cố ý bước đến bên Thanh Tùng , nói với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy:" Xem ra cậu rất nhanh sẽ có em rễ, chúc mừng chúc mừng nha."Nghe nói vậy,Thanh Tùng lúc đầu tỏ vẻ âm u, sau nháy mắt liền như Lôi Công nổi giận, mặt đen xì, thấy vậy Hoàng Phúc trong lòng liền trào lên một cảm giác âm u.

Đây chính là điềm báo Thanh Tùng sắp nổi điên rồi.

Hoàng Phúc không nhịn được, trong lòng hô to một câu, mọi người làm ở tòa soạn báo này, đã làm rất tốt nha!

Ánh Hân không hề chú ý đến thái độ Thanh Tùng ở bên kia, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy bức ảnh đó dán đầy trên bảng đen, khẽ lắc đầu nói:

" Không phải chỉ là mấy tấm hình này thôi sao? Tôi cùng Anh Tú là bạn tốt, cây ngay không sợ sóng gió, không có gì thì kệ nó, xé làm gì."

Nếu bây giờ xé hết đống ảnh chụp này, mới đúng rơi vào cái bẫy đã được giăng sẵn?

Ánh Hân một lần nữa quay đầu nhìn phản ứng của Thanh Tùng , nhưng lại sợ anh đang nhìn chính mình, nên cố nhịn quay đầu bước đi.

Nghe Ánh Hân nói vậy, Momo gật gật đầu, nếu Ánh Hân đã nói thế, chi bằng cô cũng không thèm xông lên xé hết đống ảnh chụp đi?

Ngay lúc Ánh Hân chuẩn bị đi, cảm thấy sau lưng có cơn gió lướt qua, ngay sau đó nhìn thấy Thanh Tùng bước lên phía trước, giơ tay xé hết đống ảnh đó, mạnh bạo và không hề do dự.

Những dòng văn thuyết minh bên cạnh bị Thanh Tùng lau hết, những tấm ảnh được chụp phóng to đều bị anh hung hăng xé nát quăng trên đất.

Hành động kia của anh làm cho mọi người sợ đến ngây người, ngay cả Ánh Hân. Cô thoáng chút chấn động, nghi hoặc mở miệng nhìn Thanh Tùng hỏi:" Anh... đang làm gì?

Thanh Tùng nhìn nhìn tay mình, trên mặt bộ dạng cực kỳ phức tạp, dường như là cả chính mình cũng không biết chính mình làm sao có thể đột nhiên trở nên quá kích như vậy.

"Không có gì." Trên mặt anh có chút không nhịn được, liền mở miệng nói: "Người của Hồ gia, không phải chó mèo mà có tùy thể tùy tiện chụp ảnh sao?"

Người của Hồ gia...

Ý nói cô là em gái của anh phải không?

Ánh Hân mắt tối sầm, cuối thấp đầu nói: "Thì ra anh chỉ nghĩ là không muốn tôi làm mất mặt Hồ gia, thật sự là cám ơn anh một lần đã giúp đỡ tôi, tôi sẽ không làm mất mặt Hồ gia nữa."

Nha đầu chết tiệt này! Anh nói như vậy không phải ý trách cô làm mất mặt Hồ gia! Cô là ngu ngốc đần độn a?

Thanh Tùng hung hăng cắn chặt răng, thái dương thình thịch phồng lên, có vẻ có chút bị đè nén."Vậy cô liền tốt nhất là không tái phạm và không làm loạn ngoan ngoãn mà ở một chỗ, làm một nữ sinh rụt rè, đừng cả ngày không lo học tập thật tốt, mà là nhớ về chuyện tình cảm yêu đương." Sự thật là anh muốn nói nhưng cũng không phải nói những lời này, đúng là lời vừa ra khỏi miệng, liền hoàn toàn thay đổi.

Cái gì là miệng nói thế này trong lòng thì có ý khác, này đại khái liền là nói không suy nghĩ!

Vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Thanh Tùng lại càng có vẻ cực kì không vui. Nhưng là cũng không phải xem Ánh Hân không vui, mà là không vui chính mình nói lung tung.

Rõ ràng, anh là muốn nói, "Tôi không cảm thấy cô làm mất mặt Hồ gia".

"Cảm ơn đã nhắc nhở! Gặp sau!" Ánh Hân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Thanh Tùng .

Nói hết lời, Ánh Hân xoay người rời đi, trong đám người một lần nữa tránh ra để một con đường, cô vừa đi qua lại xôm tụ như cũ.

Nhìn Ánh Hân quay lưng đi, đôi mắt Thanh Tùng giật giật. Lại là loại cảm giác không hiểu trong lòng run lên, loại cảm giác này giống như lúc trước tại Mỹ cầu hôn Irene, cô đột nhiên lao ra từ trong đám người, nhìn thấy cô khóc lớn nói, có cảm giác giống nhau.

Loại cảm giác này để cho trong lòng anh một trận phiền muộn. Anh thậm chí có một loại ảo giác, anh có phải hay không vẫn còn cảm tình với Nguyễn Ánh Hân? Không phải tình cảm anh em gì đó, mà là tình yêu giữa con trai và con gái.

Anh âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng "Đáng chết", sau đó đẩy đám người ra liền đuổi theo.

Nhìn đến động tác bất thình lình của Thanh Tùng , đám người nhất thời liền bắt đầu đi theo.

"Oa oa oa, Thanh Tùng thiếu gia đây là muốn quay lại với Ánh Hân sao?" "Trời ạ! Thanh Tùng thiếu gia không phải cùng Irene kết giao sao?" "Đây là muốn bắt cá hai tay sao! Mọi người đi theo sau nhìn xem."

Hoàng Phúc muốn ngăn cản đám người, chuông vào lớp đúng lúc vang lên.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, hiện tại chuông này biểu hiện sắp vào học.

Xét thấy vấn đề thời gian, các học sinh chỉ có thể lưu luyến nhìn bóng lưng Thanh Tùng đi xa, nhao nhao đi về lớp học. Hoàng Phúc dừng tại chỗ, nhìn anh đã đi xa, đột nhiên "Xì" một tiếng, bật cười.

Thanh Tùng này, chuyện khác rất thông minh , như thế nào phương diện tình cảm này, liền lập tức ngu dốt dâng lên a? Bất quá, ở phương diện tình cảm, bất luận người thông minh cũng sẽ biến thành ngu ngốc.

Từ từ... Có phải hay không mất đi cái gì? Hoàng Phúc theo bản năng hướng chung quanh nhìn nhìn, lại suy nghĩ cảnh tượng vừa rồi một chút, xác định không có nhìn thấy Manh Tiểu Nam.

Có chút không hợp lý, Manh Tiểu Nam đúng là rất thích xem náo nhiệt, mà náo nhiệt này lại cùng Ánh Hân có quan hệ, không có khả năng không có đến xem. Hồi tưởng lại một màn, Hoàng Phúc trong lòng hoảng hốt, nha đầu ngốc này, nên hẳn không phải đi gây chuyện gì rồi chứ?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt bình tĩnh cười vui vẻ của Hoàng Phúc lập tức liền bối rối, trên mặt tươi cười cũng nháy mắt biến mất hầu như không còn. Chỉ thấy anh thần tốc lấy điện thoại ra, tìm số rồi bắm gọi.

Điện thoại reo, đúng là rất rất lâu không ai tiếp. Hoàng Phúc lập tức lo lắng, hướng dãy nhà lớp A năm nhất đi đến. Vừa đi một bên lại bấm một dãy số khác gọi, lần này rõ ràng còn chưa kịp reo, thẳng đến bên kia điện thoại một giọng nữ máy móc nhắc nhở hắn điện thoại của đối phương đã tắt máy.

Nha đầu ngốc này nhất định là cố ý!

Hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này, bởi vì Thất Đế Tứ cùng chuyện của tập đoàn hai bên bôn ba, thời gian chăm sóc Manh Tiểu Nam càng ngày càng ít, hai người trong lúc đó cũng không có như trước kia một dạng thân mật khăng khít.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phúc nắm chặt điện thoại di động, một lòng nhảy "Thình thịch".

Rốt cục chạy tới cửa lớp A năm nhất, phòng học mở ra, Hoàng Phúc liếc thấy đến vị trí bàn bàn thứ hai của Manh Tiểu Nam trống trơn.

Các học sinh đều kinh ngạc nhìn Hoàng Phúc đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng học, ngay cả thầy giáo đang viết viết trên bảng đều bị dọa một phen, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

"Thật có lỗi, đi nhầm rồi." Hoàng Phúc nói xong liền đi, còn lại các học sinh xì xào bàn tán.

"Cái gì đi nhầm thôi, lớp A năm hai với vị trí lớp chúng ta đúng là kém xa lắc, căn bản chính là tìm đến Giang Nam." Có bạn học đùa cười nói.

"Khụ khụ!" Thầy giáo đứng trên bục giảng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Yên lặng! Chúng ta tiếp tục nghiên cứu hàm số."

Rời khỏi lớp A năm nhất, Hoàng Phúc đi thẳng tới phòng giáo viên.

Văn phòng đại đa số giáo viên đều đã đi đến lớp,chỉ chừa có mấy người không có tiết ở trong phòng làm việc, trong đó còn có chủ nhiệm lớp Manh Tiểu Nam.

"Xin hỏi..."

Nghe được thanh âm, chủ nhiệm lớp ngẩng đầu,sau khi nhìn đến Hoàng Phúc, trên mặt biểu tình rõ ràng ngẩn ra.

"Bạn học Nguyễn Lâm Hoàng Phúc..." Chủ nhiệm lớp vốn là muốn gọi hắn Nguyễn Lâm Hoàng Phúc thiếu gia, nhưng là như thế này kêu thật sự mất sư tôn nghiêm của thầy giáo, nên đành kêu bạn học Nguyễn Lâm Hoàng Phúc.

Nhưng Hoàng Phúc giờ phút này không quan tâm gì đến xưng hô, trực tiếp mở miệng liền hỏi: "Thầy có biết Tiểu Nam hiện tại đang ở đâu không?"

Giang Nam...

Chủ nhiệm lớp mí mắt giật giật, nhất thời nhớ tới thái độ khác thường nước mắt tuông trào của Giang Nam, thầy giáo hắng giọng một cái nói: "Bạn học Manh Tiểu Nam lúc giữa trưa đã xin nghỉ về nhà rồi."

"Xin phép về nhà?" Hoàng Phúc mi tâm nhíu lại, chắc cũng hỏi không được nguyên nhân từ chủ nhiệm lớp trước mặt,cho nên trực tiếp xoay người hướng cửa văn phòng đi ra.

"Ôi chao, ai, ôi, bạn học Nguyễn Lâm Hoàng Phúc,thầy vẫn là muốn nhắc nhở một câu, thời trung học tìm đối tượng là không đúng,bây giờ nên là muốn lấy bài vở và bài tập làm cơ sở!" Thời điểm nói xong lời này, Hoàng Phúcsớm đã không thấy bóng người.

Cảm xúc sốt ruột bao kín cả người Hoàng Phúc,cả người anh đều đã trở nên không tốt rồi. Không kịp xin phép chủ nhiệm lớp mình, anh trực tiếp chạy xuống sân, hướng cửa trường học bước nhanh đi đến.

Mà bên kia, Thanh Tùng rất nhanh đuổi theo Ánh Hân, sau lưng cô cách đó không xa giương giọng hô: "Nguyễn Ánh Hân, cô đứng lại!"

Mà Ánh Hân bộ dạng không có nghe đến, trái lại trực tiếp tự đi về phía trước.

Tim giống như bị xé nát vô cùng khổ sở, nếu dừng lại, cô sợ chính mình sẽ khóc nước mắt thành sông. Cô mới không cần khóc, không cần làm người yếu ớt như thế!

"Nguyễn Ánh Hân, bản thiếu gia kêu cô đứng lại,cô có nghe hay không?!" Thanh Tùng có chút nôn nóng, ngữ khí không tốt nâng lên một âm lượng.

Cứ như vậy, Ánh Hân chẳng những không có nghe anh nói mà dừng bước lại, ngược lại bước đi nhanh hơn.

Không có biện pháp, Thanh Tùng đành phải bước nhanh đi lên phía trước, chân dài làm ưu thế, anh rất nhanh liền không phí sức đuổi theo Ánh Hân, nhanh nhẹn bắt được cổ tay cô, ép cô nhìn chính mình.

"Tôi bảo cô đứng lại, cô có điếc hay không?" Ánh mắt Thanh Tùng nhìn chằm chằm Ánh Hân, bởi vì bị cô coi như không có, anh có vẻ có chút tức giận, đúng là vừa nhìn thấy, nhìn đến cô hốc mắt hồng hồng, giống như một con thỏ nhỏ bị thương.

Không biết như thế nào, trong lòng anh đột nhiên liền mềm xuống. Nói không rõ là vì cái gì, dù sao thật sự lửa giận trong ngực lập tức liền biến mất, giống như có ma thuật.

Rút tay mình về, Ánh Hân nhàn nhạt nói:"Có chuyện gì sao?"

Có chuyện gì?

Thanh Tùng sững sờ một chút, đúng vậy, anh tìm đến Ánh Hân là có việc gì? Vì cái gì muốn đi tìm cô?

"Tôi..." Thanh Tùng dừng một chút,tay vẫn nắm cổ tay Ánh Hân, cổ tay cô rất nhỏ, hai ngón tay là có thể nắm được, anh tiếp tục nói: "Liền là đến xem cô có chuyện gì không."

Lời nói này có phần khó hiểu, Ánh Hân nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, ánh mắt phức tạp.

"Hồ Lê Thanh Tùng. "

Kêu cả tên cả họ này đúng thật là có điểm nghiêm túc, Thanh Tùng vội vàng nghiêm mặt chuẩn bị nghe tiếp. Ngay tại thời điểm Ánh Hânmuốn mở miệng, đột nhiên một tiếng tràn đầy âm lượng "Chị dâu" ngắt lời cô.

Trên cái thế giới này người kêu cô là chị dâu chỉ có lác đác vài người, Ánh Hân lập tức liền nhìn về phía phát ra tiếng. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, vào thời điểm này cũng chỉ có Đại Hổ vẫn bám riết không tha kêu cô là chị dâu.

Thanh Tùng đều đã chuẩn bị tốt chăm chú lắng nghe, đột nhiên bị người khác cắt ngang, có vẻ cực kì không kiên nhẫn. Mà người kia bộ dáng trong ký ức của anh căn bản không tồn tại, nhưng là anh ta đối với Ánh Hân xưng hô trái lại làm cho Thanh Tùng chú ý.

Chị dâu? Vậy đại ca tên mập đó là ai?

Nhìn đến Đại Hổ, Ánh Hân có vẻ có chút ngoàiý muốn: "Đại Hổ, anh như thế nào ở chỗ này?"

Bên cạnh Đại Hổ một nữ sinh đang đứng, tựa hồ có phần nhìn quen mắt, nhưng là cô nhớ không rõ gặp nữ sinh kia ở nơi nào. Chẳng lẽ là bạn gái của Đại Hổ?

"Chúng tôi là tới làm thủ tục nhập học,tôi, lão Đại, còn có..." Đại Hổ chỉ chỉ người sau lưng Mã Cách, hơi ghét bỏ nói: "Còn có người này, lập tức cũng tới hất Đế Tứ học tập rồi."

Hoàng Dương cũng không phải muốn tới Tư Đế Lan đọc sách sao? Trong lòng Ánh Hân hiện lên một chút áy náy, cậu là người ưu tú như thế thật sự là không nên thích, kỳ thật cũng không rõ có bao nhiêu người xuất sắc bên cạnh.

"Hoan nghênh các anh." Ánh Hân lễ phép tính cười cười, nhìn về phía Mã Cách, đứng phía sau hỏi: "Vị này là ai vậy?"

Thanh Tùng hoàn toàn bị Ánh Hân ném đi một bên, nhưng anh cũng không phải như vậy không chịu đựng được, đành đứng ở một bên chờ. Chỉ là bị quên đi vẫn lại là trong lòng âm thầm cảm thấy có khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip