Chap 180

Một động tĩnh mặc dù không lớn, nhưng phần nào hấp dẫn tầm mắt người nghe, thấy là Ánh Hân, hai mắt của hắn lập tức sáng lên sâu kín.

"Cậu nói xem tôi bị cái xe kia làm gì mình! Bất quá là một chiếc Audi rách rưới, tránh cái gì tránh túm?!" Manh Tiểu Nam giận dữ hướng về phía chiếc xe mà phun nước miếng.

"Bây giờ xe hầu hết đều bảo hiểm mua bảo hiểm rất lớn, cứ đụng chết người cũng có công ty bảo hiểm tới bồi thường, sau này có thể phải dài điểm tâm a!" Người nói chuyện là Lạc Thiếu gia, đang cười đùa đi tới hướng này

Mà vừa rồi người phụ nữ đó bị Phúc thiếu gia đặt hờ tay trên vai, thấy được hắn đi hướng bên này, cô ta cũng liền bận rộn chạy đến hướng này: " Lạc thiếu gia, anh thế nào không đợi tôi chứ?"

Người phụ nữ kia giọng nói nghe yếu mềm, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam nghe được cả người một trận run run.

"Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ nhường thời gian cho hai người, chúng tôi còn có việc, liền không quấy rầy hai người." Ánh Hân hướng về phía Lạc thiếu gia địa cười một tiếng, lôi kéo Manh Tiểu Nam muốn đi.

"Ôi chao! Từ từ nào!" Lạc thiếu gia mấy bước tiến lên ngăn cản đường đi của cô: "Cô đừng có hiểu lầm, cô là em họ của tôi, hai chúng tôi cũng không phải là cái loại quan hệ mà cô tưởng tượng đâu."

Thoại âm rơi xuống, Ánh Hân tinh tường nhìn thấy trên mặt người phụ nữ kia trắng bệch đi, bất quá tựa như là rất sợ cái gì đó, cho nên cũng nhịn được mà không phản bác.

Không phản bác mới là người thông minh?

Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam trao đổi ánh mắt, lúc này đổi sang Manh Tiểu Nam nói chuyện: "Vậy thì không quấy rầy ngài cùng em họ đi dạo phố, chúng ta thật có việc gấp, liền không quấy rầy!"

"Ôi chao! Vân vân!" Lạc thiếu gia lần nữa ngăn lại lại: "Cô cũng có việc gấp phải đi, hai người tới nơi này chắc cũng là đi mua đồ, như vậy đi, ta đưa hai người mua đồ!"

"Tôi đi trước đây." Người phụ nữ kia cắn răng nói ra mấy chữ này, xoay người bắt xe taxi đi.

"Thật không cần, Lạc thiếu gia." Ánh Hân liên tiếp khoát tay, nhưng da mặt tên này cũng không dày, trực tiếp liền dính theo các cô.

Cách đó không xa, một tên thợ chụp ảng đang hạ dần máy ảng xuống, rõ ràng chính là chụp ảnh Thanh Tùng cùng Irene và hai ký giả.

"Cậu nói bọn họ một đôi rốt cuộc là tình huống thế nào? Song song ra tường? Tin tức này cũng quá kinh bạo đi!"

"Đáng tiếc, tin tức kinh bạo đấy chúng ta chỉ có thể tự nhìn, không phát tán được."

"Khi nào có cơ hội sẽ phát tán ra ngoài."

Trong góc này rất đúng khi nói không có ai chú ý.

Vốn là hai người tính toán đi dạo một vòng, nhưng là có người theo đuôi, hai người chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhìn trúng một bộ y phục liền chuẩn bị mua.

"Tôi trước kia cũng dạo phố, nhưng giống như kiểu nhanh như thế này thật đúng là lần đầu tiên thấy. Hai người ở chỗ này chờ, tôi đi lấy giấy tính tiền." Lạc Thiếu gia liền nhìn qua hướng quầy mà đi tới.

"Cái tên Lạc thiếu gia kia rốt cuộc là người nào a?" Manh Tiểu Nam cau mày: "Ai muốn hắn giấy tính tiền a! Tự chủ trương!"

"Ông nội hắn bây giờ chính là đạo diễn nổi danh - Lạc lão." Ánh Hân thở dài một cái nói.Cháu trai của đạo diễn nổi tiếng, phụ nữ bên cạnh anh ta để lợi dụng lấy vai diễn sẽ không thiếu, chẳng qua không biết làm thế nào để bò lên người anh ta, nhưng nếu có cơ hội nhất định liền xông lên

"Vậy cũng không nhất định sẽ là cậu! Phải biết, những thứ con nhà giàu này cái tư vị gì cũng hưởng qua, thỉnh thoảng cũng thích ăn điểm nhẹ. Hơn nữa, có một câu nói không phải đã nói rồi sao, không có được mới là tốt nhất!" Manh Tiểu Nam không có ý tốt địa đụng Ánh Hân một cái: "Bằng không, cậu cùng cậu ta thử một chút? Không chừng có thể lẫn vào cái thứ gì mà người phụ nữ chánh chánh đương đương đây!"

"Vậy cũng chưa chắc sẽ chán! Phải biết, những con nhà giàu này tư vị gì đều hưởng qua, thỉnh thoảng cũng thích ăn nhẹ. Hơn nữa, có một câu nói không phải đã nói rồi sao, không có được mới là tốt nhất!" Manh Tiểu Nam không có ý tốt cố tình lấy vai mình dụng vào Ánh Hân một hồi: "Bằng không, cậu với anh ấy thử xem? Không chừng có thể làm cái gì nữ chính hồ đồ đấy!""

​"Thử cái gì mà thử, tớ thấy là cậu lại ngứa mình rồi muốn bị đánh sao!" Ánh Hân trừng Manh Tiểu Nam một chút, ánh mắt ngược lại hạ xuống trên người Lạc thiếu đang đứng tình tiền đằng kia: "Tớ cảm thấy...... Y phục kia chúng ta vẫn là đừng lấy nữa."

​Manh Tiểu Nam nghiêng đầu: "Không lấy? Tại sao không lấy? Có câu châm ngôn không phải đã nói rồi sao, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, không lấy thì thật phí."

​"Tớ chỉ biết có câu châm ngôn nói, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí." Ánh Hân nói xong liền lôi Manh Tiểu Nam ra bên ngoài chạy điên, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các cô.

​"Không phải chứ! Đi thật à?!"

​"Không đi cậu không sợ bị hắn ăn hết xương cốt đến không còn mảnh vụn à?" Ánh Hân tức giận trừng mắt liếc Manh Tiểu Nam một chút, lôi kéo cô tiếp tục chạy.

​Hai người vẫn chạy xuống tòa nhà lớn này mới dừng bước.

Ánh Hân há to miệng hít lấy không khí, chỉ nghe thấy Manh Tiểu Nam thở hồng hộc nói rằng: "Tớ hôm nay hình như là chị lớn đến thăm! Lúc này cùng cậu chạy một lát, tớ cảm giác nó đang kháng cự.""

​Manh Tiểu Nam nói chuyện vĩnh viễn như thế nói không nghĩ.

​Cô lườm một cái, đi tới vỗ vai xuống Manh Tiểu Nam: "Tớ tin tưởng chị lớn của cậu sẽ thông cảm, đi thôi!"

​"Còn đi nữa sao?" Manh Tiểu Nam con mắt trợn lên giống như hai cái chuông: "Vị kia cái gì thiếu khẳng định không đuổi kịp đến đây."

​"Không đi cậu định ở chỗ này ngủ sao?" Ánh Hân lần thứ hai lườm một cái: "Nhanh nghĩ lại, còn có nơi nào quần áo đẹp. Tiền bạc tớ sẽ giúp cậu thanh toán, xem như là trả nợ chị lớn của cậu."

​Manh Tiểu Nam bĩu môi: "Quên đi, có một số chuyện tớ hiểu rất rõ, tớ dù sao cũng không thay đổi được thân phận của mình, trong mắt những người ở Lâm gia chính là cặn bã, chẳng bằng cứ là chính mình là được. Dứt khoát đơn giản lúc xuất hiện trước mặt bọn họ chỉnh chu là được."

​Manh Tiểu Nam mặc dù nói cũng không sai, có câu nói Phật dựa vào cà sa người dựa vào ăn mặc, Ánh Hân suy nghĩ một chút vẫn là lôi Tiểu Nam đi mua quần áo. Như thế nào đi nữa, lần đầu tiên gặp mặt cũng không thể làm cho người ta coi thường được.​Hai người mua quần áo tốc độ đúng là cũng nhanh, chọn một cái áo khoát bằng len sợi cực kỳ tôn lên vóc dáng của Manh Tiểu Nam, ngày mai chỉ cần ở bên trong mặc một bộ áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần cạp cao liền là OK rồi.

​Sau khi hai người về nhà của mình, Ánh Hân trực tiếp trở lại gian phòng của mình viết tiểu thuyết, đọc giả hối thúc này càng nhiều tựa như đòi mạng, tiếng gõ ở bên trên bàn phím, thời gian đúng là cũng rất nhanh sẽ trôi qua.

​Nhưng sáng ngày thứ hai như một khúc nhạc dạo ngắn, điều này làm cho Ánh Hân không thể không hoài nghi Thanh Tùng đến.

​Bởi buổi tối ngủ tương đối trễ, vì lẽ đó sáng ngày thứ hai Ánh Hân rời giường lúc đó cũng đã gần tám giờ. Cũng còn tốt lúc xuống lầu Viên Thanh Thanh cũng vừa rời giường không lâu. Cô vừa mới chuẩn bị đi xuống cầu thang đã bị bà dặn dò đi gọi Thanh Tùng rời giường.

​Gọi Thanh Tùng rời giường không phải là một cái chuyện đơn giản, vị đại thiếu gia kia ở cuối tuần gọi rời giường sẽ cực kỳ bực bội, không cẩn thận sẽ chuốt họa vào thân.

​Cô đi tới cửa phòng Thanh Tùng, đưa tay gõ vài cái lên cửa, đáp lại cô chỉ là âm thanh im lặng trong không khí.

​Cửa phòng cũng không có khóa, cô không thể làm gì khác hơn là mở ra một cái khe, nói một câu "Tôi vào đây.""

​Đi vào gian phòng, phóng tầm mắt nhìn tới, trong phòng sắp xếp chỉnh tề, thế nhưng lại tiến vào trong xem......

Thanh Tùng ngang dọc tứ tung nằm ở trên giường, trên đất còn rơi xuống một cái gối. Cái mền có một nửa rơi xuống đất, nửa kia thì bị Thanh Tùng dùng để quấn lấy chính mình, cũng chính là may mắn cái giường này cũng cực lớn mới đủ cho thân thể anh nằm.

"Này tướng ngủ thật khó coi quá?" Ánh Hân giật giật khóe miệng, vài bước đi lên, vừa đi vừa nói nói: "Hồ Lê Thanh Tùng, mau rời giường đi."

​Thanh Tùng vẫn là nằm ngay đơ một dạng như cũ vẫn không nhúc nhích.

​Cô đi qua nhặt cái gối đầu trên mặt đất lên, rồi lại kéo chăn quăng lên trên giường.

​Xem này tình hình này, hẳn là đêm qua đã thức rất khuya rồi?

Ánh Hân thở dài một hơi, kêu không được xem ra đành phải dùng bạo lực rồi. Bây giờ buổi sáng vẫn lại là hơi lạnh, đem chăn đang quấn trên người anh lấy đi mà nói, khẳng định có thể kêu anh tỉnh dậy!

​Nghĩ như vậy liền làm, cô đi đến cửa sổ lớn trước mặt, tay liền "Bá" một tiếng kéo ra cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào trong phòng, trong phòng bỗng nhiên rộng thoáng rất nhiều. Cô mở cửa sổ để cho không khí lạnh tiến vào trong, đang muốn đi đem Thanh Tùng thế nào rồi, có một cái thứ gì đó lại đập vào mi mắt.

​Đó là... Một cái cặp hồ sơ màu da trâu.

​Tay cô vén chăn lên động tác nhất thời dừng lại, nếu cô không có nhớ lầm mà nói, đó chính là Thanh Tùng ngày đó mạo hiểm thiếu chút nữa bị người ta coi là kẻ trộm, đi "Lấy" về gì đó.

​Đều nói tò mò hại chết con mèo, cô nhất thời cả đầu đều là hiếu kỳ. Nói đúng ra Thanh Tùng cần tìm cái gì chỉ cần một cuộc điện thoại có thể đưa ngay tới tay, tới cùng là cái gì quan trọng đến nỗi anh phải tự mình đi "Lấy"?

​Cái kia chắc hẳn phải có cái gì bất thường? Chẳng lẽ là buôn bán cơ mật? Hoặc là đán án của cuộc thi lần sau?

​Đầu óc nghĩ như vậy, không biết từ khi nào đã đi tới tủ đầu giường.

​Thanh Tùng vẫn như vậy chìm sâu vào giấc ngủ, nên là hẳn là chưa tỉnh. Hơn nữa, thứ này cũng là do cô đưa tới, cô xem qua một chút chắc là không sao đâu?

Ánh Hân như vậy an ủi chính mình, bên kia động tác cẩn thận mở ra văn kiện.

​Làm cho cô không nghĩ đến chính là, bên trong không có cái gì giống như cô nghĩ buôn bán cơ mật gì đó, hoặc là đáp án cuộc thi lần sau, mà là bệnh án. Bên trên bệnh án rõ ràng viết "Irene" một chữ.

Thanh Tùng lại vẫn ở bên cạnh, cô không dám nhìn kỹ, chỉ là qua loa nhìn lướt qua vài cái, kỳ thực là Irene mang thai, hơn nữa phía dưới lại vẫn viết thời kỳ sinh nở. Cái này không phải nói rõ ả sinh ra một đứa bé sao?!

​Điều này sao có thể...

​Cô run rẩy bắt đầu làm đem bệnh án đưa vào trở về, nghĩ lại, tựa hồ thật lâu trước đây, bác sĩ cũng từng nói qua Irene từng có thai. Bất quá cô nhớ không rõ lắm, lúc ấy cô còn tưởng rằng bác sĩ kia lầm rồi.

​Nếu là như vậy, đứa nhỏ này là của ai? Hồ Lê Thanh Tùng ?

​Đầu óc của cô nhất thời rối một nùi, trong phòng an tĩnh cực kỳ, cô lại muốn hét lớn một tiếng.

​Đột nhiên, chăn đang quấn quanh người Thanh Tùng di chuyển, cô nhạy cảm liền nghe được thanh âm, lập tức giống như trộm bị bắt quả tang liền đứng cách tủ đầu giường xa một chút.

Thanh Tùng lại động vài cái, chuyển người lại, tựa hồ cảm thấy lạnh, trên người chăn lại nắm thật chặt.

Ánh Hân vẫn duy trì bình tĩnh, lên tiếng nói: "Hồ Lê Thanh Tùng, mau dậy, điểm tâm đã chẩn bị xong."

​Cô nói xong, tay vẫn đẩy đẩy một phen, Thanh Tùng cuối cùng là mở mắt nhìn cô. Nhìn hồi lâu, anh mới thu lại tầm mắt, ngồi thẳng thân thể, trái lại so với Ánh Hân dự kiến, cũng không có bởi vì bị cô đánh thức mà liền trút giận lên người cô.

​"Ai cho cô vào phòng tôi?" Câu đầu tiên anh mở miệng liền nói ra cái này.

Ánh Hân sửng sốt, lập tức theo bản năng trả lời: "Mẹ để cho tôi đi lên gọi anh dậy ăn cơm."

​"Vậy cô có thông qua sự đồng ý của tôi để cô tiến vào phòng tôi sao?" Thanh Tùng cau chặt mi từ trên giường ngồi xuống, mặc trên người một bộ đồ ngủ, xem ra lời này như không có chuyện gì, nhưng trên mặt biểu tình lại làm cho người ta không rét mà run.

​"Tôi cũng đã gõ cửa rồi." Ánh Hân cũng lạnh mặt xuống, đồng thời trong lòng cảm thấy được ủy khuất.

​Cái gì mà người rời giường tính khí liền không tốt, cô thực nên đánh cho chính mình một bạt tai!

Thanh Tùng rời giường đầu, Ánh Hân ánh mắt liền nhìn đến anh động tác nhanh chóng đem cặp hồ sơ trên tủ đầu giường phóng tới ngăn kéo tủ đầu giường.

​Dù sao cũng là có tật giật mình, cô cũng không dám ngu ngốc mà hỏi anh: "Tôi trước tiên đi xuống, anh nhanh lên xuống đi."

​Cô nói xong ngay lập tức ra khỏi phòng.

​Vừa ra khỏi phòng, cô hô hấp đều đã dồn dập trở lại, Irene sinh con ở nơi nào? Đứa bé đó là con của ai?​Mấy vấn đề này tựa như con kiến trong đầu cô bò loạn, để cho cô không thể nào sống yên ổn.

​"Ánh Hân, con ở chỗ này để làm chi vậy?" Viên Thanh Thanh thanh âm truyền đến, cô nhất thời ngây người một hồi, trên mặt biểu tình cực kì cứng ngắc.

​"Mẹ, người như thế nào lên đây?" Phản ứng chậm, cô vội vã điều chỉnh ánh mắt, vài bước đi ra phía trước.

​"Mẹ thấy con đi lâu như vậy vẫn chưa xuống, sợ Thanh Tùng cái đồ ranh con kia lại nổi giận không chịu rời giường, này không, liền đến xem con thế nào." Viên Thanh Thanh nói xong liền hướng anh bên kia hét lên: "Thằng nhóc con có chịu rời giường không? Không dậy nổi giường cũng đừng ăn điểm tâm nữa!"

​"Anh ấy đã rời giường rồi." Ánh Hân vội vàng nói: "Hiện tại còn đang đi rửa mặt, chúng ta đi xuống trước đi."

Viên Thanh Thanh đáp ứng, cùng cô đi xuống lầu.

​Lúc hai người đang ăn điểm tâm, phòng khách điện thoại vang lên, Hồ quản gia vội vàng đi qua nhận điện.

​"Thiếu gia sao, cậu ấy mới vừa rời giường, chắc là sắp xuống đến nơi, sao lại không điện thoại trực tiếp cho cậu ấy?" Hồ quản gia nói xong, nghe xong một hồi điện thoại liên tục gật đầu: "Tôi sẽ truyền đạt."

​Sau khi cúp điện thoại, Viên Thanh Thanh đặt ly sữa đậu nành xuống, nhìn về phía Hồ quản gia. Hồ quản gia đi tới giải thích nói: "Là Hoàng Phúc thiếu gia điện thoại, nói là điện thoại của thiếu gia tắt máy, nói tôi nhắn lại với thiếu gia, nói là mười giờ gặp."

​"Mười giờ gặp? Đi nơi nào gặp?" Viên Thanh Thanh sắc mặt có phần không vui: "Mỗi ngày liền chỉ biết đi chơi, rất nhanh không đến cuộc thi sao? Này thằng nhóc khẳng định vừa muốn cho ta mất mặt!"

​"Cũng không phải cuộc thi quan trọng, thiếu gia nhà chúng ta không phải học rất nhiều môn sao? Theo không kịp cũng là bình thường." Hồ quản gia giúp đỡ Thanh Tùng nói tốt, một hồi đột nhiên nhớ tới sự tình đột nhiên nói: "Đúng rồi! Hoàng Phúc thiếu gia nói, để cho thiếu phu nhân cũng cùng đi."

​"Sao?" Viên Thanh Thanh kinh ngạc một phen: " Ánh Hân, con cũng cùng Hoàng Phúc tiểu tử kia hẹn nhau cùng đi chơi sao?"

​Cái gì hẹn nhau cùng đi chơi, cô căn bản cái gì cũng không biết. Còn có, Hoàng Phúc hôm nay không phải muốn dẫn Manh Tiểu Nam đi Lâm gia sao? Như thế nào còn có có thời gian hẹn Thanh Tùng đi chơi?

​Chẳng lẽ... Phải đi Lâm gia "chơi"?

​"Con cũng không biết, có thể là có chuyện gì quan trọng." Ánh Hân không tiện đem chuyện của Manh Tiểu Nam nói ra, đành phải tùy tiện nói lấy lệ vài câu cho qua.

Viên Thanh Thanh sau khi biết cô cũng cùng đi liền không có tiếp biểu hiện ra không vui, ngược lại là thúc giục cô nhanh lên ăn xong điểm tâm lên lầu thay đồ ngủ ra, làm cho Ánh Hân cực kì xấu hổ.

​Chuyện nhà giàu chọn con dâu cô ít nhiều cũng là từ trên truyền hình nhìn thấy qua, kia đều là khó khăn khổ cực, như quả thật là đi Lâm gia, nghĩ đến thấy thật đáng sợ, cô liền toàn thân không thoải mái.

​Đồng thời, cô cũng hiểu được chính mình may mắn, Hồ gia không giống như Lâm gia, như thế coi trọng gia cảnh. Nếu không, cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt rồi.

​"A, thiếu gia xuống đến nơi." Hồ quản gia liền đầu tiên thấy Thanh Tùng, vội vàng đi qua đem chuyện Hoàng Phúc gọi điện thoại nói, chỉ sợ chậm trễ sự tình.

Thanh Tùng ăn mặc trang trọng, toàn thân ngay ngắn, nói là trang trọng, kỳ thực vẫn là rất giản dị, chính là xem ra tương đối nghiêm túc. Anh dường như biết trước rồi, nghe xong cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ hỏi một câu "Địa điểm?"

​"Cậu ấy nói là mười giờ gặp, chưa nói địa điểm." Hồ quản gia hình như nói thật, còn không quên nhắc đến Ánh Hân: "Hoàng Phúc thiếu gia còn nói, phải đem theo thiếu phu nhân cũng đi đến đó."

​Thanh Tùng gật đầu một cái, trực tiếp đi tới bàn ăn, anh cũng không có nhìn đến Ánh Hân, chỉ là nói: "Thời gian còn sớm, không cần quá gấp."

Ánh Hân biết Thanh Tùng đúng là đang cô nói, nhưng bệnh án kia của Irene đã trở thành nỗi khúc mắc lo lắng của cô, cô đơn giản tìm một cái cớ, buông đũa xuống cùng Viên Thanh Thanh nói một tiếng sau đó khi lên lầu.

Viên Thanh Thanh vẫn nhìn cô sau khi lên lầu mới chịu nói với Thanh Tùng rằng: "Thằng nhóc! Ta để Ánh Hân gọi con rời giường, con không phải đã làm gì con bé rồi chứ?"

​"Con làm cái gì?" Thanh Tùng một bên hỏi, một bên cho sốt cà chua lên sandwich.

​"Khi mẹ lên lầu, đã gặp con bé từ phòng con đi ra, một bộ dạng dáng vẻ tâm sự nặng nề, còn giống như sắp khóc. Con nói xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

​Nghe nói, Thanh Tùng sắc mặt cứng đờ, anh lúc đó chỉ là lo lắng Ánh Hân nhìn thấy bệnh án, thêm vào anh vẫn luôn bực bội rời giường, vì lẽ đó lúc đó không tự chủ được nói mấy câu nặng lời với cô.

​"Không có gì." Những việc này anh cũng không muốn nói cho Viên Thanh Thanh, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục cho thêm xốt cà chua.

Viên Thanh Thanh lần này cũng không có đối với Thanh Tùng tức giận, chỉ là liếc mắt thật sâu nhìn anh nói: "Thằng nhóc, con không biết vì Ánh Hân suy nghĩ một chút hay sao."

​Lời này ngữ khí cũng quá mức phức tạp, Thanh Tùng ngẩng đầu lên khỏi miếng sandwich, nhìn Viên Thanh Thanh một cái, chỉ thấy bà trên mặt tràn ngập ý không đồng tình.

​Không nghi ngờ chút nào, vẻ mặt này là bởi vì Ánh Hân.

​"Mẹ có vẻ rất thích cô ấy." Anh không dấu vết thu hồi ánh mắt của chính mình, làm bộ cực kỳ bình tĩnh ăn sandwich: "Là bởi vì sao mẹ lại như thế, luôn muốn che chở cô ấy? Giống như đối với con đây, do chính mẹ sinh ra còn không tốt được như vậy?"

Viên Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh phản ứng lại hồi đáp: "Mẹ lúc đó sinh vốn là muốn sinh con gái, Ánh Hân cũng giống như là con gái của mẹ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ có thể không thích sao?"

​"Muốn làm con gái mẹ không thiếu."" Thanh Tùng lườm một cái: "Tại sao một mực coi cô ấy là thành con gái mẹ rồi hả?"

Viên Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: "Sáng sớm con sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như thế? Không phải cùng Hoàng Phúc có hẹn sao, đợi con lề mề ăn xong đã hơn mười giờ rồi!""

​Nói xong, Viên Thanh Thanh nhanh chóng hướng về phòng làm việc của mình mà đi đến. Chân bước rất vội vàng, giống như là đang muốn trốn tránh cái gì. Thanh Tùng híp mắt nhìn, quay đầu nhìn Hồ quản gia.

​Hồ quản gia giống như không chú ý bên này, chính là đang thu dọn báo buổi sáng.

​Chuyện này, anh nên đi thăm dò một chút.

Ánh Hân thay một bộ đồ phong cách gần giống Thanh Tùng, để cho an toàn, cô không dám mặc quần áo kiểu khác, nếu như đúng là đi đến Lâm gia gặp các vị trưởng bối, không những không giúp được gì, trái lại còn bị người chế nhạo.

​"Thanh Tùng đâu?" Khi cô đi tới, trong phòng khách chỉ có hai nữ giúp việc đang thu dọn bàn ăn, Hồ quản gia cũng không thấy bóng người.

​"Thiếu gia đến xem Phách Thiên rồi ạ." Nữ giúp việc nghe được âm thanh, vội vã cung kính mà đứng thẳng người hồi đáp.

​Ánh Hân vốn là muốn ở đại sảnh xem ti vi, nữ giúp việc nói Thanh Tùng có căn dặn, khi nào cô xuống thì nói cô đi tìm anh.

​"Tôi biết rồi." Ánh Hân gật đầu, đi ra đại sảnh.

​Sáng sớm không khí rất trong lành, mặc dù có chút lạnh, thế nhưng cũng may mặt trời đã mọc, trái lại là cũng không lạnh lắm. Trên sân cỏ cũng còn đọng chút sương, cô cứ việc rất cẩn thận đi tới, ống quần vẫn ướt rồi.

​Xa xa đã nhìn thấy Phách Thiên đuổi theo Thanh Tùng đang chạy, vừa chạy vừa vui sướng kêu, xem ra chơi rất vui vẻ. Ánh Hân xa xa mà nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc.

​"Hồ Lê Thanh Tùng , anh đến cuối cùng, lúc nào mới có thể nhớ tới trong lòng anh đã từng có sự tồn tại của em?" Cô như là lầm bầm lầu bầu, cũng như đang hỏi.

​Đáp án không tìm được, nhưng Thanh Tùng đã thấy cô, dừng bước, mang theo Phách Thiên hướng về phía bên cô đi tới.

​Phách Thiên đi theo bên người anh, vui sướng cắn đuôi.

​"Biết nó là giống chó gì không?" Thanh Tùng đi tới lớn tiếng hỏi.

Ánh Hân lắc đầu, cô đối với chó thật sự không biết nhiều lắm.

​"Kỳ thực tôi cũng không biết." Thanh Tùng nhún nhún vai: "Kỳ thực nó là tôi nhặt về, hẳn là loại chó lai cỡ lớn đi. Lúc tôi tìm thấy nó, nó còn rất nhỏ, cả người bẩn thỉu, đang bị mấy đứa trẻ bắt nạt."

Ánh Hân gật đầu, dáng vẻ không hiểu, cô không hiểu Thanh Tùng làm gì đột nhiên nói tới cái này.

​Có điều nói đến, Phách Thiên cũng thật may mắn, được Thanh Tùng dẫn theo trở về, bằng không, khẳng định chỉ có thể là vẫn chó hoang, chắc chắn sẽ không có chỗ ở tốt như ngày hôm nay. Chẳng trách Phách Thiên cùng anh thân thiết như thế, chó cũng là rất biết tri ân báo đáp.

​"Biết tôi tại sao nói cái này không?" Thanh Tùng cố ý hỏi.

Ánh Hân lại là lắc đầu: "Không biết."

​"Không biết cũng không sao, cái này không quan trọng." Thanh Tùng ho khan một tiếng, dùng tay đụng mũi một cái nói rằng: "Quan trọng là, tôi nghĩ nói với cô...... Chuyện hồi sáng này, thật xin lỗi."

​Những gì anh muốn xin lỗi kì thực còn rất nhiều, nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nói xin lỗi chuyện này.

Ánh Hân rất nhanh ý thức lại Thanh Tùng đây là vì chuyện sáng sớm nổi giận với cô giải thích. Cô kỳ thật rất muốn hỏi một chút anh , chuyện bệnh án kia là thế nào, đứa bé kia là của ai, nhưng là...... Cô không thể.

​Nếu lỡ như đứa bé kia là của Irene cùng Thanh Tùng, chuyện của anh xem ra, cô hiện tại cũng không quyền hỏi đến.

​"Cô làm sao vậy?" Đại khái là Thanh Tùng nhìn vẻ mặt cô thấy không đúng, liền tiến lên một bước ân cần hỏi han.

​"Không có chuyện gì." Ánh Hân lắc đầu một cái: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới trước kia...... Tôi chỉ là, nhớ tới trước đây của mẹ của tôi. Bà cũng rất yêu thích chó."

​"Hôm nào rảnh tôi sẽ mang Phách Thiên đến gặp mẹ cô." Thanh Tùng vẻ mặt nghiêm nghị nói.

​Vẻ mặt này làm cho cô không khỏi cảm động, nhưng cũng càng cảm thấy khổ sở trong lòng. Cô hít sâu một hơi: "Bây giờ thời gian không còn sớm lắm? Chúng ta bây giờ liền xuất phát?""

​"Ừ, còn phải đi mua cho bọn họ lễ vật, đi thôi." Thanh Tùng nói xong, đưa tay gọi người chăn sóc Phách Thiên đến, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.

​Xe đã sớm dừng ở cửa lớn Sơn Trang, hai người liền trực tiếp đi thẳng tới cửa chính.Ánh Hân người mặc màu quần bò tối, cô vốn chân đã gầy, mặc vào thấy càng thêm khí chất, nhưng ống quần kia một phần ướt làm cho cô cảm giác lạnh rất không thoải mái.

​Đi tới cửa lớn, vừa vặn một chiếc BMW màu đen ở cửa Hồ gia dừng lại, bước ra hai người mặc tây trang màu nâu.

​Vệ sĩ ở cửa đi ra, không đồng nhất cầm về một cái túi, lại nhìn thấy hai người mặc tây trang màu nâu, đã lên xe rời đi.

​"Người đó là ai?" Thanh Tùng đi lên trước hỏi.

​Vệ sĩ vội vã trả lời: "Bọn họ không nói, chỉ nói là tặng đồ cho thiếu phu nhân.""

​Nghe nói, Ánh Hân lập tức nghĩ đến Lạc thiếu.

​"Tặng đồ? Là cái gì?" Thanh Tùng cau mày, đưa tay cầm lấy cái túi trên tay vệ sĩ, bên trong có một bộ quần áo.

​Đừng nói cái này là quần áo, ngay cả cái túi chứa quần áo này cũng được thiết kế cực kỳ tinh xảo. Thanh Tùng nhìn mấy lần, quay đầu nhìn về phía Ánh Hân, trong ánh mắt mang theo sự dò xét:"" "Ai đưa cho cô?"

​Ánh mắt này, thật giống như đang tra hỏi phạm nhân, làm cho Ánh Hân trong lòng không thoải mái.

​Nhìn bộ quần áo này, ngoại trừ Lạc thiếu còn có ai? Ánh Hân bĩu môi đưa tay liền lấy túi trong tay Thanh Tùng: "Một người bạn mà thôi."

​"Là bạn gì lại đột nhiên đưa quần áo cô?" Thanh Tùng híp híp mắt, có vẻ cực kỳ mất hứng.

​Anh càng như vậy, Ánh Hân càng nghĩ đến chuyện của anh cùng Irene, dựa vào cái gì anh đối với ả tốt như vậy, người khác đưa bộ quần áo cho cô như là anh phải mất tiền ra mua như thế?

​Cô hít sâu một hơi: "Chuyện này thật không giống là chuyện liên quan tới anh, Thanh Tùng đại thiếu gia?"

​"Chuyện không liên quan đến tôi?" Thanh Tùng lặp lại lời của cô một lần, tay phải cũng đang không tự chủ nắm thành quả đấm.

​Có lẽ là sáng sớm không khí quá lạnh, vệ sĩ vào lúc này không nhịn được hắt xì hơi một cái.

​Có lẽ là bị cái hắt xì này thức tỉnh, vẻ mặt lạnh lẽo trên mặt Thanh Tùng đột nhiên biến mất, chỉ là hơi hạ giọng xuống lẩm bẩm nói: "Đúng, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi."

Ánh Hân nghi hoặc nhìn Thanh Tùng thân thể cứng đờ từ tiếp nhận chìa khóa xe trong tay người khác, nhấc chân hướng về xe bên kia đi đến. Tấm lưng kia, nhìn lại làm cho cô cảm thấy anh rất cô độc.

​Anh cô độc?

​Phải sao?

​"Thiếu phu nhân, người không lên xe sao?" Vệ sĩ thấy Ánh Hân còn đứng ở tại chỗ, bước lên có ý tốt nhắc nhở một câu.

Ánh Hân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhấc chân bước nhanh hướng về phía xe Thanh Tùng mà đến.​Anh hôm nay lái chính là chiếc xe của tổng giám đốc Volkswagen Group tặng cho anh lần trước Lamborghini Reventon. Xem ra Thanh Tùng hôm nay cố ý muốn kiêu căng.

​Ngồi vào trong xe, không khí tỏa ra bên trong xe nhàn nhạt mùi nước hoa dễ ngửi, mùi không nồng nặc, vì lẽ đó rất thoải mái. Nhưng như vậy sự tình vẫn trầm mặc cũng không phải, cô do dự, cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước.

​"Thật xin lỗi." Cô nói, âm thanh rất nhẹ, cô thậm chí hoài nghi mình không có nói ra.

​Nhưng Thanh Tùng nghe được, nhưng chỉ là trả lời một câu "Cô nói không sai". Như vậy đối thoại qua đi, lại lâm vào trầm mặc. Mãi cho đến nơi —— Cửa lớn Lâm gia.

​Biệt thự Lâm gia đang ở trước mắt, đây là lần đầu tiên Ánh Hân tới nhà chính của Hoàng Phúc, mà không phải nhà anh mua ở bên ngoài. Lâm gia tọa lạc ở trung tâm thành phố, cùng Hồ gia so ra diện tích không lớn, nhưng so với tiểu khu bên cạnh, nhà của kia đã là như gặp sư phụ rồi.

​Hồ gia chính là bởi vì cách trung tâm thành phố xa, mới mua được mảnh đất lớn như vậy, trong nhà giống như làm cái Sơn Trang.

​Mặc dù Lâm gia tuy không lớn bằng nhà của Hồ gia, nhưng nhìn từ đằng xa là có thể xuyên thấu qua tường thấy được bên trong cực kỳ xa hoa. Nhà xây theo phong cách Châu Âu, có điều bởi vì không có đi vào, cô cũng không có thể thấy rõ ràng.

​"Xem ra Manh Tiểu Nam bọn họ còn chưa tới, tôi gọi điện thoại cho bọn họ."

​Ở trên xe như vậy quá buồn, Ánh Hân tìm cái cớ mở cửa đi xuống xe.

Bấm điện thoại, mới vang lên ba lần đã bị Manh Tiểu Nam cúp, Ánh Hân chính là đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy đã có âm thanh mở cửa của xe hướng về phía bên này. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Manh Tiểu Nam hai người bọn họ.

​Xe vừa mới dừng lại Manh Tiểu Nam liền mở ra cửa xe nhảy xuống, vài bước nhảy nhót đến trước mặt cô lôi kéo tay cô nói rằng: "Tối hôm qua trong lòng tớ còn cảm thấy trống trải, không nắm chắc muốn chết, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên là muốn để cậu cùng đến giúp tới vẫn tốt hơn."

​"Vậy cậu cũng không nói trước với tớ một tiếng." Ánh Hân đưa tay ngắt mũi Manh Tiểu Nam một cái, sau đó lui về sau một bước quan sát đánh giá Tiểu Nam.

​Manh Tiểu Nam hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, trên người một cái áo len trắng tinh, thân dưới mặc váy ngắn in ngàn chim bay, làm cho người ta có cảm giác dễ chịu.

​Cô nhìn thấy Ánh Hân đang nhìn chính mình, còn rất đắc ý quay một vòng: "Như thế nào, mặc như vậy đẹp chứ?"

Ánh Hân đưa một ngón tay cái cho cô, lập tức nói rằng: "Sớm biết ngày hôm qua cũng không cần đi mua quần áo làm gì, lúc nãy Lạc thiếu còn đem quần áo đưa đến Hồ gia, thực sự là......"

​"Thật sao? Hồ Lê Thanh Tùng kia có phản ứng gì?" Manh Tiểu Nam tò mò trợn to mắt nhìn cô.

​"Khụ khụ." Hoàng Phúc quay cửa kính xe xuống, cố ý ho khan một tiếng: "Hai người các cô nói cái gì mà hăng say như thế?"

Ánh Hân đang muốn qua loa lấy lệ vài câu, vốn không có động tĩnh gì cửa lớn Lâm gia đột nhiên mở ra, đi ra một người mặc đồ người hầu.

​"Thiếu gia, ngài trở về." Người hầu này nói vọng qua, cung kính mà quay về phía Hoàng Phúc cúi đầu.

Hoàng Phúc tùy tiện đáp một tiếng, cùng Thanh Tùng đưa tay ra hiệu khởi động động cơ đem xe lái vào, xe anh cũng lập tức đi theo.

​Người hầu lúc nãy chào hỏi Hoàng Phúc , đi tới trước mặt Ánh Hân cùng cùng Manh Tiểu Nam, nhưng chỉ là nói chuyện với cô: "Là Nguyễn tiểu thư? Xin mời."

Ánh Hân gật đầu xem như là chào hỏi, lôi kéo Manh Tiểu Nam theo người hầu nàu đi vào. Manh Tiểu Nam rất mất hứng nói khẽ với cô rằng: "Lẽ nào tớ là không khí sao? Thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tớ một chút!"

​Nhìn Manh Tiểu Nam dáng vẻ tức giận, Ánh Hân nhỏ giọng nói rằng: "Cô ta vừa mở cửa đã nhìn đến cậu rồi, cô ta đây là đang cố ý để cậu thấy mất mặt. Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó có thể nhịn thì nên nhịn, không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn cho tớ, biết không?"

​Manh Tiểu Nam sửng sốt một chút, quay về gật gù nhìn cô, trong ánh mắt sáng lên tia kiên định.

​Đi vào cửa lớn Ánh Hân mới có thể thấy rõ ràng này bố cục Lâm gia. Từ cửa lớn đi vào biệt thự khoảng chừng chừng hai mươi thước, ở giữa bày trí vài cái luống hoa, ngay cả luống hoa bên cạnh nhìn qua liề biết rất đắt tiền, có thể gọi được là xa hoa.

​Đi nhanh đến cửa biệt thự thời điểm Thanh Tùng cùng Hoàng Phúc cũng đi tới, cậu vừa đi lại đây liền nắm chặt tay Manh Tiểu Nam, như an ủi cô đừng có sợ.

​Đi vào biệt thự, bên trong bố cục càng xa hoa, bên trong trang trí so với Hồ gia cũng rất khoa trương, trong đại sảnh đèn thủy tinh to treo suýt nữa thì làm mù luôn con mắt của Ánh Hân.

​"Tôi cuối cùng xem như là biết rồi cái gì gọi là cường hào." Ánh Hân gật gù như đang suy nghĩ, lời của cô vừa lúc bị Thanh Tùng nghe được.

​Thanh Tùng tới gần cô một bước, thấp giọng nói rằng: "Thích thì nói tôi có thể cùng dì Lâm nói một tiếng, làm cho cô phòng bên kia để cô ở."

​Lời này rõ ràng cho thấy cố ý đang mỉa mai cô, Ánh Hân trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng Thanh Tùng hì hì nở nụ cười. Thật giống như lúc ở cửa Hồ gia chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip