Chap 54 : Không có phát sinh quan hệ

Hiện tại cô tự hỏi chính mình ở trong lòng  một lần, cô phát hiện chính mình cư nhiên không thể ghét Nguyễn Đình Nam. Đại khái là mẹ đã nói, nếu có một ngày nhìn thấy bố, nhìn thấy ông ấy cùng với thành viên trong gia đình, nhất định không được căm hận hay ghét bỏ. Cho nên cô mới không ghét hắn?

"Không ghét."  ngữ khí của cô cực kỳ khẳng định, không có một phần nào dự hay hoài nghi.

"À...?" Cô không chú ý tới ánh mắt của Thanh Tùng lập tức trở nên băng lãnh: "có nghĩa là cô thích hắn?"

Đối Thanh Tùng mà nói Ánh Hân không thích giải thích nhiều: "Không ghét thì có nghĩa là thích sao? Nói chuyện với kẻ nhàm chán như anh tôi thà nói chuyện với búp bê còn hơn, không có việc gì cũng kêu tôi đến. Tôi nói rồi, không muốn tiếp xúc với anh quá nhiều. Tạm biệt!"

Đứng dậy đi ra ngoài, mà Thanh Tùng cũng không có cản cô. Chỉ là khóe miệng lại gợi lên một đường cong.

Hai người bọn họ trước tới giờ dường như chưa từng nói chuyện yên ổn với nhau một lần. Vừa ngửa đầu, đem ly rượu đỏ chân dài uống một hơi cạn sạch. Hắn trái lại cực kỳ chờ mong nhìn kia tên tiểu tử kia sẽ theo đuổi em gái mình như thế nào.

Đi ra từ phòng anh, Ánh Hân như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Cô lại kích động rồi... Nhưng là cô không thể không kích động. Than nhẹ  tiếng, cô đột nhiên nhớ tới Thanh Thanh. Vì thế hướng tới phòng làm việc của bà mà đi tới.

Thanh Thanh ở bên trong rất nhiều tư liệu, bà đang xem tài liệu, còn có một máy tính, một bàn máy đánh chữ cùng một bàn máy fax. Trừ những thứ đó ra thì trong phòng không có cái gì khác.

Nhìn qua khe cửa lộ ra ánh sáng từ trong phòng, cô biết Thanh Thanh đang ở bên trong.

Dơ tay gõ cửa một cái, bên trong không có động tĩnh gì. Không có trong đó sao?

Vừa muốn mở miệng kêu bà,  thanh âm của Thanh Thanh từ sau lưng liền truyền đến: "Oa? Tiểu Ánh Hân, sao con lại ở trong này?"

Ánh Hân xoay người nhìn thấy trong tay bà đang bưng một ly coffee, hoá ra bà đi rót coffee. Giương mắt nhìn lại cặp mắt kinh ngạc của bà, cô nhấp môi dưới mỉm cười nói: "Bác gái, con là tới để giải thích chuyện phát sinh vừa rồi..."

Ai biết Thanh Thanh lập tức liền lắc lắc tay, một tay bưng cà phê một tay kéo cô đi vào trong phòng. Sau khi cô ngồi xuống ghế, bà mới ngồi xuống nói: "Không cần giải thích không cần giải thích! Mẹ không phải là loại người mang tư tưởng phong kiến. Nói như thế nào thì mẹ cũng là tác giả tiểu thuyết ngôn tình! Mẹ vui mừng còn không kịp... Không phải không phải, ý của mẹ là, mẹ sẽ không trách các con."

"..." ai nói cho cô biết bà ấy đang nói gì không!

Đem cà phê đi tới  bên cạnh máy tính, Thanh Thanh chuyển động ghế xoay đem ly cafe lại gần mình nói: "Tiểu Ánh Hân, các con tới cùng là khi nào thì... Đúng rồi! Lần đầu tiên chắc chắn rất đau đúng không? Ôi! Con còn không mau đi tới phòng của Thanh Tùng mà nghỉ ngơi đi?"

Nói xong cư nhiên liền đứng lên muốn  đuổi cô đi tới phòng của anh.

Ánh Hân vội vàng nói: "Bác gái, người thật sự hiểu lầm rồi! Chỉ là con từ trên giường ngã xuống, sau đó Thanh Tùng lại vừa tắm rửa xong muốn chạy lại đỡ con, kết quả áo con lại bị xé rách, khăn tắm của hắn cũng rơi... là như thế đấy."

Hoa chân múa tay vui sướng giải thích xong, Thanh Thanh lâm vào một phen trầm mặc, giống như đang cố gắng tiếp nhận ngôn ngữ của cô vậy.

Sau một lúc lâu,  trong ánh mắt chờ mong của Ánh Hân, Thanh Thanh mới phá tan trầm mặc nhẹ giọng hỏi: "Ý của con là, con cùng Thanh Tùng không có phát sinh quan hệ?"

Cám ơn trời đất, cuối cùng đã hiểu rồi. Ánh Hân ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cao giọng nói: "Đương nhiên không có!"

Ánh Hân quyết đoán trả lời khiến cho trong lòng bà lập tức rơi vào đáy vực. Vậy mà bà đã vui mừng một phen, trước cũng bởi vì chuyện hôm nay mà tâm tình rất tốt, quyết định thức đêm viết tiểu thuyết để tặng các độc giả cũng vì chuyện này.

Thanh Thanh biểu tình mất mát khiến cho Ánh Hân thấy rất kỳ quái: "Bác gái, người bị làm sao vậy?"

Vô lực khoát tay, bà nói: "mẹ không sao, tiểu Ánh Hân đi ngủ đi, ngày mai thứ sáu, là ngày học cuối cùng của tuần này rồi."

Ngẫm lại thời gian cũng không sớm, cô đúng là nên đi ngủ rồi. Vì thế liền tạm biệt bà quay trở về phòng ngủ của mình. Đi ngang qua phòng Thanh Tùng, bên trong đèn cư nhiên còn sáng, nhưng là cô không quan tâm, cúi đầu trở về phòng.

Có thể là bởi vì hôm nay đi Nguyễn gia khiến cho cô cực kỳ mỏi mệt, mới vừa nằm xuống giường cô liền ngủ thiếp đi. Một đêm không mơ, lúc tỉnh lại  vừa lúc đồng hồ báo thức vang còn có ba mươi phút. Vốn nghĩ muốn nằm ngủ nướng thêm một hồi, kết quả phát hiện một điểm buồn ngủ cũng không có, liền rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo, cầm một chồng sách cùng bài thi đi xuống lâu.

"Tiểu thư hôm nay dậy thực sớm, lão gia cùng phu nhân đều còn chưa dậy." Giọng nói của Hồ quản gia theo cửa truyền đến, lúc cô chạy ra Hồ quản gia đang cho con chó ngao Tây Tạng ăn to vĩ đại kia ăn sáng

Cô không dám lại gần con chó ngao Tây Tạng nên chỉ đứng ở đại sảnh nhìn bọn họ.

"Bác quản gia, nó gọi là Phách Thiên đúng không?" Nhìn kỹ, phát hiện con cho này quả thật cực kỳ khí phách, kỳ thật không cần nhìn kỹ cũng rất khí phách rồi. Liền ngay cả tên cũng khí phách như vậy rồi mà. Thật đúng là Hồ gia nuôi dưỡng có khác.

Đem một túi lớn đồ ăn rót vào bát của Phách Thiên, Hồ quản gia đi đến trước mặt Ánh Hân mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, nó bốn tuổi, là thiếu gia mua, lúc ấy đang là một con chó nhỏ, không nghĩ tới lớn nhanh như vậy rồi."

Ánh Hân cười gượng, đồ ăn cao cấp như thế, đồ uống cũng là sữa cao cấp nhất dành cho chó, nếu không lớn lên mới là kỳ tích?

"Ánh Hân tiểu thư, người không cần sợ nó. Nhìn thấy Phách Thiên cực kỳ thích người." Hồ quản gia nhìn Phách Thiên nói: "Nó ấy, rất có linh tính, đối với người thiện lương cực kỳ hữu hảo, đối với những kẻ xấu lại rất hung dữ."

Kéo cong khóe miệng, cô cảm thấy được cô vẫn  không thích chó. Mặc kệ thế nào đều không thích.

Cô đã từng xem một quyển sách, tên là  "di chúc  của một con chó". Bị quyển sách kia cảm động nên đã hạ quyết tâm muốn nuôi một con chó, nhưng vừa nhìn thấy chó cô liền lùi bước.

Bất luận thế nào lại chó đã in trong tâm trí cô một bóng đen.

"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong..., người trước tiên có thể ăn." Vú Trần đi đến trước mặt cô ôn hòa nói. người hầu Hồ gia tựa hồ đều cực kỳ thích cô, đại khái là cô không kiêu căng, đối với người khác lại cực kỳ ôn hòa?

Đi đến bên cạnh bàn ăn, Tuấn Khải nhìn thấy Ánh Hân thì bất đắc dĩ nói: "Bác gái của con, cũng không biết là chịu phải đả kích gì, đêm qua ôm gối rầu rĩ không vui. Kêu bà ấy rời giường ăn bữa sáng cũng không để ý tới."

Ánh Hân đương nhiên biết Thanh Thanh vì cái gì mà rầu rĩ không vui, nhưng cô làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra được? Xấu hổ cười cười, cô ngồi vào trên vị trí ăn ăn bữa sáng.

Hôm nay thời tiết cũng cực kỳ sáng sủa, lúc ăn xong đi trên con đường lát đá thì Thanh Tùng vừa mới xuống lầu ăn bữa sáng.

Phách Thiên nhìn thấy cô vẫn cực kỳ kích động, nhưng là so với lần trước mà nói tốt hơn nhiều, chỉ là đi đến bên người cô nhẹ nhàng cọ chân của cô. Lúc đầu cô không có thét chói tai ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn lại là nhịn không được kêu Hồ quản: "Bác quản gia, người tới nhanh! Tới nhanh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip