Chap 93 : Chúng ta tại sao không ngủ cùng một giường ?

Nhìn biểu tình kiên định của Ánh Hân, sắc mặt vừa loạn, anh đè lại vai cô hung hăng định hôn tiếp xuống. Không để ý tới chuyện cô đang vùng vẫy, nửa phút đồng hồ sau, anh cúi người bế  cô lên.

"Buông tôi ra!! Anh muốn làm gì?!" Vừa dứt lời, cô đã bị ném mạnh xuống ghế sofa, Ngay sau đó một bóng râm khổng lồ tiến tới, Thanh Tùng nặng nề đè lên cơ thể cô, song để cô nằm bên cạnh. Ngạc nhiên giương mắt, cô đẩy anh ra,đôi mắt như có tia lửa, hai gò má lại không tự chủ được mà đỏ lên.

Trong lòng hung hăng tự mắng bản thân vô dụng, lúc này đỏ mặt cái gì chứ? Chau mày, cô cố giả bộ bình thản ung dung dáng vẻ hung hăng nhìn chằm chằm Thanh Tùng  lớn tiếng nói: "Anh có dũng khí cường gian tôi ở trong này sao? Tôi xem anh chẳng ra gì!"

Tựa như trong phim ma vậy, một trận gió âm thầm thổi qua, cô cảm giác chính mình để cánh tay đang nổi da gà trước ngực Thanh Tùng. Làm bậy a, cô lại quên Thanh Tùng này ăn mềm không ăn cứng!  Sắc mặt của anh trở nên càng thêm âm trầm, Ánh Hân biến sắc, buông ra để anh ta trước bộ ngực, hai cái tay ôm cổ anh mỉm cười nói: "Ông xã Thanh Tùng, tôi biết anh hẳn không cường gian tôi như vậy! Đúng không?"

Quả nhiên, anh thích cô nói nhỏ nhẹ không ăn cứng, mặt lập tức hơi chút nhu hòa lại, nhưng vẫn lại là nghiêm túc đến đáng sợ. Chợt nhíu mày, anh ta không nói lời nào,mà mím môi nhìn chằm chằm cô. Bị ánh mắt nóng bỏng của anh xem là lạ, cô lại sử dụng nhu tình tiến công chiếm đóng, đem cằm dương lên, cười càng yêu mị rồi nói:

"Thanh Tùng thiếu gia, vừa rồi tôi nói cái gì không đúng sao? Anh có biết miệng tôi đặc biệt... Không thể khống chế! Có đôi khi tôi đều đã suy nghĩ chính mình có phải là bị tà linh bám theo hay không, anh nói tại sao có thể như vậy a? Bất quá cái này không quan trọng, quan trọng là..., tôi biết người bao tử có thể chống đỡ Nặc Á Phương Chu, tuyệt đối sẽ tha của tôi, phải hay không?" Nói ra lời này, cô cảm giác yết hầu chính mình có cảm giác mãnh liệt muốn phun.

Thượng đế ở trên, tha thứ cho lương tâm tôi  nói ra những lời không đáng tin mà vẫn nói. Cô làm tất cả đều là vì mạng sống, sinh mệnh đáng quý a...

Thanh Tùng vẫn như cũ không nói gì, chỉ là lại nhướng mày, con ngươi thâm sâu nhìn cô. Cô... Tới cùng là người như thế nào? Có thể không sợ chết chạy vòng quanh sân thể dục hơn mười vòng, có thể cố chấp trong mưa tìm kiếm đường về, cũng có thể mỉm cười đối mặt với thái độ ác liệt chủ cho thuê nhà, còn có thể  vì chính anh hôn cô, cô liền không chút do dự tát anh một cái. Tất cả đều đã cho thấy Ánh Hân là không sợ chết, là một người kiên cường.

Đúng là, người không sợ chết, kiên cường, vì cái gì lại có thể lập tức biến sắc mặt thành bộ dạng cún con? Còn có thể tại thời điểm say rượu  khóc rống lên đòi tiền. Anh là càng ngày càng không hiểu cuối cùng cô là người như thế nào.

"Thanh Tùng thiếu gia, anh định không nói lời nào sao? Trái tim nhỏ bé của tôi sao chịu nổi." Cô khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ nhu tình tiến công chiếm đóng vô ích? Anh rõ ràng ăn mềm không ăn cứng a. Nếu vô dụng mà nói, cô đã không biết xấu hổ mà nói trắng ra mọi chuyện.

Yết hầu không tự chủ di chuyển một phát, anh yên lặng nhìn Ánh Hân, hoặc như là đang hỏi cô hoặc như là tự nói: "Nguyễn Ánh Hân, cô tới cùng là người như thế nào? Vì cái gì tôi cuối cùng là nhìn không thấu cô?"Ánh Hân sửng sốt, lập tức nhếch miệng: "Có bài hát không phải hát thế này sao?'Càng để ý  càng là nhìn không thấu..."

Đối với lời nói của cô,Thanh Tùng không có đáp lại, chỉ là mê mang  nhìn cô say đắm, tuy là nhìn mặt cô, nhưng ánh mắt lại hoặc như là hư vô mờ mịt  xuyên thấu qua cô xem hướng nơi khác. Xấu hổ nhếch nhếch khóe môi, Ánh Hân can cười nói: "Anh đừng nóng giận, tôi chỉ là nói cái cười lạnh, tuy nhiên nhất điểm đều đã không buồn cười, bất quá quả thật rất lạnh, đúng không?"

Thanh Tùng nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên toàn thân thư giãn, hai tay chậm rãi uốn lượn bên người Ánh Hân. Anh đem toàn thân mình đặt trên người cô, cằm chống đỡ ở xương quai xanh hơi thở nặng nề phà vào.

"Anh... Làm sao vậy?" Cô nhớ tới vừa nãy anh nằm ở trên giường kia vẻ mặt mệt mỏi, tâm lại không nhịn được mạnh mẽ nhéo một hồi. Cái cảm giác này....Là cái gì đây? Có phải là nói rõ với chính mình có tình cảm với anh sao? Không không không! Loại ý nghĩ này nhảy một cái ra đầu cô liền đem nó bóp chết rồi. Coi như là đàn ông của toàn thế giới đều chết hết, cô cũng sẽ không cùng vị này thiếu gia ác ma này sản sinh bất cứ cảm tình gì.

Cùng huống hồ, anh cùng Irene có tình cảm đẹp trong quá khứ, trong lòng anh, cũng chỉ là yêu thật lòng Irene. Coi như anh đã từng hai lần ra ý kiến muốn đi cùng với cô, vậy cũng chỉ là anh nhất thời hưng khởi. Ừm! Nhất định là như vậy!

" Đừng nói chuyện, để tôi ngủ một hồi, tôi mệt mỏi quá...." Tiếng nói của anh mang theo ủ rũ dày đặc, vốn là muốn mạnh mẽ trả thù Ánh Hân cũng lập tức biến mất rồi. Anh ta hiện tại chỉ muốn ôm cô, ngủ một giấc. Nghe nói vậy, Ánh Hân ngược lại cũng nghe lời, giật giật thân thể rồi hoàn toàn yên tĩnh lại.

Lệch rồi phía dưới, nhìn vị đại thiếu gia ở trên người mình  mang theo khuôn mặt mệt mỏi, cô bỗng nhiên thở dài: "Hồ Lê Thanh Tùng."

"Ừ." Anh lại không có ngủ, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ' ừ '   một tiếng, xem như là đáp lại cô. Anh và cô, hiếm thấy ôn hoà nhã nhặng như vậy. Lại còn tư thế thân mật nằm cùng một chỗ.

Trầm mặc một lúc lâu, Ánh Hân cắn chặt lại môi dưới, lúng túng nói rằng: "Một nơi nào đó, thay đổi vị trí được không? Chống đỡ tôi thật khó chịu."

Thanh Tùng biến sắc mặt, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cô, rốt cục không nhịn được cười nhạo lên: "Nguyễn Ánh Hân, tôi phát hiện cô đúng là... tiểu yêu tinh." Một bên thân, từ trên người cô hạ xuống, nghiêng thân thể nằm trên ghế sa lông, đưa tay vòng qua cô ôm vào trong ngực.

Yêu tinh? Nếu quả như là Yêu tinh là tốt rồi, cô có thể dùng yêu thuật đem mẹ biến trở về đây. Đáy mắt né qua một vệt dày đặc ưu thương, cho dù cả ngày cố ý mỉm cười, kỳ thực còn chưa phải hài lòng. Theo bản năng, cô hướng về lồng ngực Thanh Tùng nhích lại gần. Hai người cứ như vậy, ở trong yên tĩnh mỗi người một ý ngủ thiếp đi.Sau mấy tiếng, Ánh Hân chậm rãi mở mắt ra, Thanh Tùng ngủ ngay  lập tức đập vào tầm mắt của cô. Chau mày, từ trong túi tiền của anh ta lấy ra một cái điện thoại di động, xoay bấm một hồi, trên màn ảnh biểu hiện ra bảy giờ ba mươi hai phút.

Mẹ nó! Bọn họ lại cùng nhau ngủ gần như có bốn, năm tiếng! Đưa tay đẩy Thanh Tùng một cái, anh chầm chậm mở mắt ra, trong thanh âm đã không hề có một tia ủ rũ: "Làm sao vậy?"

"Bảy giờ rưỡi, tôi đói chết rồi! Còn có, phiền anh buông tay ra được rồi? Tôi khắp toàn thân từ trên xuống dưới vừa chua xót vừa đau! Đều tại anh ngớ ngẩn, chúng ta có giường không ngủ, ngủ cái gì ghế sô pha? Phi phi phi! Ý của tôi là, anh ngủ thì ngủ được rồi, lôi kéo tôi ngủ làm gì? Có bệnh, anh tuyệt đối..." Cô thấy Thanh Tùng  sắc mặt càng ngày càng kém, cô nháy mắt mấy cái, lập tức đổi một vẻ mặt nũng nịu: "Đại ca, chúng ta ăn cơm đi."

Lạnh lùng trừng mắt nhìn Ánh Hân một chút, Thanh Tùng đứng dậy rời ghế sôpha. Cô cũng lập tức từ trên ghế sôpha bò lên, đưa tay ra mới liếc nhìn điện thoại di động của Thanh Tùng trong tay. Thừa dịp anh đi vào tolet cô dùng di động ghi hình, quay phim, chụp cho mình một tấm. Nhìn trên màn hình điện thoại di động này nghịch ngợm  bức ảnh, cô kích động, đem bức ảnh đặt thành hình nền điện thoại di động.

Màn hình sau khi nhấp nháy mấy lần thì tắt. Vỗ mấy lần, cô rốt cục phát hiện là hết pin rồi. Xong đời, hình nền không phải còn có thể vẫn giữ lại sao? Làm bậy, nếu như bị Thanh Tùng nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Cửa phòng vệ sinh lúc này bị mở ra, cô chột dạ đem điện thoại di động giấu đi, một tia không tự nhiên nói chuyện cười: "Điện thoại di động anh có thể cho tôi mượn một buổi tối không? Tôi phát hiện điện thoại di động của anh bên trong  game hay hơn sơ với game trong điện thoại di động của tôi"

Nghi ngờ khẽ hất lại lông mày, nhàn nhạt nói rằng: "Điện thoại của chúng ta model số là giống nhau, đều là iphone6, cho nên trò chơi của chúng ta là giống nhau. Cô mượn làm gì?"

Là! Nam sinh này, hiện tại làm sao thông minh như vậy? Không được không được! Nhất định phải ngăn anh ta không nhìn thấy điện thoại di động của anh, trên màn hình là ảnh cô lè lưỡi, bằng không anh ta tuyệt đối sẽ giết cô! Tim thình thịch nhảy dựng lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra ba chữ: "Mỹ nhân kế"! OK! Nguyễn Ánh Hân! Mình cần ủy khuất một chút, tạm thời thuần khiết. Phi phi phi! Cái gì thuần khiết?

Ngu ngốc !

Nhìn cô không ngừng biến đổi  sắc mặt, miệng Ánh Hân chuẩn bị nói chuyện trước một giây, Thanh Tùng vung vung tay, bất đắc dĩ nói: "Cô muốn chơi thì chơi đi, có điện thoại đến nhớ trước tiên giúp tôi nhận."

Ánh Hân trợn mắt lên, ngu ngơ hỏi nói: "Anh lại... trực tiếp đồng ý?" Đáp lại cô là  Thanh Tùng hơi nhíu mày, tiến lên vài bước, anh đi tới chỗ điện thoại trên bàn, yên lặng bấm điện thoại nội tuyến đến từ phòng tổng thống của khách sạn.

Mới vang lên một hồi âm thanh, bên kia liền tiếp nhận điện thoại, ngay sau đó là nhân viên phục vụ khách sạn dùng âm thanh cung kính: "Thiếu gia, xin hỏi ngài có gì dặn dò?""Đem người đến gian phòng sửa sang một chút, quần áo nhớ tới giặt sạch sẽ." Không chờ đối phương nói thêm gì nữa,  Thanh Tùng quả quyết cúp điện thoại ôm Ánh Hân đi ra khỏi phòng. Anh cũng không phải quan tâm mấy bộ quần áo này, mà là y phục kia mặc ở trên người cô...không thể không....

Trở lại Hồ gia, thời điểm đã là hơn tám giờ, Viên Thanh Thanh đang ngồi ở đại sảnh trên sô pha lớn xem TV. Nhìn thấy bọn họ trở về cuống quít bên nhau, bà tắt đi TV chạy lên phía trước tươi cười quyến rũ: "Hai người các con đi đâu thế? Tuấn Khải tên khốn kia không cho ta gọi điện thoại hỏi."

Ánh Hân đang chuẩn bị trả lời Viên Thanh Thanh về vấn đề này, nghiêng đầu lại phát hiện trên ghế salon có một bức hình khổng lồ treo trên tường. Mang theo bức ảnh là nội dung không có gì quá mức, trọng điểm là, phía trên kia là ảnh sáng sớm lúc nàng "được"  Thanh Tùng cưỡng hôn. Bởi góc độ chiếu rất tốt, vì lẽ đó mà gò má  Thanh Tùng cùng gò má của Ánh Hân ửng đỏ. Trong hình hai người mang một  vẻ mặt một sững sờ.Có một loại gọi là "sét đánh" cảm giác kinh sợ cùng cảm giác ngổn ngang xẹt qua trong lòng cô.

"Dì, cái bức ảnh kia... Là ai treo?" Dùng đầu ngón chân cũng biết nhất định là Khương Viên Viên treo, nhưng cô vẫn là ngu ngơ hỏi một lần.  Thanh Tùng hơi nghiêng đầu, cũng chú ý bức ảnh to lớn trên tường.

Viên Thanh Thanh một mặt đắc ý ôm chầm cô, chỉ vào cái khung ảnh kia nói rằng: "Thế nào? Mẹ nhờ người treo bức ảnh, không sao chứ? Sau này không được phép gọi ta là dì, gọi ta là mẹ, chi bằng bây giờ gọi luôn. Có được không?"

"Dì...dì..., dì không phải nói là vì để con có một thân phận tốt nên mới nói con là vợ chưa cưới của Hồ Lê Thanh Tùng sao? Làm sao hiện tại...? Cô dừng một chút nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Tùng oán giận nói một câu: "Anh đúng là nói một câu.."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip