[DuySang] Trực Nhật
Mợ Duy cụt lại báo cho cậu Sang cọc lên nữa rồi.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc ngày học vang lên, tất cả các học sinh trong trường đã đua nhau chạy ùa ra khỏi lớp. Riêng trong lớp nào đó ở tầng hai vẫn còn hai cậu chàng ở lại.
Duy và Sang đang ở trong lớp trực nhật. Sang đang lau bảng với một khuôn mặt nhăn nhúm đến độ mà từng lớp da đầy mụn ấy có thể kẹp chết mấy con muỗi đậu trên mặt cậu. Khác với cậu, Duy lại đang rất vui vẻ, hắn vừa dọn dẹp vừa huýt sáo trông rất chi là yêu đời.
Thấy cậu bạn nãy giờ im thinh thít không nói tiếng nào mà cứ chăm chăm vào làm việc khiến Duy cảm thấy hơi là lạ. Hắn không quen một Sang Trần im lặng này. Duy dừng việc quét lớp, hắn nhìn sang cậu, cất tiếng hỏi.
"Sang, sao nãy giờ mày..."
"Mày nói tiếng nữa tao đấm mày luôn đấy Duy."
Chưa kịp nói hết câu đã bị chính chủ chen lời. Sang vừa lau bảng vừa trả lời hắn, mặt không quay lại nhìn hắn, cậu nói với tông giọng ngang ngang không cao không thấp nhưng đủ để anh bạn Duy nhận ra rằng cậu đang giận.
"Thôi mà xin lỗi, có gì đâu mà phải dỗi." Duy gác cằm lên cán chổi, giọng mè nheo.
"Hai đứa bị bắt ở lại trực nhật là tại ai? Hả?! Địt mẹ sút vỡ alo giờ!"
Sang quay lại đập bàn quát. Cả hai bị giáo viên phạt vì làm mất trật tự trong lớp, chỉ vì do tên báo ở miền Tây nào đó lỡ đẩy vai cậu làm hai quẹt lên vở làm cậu cáu lên chửi hắn. Đã bị bắt đứng ngoài hành lang thì thôi đi, giờ còn phải ở lại trực nhật, bảo sao mà không khiến cậu Sang bực mình được chứ.
Sang thật sự rất muốn bay tới đấm cho tên Duy một phát, nhưng cậu lại không thể làm thế bởi vì dù có càng chửi càng đấm tên này thì hắn sẽ càng khoái chí chọc cậu điên lên thôi. Thế là chửi xong cậu đành ậm ực nhẫn nhịn xoay người về bảng tiếp tục công việc của mình.
Nhưng tên Duy này không phải dạng vừa. Hắn không hài lòng về cách ứng xử vừa rồi của Sang nên bắt đầu bật chế độ lải nhải.
"Ơi sời có tí đó cũng giận dỗi, người ta biết lỗi xin lỗi rồi mà trả lời cọc cằn rồi bơ người ta nựa."
Lần thứ nhất, cậu vẫn giữ được bình tĩnh mà lơ đi lời hắn.
"Lỡ đẩy nhẹ làm quẹt hai đường mà cũng chửi người ta, xóa được mà, còn hong thì mua cho chục quyển về ghi. Nỡ lòng nào vì quyển vở mà chửi người ta như chó."
Lần thứ hai, máu điên của cậu sôi lên, thao thúc cậu bay tới bịt mồm hắn lại trước khi cậu mất quyền kiểm soát.
"Người ta thương quyển vở hơn tui, biết quá mà. Tổn thương sâu sắc, hết thương người ta rồi, chạ iu người ta nữa rồi~"
Lần thứ ba, dây thần kinh kiên nhẫn của cậu đứt cái "bụp".
Điều gì cũng chỉ cần 3 lần là đủ.
Một miếng giẻ đầy bụi phấn trực tiếp bay tới nhắm thẳng vào mặt Duy. Hắn chụp lấy cái khăn, miếng giẻ bị tác động liền phả không ít bụi phấn lên khuôn mặt trắng trẻo điển trai kia. Duy đưa tay chùi đi, mặt không phản ứng nhưng nhìn cứ như đang khiêu khích đối phương. Sang hùng hổ đi tới, một tay xách cổ áo hắn một tay thành nắm đấm vung mạnh tới. Hắn dễ dàng bắt chọn cú đấm đó trong bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy khiến cậu muốn rút tay ra nhưng không được.
"Chú cún nhỏ này dễ kích động thật nhở?" Duy nói với combo tông giọng kèm khuôn mặt giễu cợt.
"Nay mày sủa nhiều hơn cả chó đấy." Sang cũng chẳng kém cạnh gì mà lườm liếc đáp lại.
Sang bỏ bàn tay đang xách cổ áo hắn ra, chuẩn bị vung thêm một đòn nữa nhưng Duy đã nhanh hơn cậu một nhịp. Hắn nhanh nhẹn gạt chân cậu khiến cậu mất thăng bằng. Sau đó một tay cầm tay cậu một tay đỡ eo cậu, điêu luyện xoay một vòng rồi ép cậu dựa lên bàn.
.
.
.
Remind đang đi trên hành lang lầu hai, cô vừa mới trực nhật xong. Đi được một đoạn, cô nghe thấy tiếng xô xát ở lớp của Sang và Duy. Nhận thấy điềm chẳng lành, cô lật đật lén lút chạy sang hóng hớt xem chuyện gì xảy ra.
Remind ngó đầu vào trong lớp, nhìn cảnh tượng trước mắt làm cô nàng không khỏi bất ngờ "ồ" trong tiềm thức.
Sang đang bị Duy ép dựa lên bàn, một chân hắn chen giữa hai chân cậu. Hai tay hắn từ cầm tay ôm eo giờ đang chống lên bàn vây cậu trong lòng hắn. Người cậu dựa lên bàn, hai tay đặt lên lồng ngực người nọ. Khoảng cách giữa hai người gần như là sát nhau, chỉ là đầu cách nhau một khoảng thôi.
"Thằng chó, thả tao ra!"
Sang đấm vào người Duy vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bất thành. Tên này nhìn gầy gò vậy mà sao khỏe thế.
"Ngoan nào, mày hư quá đó."
Duy kéo sát người ép Sang khiến cậu phải ngã lưng ra sau, gần như ép sát mặt bàn. Hắn đưa tay vòng qua đỡ eo cậu, tay còn lại nắm lấy cằm cậu. Đôi mắt trêu đùa ban nãy đột nhiên trở nên nghiêm túc kì lạ khiến cậu có hơi rùng mình. Hắn nhếch mép cười, một nụ cười man rợ.
"Hình như tao nhịn mày quá nên mày được nước lên đầu tao ngồi nhỉ?"
"B-buông tao ra..."
Sang bị khống chế không làm được gì. Tư thế này khiến cậu hơi đau lưng và đau chân. Càng vùng vẫy thì càng mất sức, hắn cũng càng tiến tới hơn. Cậu bất lực, chỉ đành đưa tay bám víu lấy vai hắn để khỏi phải ngã.
"Đ-được rồi, tao xin lỗi vì hơi cọc cằn quá. Giờ thì buông tao ra được chưa?"
"Mày nghĩ xin lỗi thôi là xong à?"
"M-mày tính làm gì?...K-không được!!!"
Duy giữ chặt cằm Sang, hắn dần kéo mặt tới. Mắt hắn nhắm thẳng tới đôi môi hồng hào mềm mụp kia muốn cấu mút nó. Sang biết hắn muốn gì, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn.
Remind hào hứng trong lòng, cô nàng vội vàng lấy điện thoại ra chụp một tấm. Nhưng thật xui xẻo làm sao, cô quên tắt tiếng của camera. Thế nên khi cô chụp một tấm thì tiếng "tách" vang lên thu hút sự chú ý của đôi tình tứ kia.
Ba cặp mắt nhìn nhau, làm khoảng không yên lặng, gió thổi hiu hiu, tiếng cánh chim quạ bay ngang qua.
Remind bặm môi không nói gì đứng dậy. Hai tay ôm chiếc điện thoại, mắt nhìn hai người rồi lại nhìn xung quanh, mặt ngây ngô vô(số)tội nở nụ cười tự tin đến ngượng ngạo.
Sang nhìn chằm chằm cô, mặt bất giác đỏ lên. Ngay lúc Duy đang buông lỏng thì cậu liền đẩy người trước mặt ra, thành công thoát khỏi tên điên kia trong sự hổ thẹn. Duy bị cậu đẩy ra, hắn trừng mắt liếc nhìn cô, nhìn trông không vui vẻ mấy khi bị phá đám chuyện riêng.
Remind hoang mang không biết phải làm gì. Lén lút hóng hớt cảnh riêng tư của người khác mà lại để bị phát hiện như vầy có chút khó xử. Cô cười đến khờ khạo, vẫy tay chào hai người rồi dùng hết sức bình sinh tích trữ trong người mà chạy đi, thất bại trong việc rời khỏi hiện trường một cách thành công mĩ mãn.
Chạy xuống lầu một, cô cúi người hít lấy hít để không khí. Tưởng chừng như thoát được rồi nhưng không. Từ đâu một bàn tay đập lên vai cô khiến cô giật bắn mình. Sang với khuôn mặt cười như không cười, mày nhíu chặt đến khó coi, rặn từng chữ một với một tông giọng nặng nề.
"Bà-đứng-đó-bao-lâu-rồi?"
"Hơ...n-nói gì zãy? Đ-đứng đâu?" Remind hơi rén toát mồ hôi lắp bắp hỏi.
"Đừng có giả ngu ngơ! Bà mà đồn bậy đồn bạ là tui cho bà biết tay! Nhớ chưa?"
"D-dạ anh Sang em biết rồi..."
"Lấy điện thoại ra xóa ngay tấm ảnh đó, lẹ lên."
Remind gật gật đầu vội lấy điện thoại, nhưng chợt nhận ra điện thoại ở trên tay đã biến mất. Cô hoang mang.
"Ủa cái điện thoại tao cầm trên tay ai giật ròi?! Mày lấy hả Sang?"
"Cái bà Remind này, tui lấy của bà làm gì?" Sang nhảy dựng lên như mèo xù lông đáp.
"Nhưng vừa nãy... tao cầm trên tay..."
"Của bà nè."
Bông nhiên từ đâu Duy xuất hiện chen vào giữa hai người rồi đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Remind.
"Nãy bà làm rơi nó trên hành lang, may không bị trầy xước gì đó nha."
Cả hai hoang mang nhìn, Remind nhận lại điện thoại cảm ơn Duy. Sau khi Duy rời đi, Sang liền hối thúc Remind xóa tấm ảnh đó. Remind vâng lệnh hấp tấp mở điện thoại thực hiện mệnh lệnh trước sự quan sát của Sang. Khi cảm thấy mọi thứ đã ổn áp, cậu cuối cùng mới an tâm vỗ vai cô một cái mà rời đi.
Nhưng Sang lại đâu biết rằng, tấm ảnh đó đã ở một nơi nào đó trước khi bị xóa vĩnh viễn.
Duy nhìn màn hình điện thoại của mình, hắn mỉm cười, mặt biểu lộ sự hài lòng. Hắn cất điện thoại vào trong túi rồi rời đi.
__________
Tôi đu cả DuySang và SangDuy, nhưng tôi lại chuộng DuySang nhiều hơn:D
Maybe tôi sẽ viết thử SangDuy vào 1 ngày nào đó.
Sory nếu bạn notp hay hardship cp này.
Shirime
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip