Clinging
Chuuya từng nghe ở đâu đấy rằng: mỗi hành động của con người đều xuất phát từ mỗi lý do cụ thể, mặc kệ chính người đó có biết hay không.
Và thế rồi, Chuuya tự hỏi mình đang làm gì? Có thể y đang làm điều cần thiết để giữ cho đầu óc tỉnh táo. Cũng có thể Chuuya đang làm điều cần thiết để giữ cho đầu óc khỏi tỉnh táo.
Trời về khuya, mặt trăng dịu dàng phủ một lớp màn bạc lên da kẻ thi sỹ tóc đỏ đang uống rượu cùng nó. Có lòng như thế, song tấm màn ấy lại không chắn được cho y khi cơn gió mát lạnh từ bờ biển bên kia thổi đến, thốc thẳng vào mặt.
Chuuya chợt rùng mình, lông tơ ở hai cẳng tay để trần và vùng gáy dựng hết cả lên. Y đổ nó cho cái lạnh của Yokohama.
Chuuya luôn tự hào về độ sành rượu của bản thân; nhưng vào giờ phút này, cái lưỡi của kẻ thi sỹ tóc đỏ chẳng thể phân biệt nổi loại cồn nào đang đổ tràn xuống cuống họng y. Dốc nốt giọt chất lỏng cuối cùng từ cái chai thủy tinh trên tay, Chuuya thả nó xuống, mặc kệ thứ ấy lăn lông lốc khỏi nóc thùng container y đang ngồi, va chạm một cách bạo lực với mặt đất rồi vỡ toang ra ở đâu đấy.
Thở ra một hơi, Chuuya ngả người ra sau, chống trọng lượng cơ thể bằng hai khủy tay để rồi ngửa đầu nhìn bầu trời khuya. Màn đêm đen sâu thăm thẳm soi bóng vào đôi mắt nhà thơ. Chẳng có ngôi sao nào.
Đã lâu lắm rồi Chuuya không tỉnh táo như vậy. Y tự cho là thế.
Tiếng sóng biển dập dềnh đè lên mọi sự ồn ào náo nhiệt xung quanh Chuuya. Y luôn ghét việc xung quanh có quá nhiều người nói chuyện. Nhưng y cũng không thể chịu nổi việc ở một mình - khi sự thinh lặng dần trở nên điếc tai.
Bình thường, mỗi lần trở về căn hộ một mình sau nhiệm vụ, Chuuya sẽ mở TV, để nó lấp đầy bầu không khí bằng giọng người phóng viên lảm nhảm trong ngày, hoặc diễn viên với những lời thoại rất ư là kịch của họ. Y sẽ tắm rửa, rồi đứng trước bếp thật lâu - suy nghĩ về việc tự nấu cho mình một bữa thật thịnh soạn - trước khi đổ nước sôi vào ly ramen mua ở cửa hàng tiện lợi.
Chuuya định bụng sẽ để dành bữa cơm ngon đó cho hôm nào y có hứng. Nhưng có lẽ ngày đó sẽ chẳng bao giờ tới. Vì bản chất của một bữa ăn nhà nấu nóng hổi - là để những con người bận rộn mượn thời gian đó mà quây quần bên người thân, gia đình. Chuuya không có thứ xa xỉ ấy. Trước đó, đã từng có khi Bầy Cừu chia sẻ sự ấm áp của chúng để lấy sức mạnh từ y... Giờ thì Chuuya từ chối nghĩ về khoảng thời gian ấy, vì cơn đau từ sự phản bội vẫn luôn nhói lên, hệt như vết thương cũ vào hôm trái gió trở trời.
Còn có một kẻ mà...
Chuuya búng nắp một chai rượu mới, đổ vội nó vào miệng trước khi suy nghĩ của y bị cuốn vào vùng đất đã niêm phong trong đầu ấy.
Lúc này, mạch não lan man của Chuuya quay ngược về lý do mình đang ngồi uống một mình trong đêm, đối mặt với biển cả thay vì tất cả những gì đang xảy ra ở bên trong lòng. Ừ thì chính y cũng biết lòng mình đang rối như tơ vò. Ấy vốn là lời nguyền của những nhà thơ - khi công việc của kẻ thi sỹ là đưa cảm xúc người thường không miêu tả được ra thành lời.
Chân thành mà nói, Chuuya tự nhục mặt thay cho bản thân trước sự nhạy cảm đến gần như sắc bén của trái tim mình. Có lẽ cũng bởi thế mà y thấy như mình mong manh hơn hẳn những kẻ xung quanh. Mặc kệ sự thật rằng khi bước vào một căn phòng, nắm đấm của Chuuya luôn là thứ cứng nhất.
Có tiếng bước chân gấp gáp từ đâu vẳng lại. Nhẹ, nhưng không giấu được khỏi thính giác sắc bén của tay quản lí cấp cao mà Mafia Cảng đào tạo ra. Chuuya bật dậy gần như ngay lập tức. Đầu vẫn còn hơi choáng, song điều đó không ngăn cản y đếm ra số người đang di chuyển từ tiếng bước chân. Có tầm bốn đến năm tên đang hành động lén lút quanh bãi đất chứa hàng của Mafia Cảng.Những kẻ bước đi nhẹ thế này thường đã được huấn luyện và làm việc theo tổ chức. Cũng nhờ đó mà lối di chuyển và nhịp thở của bọn chúng có giai điệu nhịp nhàng rõ ràng. Nếu chỉ là một đám vô tổ chức, hẳn là Chuuya đã chẳng đoán được số lượng dễ dàng thế. Song, một lũ non tơ thì trình gì lách qua được hàng rào an ninh của Mafia Cảng.
Kỳ thật, mấy thằng đàn em trời đánh của Chuuya đang làm cái đéo gì ấy nhỉ? Hẳn là do y đã không đủ kỷ luật với bọn chúng. Chuuya vẫn không giỏi làm lãnh đạo hệt như lúc y còn là một con cừu non.
Nhún vai, Chuuya thả người nhảy xuống từ nóc cái container, chặn đứng đường của nhóm người kia. Y bắt đầu bẻ khớp răng rắc.
Dẫu vậy, năm kẻ trước mặt trông chẳng sợ hãi tý nào. Không có nón và áo khoác, mái tóc đỏ hơi rối phủ lấy bờ vai gầy, cổ sơ mi xốc xếch để mở mấy cúc liền và tay áo sắn lộn xộn lên đến khuỷu, để lộ hai cẳng trần trắng muốt dưới ánh trăng - Chuuya trông giống một con mồi dễ xơi hơn tay quản lý cấp cao của Mafia Cảng.
Tất nhiên, thái độ của chúng không ảnh hưởng đến việc Chuuya có thể nghiền nát lũ trẻ ranh này chỉ với một cái búng tay. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, hình bóng của từng kẻ một hiện lên rõ ràng. Có năm tên, khá đô con, mỗi kẻ đều đeo mặt nạ che mặt. Chúng đang luân phiên, mỗi kẻ khiêng một phần của ai đó đương bất tỉnh.
Chuuya giật mình khi nhận ra cái người đang nằm trong tay lũ ấy. Y lảo đảo lùi về sau, dụi mắt liên tục, tự hỏi có phải lượng cồn trong máu đang tác động lên tầm nhìn của mình hay không."Ném gã xuống biển đi, thủ tiêu cả nhân chứng."- Một kẻ đeo mặt nạ ra lệnh cho đồng bọn, mặc kệ việc Chuuya có nghe thấy được hắn. Đã lâu lắm rồi y không trải qua cảm giác bị coi thường như thế.
Và thế là Chuuya nhếch mép cười gằn. Y khoanh tay tựa lưng lên bức tường tôn phía sau, chờ đợi. Năm tên đeo mặt nạ dường như thoáng bất ngờ trước thái độ thản nhiên của Chuuya. Song, điều đó không ngăn cản chúng lưu loát còng tay và chân của người đang bất tỉnh kia, thả chầm chậm đầu kẻ ấy xuống nước, trước khi buông tay và để toàn bộ cơ thể nạn nhân chìm xuống biển. Cả quá trình diễn ra nhanh gọn lẹ, thể hiện độ thành thạo của năm tên này.
Có lẽ chúng đã thực hiện chuyên môn chậm hơn, nếu năm tên sát thủ ấy biết được đó là những giây phút cuối cùng của đời mình. Ngay khi cơ thể nạn nhân kia vừa biến mất dưới bề mặt xanh thẳm của biển cả, một tiếng búng tay nho nhỏ vang lên, và tất cả những gì còn lại của đám sát thủ là đống máu thịt vụn bị trọng lực nghiền nát. Tiếp đến, một bóng trắng lao vào nước, ngay tại nơi người kia vừa bị thả xuống; không chần chừ, không do dự, cứ như thể việc đuổi theo và níu lấy người ấy đã là bản năng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip