✼ No. 17 | #camcam
Khách hàng: HiHi099
Writer: luuly2005 | #camcam
• Thay đổi yêu cầu: Có thể triển khai viết theo ý tưởng của writer.
Main characters: Hibari Kyoya x Akina.
••
"Venice có ta, có tình, có trà
Nhưng đáng tiếc làm sao khi nơi này lại không có bóng dáng người."
|•...•|
Hibari Kyoya chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ chẳng mấy bình yên. Hắn nhìn lên trên trần nhà trắng toát, để mặc cho hương hoa cỏ phảng phất nhè nhẹ vào căn phòng tối mực đã quá đỗi quen thuộc.
Kim đồng chỉ mới điểm đến VI, khi mà con kênh chỉ mới lác đác vài ba con thuyền, mọi người vẫn còn đang rũ rượi chưa kịp thức giấc thì Hibari đã rời khỏi chiếc giường êm ái và bắt đầu một ngày mới. Hắn mang trên mình bộ âu phục màu tối như thường lệ, đầu tóc đen nhánh chỉ tùy tiện chải chuốt qua rồi từ từ bước xuống dưới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nhâm nhi một tách cà phê nóng cùng món bánh sandwich chưa vội thưởng thức. Không một bóng người hầu hay đi bên cạnh, không một tiếng chim hót líu ríu bên tai. Căn nhà chỉ có mỗi ánh sáng nhè nhẹ và một người đàn ông điển trai đang ngồi im lặng trên ghế gỗ.
Một buổi sáng thật tẻ nhạt với nhiều người, nhưng với Hibari, buổi sáng như vậy là hoàn hảo nhất.
Sau khi đã thưởng thức xong bữa sáng, đáng lý ra thì hắn sẽ ngồi ngay vào bàn làm việc với những giấy tờ chồng chất. Nhưng hôm nay có vẻ khác, lúc mặt trời vừa lên cao được một chút, Hibari đã rời khỏi ngôi nhà của mình và bước xuống con thuyền đã đậu ngay đó từ khi nào rồi chậm chạp đi đến một nơi nào đó mà hắn đã dự định từ trước.
Venice của sớm mai phủ đầy bình minh huyền ảo trông lấp lánh và tuyệt đẹp biết bao. Ngói nhà xanh san sát ngói nhà đỏ, những khung cửa đầy sắc màu lung linh dưới ánh nắng dịu nhẹ từ mặt trời ấm áp. Dòng nước xanh biên biếc như một viên ngọc vỗ ồ ập lên những chiếc thuyền in bóng lả lướt dưới lòng sông. Và khi những hành khách cùng những người bản địa đã bắt đầu sinh hoạt rộn rã, con thuyền chở Hibari liền dừng lại trước một quá trà nhỏ ở Burano.
Hibari rời khỏi thuyền, hắn đẩy cửa quán và đi vào lựa chọn một chỗ ngồi bên cửa kính lí tưởng. Gọi cho mình một tách trà, hắn lại tiếp tục im lặng ngắm nhìn con kênh đang dần nhiều thuyền đi lại.
Nơi này đẹp đẽ và thơ mộng biết bao - chốn dừng chân lý tưởng của những nhà thơ tìm đến cái đẹp hoàn hảo.
Và chẳng ai biết được, vào những năm trước kia, nơi xinh đẹp này lại là địa ngục chôn sống đi biết bao con người, biết bao sự sống cùng một mối tình chỉ vừa kịp chớm nở.
Lùi lại về mùa thu của 10 năm trước, lúc ánh hoàng hôn cháy rực phủ qua bên kia ngôi làng nhỏ chốn Burano này. Cảnh tượng hiện hữu lên đôi mắt màu xám không khác gì như là một thiên đường có người, có hoa cỏ và có những cảm xúc hỗn loạn chưa thể phân biệt được.
Bên dòng sông đang chứa đoàn thuyền chạy từ tốn, một cô gái trẻ tầm tuổi hai mươi mấy đang đứng rì rì ngắm hoàng hôn. Nàng ta đó, mặc cho gió lạnh thổi rít qua da thịt, mây mù lười biếng vắt mình tắm dưới màu vàng rực của người mẹ thiên nhiên vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi có một cái bóng to phủ đi tầm mắt của nàng, nàng ta mới giật mình, gương mặt hiện lên chút vui vẻ trước sự xuất hiện của một vị khách mà nàng ta đang đợi chờ mãi.
-"Hibari."
Nàng ta gọi một tiếng, rồi nhanh chóng đi qua một bụi hoa cúc dại mọc ở cạnh ngôi nhà đến bên cạnh vị khách của mình - Hibari Kyoya. Hắn lúc ấy cũng tầm 25 tuổi, chững trạc và trưởng thành biết bao. Hắn hơi liếc nhìn qua cô gái gọi mình rồi gật đầu một cái đáp lại.
-"Động vật ăn cỏ."
Ngay lập tức, cô gái kia liền làu bàu.
-"Phải gọi là Akina chứ."
Xong cô gái kia, hay gọi chính xác hơn là Akina liền vội kéo áo Hibari đến chậu hoa đặt ngay trước ngôi nhà. Cô cười khúc khích, chỉ chỉ vào những bông hoa đầy màu sắc cô đã cất công nuôi trồng, nói.
-"Hibari, anh thấy những bông hoa này thế nào? Trông nó tuyệt vời lắm nhỉ."
Hắn ừ một tiếng, đôi mắt xám tro nhìn đến chậu hoa và im lặng.
Akina cũng vậy, cô im lặng không nói thêm một tiếng nào. Khung cảnh bỗng dưng thanh bình và tẻ nhạt đến lạ thường.
Đột ngột, Akina hỏi:
-"Anh tính khi nào sẽ có một nửa kia vậy, Hibari?"
-"Không biết."
-"Ừm."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai con người, hai dòng cảm xúc khác lạ. Với Akina, cô rối ren bởi những chuyện tương lai mai sau. Còn với Hibari, hắn hỗn loạn cùng với cảm xúc kỳ lạ rạo rực mãi trong lòng.
Cuối cùng, Akina chỉ đành thở dài, lầm bầm mấy câu.
-"Chúng ta đều già hết cả rồi."
Hibari câm lặng. Thì cũng đúng, cả hai đều 25 rồi, cuộc đời cũng đâu còn bao nhiêu nữa đâu.
Nhưng quan trọng hơn hết rằng, cả hai đều đang toan tính một cái gì đó từ rất lâu rồi. Tuy vậy, do cái tôi trong mình quá lớn, không một ai trong hai người thực hiện được những toan tính ấy.
Akina bước đến cạnh dòng sông, cô đưa mắt qua quán trà nhỏ bên kia, ngẫm nghĩ.
Liệu, cô có thể qua bên đó cùng nửa kia của mình hay lại chỉ ngồi một mình bơ vơ ngắm hoàng hôn với tách trà nóng?
Mọi thứ đều quá rối ren. Khi mà một cô gái Nhật Bản sinh sống tại đất khách quê người nơi Ý và chỉ quen mỗi mình người con trai đang ở bên cạnh.
Hibari không khác gì một người bạn thân của Akina cả. Cô quý anh mà cũng sợ anh khá nhiều. Quý anh vì anh đã giúp đỡ cô rất nhiều tại xứ xở thơ mộng này. Sợ anh vì những gì đang diễn ra trong tâm, trong tim của cô có thể khiến anh đột ngột chán ghét lấy cô.
Cô khẳng định, cô có chút cảm tình với anh. Nhưng nó chưa đủ lớn để cảm tình này chuyển sang thích.
-"Nếu bây giờ anh nhận được một lời tỏ tình thì sẽ thế nào đây nhỉ?."
Cô bỗng dưng hỏi, mà Hibari cũng không vội trả lời. Hắn chỉ rút ra từ túi một cành hoa cúc dại đã ép khô đưa cho Akina rồi đáp:
-"Không biết."
Một là cắn chết, hai là lờ đi. Hibari vốn dĩ không quan tâm gì đến mấy vụ tỏ tình cho lắm. Hắn cảm thấy nó quá phiền phức và ồn ào, đôi lúc còn mất trật tự làm hắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng có vẻ mai sau sẽ khác, hắn nghĩ vậy.
Tương lai mà, đâu ai đoán trước được điều gì.
Đợi đến lúc chời chập tối, Hibari mới đi lên thuyền và trở về, sau một buổi chiều ở cạnh Akina, hắn nghĩ hắn cần phải giải quyết một số chuyện cá nhân.
|Giữa những dòng cảm xúc rối ren, liệu anh có tìm thấy được câu trả lời chính xác nhất không đây. Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ mãi mắc kẹt bên trong ma cung của những lựa chọn quá.|
Và cũng cùng buổi tối tẻ nhạt không nhớ rõ ngày tháng đó, Hibari hắn đột ngột nhớ tới câu nói của Akina. Hắn không biết, và cũng không muốn biết, những cái rối ren mà Akina đang nói tới là thứ gì.
Mãi cho đến tận vài năm sau đó, hắn mới biết được, cảm xúc rối ren đó gọi là thương mến.
Và hắn bắt đầu suy đoán, Akina động vật ăn cỏ đó thương mến hắn? Như những động vật ăn cỏ khác mà hắn hay bắt gặp mỗi lần ra đường.
Sau đó, Hibari liền phủ nhận, ở cạnh nhau tận mấy năm rồi, hắn cũng biết ít nhiều tính tình của động vật ăn cỏ này.
Động vật ăn cỏ không rãnh rổi đâu sẽ tự tiện thương ai, cô ta là một động vật ngốc đần và cứng đầu nữa. Trừ khi người đó là người thân của cô ta thì chuyện này mới xảy ra.
Nhưng, Hibari có lẽ sẽ không biết, hắn bắt đầu trở nên khác lạ hơn ngày thường. Hắn để ý tới một người, cũng khoan dung mỗi một người. Mọi quy tắc mà hắn đặt cho bản thân, không biết là từ khi nào đã bị hắn dần dần phá vỡ.
Và cũng nực cười lắm, dòng cảm xúc rối ren đó đã bắt đầu chảy qua người hắn, khiến hắn hỗn loạn không biết đâu là sự lựa chọn đúng đắn.
Có lẽ, hắn nghĩ bản thân cũng thương mến, nhưng thương mến... lại là một chuyện khó khăn với hắn.
Đợi đến lúc hắn giải quyết được mọi thứ, khi hắn đang chuẩn bị tìm đến Akina thì một tai nạn lớn đã xảy ra.
Ngôi làng nhỏ Burano mà Akina đang sống bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi tất cả mọi thứ. Dòng sông vốn dĩ mang sắc xanh và bầu trời đầy sao lý tưởng nay dữ tợn biết bao, khói đen bay lên phủ hết tia sáng cuối cùng còn xót lại.
Hibari đứng ở bên ngoài, bên dòng người hỗn loạn đổ xô nhau tìm cách chữa cháy. Hắn nhìn khung cảnh trước mắt, trong tâm trí hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng. Ở trong đấy vẫn còn Akina, còn một tình thương mới vừa định thổ lộ.
Đột ngột biết bao, hắn chẳng thể làm gì được ngoài việc trơ mắt nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn. Dù cho hiện tại hắn mang trong mình một sức mạnh lớn đến cỡ nào, có thể hô mưa gọi gió thì cũng không thể dập tắt nỗi ngọn lửa đến không rõ lý do và không hề biết trước.
Ngày hôm đó, tại Burano đã khắc vào trang sử nơi này thảm họa tàn khốc đó. Đợi đến lúc lửa tàn hết, mọi thứ đều biến thành tro bụi đen tàn. Trong một mớ đổ nát đó họ chỉ tìm thấy được một mảnh vải nhỏ và một cành hoa cúc dại ép khô chỉ mới cháy được một nửa.
Hàng trăm con người bị thiệt mạng, của cải vật chất tan biến hết mà hơn hết, một mối tình thương mến cũng vì đó mà lụi tàn.
Và đến tận bây giờ, mỗi lần có người nhắc lại thảm họa đó, không ai không mang trên gương mặt một nét buồn và mất mát, không riêng gì với Hibari.
Mất một người ở cạnh mình, mất một cảm xúc mến thương mới có lựa chọn chính xác. Những cuộc gặp mặt vào hoàng hôn giờ chỉ còn mỗi một người. Cô đơn và vắng lặng biết bao.
Như có người từng nói:
"Venice có ta, có tình, có người
Nhưng thật đáng tiếc làm sao, nơi này lại thiếu mất đi bóng người."
Quả thật, hắn có mọi thứ, nhưng thiếu một thứ duy nhất.
Rồi, Hibari lấy ra trong túi một nhánh hoa cúc dại đã ép khô đặt lên trên bàn với vài đồng tiền lẻ. Hắn đi ra khỏi quán trà và đi xuống chiếc thuyền mà trở về nhà lúc hoàng hôn.
Burano vẫn thật thơ mộng trong con mắt người ta. Bởi lẽ hoàng hôn rực cháy phủ qua ngôi làng nhỏ này luôn mang tới những gì lãng mạn của thời thanh xuân đang thầm mến nhau. Tiếc thay, dù là bình minh lên hay hoàng hôn xuống, nó giờ đây chẳng còn gì ngoài những xót xa cho một sự mến thương lụi tàn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip