CHƯƠNG 59: CHIẾN BINH CUỐI CÙNG

Sân đấu cuối ngày, ánh chiều đỏ rực như máu. Không gian đặc quánh bụi cát từ những trận giao tranh trước đó. Tất cả khán giả đều hướng mắt về sàn đấu, trận cuối cùng và cũng là trận quyết định xem ai sẽ bước vào hàng ngũ chính thức.

Tạ Long bước lên sàn đấu. Dáng người cao lớn, lưng vác đại đao to bằng cả thân người. Chiếc áo giáp màu đồng bản đã sẫm màu, nhưng từng bước chân hắn lại nặng như đinh đóng cột. Đôi mắt sâu như vực thẳm, không chút dao động, chỉ ánh lên sự điềm tĩnh đến đáng sợ.

Đối diện hắn là Triệu Phác, một tay kiếm nổi danh với thân pháp nhanh nhẹn, từng hạ gục đối thủ chỉ trong mười chiêu. Gã cầm song kiếm, một thanh cong, một thanh thẳng phối hợp linh hoạt, như rắn độc săn mồi.

Trên khán đài, những tiếng bàn tán vang lên:
"Gã vác đao kia mà để Triệu Phác cuốn vào nhịp kiếm thì coi như xong."
"Một người nhanh nhẹn đối đầu với một kẻ nặng nề. Trận này chẳng cần đoán cũng biết kết quả."

Tuyết Dung không nói gì. Nàng chỉ chăm chú nhìn đôi chân của Tạ Long, từng bước đều vững vàng, không hề có động tác thừa.

Tiếng chiêng khai trận vang lên. Triệu Phác nở nụ cười nửa miệng. Hắn lao đến, bóng người lướt qua như cơn gió, song kiếm vẽ thành hai đường cung sắc bén.

Keng!

Kiếm bên trái chém ngang nhưng bị đao của Tạ Long chặn lại.

Keng!

Kiếm bên phải đâm thẳng vào khe giáp dưới nách, đao của Tạ Long lập tức nghiêng, kẹp chặt lưỡi kiếm, triệt tiêu hoàn toàn lực tấn công.

Triệu Phác rút kiếm về, xoay người, hạ thấp trọng tâm, kiếm trái bổ xuống như rắn độc cắn vào chân đối thủ.

Tạ Long không lùi. Hắn nhấc chân phải lên, đạp mạnh xuống đất, tiếng rầm vang dội. Sàn đấu chấn động. Mặt đất dưới chân Triệu Phác nứt ra, cát bụi bay mù mịt.

Triệu Phác chững lại nửa nhịp thì đúng lúc đó, Tạ Long nhấc đao, quét ngang một đường như đốn cây.

ẦM!

Kiếm trái của Triệu Phác bị hất văng ra xa, gã phải bật người lùi về sau đến ba bước để tránh cú bổ.

Trên khán đài, mọi người đồng loạt ồ lên:
"Hắn chỉ vung một đao mà đánh bật cả song kiếm?"
"Không, nhìn kỹ mà xem... hắn vẫn chưa thực sự ra tay."

Triệu Phác nghiến răng, đôi mắt đỏ lên. Hắn biết nếu kéo dài, hắn sẽ bị ép vào thế bị động. Hắn lập tức thay đổi chiến thuật. Triệu Phác xoay kiếm phải, ném thẳng về phía Tạ Long, mũi kiếm xé gió lao đến như tia chớp.

Nhưng Tạ Long vẫn không nhúc nhích. Khi mũi kiếm chỉ còn cách mắt hắn chưa đến một tấc, bàn tay hắn đột ngột đưa lên "soạt!", hắn nắm chặt lấy lưỡi kiếm bằng tay trần. Máu từ tay hắn nhỏ xuống từng giọt.

Triệu Phác không bỏ lỡ cơ hội. Hắn lao đến, dùng cả hai tay tóm lấy chuôi kiếm trái, định đâm vào ngực Tạ Long.

Nhưng...

"Vút!"

Lưỡi đao vung lên, nhanh và mạnh đến mức cuốn theo cả một cơn gió xoáy. Triệu Phác chỉ kịp thấy ánh thép lóe lên trước mắt, một cảm giác đau buốt chạy dọc cánh tay. Lưỡi đao nặng nề đã bổ xuống, chặn đứng đòn tấn công của hắn. Một âm thanh rắc vang lên, Triệu Phác gào lên đau đớn. Hắn lảo đảo lùi về sau, đôi mắt trợn lên kinh hãi. Cánh tay phải của hắn buông thõng, xương cốt lệch khỏi khớp, máu chảy đầm đìa.

Tạ Long vẫn đứng yên, thanh đao nặng nề chống xuống đất. Ánh mắt hắn lạnh băng:
"Ngươi định đánh thêm bao lâu nữa?"

Triệu Phác nghiến răng, cố gắng nhặt thanh kiếm trái đã rơi. Nhưng vừa nhấc lên, cơn đau từ cánh tay phải lại khiến hắn khuỵu xuống.

Một nhát đao. Một cú đỡ. Một cú bổ.

Chỉ ba chiêu Tạ Long đã kết thúc trận đấu.

Giám trận giơ cao cờ trắng, tuyên bố:
"Tạ Long – chiến thắng!"

Khán đài nổ tung.

Mạt Lị đứng từ xa, khẽ vuốt cằm, ánh mắt sắc bén:
"Thế thủ vững như tảng đá, chỉ ra tay khi đối phương đã mất nhịp. Hắn không tấn công nhiều, nhưng mỗi lần vung đao đều nhắm vào yếu điểm."

Tuyết Dung đứng lặng, đôi mắt sâu thẳm, nhìn bóng dáng Tạ Long khuất dần sau làn bụi mờ.

###

Cuối ngày. Gió thổi phần phật qua cờ hiệu nơi chính điện. Hàng trăm binh sĩ đứng ngay ngắn, nghiêm trang chờ lệnh.

Trên bậc cao nhất của khán đài, Thục Lam trong chiến y sẫm màu bước ra. Gió thổi tung mái tóc dài phía sau, ánh mắt nàng sắc lạnh nhưng sáng như sao đêm, quét qua từng gương mặt phía dưới.

"Vòng hai kết thúc. Trong số hơn tám trăm người, ta chỉ chọn một trăm hai mươi."
Giọng nói dứt khoát, vang dội giữa doanh trại đang im phăng phắc.

"Những người này sẽ bước vào giai đoạn tinh nhuệ, chịu huấn luyện khắc nghiệt hơn, đánh đổi hơn nhưng vinh quang cũng lớn hơn. Trong số đó, có mười người được đánh giá nổi bật nhất."

Nàng giơ tay. Một cận vệ đưa danh sách lên. Thục Lam liếc qua rồi bắt đầu đọc lớn:

"Từ doanh Hùng Giang, anh em sinh đôi:
Hổ Tín. Đại phủ lưỡi cong, sức mạnh xé gió, mỗi bước chạm đất như giáng búa.
Hổ Lâm.  Song đao vắt chéo hai bên hông, bước đi không một tiếng động, ra đòn như báo đêm."

Hai người bước ra hàng, cùng cúi đầu. Cả sân im lặng trong tích tắc, rồi rộ lên những tiếng vỗ tay dồn dập.

"Tên Tô Tô thấp bé, nhưng dây thừng tẩm mê và chiến lược phi truyền thống khiến đối thủ gục ngã trong im lặng."
Tiếng huýt sáo vang lên. Gã trai nhỏ bé giơ tay vẫy vẫy, cười toe, không hề có vẻ gì của một sát thủ.

"Lê Yên với quạt sắt, thuật Ảnh Phong Tán mê hoặc, biến chiêu không thể đoán."
Một dáng người uyển chuyển bước ra, ánh mắt như sương mai, nhưng chiến khí quanh nàng lại rợn sống lưng.

"Thái Nghi kiếm trong tay áo, ra đòn bất ngờ, lấy một chiêu đoạt thế."

"Cố Nguyệt từ doanh Lâm Tường với kiếm ngắn, lạnh nhạt nhưng từng đòn đều chuẩn xác như cắt ranh giới sinh tử."

Cả hai cùng tiến lên, đối lập rõ rệt: một người tinh quái, một người âm thầm tỏa khí lạnh như đêm đông.

"Tạ Long. Đại đao thủ, thiên về phòng thủ. Từng bước vững như núi, từng đòn trả như sấm."

Hắn không bước ra ngay mà chỉ khẽ cúi đầu. Một vài binh sĩ bên cạnh nhường bước, gật nhẹ.

"Hàn từ doanh Lạc Ẩn, người khổng lồ mang khiên sắt và đoản côn phủ gai. Một mình giữ vững tuyến phòng thủ trước ba đối thủ cùng lúc."

Tiếng giày nặng nề vọng đến khi hắn bước lên. Tư thế vững chãi, ánh mắt đơn giản nhưng không thể khinh thường.

"An Khánh với thân pháp tinh luyện, chiến thuật sắc bén, không tấn công vội, nhưng mỗi đòn ra đều khóa thế."

Một tràng vỗ tay nổi lên từ phía doanh Cửu Đô, nơi từng có người thua dưới tay An Khánh.

"Cuối cùng là Lục Hoàng. Kiếm thuật, thân pháp dứt khoát và lạnh lùng. Một người tự vượt giới hạn bản thân mình, và không dừng lại."

Tên hắn được xướng lên như một tiếng chuông bạc. Cả khu doanh trại gần như đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Hắn bước ra, không một cử chỉ thừa, chỉ là ánh mắt thẳng, và một cái gật đầu về phía Thục Lam.

Thục Lam thu lại danh sách, nói gọn:

"Mười người này, mỗi người sẽ giữ vai trò nòng cốt trong các bài huấn luyện tổ đội kế tiếp. Còn lại một trăm mười người sẽ được chia thành mười tổ, báo danh sáng mai, bắt đầu đợt huấn luyện cấp hai."

Nàng xoay người, bước xuống bậc đá. Trong lúc ấy, các nhóm binh sĩ bắt đầu lao xao, người chúc mừng, người lặng lẽ siết chặt chuôi vũ khí vì biết rằng từ giờ, mọi thứ sẽ còn khốc liệt hơn nữa.

###

Căn phòng nhỏ ở góc doanh trại, cửa gỗ cũ kỹ lặng im trong ánh hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày lọt qua khe cửa sổ, rọi xuống nền đất loang lổ ánh sáng.

Thái Nghi cởi áo ngoài, lộ ra thân hình gầy gò nhưng cơ bắp săn chắc, không phải dạng yếu đuối như vẻ ngoài. Cánh tay trái vươn ra, chậm rãi tháo thanh kiếm mỏng giấu trong ống tay áo, lau sạch vết máu còn dính lại.

Lưỡi kiếm phản chiếu ánh mặt trời... mỏng đến đáng sợ. Không phải kiếm cho chiến trường, mà là kiếm để kết thúc.

Hắn cẩn thận cắm thanh kiếm trở lại vào vỏ giấu trong tay áo, ngồi xuống bên bàn gỗ, rót một chén trà đã nguội lạnh. Mắt hướng về bức tường trước mặt, nơi treo một mảnh lụa trắng cũ kỹ, viết bằng nét mực:

"Sát ý như mây, ẩn trong vẻ hiền hoà.
Nhất kiếm đoạt hồn, không nhuốm máu gió sương."

Y ngồi bất động một lúc lâu.

Trong đầu hắn, lại vang lên tiếng của người sư phụ năm xưa, một kẻ mù, sống trong ngõ hẻm Giang Nam, người đã dạy hắn từng đường kiếm:

"Kiếm pháp không phải để chém nhiều người.
Là để chém một kẻ duy nhất, vào khoảnh khắc duy nhất.
Và không được để ai biết... ngươi là kiếm khách."

Sát ý chưa bao giờ rời khỏi ánh mắt hắn. Nhưng hắn đã học được cách cất giấu. Trong lời nói mềm. Trong dáng đứng lặng. Trong cái gật đầu trầm mặc. Chiến thắng hôm nay, với hắn, chỉ là một bước nhỏ. Hắn không quan tâm đến vòng đấu hay lời khen ngợi.

Bởi mục tiêu cuối cùng... không nằm trên sàn đấu.

###

Sau khi trận đấu cuối cùng khép lại, Tạ Long liền nấn ná ở lại sân luyện. Hắn chọn khoảnh sân nhỏ hẹp trong một góc khuất, nơi chẳng mấy ai lui tới.

Ánh trăng bị mây che lấp một nửa. Gió lùa qua những cành tre bên tường đá, tạo ra những âm thanh khô cứng, gợi nhắc đến những năm tháng cũ. Tạ Long cởi giáp, để lộ thân trên rắn chắc, vết thương cũ vắt chéo lưng. Hắn rút thanh đại đao cha để lại, không hoa văn, không khắc ký hiệu, nhưng lưỡi đao đã theo anh suốt hơn mười năm.

Hắn đặt đao xuống đất, quỳ một gối, vái ba cái như mỗi lần sau khi thắng trận.

Rồi hắn đứng dậy, vào thế đầu tiên. Đao pháp cha truyền: Bài "Trầm Sơn".

Một đao chậm, nặng, bổ xuống như núi sụp. Tiếng gió bị xé toạc theo đường lưỡi thép. Không có kẻ địch, nhưng mỗi chiêu đều mang áp lực như đang chống lại thiên quân vạn mã.

Đao thứ hai: Xuyên Phong. Động tác bất ngờ nhanh hơn, xoay nửa thân, hạ thấp người rồi chém ngang như gió mạnh xé qua khe đá. Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán. Nhưng Tạ Long không ngừng lại. Những chiêu kế tiếp nối nhau, đều đặn, tàn khốc mà chính xác như máy móc:

"Đao không cần nhiều chiêu. Nhưng từng chiêu phải như chém xuống cột trụ."

Câu nói của người cha, mười năm trước, bỗng vang lên trong đầu. Giọng ông trầm, ít lời, nhưng sâu tận xương tủy.

Sau gần một canh giờ, khi hắn dừng lại, trăng đã lên cao hơn, gió dịu đi, chỉ còn hơi thở nặng nề hòa với bóng dáng cô độc giữa sân. Tạ Long chầm chậm tra đao vào vỏ. Hắn không mỉm cười, nhưng ánh mắt không còn cứng như đá nữa.

Tối nay, hắn không chỉ rèn luyện mà còn tự kiểm lại bản thân, nối lại đường đao từng bị lạc nhịp vì năm tháng vội vã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip