Đây là mệnh lệnh

Tống Tâm Vân lo lắng vội vàng chạy vào phòng: "Tiểu Char, có chuyện gì vậy?"

Charlotte chỉ ra ngoài cửa sổ: "Vừa rồi có một cái bóng lướt qua, con rõ ràng đã nhìn thấy. Người đó như một con nhện nằm dính lên trên mặt cửa sổ."

Trương Tinh Vũ cũng nghe thấy tiếng nói liền chạy qua: "Có người sao? Người của chúng tôi không nhìn thấy, nếu không họ sẽ báo cáo với tôi ngay, tôi sẽ bảo họ đi tìm ngay bây giờ."

"Đừng." Charlotte nhanh chóng bình tĩnh lại, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Cô cần thời gian để sắp xếp, không thể bất cẩn như trước nữa.

"Anh yêu cầu người của chúng ta ở yên một chỗ, có thể là sau khi người của họ đến vào buổi trưa, có ai đó đã không rời đi, cố tình trốn lại để kiểm tra sự thật. Dù sao, lúc bọn họ đến chúng ta đã kiểm tra rõ ràng rồi, khi bọn họ rời đi, chúng ta không kiểm tra rõ ràng." Charlotte phân tích.

Trương Tinh Vũ cúi đầu xuống xin lỗi: "Là tôi đã sơ suất, xin cô cứ trừng phạt."

"Ai cũng sẽ có lúc sơ suất, nhưng sơ suất sẽ gây ra kết quả rất tệ. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không được bỏ qua bất kỳ vấn đề nào, cậu đi lắp kín camera bên ngoài căn nhà đi." Charlotte ra lệnh.

"Vâng."

"Tôi đi kiểm tra camera trước, nếu tôi nhớ không nhầm, có một số camera có thể ghi hình phía bên ngoài cửa sổ." Charlotte vừa nói vừa đứng dậy.

Cô ấy đến phòng kiểm tra xem camera giám sát. Trương Tinh Vũ lo lắng rằng có người rình rập trong nhà, nên cho người đi theo Charlotte xuống thư viện.

Charlotte kiểm tra tất cả các màn hình, nhìn chằm chằm vào bóng đen trên đó và nói: "Người đó không vào bên trong. Vì lý do an toàn, hãy gọi người đến kiểm tra lại, đảm bảo không có máy nghe trộm nào được cài đặt trong phòng."

"Được." Trương Tinh Vũ ngay lập tức đi gọi điện thoại.

Charlotte đang ngồi trước máy tính, trầm tư suy nghĩ.

"Charlotte, mẹ có thể giúp gì cho con không?" Tống Tâm Vân lo lắng hỏi.

Charlotte lắc đầu: "Cảm ơn mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng."

"Con nhóc này, lúc này có cái gì mà cảm ơn chứ. Chúng ta là người một nhà. Gần đây trông sắc mặt con không tốt. Việc của Lâm Thư Lam con nhất định cũng rất buồn, mẹ sẽ đi nấu cháo bổ dưỡng cho con. Con không ăn, nhưng con của con phải ăn mà. " Tống Tâm Vân nhẹ nhàng nói.

Charlotte mỉm cười rồi gật đầu: "Vâng, được ạ."

Tống Tâm Vân quay người đi ra ngoài, Charlotte vẫn còn nhìn chằm chằm lên màn hình. Người trên cửa sổ, đeo mặt nạ và kính, vũ trang đầy đủ, đeo dây an toàn quanh eo, không có vũ khí nào trong tay, trông không giống như muốn mở cửa sổ. Hơn nữa, lưu lại bên cửa sổ tổng cộng sáu phút, không hề di chuyển.

"Cô chủ." Trương Tinh Vũ cũng hét lên, chờ đợi chỉ đạo của Charlotte.

"Nếu như người ta không phát hiện ra kẻ này, tôi đoán hắn vẫn còn trong điểm mù tạm thời của chúng ta." Charlotte nói.

"Chẳng lẽ là mái nhà? Nhưng có người trông chừng mái nhà, cũng không thấy gì bất thường mà." Trương Tinh Vũ không hiểu.

"Người đó mặc quần áo màu đen, nhưng bây giờ là ban ngày, vì vậy, có khả năng sẽ trốn trong khu vực gạch đen trên đỉnh mái nhà, tạo thành một sự đồng nhất về màu sắc. Nếu như tôi không nhớ nhầm, có một lỗ thông hơi trên gác mái, bình thường không có ai trên đó cả. Kỹ năng của đối thủ rất tốt, rất có thể sẽ mang theo súng và vũ khí nổ. " Charlotte nhắc nhở.

"Nếu trên người đang mang theo một vũ khí nổ cực mạnh, nó có thể làm nổ tung toàn bộ biệt thự. Bây giờ tốt nhất là cô chủ phải sơ tán một cách an toàn nhất." Trương Tinh Vũ lo lắng.

"Bây giờ việc sơ tán lộ liễu có thể gây khó chịu cho người đó. Có một lối đi an toàn ở đây. Tôi có thể trốn trong lối đi an toàn đó, đề phòng ngộ nhỡ, anh cho Ám Vệ và người của Lâm Tiến rút trước. Hãy nhớ rằng, khi rút đi phải thật cẩn thận, không được để hắn phát hiện ra, phải chọn điểm mù của căn gác rời đi. " Charlotte cảnh báo.

"Không được, nếu tất cả người chúng ta rời đi, không có ai để bảo vệ cô chủ thì quá nguy hiểm, vả lại, phải có ai đó bắt được hắn, hãy để tôi đi." Trương Tinh Vũ tình nguyện.

Để bắt được người đó thậm chí còn nguy hiểm hơn cả việc phá hủy một quả bom, tương đương với việc chín phần chết một phần sống. Charlotte không nỡ lòng, ngoài Lâm Thư Lam, trong những người binh sĩ, chỉ còn Trương Tinh Vũ là thân cận với cô nhất.
Để cho những binh sĩ khác bước vào, cô cũng không nỡ lòng.

"Sau khi để tất cả người của chúng rời đi, hãy ném bộ đàm và điện thoại di động lên gác mái, sau đó ngay lập tức đến thư viện." Charlotte ra lệnh.

"Không bắt người đó nữa sao?" Trương Tinh Vũ thắc mắc.

"Người đó, cho dù là do Thịnh Đông Quang hay là Tả Đoàn Niên, một khi bị phát hiện, hắn sẽ không sống nổi. Bắt hắn sẽ không có ý nghĩa gì cả. Anh cứ làm theo như những tôi nói." Charlotte ra lệnh.

"Được rồi." Trương Tinh Vũ không còn cách nào khác ngoài làm như Charlotte nói.

Một giờ sau, những người bóng tối và Lâm Tiến rút lui về phía nơi gác cổng.

Trương Tinh Vũ xuất hiện trong thư viện, nhìn quanh thấy thư viện không có người, kêu lên : "Cô chủ, cô chủ."

"Tôi ở đây." Charlotte nói.

Trương Tinh Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh tìm kiếm, nhìn thấy Charlotte và Tống Tâm Vân đang trốn trong đường hầm.

"Lên đây." Charlotte hét lên.

"Ồ." Trương Tinh Vũ trèo lên và rất ngạc nhiên, hóa ra có một con đường bí mật ở đây.

Charlotte che lấy miệng hang: "Làm xong rồi chứ?"

Trương Tinh Vũ gật đầu: "Làm xong rồi, tôi phải làm gì tiếp theo đây?"

Charlotte mở máy bộ đàm và nói: "Tôi biết anh đang ở đây. Đừng sợ hãi và hoảng loạn. Tôi muốn bắt anh thì sớm đã bắt rồi, tôi biết anh cần phải hoàn thành nhiệm vụ."

Người kia không nói gì, nhưng, Charlotte mơ hồ có thể nghe thấy hơi thở ở đầu bên kia, biết rằng anh ta đang nghe.

"Vợ tôi từng là một người đặc binh. Chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời. Chị ấy không dựa vào quyền thế của gia đình. Chị ấy bắt đầu từ làm vị trí thấp, làm đến khi đạt đến thành công cao mà nhiều người ganh tỵ, chị ấy đã chết bởi một quả bom. Tôi đã từng không thích công việc của chị ấy, dù sao thì phụ nữ chỉ muốn gia đình và cuộc sống, nhưng chị ấy còn có nhiệt huyết, tinh thần yêu nước và trách nhiệm. Có một nhiệm vụ đáng tiếc nhất trong lòng chị ấy, anh có biết nó là gì không?" Charlotte nói.

Bên kia vẫn không nói. Trương Tinh Vũ có chút lo lắng, cảm giác áp lực này khiến mọi người cảm thấy không khí thật ngột ngạt.

Charlotte tiếp tục nói: "Có lần, chị ấy nhận được một nhiệm vụ từ cấp trên của mình. Thân là một đội trưởng, chị đã đưa theo người đi để giải cứu một nhân vật quan trọng trong chính phủ. Kết quả là, anh em và đồng đội của chị đã chết trước mặt chị, khi trở về, chỉ còn mình chị, và còn một người tên là Hạ Hà trốn thoát được.
Việc này vào thời điểm đó đã làm náo loạn xôn xao cả nước A, tôi nghĩ anh đã từng nghe về nó.
Khi chúng tôi đi điều tra một vụ án khác, chúng tôi bắt gặp Hạ Hà đang đi trốn. Hạ Hà nói rằng cô ta không phải là gián điệp, nhưng vợ tôi không tin điều đó. Chỉ có chị ấy và Hạ Hà sống sót. Hạ Hà đã trốn thoát, còn Chu Hân Ly đã trở về. Chu Hân Ly là mối tình đầu của vợ tôi, người đã cùng đi tham gia nhiệm vụ, vợ tôi rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy vì bảo vệ nhân vật quan trọng của chính phủ đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Kết quả là, cô ấy đã trở về. Cô ấy không chỉ bình yên vô sự mà còn sinh một đứa con với chị. Năm năm sau, sự thật của việc đó đã được tiết lộ.
Hóa ra nhiệm vụ là một nhiệm vụ giả, mục đích là giết sạch nhóm người biết quá nhiều bí mật, chủ mưu chính là Thịnh Đông Quang."

"Tại sao cô lại nói với tôi những điều này?" Người đàn ông đó cuối cùng đã lên tiếng rồi.

"Tôi không biết, đối với anh tôi có mong muốn được nói chuyện, anh biết không? Vợ tôi thường cảm thấy tiếc nuối và đau lòng cho những đồng chí đã chết. Trong chuyện này, chị ấy đã tự trách mình cho đến khi chết. Trước khi chết vẫn nói với tôi rằng, phải trả thù cho các anh em đã hy sinh kia." Charlotte nói đến đây, dừng lại.

Bên kia cũng dừng lại, không nói gì, nhưng cũng không cúp máy.
Im lặng không phải là một điều tốt.

Charlotte tiếp tục nói: "Thực ra anh vốn có thể giết tôi. Hôm nay tôi đã có sơ suất, nhưng anh thì không. Tôi nghĩ, anh cũng là một người có suy nghĩ, có nhiệt huyết và còn là người tràn ngập tinh thần chính nghĩa."

"Cô không cần phải tâng bốc xu nịnh tôi." Người đàn ông nói.

Charlotte nở một nụ cười: "Vì cảm ơn anh đã không giết tôi, nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh, làm hết sức mình."

"Tôi đã thấy cô để đám người của mình di tản rồi." Người đàn ông nói với giọng trầm.

Charlotte hơi ngạc nhiên. Sự quan sát và nhạy bén của hắn mạnh hơn cô tưởng tượng. Tuy nhiên, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì đối phương không phải là người không có lương tâm, hoặc là anh ta không có bom.

Cô không phủ nhận: "Tôi lo rằng anh là một tử sĩ. Những đồng chí này theo tôi, bảo vệ tôi, đều có gia đình, bạn bè và cuộc sống riêng. Tôi không muốn họ vì tôi mà chết như thế này, người nhà của họ sẽ buồn. Họ chết như thế này, cũng không đáng đâu. "

"Cô đoán không sai. Tôi là một tử sĩ. Nếu một quả bom trên cơ thể tôi phát nổ, trong vòng một cây số nó sẽ phá san bằng hết. Các binh sĩ của cô phải rút lui về cổng chính mới an toàn."

"Tôi bảo họ rút lui về cổng chính rồi, anh không kích nổ, người đứng sau anh sẽ không tha cho anh." Charlotte đoán.

"Tôi không phải người của nước cô." Anh đổi chủ đề.

Có một tia sáng xoẹt qua trong đầu Charlotte, buột miệng nói: "Lã Bá Vĩ."

"Cô biết tôi sao?" Lã Bá Vĩ ngạc nhiên.

"Tôi sớm đã biết rằng anh là hung thủ đã giết chết Bộ trưởng Tằng. Tôi đã từng tra thông tin của anh. Nếu tôi đoán không sai, Tả Đoàn Niên đã cấy một thiết bị theo dõi và kích nổ vào răng của anh." Charlotte lo lắng.

"Mười phút trước, nó đã bị tôi lấy xuống và hủy đi rồi, tôi có thể gặp mặt cô không?" Lã Bá Vĩ hỏi.

Charlotte ngập ngừng.

"Đừng đi cô chủ, bây giờ chúng ta không ra ngoài là có thể bảo đảm an toàn rồi, ra ngoài thì quá nguy hiểm, nếu nhiệm vụ của hắn là giết cô, đang nói dối cô thì sao?" Trương Tinh Vũ khuyên.

Lã Bá Vĩ cười khẩy: "Thực ra cô có thể không ra ngoài. Nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành, cũng là đường chết mà thôi."

Charlotte suy ngẫm trong ba giây: "Bây giờ anh hãy đến đại sảnh, tôi sẽ đi đến đại sảnh."

Charlotte nói xong, tắt bộ đàm.

"Cô chủ, anh ta quá nguy hiểm. Chỉ cần một đao có thể chặt đầu Bộ trưởng Tằng. Thân thủ của tôi không phải là đối thủ của anh ta, tôi bảo vệ không nổi được cô." Trương Tinh Vũ chặn đường nói.

"Tôi tin rằng nếu anh ta muốn giết tôi thì đã giết từ lâu rồi, anh ta đã trốn đằng sau cửa sổ, với sức mạnh của anh ta, anh ta có thể dễ dàng mở cửa sổ rồi giết tôi trước khi anh bước vào, nhưng anh ta đã không làm thế." Charlotte bình tĩnh nói.

"Kẻ sắp chết như thế này sẽ thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào, nói không chừng anh ta sẽ nảy lên ý nghĩ giết người thì sao? Quá nguy hiểm, tôi không thể để cô đi được." Trương Tinh Vũ chặn trước mặt Charlotte.

"Nhưng nói không chừng anh ta có những gì chúng ta cần, anh ta không phải là người không có não, hãy tin vào phán đoán của tôi, Trương Tinh Vũ." Charlotte nhìn Trương Tinh Vũ một cách kiên quyết.

Trương Tinh Vũ nghĩ một chút, nghiêng người sang một bên và hạ thang xuống: "Tôi sẽ để lính bắn tỉa chuẩn bị ở bên ngoài, dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ sự an toàn của cô."

"Đừng ra ngoài, hãy chăm sóc mẹ vợ tôi."

"Gì cơ, cô chủ định đi một mình sao?" Trương Tinh Vũ không thể giữ được bình tĩnh nữa: "Nếu cô xảy ra chuyện, thủ trưởng sẽ trách tôi mất."

Charlotte lại rất bình tĩnh: "Nếu có một trong một vạn khả năng tôi gặp tai nạn, đem các bản ghi âm trên bộ đàm, bao gồm cả giám sát trên điện thoại di động của tôi đưa cho Lâm Tiến."

Cô đưa điện thoại di động cho Trương Tinh Vũ: "Anh biết mật khẩu là gì."

"Không được."

"Đây là mệnh lệnh." Charlotte nhấn mạnh.

Trương Tinh Vũ nhìn chằm chằm Charlotte, sốt ruột đỏ hoe cả mắt.

Charlotte khẽ mỉm cười: "Còn nữa, hãy chăm sóc Lâm Thư Lam, cô ấy thích anh đó."

"Hả?" Trương Tinh Vũ ngây người ra một lúc.

Charlotte đi xuống thang, ôm lấy áo của mình rồi đi đến cửa.
Trương Tinh Vũ vẫn không yên tâm, muốn ra ngoài.

Tống Tâm Vân giữ lấy cánh tay của Trương Tinh Vũ: "Nghe lời con bé đi, con bé là một người biết chừng mực."

Trương Tinh Vũ bất lực gật đầu.
Khi Charlotte đến phòng khách, Lã Bá Vĩ vẫn chưa xuống.

Cô bình tĩnh pha một tách cà phê, đặt nó đối diện cô, rót một cốc nước cho mình, nhấp một ngụm và nói với không khí: "Tôi hy vọng anh hiểu, đội bắn tỉa của tôi đang ở bên ngoài. Nhưng anh cứ yên tâm, không phải tình huống cấp bách không làm gì được, bọn họ sẽ không bắn đâu."

Lã Bá Vĩ từ từ bước xuống cầu thang, vũ trang vẫn đầy đủ, nhìn Charlotte.

Charlotte cũng nhìn anh ta, trong mắt không có chút nào sợ hãi, chỉ có sự yên lặng như hồ nước: "Cà phê phải uống khi nóng."

"Cô rất can đảm." Lã Ba Vĩ nói, vẫn đang thăm dò Charlotte.

"Bởi vì trong trái tim tôi có những người thân yêu, tôi có thể bất khả chiến bại. Tôi nghĩ những gì tôi làm là chính xác. Ngay cả khi tôi chết, ít nhất mỗi ngày khi còn sống tôi vẫn làm việc chăm chỉ. Tuy rằng có những tiếc nuối, nhưng tôi vẫn không có lỗi với bản thân mình."

"Trong một nhiệm vụ, tổ chức khủng bố đã bắt vợ con tôi, buộc tôi phải thỏa hiệp và giao cho họ vũ khí sinh học. Tôi vẫn chưa giao đồ ra, chúng đã giết vợ con tôi. Tôi đoán có một kẻ nội gián trong đội của chúng tôi, nếu không thì đám khủng bố đó có thể bắt được vợ con tôi, đó là một hoạt động bí mật. Khi tôi đưa vũ khí sinh học, trong lòng đã có tính toán. Đồ giao đi là giả. Quả nhiên không ngoài dự liệu, cấp trên của tôi đã mở chai sinh học và muốn thử nghiệm với những người đã hết nhiệm vụ trong số chúng tôi. Tôi đã giết cấp trên của mình, bỏ trốn cùng với anh em của mình, muốn báo cáo lên những người ở trên.
Tuy nhiên, một trong những anh em của tôi đã nói với tôi trước khi chết rằng những người đứng sau hậu trường không chỉ là cấp trên của tôi, mà còn có những người ở trên họ. Từ thuộc hạ của tổ chức khủng bố tôi đã điều tra ra đám tổ chức khủng bố đó ở nước A.
Tả Đoàn Niên tìm thấy tôi. Anh ta là một trong những người mà anh em của tôi giới thiệu. Tả Đoàn Niên hứa với tôi rằng chỉ cần tôi giúp anh ta làm việc, anh ta sẽ giúp tôi tìm tổ chức khủng bố và tìm ra chân tướng đằng sau, nhưng tôi phát hiện ra rằng người anh em đó có vấn đề, anh ta bí mật gọi về Mỹ, tôi đã kiểm tra số điện thoại, số điện thoại của bên kia là số mã hóa." Lã Bá Vĩ nói.

"Vì vậy, anh nghi ngờ người anh em đó ở đằng sau chân tướng và Tả Đoàn Niên chính là thủ lĩnh của nhóm khủng bố đó, mục đích của chúng là vũ khí sinh học trong tay anh." Charlotte đoán.

"Nhiệm vụ đầu tiên tôi nhận được từ Tả Đoàn Niên là giết Bộ trưởng Tằng. Tôi thấy rất nhiều tin tức về người này trên Internet. Người này đáng chết, vì vậy tôi chấp nhận nhiệm vụ vì tôi không hiểu về tình hình đất nước của cô. Sau khi giết Bộ trưởng Tằng, tôi mới biết rằng, đây chỉ là một ván cờ do Tả Đoàn Niên sắp xếp. Tôi cũng biết sự tồn tại của cô, càng hiểu sự tàn nhẫn và ích kỷ của Tả Đoàn Niên".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #englot