Engfa, chị không cần em rồi
"Tôi có thể sửa một chút không? Cô ấy là người thành công duy nhất vào lúc này và tôi mong muốn điều đó." Thẩm Diên Dũng cười nói.
Charlotte sững người ra, nhìn vào khuôn mặt sáng sủa của anh: "Anh thực sự muốn rời bỏ quyền vị sao?"
"Tôi vốn dĩ không muốn làm Tổng thống, vì lợi ích của những người đứng sau gia tộc, tôi không thể không làm. Trong nhiệm kỳ làm Tổng thống, tôi kết hôn với người mà tôi không muốn kết hôn và làm tổn thương người tôi yêu. Cô cảm thấy Lưu San phù hợp làm phu nhân Tổng thống không? Cô ấy sẽ không có tự do, mỗi ngày đều không vui và sẽ có áp lực, những áp lực này sẽ có thể khiến cô ấy phát điên." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Tôi nghĩ Hình Thiên bây giờ đang giẫm lên vết xe đổ của anh."
"Anh ta phải lấy con gái gia đình họ Hạng sao?" Thẩm Diên Dũng phỏng đoán.
"Việc gì cũng không thể qua nổi mắt anh, anh có sáng kiến gì hay không?" Charlotte hỏi.
"Gia đình họ Hạng có ba cô con gái, con gái lớn đã kết hôn,cô con gái thứ hai là một bông hoa giao tiếp, nói một cách khó nghe thì cô ta là chiếc xe công cộng, Hình Thiên kết hôn với cô ta, Hình Thiên sẽ bị đội nón xanh hàng ngàn lần, cô con gái thứ ba thì xấc láo, vô văn hóa, lòng dạ độc ác, một trong những người hầu gái đã làm gì đó sai, cô ta đã đặt tay của người làm đó vào trong dầu nóng, trực tiếp phế đi bàn tay của người làm." Thẩm Diên Dũng kể lại.
"Vì vậy, cả ba cô gái này đều không được." Charlotte cau mày, càng lo lắng cho Hình Thiên, cô càng cảm thấy áy náy hơn.
"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng nghĩ về gia đình họ Hạng khi tôi chuẩn bị kết hôn, nhưng ba cô gái này, tôi không thể tâng bốc, xu nịnh. Vì vậy, tôi đã chọn gia đình họ Hoa sắp suy tàn vào lúc đó. Tuy nhiên, nếu như Hình Thiên bắt buộc phải kết hôn, có một cô gái cũng ổn, lúc đó tôi có cân nhắc qua cô ấy." Thẩm Diên Dũng suy nghĩ sâu xa.
"Ai?"
"Cô con gái lớn của gia đình họ Hạng đã sinh hạ một người con gái ở tuổi mười tám, nhưng gia đình đối phương nghèo khó. Vì nhiều lý do, họ không thể đến với nhau, cô bị gả cho gia đình giàu có và đứa con gái này ở cùng với ba."
"Anh muốn để Hình Thiên kết hôn với đứa con gái của cô con gái lớn gia đình họ Hạng sao?" Charlotte lo lắng: "Gia đình họ Hạng có nhận đứa cháu gái này không?"
"Gia đình nhà họ Hạng có nhận, nhưng cô bé này thì không. Ba cô ấy bị bệnh, cô ấy không muốn rời xa ba mình, cô ở lại với ba và kiếm tiền nuôi gia đình, rất vất vả. Khi tôi tìm đến cô ấy, ba cô đang bệnh rất nặng, tôi hứa cho cô ấy tiền nhưng cô nói rằng ba bị bệnh nặng, nếu như cô vì tiền mà rời xa ông, bệnh tình ông sẽ càng nặng hơn. Đến nay đã ba năm rồi, ba cô ấy có lẽ đã qua đời rồi."
"Nghe có vẻ như cô gái này rất kiên cường, nhân phẩm tốt." Charlotte suy ngẫm.
"Cô con gái lớn của gia đình họ Hạng này rất áy náy, hổ thẹn với cô gái này. Vấn đề là khi ba cô bệnh nặng và cần tiền, cô cũng không trở về với gia đình họ Hạng, bây giờ ba cô qua đời rồi, cô sẽ càng không trở về gia đình họ Hạng, điều này phải phụ thuộc vào cách hai người thuyết phục cô ấy." Thẩm Diên Dũng đưa ra ý kiến.
"Cảm ơn anh, Thẩm Diên Dũng. Nếu không phải là Hình Thiên thì vị trí của anh sẽ được đảm bảo và anh có thể ở bên Lưu San."
Thẩm Thiên Dũng mỉm cười: "Trên đời không có hai từ nếu như, ngồi ở vị trí cao, điều mà mỗi ngày phải nghĩ tới đó là không được để bản thân ngã xuống, áp lức rất lớn. Trong nhiệm kỳ của tôi, thời gian nghỉ ngơi không tăng thêm hơn một tháng và thời gian làm thêm thì gần như mỗi ngày, thật khó để có hơn sáu tiếng đồng hồ để ngủ.
Hình Thiên đã ngồi lên vị trí cao đó, những thứ này sẽ do cô ta đảm đương, gánh vác."
"Chị ấy đã đồng ý với tôi rằng một năm sau sẽ để anh ra đi, đối xử tốt với Lưu San." Charlotte nhẹ nhàng nói.
"Nếu như cô chết, tôi nghĩ tôi cũng sẽ bị giam cầm cho đến chết, nhưng khi cô quay lại, tôi sẽ được thả ra. Tôi cá rằng cô vẫn còn sống." Thẩm Diên Dũng mỉm cười.
"Sau khi ra ngoài, anh có thể không đối đầu với Hình Thiên được không?" Charlotte lo lắng hỏi.
"Sau khi ra ngoài, tôi sẽ đi đón Lưu San, sau đó đến nước X, thay đổi thân phận và sống một cuộc sống bình dân. Quyền lực và thế lực vốn dĩ không phải là những thứ mà tôi muốn, tôi để nó lại cho những người muốn có được nó. Một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, quân vương mới thay thế cho quân vương cũ, tấn công thành dễ, phòng thủ thành khó, những người đã rời đi biết rõ nhất." Thẩm Diên Dũng nhạt nhẽo nói.
Cô vốn dĩ muốn thôi miên Thẩm Diên Dũng, cho dù anh ta đang diễn kịch hay không thì biểu cảm của anh ta, ánh mắt và lời nói của anh ta đều làm cô cảm động, tất cả đều rất thuyết phục.
Cô không làm gì cả: "Cuối cùng vẫn phải để anh kim thiền thoát xác, Hình Thiên cũng cần thời gian."
Thẩm Diên Dũng gật đầu: "Giúp tôi chăm sóc Lưu San, tôi rất nhớ cô ấy."
Charlotte gật đầu: "Được. Vậy tôi đi trước, bảo trọng."
"Bảo trọng." Thẩm Diên Dũng nói.
Charlotte quay lại và bước ra khỏi phòng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút so với lúc mới đến.
Chỉ cần Thẩm Diên Dũng và Hình Thiên không trở thành kẻ thù của nhau, mọi thứ trong tương lai sẽ tốt đẹp, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho Engfa.
Khi cô lên trên mặt đất, Hình Thiên đưa cho cô một chiếc hộp: "Mọi thứ đều ở bên trong, có cần chị giúp em giấu nó ở chỗ ban đầu không?"
"Chị giúp em giấu nó ở một nơi, em viết địa chỉ cho chị, chị xem xong thì đốt bỏ nó đi." Charlotte nói rồi lấy cuốn sách ra, viết địa chỉ lên tờ giấy và đưa cho Hình Thiên.
Hình Thiên xem xong liền đốt bỏ: "Tin tức hãy đợi sau khi chị giấu xong những thứ này rồi mới đưa ra ngoài."
"Càng sớm càng tốt, em lo lắng cho tình hình của Engfa. Còn nữa, em có thể sẽ bị bắt, đừng lo cho em, hãy chăm sóc tốt cho Engfa. Em biết nên phải làm gì, tốt nhất là đừng để Engfa biết chuyện này, em sợ chị ấy sẽ áy náy và tự trách mình, ý thức trách nhiệm của chị ấy quá mạnh mẽ." Charlotte căn dặn.
Hình Thiên gật đầu.
"Còn nữa, Thẩm Diên Dũng nói..."
"Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người chị đều biết rồi." Hình Thiên ngắt lời Charlotte: "Cứ cho là Thẩm Diên Dũng đang diễn kịch, chị cũng sẽ thực hiện theo lời hứa thả anh ta đi."
"Vậy chị có định kết hôn với cô gái mà anh ta nói không?" Charlotte nhẹ nhàng hỏi.
Hình Thiên gật đầu: "Anh ta nói không sai, ba cô con gái gia đình họ Hạng thực sự đều không tốt đẹp gì, nhưng chị đã đồng ý kết hôn với cô bé đó rồi."
"Hình Thiên." Charlotte nói gì cũng vô ích: "Chị hãy suy nghĩ lại."
Hình Thiên gật đầu: "Hãy quay về đi, muộn rồi, Engfa xin nhờ em."
"Vâng."
Khi Charlotte về tới nhà đã là mười hai giờ đêm. Cô nhìn Engfa trên giường, chị ấy đã bỏ túi đá lạnh ra rồi, trông như nàng đã ngủ. Cô biết rằng nàng chưa ngủ, cô không nói gì, đi vào phòng tắm, tắm xong rồi bước ra và nằm bên cạnh nàng, cô đặt tay lên cơ thể ấm áp của nàng.
"Engfa, em yêu chị." Charlotte khàn giọng nói.
Engfa nắm lấy tay cô, nàng lật người lại và đối mặt với cô, nhưng nàng không mở mắt.
Charlotte sà vào lòng nàng, hít một hơi thật sâu và ngửi mùi quen thuộc trên người nàng: "Chúng ta đừng bao giờ từ bỏ tương lai, ngoài việc nắm chặt lấy ngày hôm nay, phải chăm sóc tốt bản thân , sống càng lâu thì chúng ta mới có thể ở bên nhau càng lâu."
Engfa nghẹn họng, nàng mở mắt ra, kiên định nói: "Nếu vì để sống mà chị trở thành hình dạng mà em không thích thì sao?"
"Hình dạng chị dù có thế nào đi chăng nữa thì em đều thích." Charlotte khẳng định.
"Chị biết rồi, ngủ đi, muộn rồi." Engfa ôn nhu nói.
Charlotte hơi nâng người mỉm cười: "Vâng."
Buổi tối, cô ngủ không được ngon lắm, sợ nàng rời đi, sợ nàng có chuyện, tỉnh giấc mấy lần, nhìn thấy nàng nằm bên cạnh, cô mới an tâm đi ngủ tiếp.
Buổi sáng nàng rời giường, cô liền giật mình tỉnh giấc, nhìn nàng: "Chào buổi sáng."
Engfa sắc mặt trắng bệch, nhẹ gật đầu, vọt vào phòng vệ sinh.
Charlotte nghe thấy tiếng kì lạ, toàn thân đều run rẩy, lòng cô đau như bị dao cắt, nhưng cô không dám nhìn, sợ dây thần kinh của mình sẽ bị sụp đổ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Thế nhưng, không nhìn, lại lo lắng Engfa đã xảy ra chuyện, cô nhưng lại không biết.
Cô chậm rãi đi về hướng phòng vệ sinh, chân như nhũn ra, mỗi một bước giống như đeo trì nặng mấy ngàn cân. Cuối cùng, đi tới cửa phòng vệ sinh, cô dừng lại chỗ này, do dự, đang muốn mở cửa, Engfa đã mở ra.
Nàng mỉm cười với cô, mở cửa phòng vệ sinh cho cô. Charlotte nhìn nàng giúp mình bóp kem đánh răng, nhìn về phía thùng rác, dường như không có gì khác thường, mở nắp bồn cầu ra, nhìn thấy giấy chưa hoàn toàn được xả hết, trên giấy có vết máu. Cô cảm giác hô hấp mình đột nhiên trở nên khó khăn. Không thể tiếp tục như vậy nữa, Engfa cố ý giấu giếm bệnh tình, không đi trị liệu, ngược lại bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cô nhanh chóng đánh răng, tùy ý rửa mặt xong, kéo cửa đi ra ngoài, nàng đang mặc quần áo.
Cô đi tới trước mặt của nàng, chỉnh sửa cúc áo giúp nàng: "Engfa, có chuyện chị có thể không biết, những ngày chị không ở đây, em đã lắp camera theo dõi trong nhà."
Engfa thâm sâu nhìn cô, vuốt ve tóc của cô: "Không cần lo lắng cho chị."
"Em không lo lắng, con người vốn sẽ phải mất đi, em chỉ là đau lòng, đau lòng đến mức cho dù chị mất, khi em nghĩ đến chị, lòng em vẫn còn đau, em nhất định sẽ cứu chị."
"Chỉ là chảy máu mũi chút thôi mà, không có gì to tát cả."
"Chảy đã bao lâu?" Charlotte hỏi.
"Tình cờ thôi."
"Tình cờ?" Charlotte có chút tức giận, đẩy Engfa ra: "Chị bây giờ vẫn còn muốn gạt em?"
Engfa đưa tay ôm lấy cô, đè phía sau gáy cô, áp cô vào trong ngực của mình, trầm giọng nói: "Chị không sao cả, tin chị."
Charlotte không muốn tức giận, tức giận không có tác dụng, không thể cùng nhau giải quyết vấn đề, lại còn gây tổn thương cho người mình yêu. Nàng nói không sao cả, cô không tin.
"Về căn cứ trước đi, bất kể như thế nào, cầm máu trước rồi hãy nói, liên tục chảy máu mũi như vậy, nhất định là không tốt." Charlotte nói.
Con ngươi Engfa thâm sâu, nàng nhẹ gật đầu.
"Chúng ta đi chào tạm biệt mẹ." Charlotte nói, nắm tay của nàng đi ra ngoài.
Tống Tâm Vân đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi ra, rất vui vẻ: "Ăn sáng đi, toàn là những thức các con thích."
Engfa và Charlotte im lặng ăn cơm, cả hai đều không nói gì.
Trong phòng ngập tràn âm thanh của Thủ Thủ bi ba bi bô, rất náo nhiệt. Charlotte nhìn về phía Thủ Thủ, nghĩ đến bệnh tình của Engfa, cô khổ sở trong lòng, ăn không nổi nữa. Engfa cầm tay cô, ôn nhu nhìn cô, trong ánh mắt đều là thâm tình. Cô không trách nàng giấu giếm, cô chỉ là đau lòng cho nàng mà thôi.
"Lát nữa em nói với mẹ." Charlotte nói.
Engfa nheo mắt. Ăn xong bữa sáng, Tống Tâm Vân bận rộn trong phòng bếp. Charlotte cũng đi theo vào phòng bếp, giúp đỡ Tống Tâm Vân.
"Con cứ để đó, những thứ này để mẹ." Tống Tâm Vân mỉm cười nói.
"Mẹ, hôm nay bọn con muốn rời đi." Charlotte nói ra miệng.
Tống Tâm Vân ngừng lại chút: "Vì sao? Trong nhà không tốt sao?"
"Không phải trong nhà không tốt, trong nhà rất tốt, bọn con vẫn muốn trở về, chỉ là, bệnh của Engfa vẫn chưa hoàn toàn khỏi, bọn con vẫn phải tiếp tục điều trị." Charlotte nói những lời thật lòng.
Tống Tâm Vân đã hiểu: "Vậy chữa bệnh quan trọng hơn, các con trị bệnh ở đâu, mẹ có thể đến thăm không?"
"Bọn con ở căn cứ, mẹ nhớ bọn con, có thể nói với Hình Thiên, chị ấy biết bọn con ở đâu?" Charlotte nói.
"A a a, vậy Thủ Thủ thì sao? Các con cũng đem theo Thủ Thủ đi sao?" Tống Tâm Vân không nỡ nói.
"Con sẽ thương lượng với Engfa, tiểu Diễn bây giờ đang được bố mẹ nuôi chăm sóc, nhưng tiểu Bảo càng cần sự chăm sóc của mẹ, tiểu Bảo làm phiền mẹ rồi." Charlotte nói.
"Đều là người một nhà, không có gì phiền toái cả, tiểu Bảo để mẹ chăm sóc cũng được. Phải nhớ thường xuyên gọi điện về nhà, đừng giống như trước đây, hơn một năm không có tin tức gì."
"Vâng, bọn con sẽ thường xuyên gọi điện thoại về." Charlotte đồng ý nói.
Tống Tâm Vân biết rõ, chính mình ngăn cản như thế nào cũng không được: "Các con đều là những đứa trẻ ngoan và lý trí, nếu như không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không chọn rời đi, điều mẹ có thể làm chính là ủng hộ hai đứa."
"Con cảm ơn mẹ." Charlotte cảm động nói, ôm lấy Tống Tâm Vân: "Con từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, chính là mẹ, khiến con cảm nhận được."
Tống Tâm Vân cũng ôm Charlotte: "Nếu như năm đó mẹ không phản đối con và Engfa thì tốt rồi."
"Con không trách mẹ, đều là sắp xếp của vận mệnh, bọn con đi rồi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Engfa." Charlotte ánh mắt dưng dưng đỏ hồng khóe mắt nói.
"Mẹ chắc chắn tin tưởng con." Tống Tâm Vân vỗ nhẹ lưng Charlotte.
Charlotte đi ra khỏi phòng bếp, điện thoại di động vang lên, cô nhìn theo, là của Engfa. Kinh ngạc, tìm khắp bốn phía, không thấy bóng dáng của Engfa.
Cô nhận điện thoại, có dự cảm không hay: "Engfa, chị đang ở đâu?"
"Tiểu Char, chị gửi tin nhắn cho em." Engfa nói, đã cúp điện thoại.
Charlotte lo lắng hỏi Lâm Thư Lam chờ ở bên ngoài: "Engfa đâu rồi, chị ấy vừa rồi đi nơi nào?"
Lâm Thư Lam không hiểu ra sao: "Chị ấy đi ra ngoài rồi, hình như ở cùng đi với Trương Tinh Vũ."
Charlotte đến cả quần áo cũng không kịp khoác thêm, vội vàng lao ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng của Engfa. Cô gọi điện thoại cho Trương Tinh Vũ. Trương Tinh Vũ không nghe điện thoại.
Charlotte sốt ruột giống như là kiến bò trên chảo nóng, muốn gọi điện thoại cho Hình Thiên thì tin nhắn của Engfa gửi tới. Cô lập tức ấn mở.
"Hình Thiên hôm qua gọi điện thoại cho chị, nói chuyện em chuẩn bị làm."
Charlotte sốt ruột, gọi điện thoại cho Engfa. Engfa cũng không nghe máy.
Cô không còn cách nào khác đành gửi tin nhắn cho Engfa: "Chúng ta đã nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt."
"Chị không cần người phụ nữ của chị mạo hiểm vì chị, yên tâm ở nhà, chờ chị trở lại." Engfa đơn giản nói.
Đầu Charlotte như muốn nổ tung: "Engfa, chị đừng bỏ em lại được không?"
Đợi một phút, Engfa không có trả lời cô. Cô gọi điện thoại qua, Engfa bên kia đã tắt điện thoại.
Charlotte tức giận đưa di động ném xuống mặt đất: "Mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều như vậy, dù sao vẫn là khư khư cố chấp, Engfa, chị không cần em rồi, không cần em nữa rồi."
Hét xong, cô nhặt điện thoại đã vỡ màn hình lên, gọi điện thoại đi ra ngoài. Hình Thiên nhận điện thoại.
"Chị rốt cuộc đã nói gì với Engfa?" Charlotte không bình tĩnh quát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip