Charlotte, em đã yêu chị sao?

Engfa leo lên đảo. Những thương binh đã tản ra rồi. Trên đảo có rất nhiều hố, khói thuốc màu đen còn sót lại rất nhiều, không khí vô cùng khó chịu. Engfa nhanh chóng nhìn xung quanh, đôi mắt lạnh băng với đầy sự giận dữ và căm phẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Những nơi bán mìn ở nước A không có nhiều, trong vòng hai mươi tư tiếng, tôi muốn tra ra tất cả những người bán và người mua."

"Rõ." Trung tá Thượng nơm nớp lo sợ.

Biệt thự của Tô Khánh Nam. Charlotte đứng đằng sau lưng hắn, lạnh nhạt nhìn hắn nhập mật khẩu: 19920316. Đã từng có lúc, cô tưởng rằng hắn lấy ngày sinh của mình làm mật khẩu nên cũng cảm thấy xúc động. Thì ra cô và Hình Cẩm Nhi lại trùng ngày sinh.

"Khánh Nam, anh về rồi à." Hình Cẩm Nhi đứng ở cửa, nghiêng đầu gọi một cách đầy nũng nịu. Charlotte nhìn Hình Cẩm Nhi với vẻ lạnh lùng. Cô ta mặc váy rất ngắn, chỉ cần khẽ cử động cũng có thể nhìn thấy được quần lót ở bên trong, từng lỗ ở đôi tất lưới cũng tôn nên da thịt trắng mịn của cô ta. Charlotte khẽ cong khóe miệng. Con gái của Thống đốc, cũng đem ra bán được sao? Hình Cẩm Nhi nhìn thấy Charlotte ở sau lưng Tô Khánh Nam, hơi sửng sốt, lại nở nụ cười ngọt ngào: "Chị à, chị cũng đến sao."

Charlotte không quan tâm tới cô ta, bước vào trong. Trên bàn có để một bình rượu vang đỏ, hai ly đế cao, một đĩa salat, hai miếng thịt bò bít tết và còn có cả miếng gan ngỗng được xếp thành hình trái tim hết sức tỉ mỉ. Charlotte không hề biết Tô Khánh Nam đưa cô tới đây để làm gì.

"Có phải là em không nên tới đây không?" Hình Cẩm Nhi khẽ hỏi Tô Khánh Nam.

Tô Khánh Nam cười một cách mê hoặc, ngắm nhìn thân hình bốc lửa của cô ta, hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Quần áo của em rất ổn, đẹp lắm."

"Thật sao? Chỉ cần anh thích là được rồi. Đói rồi phải không, tới ăn cơm đi, hôm nay em đã tự chuẩn bị đó." Hình Cẩm Nhi khoác tay Tô Khánh Nam.  Charlotte cũng đi vào trong phòng.

"Charlotte, cùng ăn đi, hãy nếm thử tài nghệ nấu ăn của Cẩm Nhi, cô ấy rất giỏi giang." Tô Khánh Nam gọi Charlotte.

Charlotte dừng lại, lạnh lùng nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Có hơi đau đớn, không phải cô không nói, thì không cảm thấy đau đớn. Tuần trước cô đã nấu cho hắn, nhưng hắn đã có thái độ gì cơ chứ! Người khác nấu cơm thì được gọi là giỏi giang còn cô nấu cơm thì chê là buồn nôn. Vậy cô thì không thấy họ đáng ghê tởm sao.

"Không, hai người ăn đi. Tôi không đói." Cô không hề quay đầu lại mà bước thẳng về phía trước, mở cửa phòng ra. Bức ảnh cô dâu chú rể trên tường đã được đổi thành ảnh chân dung của Hình Cẩm Nhi. Trên tủ đầu giường cũng đã bày ảnh chụp chung của Hình Cẩm Nhi và Tô Khánh Nam. Đáng châm chọc hơn là trong phòng cưới của cô, trên chiếc giường cưới, đã để bộ quần áo mà Hình Cẩm Nhi vừa thay ra và bộ ga giường cô ta mới mua. Ở nơi này, đã không còn chỗ cho cô dung thân nữa rồi. Cô không phải là con người quá yêu bản thân. Cô cũng không còn cảm thấy Tô Khánh Nam không ly hôn là vì yêu cô. Hắn đưa cô tới đây chỉ là để làm nhục cô mà thôi.

Charlotte xoay người lại nói với Tô Khánh Nam: "Thế giới của hai người tôi đã thưởng thức xong rồi, có thể đi được rồi chứ?"

Tô Khánh Nam kéo một cái ghế ra: "Nào tới đây ngồi đi, đừng để tôi nói lần thứ hai, cô không gánh được tội đâu."

"Tô Khánh Nam, rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa?" Charlotte rất bực bội.

"Cô cảm thấy tôi muốn như thế nào đây?" Tô Khánh Nam cảnh cáo cô: "Đừng chống đối lại tôi."

Charlotte nhẫn nhịn bước tới ngồi xuống bàn ăn, cô muốn xem xem rốt cuộc họ còn có thể ghê tởm tới đâu nữa.

"Vừa may em có chuẩn bị thêm mấy suất bít tết nữa, chị à, chị đợi em vài phút nhé." Hình Cẩm Nhi vừa cười vừa nói rồi đi vào bếp. Cô ta lấy miếng thịt bò bít tết đã ướp sẵn, cho thêm một lát ớt, không hề bỏ vào lò nướng mà để luôn vào trong khay rồi bưng đến đặt trước mặt Charlotte.

"Chị à, chị ăn nhiều vào nhé, không đủ thì em lại đi làm thêm." Giọng nói của cô ta vô cùng ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh Tô Khánh Nam, dáng dấp như một người phụ nữ chủ gia đình thực thụ. Charlotte khép mắt lại, đôi lông mi dài che khuất cửa sổ tâm hồn. Tô Khánh Nam đang nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Charlotte. Hắn muốn thấy cô ghen tị, tức giận, dù là đối đầu gay gắt cũng được. Nhưng không hề có. Không khỏi thấy hơi thất vọng. Hình Cẩm Nhi nhìn thấy ánh mắt của Tô Khánh Nam nhìn Charlotte. Cô ta sao có thể cho phép người đàn ông của mình lại nhìn người phụ nữ khác.

Tay của cô ta chạm vào đầu gối của Tô Khánh Nam, từ từ nhấc tay lên, đâm vào một miếng chuối: "Đây là món em thích ăn nhất."

Tô Khánh Nam nhìn Hình Cẩm Nhi đầy nuông chiều: "Em thích thì ăn nhiều một chút đi."

Hình Cẩm Nhi càng nũng nịu: "Chị, em quên không lấy dấm, chị có thể giúp em xem trong bếp có không?" Charlotte không hề thay đổi sắc mặt, đứng lên đi vào bếp.

Hình Cẩm Nhi lập tức hôn một cái lên mặt của Tô Khánh Nam: "Khánh Nam, em muốn, nhân lúc chị không có ở đây." Tô Khánh Nam không thể cự tuyệt được với những người phụ nữ xinh đẹp lại nóng bỏng, hôn cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong bếp.

Charlotte có thể nhìn qua kính cửa sổ cũng biết được họ đang làm gì. Dạ dày cô hơi lâm râm đau, không biết là do đói hay là do buồn nôn nữa. Rót một chút nước, đứng ở cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài. Để cho họ có thêm thời gian, Hình Cẩm Nhi giải quyết vấn đề sinh lý cho Tô Khánh Nam, cô cũng sẽ an toàn hơn.

Tô Khánh Nam thấy cô mãi không quay đầu lại thấy hơi bực mình, buông Hình Cẩm Nhi ra, gọi với vào bếp: "Không tìm thấy thì thôi đi, dù sao thì tôi cũng không thích ăn dấm."

Charlotte thở dài, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn, xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Hình Cẩm Nhi. "Chị, mau đến đây ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu."

Charlotte ngồi xuống, cắt một miếng thịt bò, nhìn thấy vẫn còn vết máu. Một sự tức giận trào dâng trong lòng, thẳng lên não, cô chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như vậy, vứt thìa vào trong khay.

"Khánh Nam, em sợ quá." Hình Cẩm Nhi rúc vào lòng Tô Khánh Nam. Tô Khánh Nam nhìn thấy Charlotte rốt cuộc cũng có phản ứng, cười lớn, ôm lấy eo của Hình Cẩm Nhi: "Cô bị sao vậy, đây là món ăn mà Cẩm Nhi đã vất vả lắm mới làm xong, cô xem bây giờ cô giống thứ gì chứ?"

"Tôi thế nào chứ?" Charlotte hỏi lại, ánh mắt ửng hồng: "Tôi là người đàn bà đanh đá, tôi là người hay ghen tuông, cuộc sống của tôi và anh là địa ngục, sao chúng ta không kết thúc đi."

Sắc mặt của Tô Khánh Nam trầm xuống một cách đáng sợ: "Cô lại uống nhầm thuốc sao, tôi đã nói rồi, đừng có chống đối tôi."

"Thế nào gọi là chống đối?" Làn nước mắt nhanh chóng trào dâng trong đôi mắt cô: "Rốt cuộc anh hi vọng vợ anh sẽ là người phụ nữ như thế nào?" Charlotte quay đi chỗ khác, lau mặt không muốn để nước mắt rơi. Lúc cô yêu hắn hắn lại yêu những người đàn bà khác. Khi cô không yêu hắn nữa thì hắn lại muốn giữ cô lại. Cuộc hôn nhân này quả thực là địa ngục.

"Cô khóc sao?" Tô Khánh Nam vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt thấy sự khác thường. Trước đây, dù hắn có ở cùng với những người phụ nữ khác, cô cũng vẫn luôn kiêu ngạo, ngoại trừ việc không cho hắn chút thể diện nào ra thì từ trước tới tới giờ chưa từng khóc.

Hắn hơi bực bội, buông Hình Cẩm Nhi ra: "Khóc gì chứ, tôi sẽ đưa cho cô suất bít tết của tôi, đã cắt xong rồi." Tô Khánh Nam đặt bít tết trước mặt Charlotte. Charlotte nhìn về phía hắn. Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Lòng tự trọng của cô, sự kiêu hãnh của cô không cho phép cô cúi đầu trước hắn. Thế nhưng cô quá mệt mỏi rồi. Lòng tự trọng gì chứ, sự kiêu hãnh gì chứ, cô không cần nữa, cô chỉ muốn được giải thoát.

"Tô Khánh Nam, ly hôn đi, sau khi ly hôn, anh có thể ở với bất cứ ai cũng được, tôi không muốn tiếp tục sống như thế này nữa." Nước mắt của Charlotte rơi lã chã.

Tô Khánh Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, trong lòng thắt lại, không khỏi khó chịu. Hắn không yêu Charlotte, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với cô, hắn đã có mục đích khác. Hắn muốn tiếp cận Hình Bắc Xuyên. Nhưng hắn không ngờ rằng, Hình Bắc Xuyên lại không muốn nhận đứa con gái là cô. Hắn vô cùng hối hận, không muốn cưới cô nên đã dàn dựng vụ bắt cóc. Khi cô thoát được ra ngoài khỏi vụ bắt cóc lại bị người ta hãm hiếp, hắn vô cùng nổi giận. Cô cứ đòi lấy hắn cho bằng được. Hắn muốn giày vò cô nên mới đồng ý cưới cô. Nhưng khi cô muốn ly hôn, thì hắn lại hiểu được cảm giác trong lòng mình, hắn không hề muốn vậy.

Hắn không biết vì cái gì, cảm xúc hơi rối loạn: "Ly thân trước đi, ly thân một tháng, nếu như tôi thấy tôi không cần cô, thì sẽ ly hôn với cô, trong vòng một tháng cô đừng làm gì có lỗi với tôi." Charlotte vui tới phát khóc, hình như đã thấy được tia nắng của hi vọng. Cô cầm túi sách, gần như là chạy chốn, rời khỏi nơi ở của hắn.

Hình Cẩm Nhi cười vô cùng đắc ý. Coi như là Charlotte thức thời. "Khánh Nam!" Đôi tay của Hình Cầm Nhi không hề thành thật mà sờ soạng đùi Tô Khánh Nam: "Chị đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi nào."

Tô Khánh Nam cảm thấy không còn chút hứng thú nào cả: "Cẩm Nhi, em hãy về trước đi đã."

"Vậy được, em sẽ đi về, nếu như không phải em hiểu anh, em cũng sẽ nghi ngờ là anh đã yêu Charlotte rồi đó." Hình Cẩm Nhi cố ý bỏ lại một câu nói.

Trong đôi mắt của Tô Khánh Nam khẽ sắc sảo, đặt cô ta lên bàn: "Em lại nói lung tung rồi, anh sẽ làm em chết luôn. Anh sao có thể yêu cô ta được."

Hình Cẩm Nhi ôm lấy Tô Khánh Nam, yêu kiều nở nụ cười: "Được, cầu còn không được."

Tô Khánh Nam đánh thẳng một mạch, không hề có màn dạo đầu. Chẳng qua là hắn cảm thấy cảm xúc bây giờ vô cùng bực bội, trong lòng khó chịu không rõ ràng, nên không muốn nghĩ tới, nên muốn vận động để bỏ quên hết những suy nghĩ ấy...

Charlotte gọi cho Lưu San. Lưu San xin nghỉ phép về mở cửa cho cô, lo lắng: "Charlotte à, tên khốn Tô Khánh Nam kia đã làm gì cậu?"

"Anh ta đã đồng ý ly thân, một tháng sau thì có thể ly hôn." Charlotte khẽ cười nói.

"Cuối cùng hắn cũng có một quyết định chính xác, tạm thời cậu cứ ở đây đã, tránh để cho hắn nghĩ quẩn lại tới tìm cậu. Dù sao tớ ở một mình cũng quá rộng, cậu tới đây sẽ vui vẻ hơn." Lưu San mở cửa.

"Ừm, cám ơn cậu, sướng quá."

Lưu San ôm lấy vai Charlotte: "Chúng ta cần gì phải câu nệ! Vào đi, xem phòng của cậu đi."

Lưu San tựa vào khung cửa, khuấy tách cà phê: "Đợi cậu và Tô Khánh Nam kết thúc xong, có thể bắt đầu lại với chị ta, tớ cảm thấy chị ta rất được."

"Bởi vì quá tốt..." Charlotte quay người lại, hỏi một cách lý trí: "Cậu cảm thấy, tớ có gì xứng với chị ta chứ?"

"Con gái không phải là muốn tìm một người có điều kiện hơn mình sao? Quan tâm đến việc có xứng với chị ta hay không làm gì, quan trọng là phải giữ được trái tim chị ta trước đã." Lưu San uống một ngụm cà phê, hôm nay cô ấy phải trực đêm.

Charlotte khẽ cười, không hề trả lời Lưu San. Điện thoại di động của cô văng lên. Cô nhìn thấy là Engfa gọi tới, do dự một lát, vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn. Bây giờ cô không muốn yêu đương gì nữa, đã bị tổn thương chồng chất, cô cần có thời gian để bình tâm lại.

Charlotte nghe điện thoại. "Em khỏe không? Nghe nói em nghỉ năm ngày phép, bây giờ chị sẽ sắp xếp đưa mẹ em tới đó, muộn một chút, chị sẽ bảo người đưa vé máy bay đến Provence cho em, đến Provence sẽ có người chăm sóc hai mẹ con." Engfa khẽ nói.

Nghe thấy giọng nàng, cảm nhận được sự quan tâm của nàng, trong lòng cô lại chua xót, thấy hơi buồn khiến nước mắt lại trào ra. Nhưng có một số người càng tốt thì cô càng phải giữ khoảng cách. Nợ nần, càng ít càng tốt.

"Không cần đâu, tôi không muốn ra nước ngoài, bây giờ mẹ tôi đang bệnh nặng, cũng không thích hợp để ra nước ngoài. Buổi tối, tôi muốn mời chị ăn cơm, chị có thời gian không?" Charlotte khẽ nhắm mắt lại nói.

"Ừm, được, để chị tới đón em."

"Một tiếng nữa gặp nhau ở trước của quán cà phê Sinbab ở Trung tâm quốc tế Thủy Nguyệt. Tôi cúp máy trước đây." Charlotte vội vàng tắt máy.

Lưu San lén cười nói: "Người phụ nữ ấy, nghe lời, dễ bảo, không tồi, hôm nay hãy ngủ với chị ta luôn đi."

"Tớ muốn nói rõ ràng với chị ta." Charlotte nói một cách lạnh lùng.

"Nói rõ ràng điều gì? Cậu đừng có từ chối người ta nữa." Lưu San sốt ruột.

"Tớ sắp ly hôn, ba năm trước lại bị hãm hiếp, mẹ thì bị bệnh tâm thần, cậu cảm thấy gia đình chị ta sẽ đồng ý sao?" Charlotte hỏi ngược lại.

"Chỉ cần có tình yêu đích thực là được, cậu sao phải tự ti, có bao nhiêu người con gái xinh đẹp hơn cậu chứ? Cậu lại bị Tô Khánh Nam gài bẫy." Lưu San không muốn cô từ bỏ.

"Tô Khánh Nam nói trong một tháng ly thân, sẽ không làm gì, một tháng sau tớ sẽ tự do, tớ không muốn kích thích lòng ham muốn chiếm giữ của Tô Khánh Nam, chỉ muốn sống một cách bình lặng, Engfa không phải người phụ nữ mà tớ có thể với tới được." Charlotte suy nghĩ rất rõ ràng.

"Được rồi, bây giờ cậu còn chưa ly hôn, tớ cũng không muốn ép cậu, nhưng Charlotte à, cậu hãy cân nhắc cho bản thân mình, chứ không phải lúc nào cũng nghĩ cho người khác, người chịu thiệt lại chính là cậu." Lưu San nói một cách đau lòng.

"Ít ra thì tớ cũng không hổ thẹn với lương tâm mình." Charlotte đi vào phòng, cầm thẻ ngân hàng, đi tới ngân hàng rút hết tiền ra. Khi cô tới cửa Sinbab, Engfa đã tới rồi, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt của nàng, hình như nàng có chút tâm sự, đôi mắt khẽ nhắm lại, khuấy tách cà phê trong vô thức, cũng không hề uống, ngẩng đầu lên. Nàng thấy cô, đặt tờ năm trăm trên bàn rồi đứng dậy đi về phía cô. "Em vẫn khỏe chứ?"

"Anh vẫn khỏe chứ?" Hai người đồng thanh nói. Charlotte cười. Dù cho nàng không khỏe thì cô cũng có thể làm gì chứ, không có liên quan gì là tốt nhất.

"Tầng bốn có rất nhiều đồ ăn, chị muốn ăn gì?" Charlotte hỏi.

"Gì cũng được." Engfa khẽ nói, đưa cô một tuýp thuốc: "Đây là thuốc bạn chị làm, bôi vào vết sẹo sẽ không để lại sẹo."

Đôi mắt Charlotte trầm xuống, phủ kín một lớp sương mù, không hề từ chối, nhận tuýp thuốc của nàng. Một lát sau, họ lên tầng bốn, Charlotte đi tới một nhà hàng kiểu Tây cao cấp.

Engfa ngồi đối diện với Charlotte: "Nếu em không yên tâm về tình hình bệnh của mẹ em, chị có thể cử nhân viên y tế đi cùng."

"Thủ trưởng." Charlotte gọi.

Nàng tốt thì cô cũng không thể tiếp nhận được. Cô gọi như thế khiến ánh mắt của nàng trở nên ảm đạm.

"Đáng nhẽ muốn làm bạn với chị, dù sao chị cũng có thân phận cao quý, nịnh nọt cũng không với tới, sau đó tôi nghĩ, tôi làm gì có tư cách để làm bạn với chị kia chứ?"

Sắc mặt Engfa lạnh lùng, nheo mắt lại: "Em có ý gì vậy?"

Charlotte cúi đầu. Những lời nói tàn nhẫn, nói lúc nào cũng rất tàn nhẫn. Không phải sao? "Tôi muốn sống yên ổn, một cuộc sống hoàn toàn bình thường."

"Sao chị lại khiến em sống không yên ổn, không bình thường chứ, Charlotte, em đã yêu chị sao?" Engfa hỏi lại, cằm ngẩng lên, lồng ngực phập phồng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip