Chị rất lo cho em.

Điện thoại di động của Engfa đổ chuông. Nàng nhìn thấy là Chu Hân Ly gọi tới liền tắt đi.
Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Chu Hân Ly gọi.

"Chị nghe máy đi. Lát nữa em sẽ đi cùng chị tới thăm cô ấy." Charlotte bình tĩnh nói.

"Tình trạng của cô ấy thật sự không tốt."

Khóe miệng Charlotte cong lên: "Em không đi cũng được."

"Chị không phải có ý này." Engfa hơi do dự nhìn Charlotte.

"Chị sợ em tổn thương cô ấy sao?" Charlotte nói ra suy đoán của mình.

"Tình trạng của cô ấy rất không ổn định, dễ bị hoảng sợ và làm ra chuyện tổn thương người khác. Em tạm thời không nên đi." Engfa giải thích.

Charlotte cười. Nàng vẫn sợ cô sẽ tổn thương tới Chu Hân Ly thôi.
Cô đã thử muốn giúp nàng, nhưng tùy nàng thôi. Lòng tốt của cô lại bị nàng xem thành lòng dạ hiểm ác rồi.

"Chị đi đi. Nếu không cô ấy tổn thương tới người khác thì không tốt đâu." Charlotte mỉm cười và nói.

"Tối nay, chị sẽ về." Engfa hứa.

Charlotte buồn bực cúi đầu ăn cơm. Cô liếc nhìn nàng rời đi.
Nếu như trong cuộc sống hôn nhân, cứ mỗi lần cô và vợ ăn cơm, nàng đều rời đi vì người phụ nữ khác, khi đang nằm cùng một giường, nàng cũng rời đi vì người phụ nữ khác, như vậy mà cô còn muốn ở cạnh nàng thì cũng quá uất ức đi.

Ba tháng chờ đợi sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không được thoải mái, không dễ chịu gì.
Cô vốn định gọi điện thoại cho Lưu San, nhưng ban ngày cô ấy phải đi làm, muộn thế này sợ rằng đã ngủ rồi. Ngày mai cô ấy còn phải đi làm. Cô quyết định không gọi nữa.

Cô ra khỏi quân khu và vẫy xe tới một KTV gần đó, một mình thuê một phòng để hát. Cô hát tất cả những bài hát cũ mà mình biết, nào là chia tay vui vẻ, vẫn quá yên tĩnh, mưa vẫn rơi, đến chuyện đời.

Cô vừa hát lại vừa khóc, cứ thế mãi đến khi nước mắt tuôn ra như đê vỡ, cũng không hát nổi nữa. Cô cúi đầu và siết chặt nắm đấm, vai cũng run rẩy.

Cánh cửa chợt bị đẩy ra. Charlotte cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Tô Khánh Nam đi đến: "Anh biết em ở một mình. Anh cũng vẫn một mình nên đến với em."

Charlotte khóc đến suy sụp, cô cũng không suy nghĩ gì, chỉ muốn được khóc thoải mái một lần, sợ mình suy nghĩ nhiều sẽ lại rối loạn.

Tô Khánh Nam ngồi xuống bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô.

Charlotte đẩy anh ra: "Cho dù tôi có đau lòng, cho dù tôi có khổ sở, cho dù tôi có tuyệt vọng, tôi cũng không muốn tùy tiện bắt đầu một quan hệ mờ ám."

Nước mắt Tô Khánh Nam tràn ra làm Charlotte kinh hãi.

"Anh không phải muốn tùy tiện có quan hệ mờ ám với em. Anh chỉ muốn chúng ta có thể sưởi ấm cho nhau thôi."

"Anh cảm thấy tôi cần anh sưởi ấm sao?" Charlotte kích động nói.

"Có cần hay không là chuyện của em, còn cho hay không là chuyện của anh. Em có thể từ chối anh, liên tục từ chối anh như trước đây anh từ chối em vậy. Charlotte, em có biết nguyên nhân thật sự khiến bốn năm kết hôn mà anh không hề động vào em không?"

Charlotte quay mặt sang, nước mắt quá nhiều đã che đi tầm mắt của cô. Cô lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tràn ra.

"Bởi vì bố em là kẻ thù giết bố anh. Anh biết, một ngày nào đó ngọn lửa thù hận trong anh sẽ đốt tới em. Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã thích em rồi. Bởi vì thích em nên anh trái lại không dám đến gần em. Anh sợ sẽ phá hỏng sự kiên trì của mình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn hủy bỏ kế hoạch báo thù, anh bằng lòng vì em mà buông tha tất cả."

"Tô Khánh Nam." Charlotte chợt cao giọng: "Có phải anh cảm thấy thời gian hơn ba năm đã xóa mờ ký ức của tôi, làm cho tôi quên đi những đau xót khi ở cùng với anh đúng không? Anh tổn thương tôi, ngủ và người phụ nữ khác, ép buộc tôi, suýt nữa hại chết tôi, tất cả đều là sự thật. Cho dù tôi không thông minh, nhưng tôi không dễ quên."

"Đó là anh muốn em hận anh hơn thôi. Xin lỗi Charlotte, xin lỗi em. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa. Anh đã nhận sự trừng phạt rồi. Khi nhìn thấy em rơi nước mắt, lòng anh cũng rất đau. Khi thấy em tự sát, tim anh đã đau tới mức muốn chết đi. Anh yêu em, rất yêu, yêu vô cùng." Tô Khánh Nam kích động nói.

"Được, anh rất yêu tôi đúng không?" Charlotte lấy từ trong túi ra con dao gọt hoa quả và vứt xuống trước mặt anh ta.

"Anh vung dao tự thiến xong, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh, sống cùng anh cả đời. Tôi sẽ không tính toán tới mọi chuyện từ trước đến nay mà thật lòng làm bạn mãi mãi. Anh có dám làm không?" Charlotte kích động nói.

"Được, đây là em nói đấy." Tô Khánh Nam cầm con dao và đâm về phía bụng mình.

Charlotte nhắm mắt và cản tay của anh ta. Con dao sắc bén đâm vào cánh tay của cô.

"Charlotte." Tô Khánh Nam đau lòng kêu lên.

Charlotte cười, đôi mắt sưng đỏ lại có nước mắt tuôn rơi: "Tôi lại bắt đầu phát điên rồi. Tô Khánh Nam, tôi bị tâm thần giống mẹ mình rồi."

Tô Khánh Nam kinh ngạc nhìn Charlotte. Nước mắt chảy qua gương mặt tái nhợt của cô.

"Anh đưa em đi bệnh viện." Tô Khánh Nam đau lòng nói.

"Tôi muốn đi, tôi chưa điều chỉnh tốt, tôi muốn quay về nước Mỹ." Charlotte vừa khóc vừa nói.

"Được, em muốn đi đâu cũng được, anh đều đi cùng em. Cho dù là địa ngục, anh cũng sẽ đi cùng với em." Tô Khánh Nam bịt chặt vết thương trên tay Charlotte, máu đã nhuộm đỏ lòng bàn tay của anh ta.

Charlotte hốt hoảng đứng lên, chợt trước mắt tối sầm và ngất đi.
Điện thoại di động trong túi đổ chuông, cô cũng không nghe thấy...

Charlotte tỉnh dậy, đập vào mắt là đèn treo thủy tinh xa hoa, đèn thủy tinh phản xạ ánh sáng bên ngoài.

Trời, đã sáng rồi.
Cảm xúc của cô bây giờ ổn định hơn hôm qua rất nhiều. Khi Melatonin tích tụ trong cơ thể, cơ thể sẽ nảy sinh cảm giác bực dọc, hơi thở trở nên hỗn loạn, tinh thần suy nhược, gây nên chứng hoang tưởng và uể oải. Hôm qua trong cơ thể cô còn có cả Serotonin, nên cô mới tức giận, kích động đến vậy. May mắn thay, những thứ này đều sẽ biến mất nhờ trao đổi chất, sau khi tỉnh lại, đầu óc sẽ minh mẩn hơn rất nhiều.

Cô từ trên giường ngồi dậy.
Vết thương trên người, khi cô hôn mê bất tỉnh, đã được băng bó rồi.
Charlotte xuống khỏi giường, mở cửa.

Tô Khánh Nam ngồi trước máy tính, thấy cô đi ra, lập tức đứng dậy, giải thích: "Hôm qua em ngất xỉu, sốt tới 41 độ, giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi, anh gọi người đến khám lại cho em."

"Cảm ơn anh. Không cần đâu, tôi cảm thấy khỏe hơn rồi." Charlotte từ chối ý tốt của anh, nhìn qua một lượt phòng của cô: "Túi của tôi anh để đâu rồi?"

"Hôm qua anh vội vàng đưa em đến bệnh viện, không để ý, sáng sớm hôm nay có sai người đi lấy, họ nói là có người cầm đi rồi, anh đoán là Engfa, cô ta thông qua định vị trên điện thoại em để tìm em rất dễ dàng." Tô Khánh Nam phỏng đoán nói.

Charlotte cụp mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt, để lại dưới mắt một lớp màn đen. Trong khi cô còn đang ngây người, Tô Khánh Nam đi tới trước mặt Charlotte, dịu dàng nói: "Tiểu Char, không phải em muốn về Mỹ sao? Gần đây anh đã chuyển công ty của mình sang đó, lúc nào cũng có thể ở cạnh em rồi."

"Hôm qua tôi uống say, có nói linh tinh, anh đừng coi là thật." Charlotte nhàn nhạt nói.

"Vậy em cứ trơ mắt nhìn Engfa và Chu Hân Ly tổn thương mình sao? Có phải em cảm thấy bản thân vẫn chưa suy sụp đủ phải không?" Tô Khánh Nam kích động nói, nắm chặt tay Charlotte: "Trong lòng Engfa chỉ có một mình Chu Hân Ly, trong lòng anh chỉ có em."

"Trong lòng anh có ai không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết trong lòng mình có ai, còn lại ai? Có bàn chải dùng một lần không? Nếu tiện, đưa tôi về quân khu." Charlotte lạnh lùng nói.

"Anh thật sự không hiểu em, rõ ràng biết là địa ngục, em vẫn cứ muốn đi vào làm gì? Em không sợ đi tới sẽ thấy Engfa và Chu Hân Ly ở bên nhau sao?" Tô Khánh Nam nhíu chặt mày, đau lòng nói.

"Tôi là một người phụ nữ bò ra từ nấm mồ hôn nhân, tôi còn sợ gì nữa?" Charlotte nhếch khóe miệng, rất châm biếm nói: "Có lẽ, đã bị tổn thương một lần, đến bây giờ vẫn không thể xóa nhòa, cũng giống như tôi bước ra từ lồng giam của anh vậy."

"Em như vậy không phải bị coi thường sao?" Tô Khánh Nam nổi nóng, nhìn chằm chằm Charlotte.

"Bị coi thường?" Trong mắt Charlotte có chút bối rối, mơ hồ không rõ, suy nghĩ rất nhanh khôi phục rõ ràng: "Anh cho rằng tôi không muốn quên chị ấy sao, anh cho rằng tôi không muốn giải thoát sao? Khi lí trí đi ngược với trái tim, sẽ cảm thấy rất đau, rất đau, lí trí sẽ thỏa hiệp, vì cảm giác đau đớn đó khiến cho người ta sống không bằng chết, tôi cũng không muốn mỗi ngày đều đau khổ như vậy, tôi muốn có trái tim tôi tỉnh ngộ hoàn toàn, mà người có thể làm điều đó, chỉ có Engfa."

"Charlotte, có phải em điên rồi không, em có biết bản thân đang nói gì không?" Tô Khánh Nam rất không bình tĩnh.

Anh không đồng ý với quan điểm của Charlotte, càng không muốn Charlotte đến bên cạnh Engfa.
Anh sợ, Charlotte sẽ khăng khăng một mực ở lại bên cạnh Engfa.
Như vậy, thế giới này chỉ còn lại anh cô đơn một mình.

Chữ 'điên' này, chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của Charlotte.
Cô thật sự điên rồi sao? Cô cũng không rõ, thế nhưng, bây giờ cô cực kì hiểu trạng thái phát điên của mẹ: bọn họ thà bị tất cả mọi người gọi là điên, cũng không muốn bị người cảm thấy là một tên ngốc hoàn toàn. Vì thế, mẹ cô thà nhốt mình trong hồi ức, cũng không muốn đi tìm Hình Bắc Xuyên giúp đỡ.

"Tôi là một cá thể độc lập, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành động của bản thân mình, nếu anh không có bàn chải cũng không muốn đưa tôi đi, vậy để tự tôi giải quyết." Charlotte đi về phía cửa.

Tô Khánh Nam nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu dường như khẩn cầu, nói: "Không thể cho anh một cơ hội nữa sao? Anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ không tìm người phụ nữ khác nữa, em đồng ý với anh, chỉ cần anh cấm dục, em đồng ý ở bên cạnh anh cả đời. Anh yêu em, tiểu Char, anh muốn chăm sóc em, sẽ không để em đau lòng và buồn bã nữa, em ốm thì anh sẽ chăm sóc em, em cô đơn anh sẽ ở bên em, em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em, anh cũng sẽ không để kẻ nào tổn thương em nữa."

Nước mắt, lăn dài trên gò má cô.
Ba năm trước, trong lúc cô đang là người có gia đình, không định đón nhận Engfa. Nếu anh nói những lời này, ở thời điểm cô vẫn đang có gia đình kia, có lẽ, cô cùng Engfa đã không có quan hệ.
Nhưng Tô Khánh Nam lại cho cô những gì? Châm chọc, tổn thương, lợi dùng bạn bè để uy hiếp cô, điên cuồng hủy hoại.

"Tôi nhớ trước đây từng nói với anh, trái tim tôi rất nhỏ, lúc có anh, sẽ không có Engfa, giờ có Engfa rồi, sẽ không có anh." Charlotte chắc chắn nói.

Tô Khánh Nam lau nước mắt trên mặt Charlotte: "Vậy anh chờ tới khi trong lòng em không còn Engfa, anh biết, anh sẽ khó đi vào trái tim em hơn người khác, nhưng anh sẽ kiên trì."

Charlotte hất tay anh ra, quay mặt đi. Giống như lúc đầu Tô Khánh Nam chơi đùa với người phụ nữ khác, cô cũng không muốn chà đạp bản thân, cho dù lòng Engfa chỉ có Chu Hân Ly, cô cũng sẽ không tùy tiện lợi dụng người đàn ông khác để xảy ra chuyện gì ám muội. Cô, thà thiếu còn hơn có tạm bợ.

"Tôi đi đây, không cần tiễn." Charlotte bước nhanh ra cửa, đi trên con đường lạ lẫm.

Cô bây giờ, thật sự khá chật vật.
Không có tiền, không có điện thoại, đầu tóc rối bù, răng chưa đánh, mặc trên người là bộ quần áo nhăn nhúm ngày hôm qua, các loại mùi hôi lẫn lộn trên người, người xung quanh nhìn cô bằng những ánh mắt kì lạ. Cô không để ý đến, nhìn bầu trời trong xanh.
Cô không muốn gì nhiều, hi vọng có một gia đình, cho dù cô ở đâu, vẫn sẽ có một chốn quay về.

Cô có thể tìm được, đúng chứ?
Vài chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Engfa xuống xe, bước nhanh tới trước mặt cô: "Tối qua em đi đâu? Chị rất lo cho em."

Trong mắt Charlotte có chút chua xót...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip