Chồng tôi ở bên ngoài.
Charlotte nhìn chằm chằm Tô Tiểu Linh, như thể nhìn thấy đám phụ nữ bên cạnh Tô Khánh Nam. Từ người phụ nữ bắt cóc cô ba năm trước đến ả mang bầu và cô trợ lý Âm Nguyệt bên cạnh hắn, bọn họ đều biết cô mới là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Tô Khánh Nam, nhưng lại hết lần này đến lần khác bám lấy hắn, vui sướng trên nỗi đau của người khác. Cô rất ghét đám phụ nữ như vậy, luôn ghê tởm bọn họ từ tận đáy lòng. Chẳng lẽ bọn họ không biết việc mình làm là sai sao?
"Tô Tiểu Linh, có chuyện này chắc cô vẫn chưa biết, tôi cũng đăng ký rồi." Charlotte lạnh nhạt nói.
Tô Tiểu Linh mở tròn mắt, không thể tin nhìn Charlotte: "Cô cũng là bác sĩ à?"
Charlotte mỉm cười hờ hững: "Cô đoán xem?"
"Cô đúng là không biết ngượng, cô nghĩ cứ đăng ký là được tuyển luôn sao?" Tô Tiểu Linh mất bình tĩnh đốp lại.
"Thật ra đó chính là cuộc thi tuyển dành riêng cho cô ấy, cô nghĩ cô ấy được tuyển hay không đây." Engfa lạnh lùng thốt.
Mặc dù biết Engfa đang nói dối nhưng mặt Charlotte vẫn hơi đỏ. Tô Tiểu Linh khó tin nhìn Engfa, đôi mắt hằn tia máu. Cô ta tức điên người, cảm giác như công dã tràng vậy. Cô ta cầm ly rượu vang trên bàn lên, định hất vào mặt Engfa. Thế nhưng nàng đã bắt lấy cổ tay cô ta, đôi mắt lạnh lẽo tựa lưỡi dao quét về phía cô ta. Tô Tiểu Linh bị nàng làm chấn động. Cô ta yêu tính cách lạnh lùng bá đạo, cương trực công chính của nàng, nhưng cũng hận nàng khát máu vô tình, lạnh lùng bạc bẽo.
"Chờ xem, tôi sẽ không để cô vào bộ đội đặc chủng đâu." Tô Tiểu Linh rút tay ra, bực bội bỏ đi. Engfa nhìn theo cô ta, trầm giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo trung tá Thượng đem đơn ứng tuyển đến cho cô điền."
Charlotte hơi lúng túng: "À..." Chắc vừa rồi đầu cô chập mạnh nên mới nói vậy, bây giờ nói lại có kịp hay không? "Bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi thấy mình không hợp với quân đội lắm." Charlotte khéo léo nói.
"Nhưng ít nhất nói chuyện cũng phải giữ lời. Nếu cô chỉ nói với tôi như vậy thì đơn giản thôi, tôi cứ coi như cô nói đùa là được. Nhưng cô lại nói với Tô Tiểu Linh như vậy nên khiến tôi khó xử lắm." Engfa phân tích cho cô, hoàn toàn không định để cô từ chối. Charlotte cúi đầu, vô thức cắt bò bít tết. Bây giờ cô không đồng ý thì tức là không giữ lời, lại còn khiến nàng mất mặt trước Tô Tiểu Linh.
Engfa liếc cô: "Sau khi vào quân đội, tôi sẽ cho cô quân hàm trung úy, còn cao hơn chủ nhiệm khoa chỗ các cô nhiều.
"Nếu nhận chức vụ đó, tôi chỉ sợ mình không gánh vác nổi." Charlotte đút một miếng bít tết vào miệng.
"Xem biểu hiện của cô hôm cứu người ấy thì có thể làm được thôi." Engfa đặt cái đĩa của mình trước mặt cô, sau đó cầm lấy đĩa bít tết mà cô đã cắt xong.
"Cô..." Charlotte khó hiểu. "Tôi thấy để cô cắt bít tết là tốt nhất." Charlotte nghẹn lời. Chỉ vì cô cắt tốt nên đáng bị trưng dụng sao? Charlotte cũng cạn lời với nàng mất. Cơm nước xong, cô đi đến quầy thu ngân, lấy ví tiền trong túi ra.
Engfa liếc tiền trong ví cô, thản nhiên hỏi: "Cô định mời à?"
"Ừ, tôi mời cô." Charlotte nói chắc chắn, sau đó hỏi nhân viên thu ngân: "Bàn số 8 của chúng tôi hết bao nhiêu?"
"Bàn số 8 đã được thanh toán rồi ạ." Nhân viên thu ngân lịch sự đáp lại. Charlotte kinh ngạc nhìn Engfa.
"Tôi đã bảo trung tá Thượng thanh toán rồi, phần mà cô nợ tôi thì để hoãn lại, hôm khác mời sau." Engfa giải thích, đi về phía cửa. Hôm khác á? Thật ra cô đã định bụng sau khi mua quần áo cho nàng xong sẽ không qua lại nữa. Cô cảm giác như đang bị nàng nắm thóp vậy, mà cô thì không thích như thế.
Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, Charlotte thấy là Lưu San bèn bắt máy. "Tiểu Charlotte, cậu đang ở đâu đấy? Tớ vừa phẫu thuật xong thì cậu đã đi rồi. Tớ đang có cái này cho cậu đây." Đôi mắt đen lúng liếng của Lưu San xoay tròn.
"Tớ đang ở khu quốc tế Thủy Nguyệt, có chút việc bận, tối nay nói sau nhé."
"Có chuyện gì thế?" Lưu San vừa hỏi xong thì Charlotte đã cúp máy rồi. Đôi mắt cô nàng ánh lên vẻ tinh nghịch, cô nàng bước ra khỏi cửa, đi về phía khu quốc tế Thủy Nguyệt. Charlotte theo sau Engfa. Nàng đi rất chậm, hình như đang cố ý đợi cô. Hai người thong dong bước đi, giữ khoảng cách với nhau tầm mười mét.
"Nếu cô muốn mua quần áo tốt một chút thì nên đi lên tầng trên." Charlotte nhắc nhở.
"Ừ." Engfa đáp lại, không hề có vẻ vội vã. Nàng nhìn quán kem Thổ Nhĩ Kỳ, hỏi cô: "Muốn ăn không?"
"Không cần." Charlotte không quen nhận đồ từ người lạ, trong khi cô đã nhận quá nhiều thứ từ nàng.
"Cho tôi ba que." Engfa nói với ông chủ. Charlotte nhìn xung quanh, chỉ có hai người họ thôi mà, chẳng lẽ còn ai khác à? Lúc que kem thứ nhất làm xong, nàng cầm lấy. Đến khi que thứ hai làm xong, nàng lại cầm. Tới khi chủ quán đưa que kem thứ ba đến, Engfa mới nhìn Charlotte với ánh mắt u ám. Charlotte thấy nàng không còn tay nào để cầm nữa đành nhận hộ.
"Mau ăn đi, để lâu sẽ chảy mất." Engfa trầm giọng nói rồi bước qua cô. Charlotte cạn lời. Nàng đúng là quá bá đạo. Charlotte cầm que kem rồi nếm thử, nhìn nàng đi tới trước hai đứa bé và ngồi xổm xuống, sau đó đưa hai que kem ốc quế trong tay cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ vui vẻ tung tăng chạy đi. Bấy giờ Charlotte mới đi đến bên cạnh nàng: "Bọn trẻ là họ hàng của cô à?"
Engfa đứng lên: "Không phải, chẳng qua tôi không ăn đồ ngọt."
"Cô không nghĩ tôi cũng không ăn đồ ngọt sao?" Charlotte nói với vẻ ghét bỏ.
Engfa nhìn cô thật lâu, sau đó cầm lấy cổ tay cô, cúi đầu cắn một miếng kem vào đúng chỗ cô vừa ăn: "Tôi ăn hết giúp cô vậy."
Nơi cổ tay bị nàng nắm lấy tựa như chạm phải tàn thuốc, mặt cô cũng đỏ ửng. Engfa quan sát cô, ánh mắt thoáng vẻ dịu dàng khó mà phát hiện, sau đó nàng kề gần đến môi cô. Sao cô lại có cảm giác nàng muốn hôn mình nhỉ? Chắc cô tưởng lầm rồi. Nàng là mộng đẹp của biết bao người phụ nữ, không thể làm thế với cô được đâu. Nàng chạm vào mặt cô, ngón tay cái lướt qua khóe miệng cô: "Sao ăn uống giống như trẻ con vậy, dính kem rồi này."
"Ồ vậy à, chắc tại tôi không để ý." Charlotte quay người, né tránh sự mờ ám từ nàng. Thế nhưng nàng không để cô tránh né, bỗng cầm lấy cánh tay cô và kéo về phía mình, nhìn cô với ánh mắt sáng rực...
Điện thoại của cô vang lên. Là Lưu San gọi đến đúng lúc cô đang lúng túng: "Tôi nghe điện thoại đã."
Engfa nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra. Charlotte đi sang một bên nghe điện thoại. "San à, có chuyện gì thế?" Charlotte hỏi.
Cô cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng. "Tớ thấy người phụ nữ đó rồi, chính là người phụ nữ mà cậu qua đêm ở nhà chị ấy đấy hả? Đẹp quá, càng nhìn càng thấy đẹp, hình như vừa nãy chị ấy muốn hôn cậu đúng không?" Lưu San hưng phấn hỏi.
"Đâu có." Mặt Charlotte càng đỏ hơn. Cô ý thức được Lưu San đang ở gần đây bèn nhìn xung quanh.
Lưu San xuống xe, vẫy tay với cô. "Cậu đợi chút, tớ có quà cho cậu." Lưu San chạy về phía cô, nhoẻn miệng cười nhìn Engfa.
Cô ấy nhét túi quà vào tay Charlotte: "Cái này để tối dùng nhé."
"Gì thế?" Charlotte ngạc nhiên mở túi ra xem. Là... đồ... phụ nữ... dùng lúc ấy ấy. Charlotte như bị sét đánh, vội vàng đóng túi lại. Còn chưa kịp nói câu "Tớ không cần" thì Lưu San đã chạy mất rồi.
"Cô ấy là bạn cô à?" Engfa nhìn cô hỏi.
"Ừ." Charlotte đáp, đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về món quà kia.
"Cô ấy tặng gì cho cô thế?" Engfa nghi ngờ liếc túi quà của cô.
"Không có gì. Chúng ta mau đi mua quần áo đi." Charlotte úp mở không muốn nói. May mà Engfa cũng không ép cô. Nàng đi vào tầng năm của khu quốc tế Thủy Nguyệt. Quần áo của tầng này đều là sản phẩm cao cấp.
"Cô thích màu gì?" Charlotte nhìn mấy bộ đồ trong cửa hàng, hỏi Engfa.
"Màu xanh thẫm, màu kem." Charlotte thấy một bộ rất đặc biệt đang mặc trên ma-nơ-canh. Đường cắt may khéo léo, màu chủ đạo là màu kem, cổ áo và tay lại phối với màu xanh thẫm. Rất hợp với Engfa. Charlotte nắm lấy cánh tay của Engfa, nhìn về phía ma-nơ-canh hỏi:
"Cô có thích bộ này không?" Engfa nhìn tay cô rồi liếc lên mặt cô. Da của Charlotte rất trắng, hệt như trứng gà bóc vậy, không có bất cứ tì vết nào, trông nét nào ra nét ấy, có điều trán cô hơi nhăn lại, thoáng nét lo âu nhàn nhạt.
Engfa ngắm nhìn cô, đáp lại một tiếng: "Ừ, thích."
Charlotte không chú ý tới nàng đang ngắm gương mặt mình. "Vậy chiếc này đi."
"Mời qua bên này." Nhân viên phục vụ dẫn nàng tới phòng thử đồ. Charlotte tùy ý xem quần áo trong cửa hàng, bỗng thấy Tô Khánh Nam đi tới. Tạm thời cô không muốn gặp hắn, nhớ lại tất cả những hành vi trước kia của hắn, cô liền cảm thấy căm ghét. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cô mở phòng thử đồ ra. Engfa đang thay áo sơ mi, còn chưa kịp cài khuy áo.
"Chào anh Tô." Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi. Charlotte cau mày, không kịp suy nghĩ liền bước vào phòng thử đồ của Engfa. Phòng thử đồ chật hẹp lại chứa thêm hai người nên nàng và cô đứng rất gần nhau.
"Sao thế?" Engfa nhìn cô.
"Chồng tôi ở bên ngoài." Charlotte giải thích. Ánh mắt Engfa sa sầm đi vài phần, thoáng vẻ tức giận. Nàng bực dọc hỏi: "Ở cùng tôi khiến cô mất mặt à?"
"Đương nhiên là không phải." Engfa nhích tới gần cô. Charlotte kinh ngạc, chống tay vào ngực nàng.
"Vậy thì vì cái gì?" Engfa hỏi. Hơi thở của nàng đang phả lên mặt cô. Charlotte hồi hộp thu tay lại.
Engfa nhếch môi, quay người mở cửa ra. "Đừng." Charlotte căng thẳng kéo tay nàng. Đến lúc nàng lấy lại tinh thần thì môi nàng đã chạm vào môi cô. Charlotte hoảng sợ, theo bản năng lùi tới tận góc tường.
Vừa rồi là vì cô kéo nàng sao? "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu." Charlotte giải thích.
Khuôn mặt nàng từ từ đến gần khiến Charlotte căng thẳng nắm chặt tay. Tay nàng vòng qua sau đầu cô, hơi thở nồng đậm đột ngột bao trùm lấy cô. Tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức sắp nổ tung. Dáng vẻ căng thẳng của cô giống như một chú thỏ trắng khiến cho người ta thương hại: "Cô tránh ra để tôi lấy quần áo, phòng thử đồ này để cho cô trốn."
Charlotte muốn đập đầu vào tường. Rốt cuộc vừa rồi cô đang nghĩ gì thế? Có phải đã lâu không có phụ nữ nên thèm khát không? Charlotte rất phiền não. Cô không nên như vậy. Engfa là người phụ nữ không thể dây vào được, cô nên tránh xa thì tốt hơn.
"Xin lỗi." Charlotte tránh sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip