Có người phụ nữ nào, mà không mong có được tình yêu!
Nàng đồng ý đưa cô tới, bảo vệ cô trước mặt mẹ mình, cô đã cảm động rồi. Nhưng lời nàng nói, cô đều khắc ghi trong lòng.
Một câu là: Giờ khiến con khó xử không phải là cô ấy mà là các người.
Một câu là: Trong mắt con không có Chu Hân Ly, so với vong ân phụ nghĩa, con càng không muốn phụ bạc Charlotte.
Còn có một câu: Con không ly hôn.
Nhớ trước đây rất lâu rất lâu, cô từng hỏi Engfa, nàng yêu cô sao?
Đáp án Engfa cho cô là, nàng không muốn nói, nàng chỉ làm.
Giờ thật sự nàng làm được rồi, không còn là lời hứa suông nữa.
"Trước kia em hiểu lầm chị, xin lỗi," Charlotte nói.
"Hiểu làm chị cái gì?" Engfa hỏi.
"Em thấy chị ôm Chu Hân Ly vào khách sạn, em ở ngay đối diện hai người, nhìn chị gọi đồ ăn đêm cho cô ấy, rất muộn, rất muộn mới rời đi, cảm xúc của em không tốt lắm." Charlotte cúi đầu, nghĩ lại, lòng liền đau.
"Chị ôm cô ấy vào khách sạn vì cô ấy ngất rồi, gọi đồ ăn đêm cho cô ấy vì mấy ngày rồi cô ấy không ăn gì, rất muộn rất muộn mới rời đi, là vì lúc đó cô ấy rất sợ hãi, tinh thần sụp đổ, chị cũng không nghĩ kĩ xem nên làm gì, vì thế, chị cũng sai, nên nói xin lỗi, là chị."
Charlotte rũ mắt, ở vị trí của nàng mà nghĩ, nếu đối phương là một người đã từng cứu cô, vì cô mà tổn thương chồng chất, khi người đó tuyệt vọng nhất, có lẽ cô sẽ vì kinh ngạc và đồng tình mà ở lại bên cạnh. Nhưng, trong lòng vẫn không thoải mái.
Bỏ đi.
Trái tim nàng chỉ có cô, không có người phụ nữ khác là được.
Nàng đã nhượng bộ, cô cũng không dám hung hăng, dồn nàng vào đường cùng.
"Chuyện đã qua, dù mọi người đều sai, cũng đều quên đi, hôm nay, chính là bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta." Tay còn lại của Charlotte đặt lên lưng nàng: "Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn."
Engfa mỉm cười. Nàng thật sự cảm ơn ông trời, đã cho họ cơ hội và duyên phận, kết hôn với nhau.
Nàng và Charlotte có thể hòa nhã giải quyết mâu thuẫn. Thiên đường và địa ngục, chỉ cách nhau một bước. Nàng sẽ trân trọng hiện tại.
"Giờ quay về nghỉ ngơi, đi quân khu hay biệt uyển Lam Thiên?" Engfa hỏi.
"Chúng ta ở lại khách sạn gần đây đi, quay về hơi xa, hơn nữa, em cảm thấy sau khi tỉnh dậy, có lẽ Chu Hân Ly sẽ muốn gặp chị, chúng ta gặp cô ấy cũng tiện." Charlotte phân tích nói.
Engfa trầm mặc, nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: "Chị cảm thấy, giờ cô ấy cần không phải là chị , mà là bác sĩ, em nói rất đúng, chị xuất hiện, chỉ khiến cô ấy cảm thấy khóc nháo có tác dụng, nếu lần này chị không xuất hiện, có lẽ cô ấy sẽ hiểu tự sát cũng vô dụng rồi."
"Chị nghĩ kĩ chưa?" Charlotte hỏi.
"Chị sẽ tạo cho cô ấy một môi trường trị liệu tốt nhất, cũng không hạn chết tự do của cô ấy, nếu cần thiết, cũng sẽ phối hợp với bác sĩ tâm lý, lần trước không phải em nói có một đàn anh rất xuất sắc sao, chị muốn mời anh ấy." Engfa nghĩ kĩ rồi mới nói.
"Đừng vội quyết định, giờ có rất nhiều vấn đề ảnh hưởng tới suy nghĩ của chị, sáng mai, là lúc lý trí, cảm xúc minh mẫn nhất, lúc đó chị nghĩ xong, lại nói với em." Charlotte nhẹ giọng nói.
"Ừ." Engfa lái xe rời đi.
Nàng nghe lời Charlotte, thuê phòng ở một khách sạn gần đó.
Charlotte tính không sai, bọn họ vừa ngủ được 5 tiếng, hơn 5 giờ sáng, Chu Hân Ly vừa tỉnh dậy, liền gọi điện thoại tới.
"Engfa, chị đang ở đâu? Em rất sợ, em rất nhớ chị, hôm qua em chảy máu rất nhiều liền hôn mê, bác gái nói chị cố ý đến gặp em, chị đến chưa? Chị đến rồi sao lại còn đi chứ?" Chu Hân Ly nỉ non nói.
Engfa nhíu mày, trầm mặc.
Charlotte lấy điện thoại của Engfa, dịu dàng nói: "Chu Hân Ly, giờ vẫn còn sớm, cô ngủ thêm chút nữa đi, sáng mai tôi và Engfa đến bệnh viện thăm cô."
"Cô là ai? Tôi không muốn cô đến thăm tôi, tôi muốn Engfa." Giọng của Chu Hân Ly trở nên sắc nhọn.
"Tôi là vợ của Engfa, cô không cần lo lắng, tôi và Engfa nhất định sẽ chăm sóc cô."
"Ai cần cô chăm sóc, Engfa là của tôi, tôi mới là vợ sắp cưới của Engfa, cô là cái thá gì, cái gì cũng có trước sau, trước khi tôi xảy ra chuyện đã đồng ý lời cầu hôn của Engfa, cô để chị ấy nghe điện thoại, cô đưa cho chị ấy nghe điện thoại." Chu Hân Ly hét lên.
"Chị ấy đang nghỉ ngơi, xin lỗi." Charlotte trực tiếp ngắt điện thoại.
"Chị nghĩ, chị nợ cô ấy một lời chia tay." Engfa trần giọng nói.
Charlotte thấy sự do dự và thương cảm trong mắt nàng: "Giờ chị nói chia tay, cũng không tốt lắm, cùng nhau chăm sóc cô ấy đi, em ra ngoài mua đồ ăn sáng, mang tới cho cô ấy."
Charlotte rời giường.
Engfa ôm lấy cô từ phía sau: "Cảm ơn em đã thông cảm và bao dung."
Charlotte nắm lấy tay Engfa.
"Chị là đang trả nợ, không phải làm sai, không tính là thông cảm và bao dung, chị làm đều là chuyện nên làm, chỉ cần trong lòng chị có em là được." Charlotte dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu có một ngày, chị phát hiện, trong lòng chị có Chu Hân Ly, em hy vọng, chị có thể triệt để rời xa em."
"Nếu người trong lòng chị không phải em, chị cũng sẽ không mặt dày vô sỉ bắt Chủ tịch ủy ban nhân dân làm lại giấy đăng kí kết hôn, chị rất rõ ràng tình cảm của mình, hơn nữa, cả đời này cũng không thay đổi." Engfa chắn chắn nói.
Mắt Charlotte đỏ lên, từng cảnh tượng lóe lên trong đầu. Quanh đi quẩn lại, cô và Engfa rời xa nhau 3 năm rồi lại 3 năm nữa, đến nay, cuối cùng có thể ở bên nhau, có loại cảm giác vượt trăm sông nghìn suối, cuối cùng đã tu thành chính quả. Đời người, có lẽ chính là như vậy. Tràn đầy bất ngờ, tràn đầy bất lực, sẽ bi thương, sẽ đau đớn, sẽ u buồn, sẽ chảy nước mắt, cũng sẽ vui vẻ, tươi cười, và ao ước.
Một làn nước ấm nóng chảy trên mặt cô.
Engfa lau đi nước mắt cho cô: "Ngốc ạ, khóc gì chứ?"
"Lúc đau lòng buồn bã sẽ khóc, lúc tức giận ấm ức sẽ không muốn rời xa, muốn cuộc sống một mình, cảm giác không bằng một mình tiêu dao tự tại, nhưng chờ tới khi bình tĩnh lại, lại bắt đầu suy nghĩ và hoài niệm, tự do và cô đơn, có đôi khi tương trợ lẫn nhau, em nghĩ, có lẽ, trước giờ em đều chưa từng từ bỏ chị." Charlotte thổ lộ.
"Chị biết, chị từng đến Mỹ thăm em vài lần, thấy em nhìn người mặc quân phục mà ngây ngốc một hồi, lúc đó chị cũng tự mình nghĩ rằng, có khi nào em đang nhớ chị?" Engfa dịu dàng nói.
Charlotte khóc càng lợi hại hơn.
Đúng là cô đang nhớ nàng, chỉ là dùng vẻ lạnh nhạt che đậy trái tim mình, dùng xa cách thay cho điên cuồng.
"Sau này chúng ta sẽ tốt thôi." Charlotte nghẹn ngào nói.
Engfa hôn lên trán cô: "Sau này chúng ta sẽ tốt đẹp thôi."
Charlotte rũ mắt, tự mình hạ quyết tâm. Cô và Engfa đều thích trẻ con, có con rồi, mới là gia đình hoàn chỉnh. Engfa năm nay 33 tuổi rồi, cô cũng đã 28, là tuổi thích hợp có con rồi. Cũng nên sử dụng phương pháp để có con, vì hạnh phúc của bọn họ mà cố gắng...
Charlotte và Engfa cùng nhau đi ăn sáng. Charlotte mua hai lồng bánh bao, một cốc nước đậu, nghĩ một chút, lại mua thêm một lồng bánh bao và một bát hoành thánh nhỏ nữa.
"Sao mua nhiều vậy?" Engfa không hiểu hỏi.
"Mẹ chị còn ở đó, chúng ta mua cho Chu Hân Ly mà không mua cho bà cũng không hay." Charlotte dịu dàng nói.
Ánh mắt Engfa nhìn cô càng dịu dàng hơn.
"Thực ra em dịu dàng chu đáo lại còn hiểu chuyện, mẹ chị có định kiến với em, bằng không, hai người ở cùng nhau sẽ rất hòa thuận." Engfa cảm thán.
"Ý trời là vậy, không sao đâu, chuyện nên làm em sẽ làm, bà có nhận hay không là chuyện của bà, chúng ta đi thôi, bằng không đồ ăn sáng nguội rồi sẽ mất ngon." Charlotte ra ngoài trước.
Engfa lái xe. Cả đường, thần kinh cô căng thẳng. Vô tri vô giác, đi theo Engfa đến cửa phòng bệnh.
Engfa gõ cửa, mở cửa ra.
Chu Hân Ly cuộn mình ngồi trên giường, thấy Engfa tới, vội vàng xuống giường, dép cũng không xỏ, chạy tới trước mặt Engfa, mang theo chút nức nở, đáng thương nói: "Engfa, cuối cùng chị cũng đến rồi, em chờ chị lâu lắm."
Charlotte hít sâu một hơi, cũng đi vào, đứng bên cạnh Engfa.
Chu Hân Ly thấy Charlotte, trừng mắt, tức giận nói: "Sao cô cũng đến đây? Ở đây không chào đón cô."
Cô ta đẩy Charlotte, dùng sức rất lớn. Charlotte lảo đảo lùi về sau.
Engfa nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy eo Charlotte, bảo vệ cô phía sau mình, chắn trước mặt Chu Hân Ly: "Charlotte là do chị đưa tới, cô ấy đi, chị cũng sẽ đi."
Chu Hân Ly bi thương, không thể tin nổi nhìn Engfa, trong mắt có rất nhiều ý tố cáo, mím chặt môi.
Tống Tâm Vân nghe thế, tóm lấy cánh tay Chu Hân Ly, quát lớn: "Đây còn là lời mà con người nói ra sao? Nếu con đưa cô ta đến, con cũng không cần đến nữa. Đi đi!"
Engfa nhìn chằm chằm Tống Tâm Vân, 3 giây sau hạ quyết tâm, nắm lấy tay Charlotte, xoay người.
"Đừng đi." Chu Hân Ly mở miệng cầu khẩn.
Engfa dừng bước, nhìn về phía Chu Hân Ly.
"Chị đi rồi, em sẽ chết đấy!" Chu Hân Ly đáng thương nói.
Engfa trầm mặc.
"Chết rồi, cái gì cũng không còn nữa, người cô yêu, càng không còn nữa, cô chắc chắn muốn chết sao?" Charlotte hỏi.
Lời vừa dứt, Tống Tâm Vân liền trừng mắt nhìn Charlotte: "Cô im miệng cho tôi, ở đây còn chưa tới lượt cô nói chuyện."
Trong mắt Engfa xẹt qua một tia bực bội, kéo Charlotte đi.
Chu Hân Ly xông tới, ôm lấy eo Engfa: "Không sao, chị mang người tới cũng không sao, em biết, giờ em rất xấu, không xứng với chị, nhưng em xin chị, đừng đi."
Đôi mắt đen như mực của Engfa nhìn về phương xa: "Charlotte là vợ chị."
"Em biết, chị đã kết hôn rồi." Mặt Chu Hân Ly dựa vào lưng Engfa, khóc lóc: "Coi em như em gái, chữa khỏi bệnh cho em đã, hoặc là, chờ em khỏi rồi, trở thành người bình thường, chị liền có thể đi tìm hạnh phúc của mình."
Engfa nhìn Chu Hân Ly. Chu Hân Ly đứng phía sau nàng, nàng không nhìn thấy biểu cảm của cô ta.
Chu Hân Ly nói tiếp: "Chỉ là bây giờ, đừng rời xa em, đừng bỏ rơi em, em sẽ tiếp nhận trị liệu, yêu cầu của em không nhiều, chỉ cần mỗi ngày chị đến thăm em 1 lần, không không không, mỗi tuần 3 lần là đủ rồi."
"Hân Ly, sao con phải ấm ức thế chứ?" Tống Tâm Vân trầm giọng nói.
Chu Hân Ly buông Engfa ra, nhìn cổ tay băng bó của mình: "Engfa đã kết hôn rồi, tôi mất đi 8 năm thời gian, đến giờ lại có bộ dạng như vậy, đến sinh hoạt cũng không thể tự mình giải quyết, Engfa không cần tôi là chuyện bình thường, muốn oán hận thì oán hận số mệnh đi."
"Cô Char, đây là cô không cho chúng tôi chút thời gian riêng tư nào đi? Hân Ly đã cam tâm tình nguyện lùi lại làm em gái rồi." Tống Tâm Vân càng ghét Charlotte, nói.
Charlotte nhìn Engfa: "Em chờ chị ở cửa."
Cô đặt đồ ăn sáng trong tay lên bàn, xoay người rời đi. Engfa nhíu mày nhìn bóng lưng rời đi của Charlotte. Trong mắt có một phần thương tiếc và có lỗi. Charlotte từng nói, trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát.
Engfa đi một bước về phía Charlotte.
Tống Tâm Vân chặn trước mặt Engfa, lời nói thấm thía: "Bây giờ, Hân Ly đã tự nguyện lùi một bước, chỉ làm em gái thôi, con thật sự phải tuyệt tình đến vậy sao? Con dành tất cả tình yêu cho Charlotte rồi, dành một chút thương tiếc cho Chu Hân Ly đi, con bé thật sự không có lỗi chút nào."
"Không sao đâu, bác gái, để chị ấy đi đi." Chu hân Ly dịu dàng nói.
Engfa nhìn qua Chu Hân Ly, đi về phía cửa. Chu Hân Ly nhắm mắt lại, lảo đảo hai bước.
"Hân Ly." Tống Tâm Vân thất kinh gọi.
Engfa theo bản năng quay lại, Chu Hân Ly ngã vào lòng của nàng.
Engfa nhíu mày, nói với Tống Tâm Vân: "Nhanh gọi bác sĩ."
Tống Tâm Vân đi ra khỏi cửa.
Bà không đi tìm bác sĩ, mà gọi điện cho Charlotte: "Cô đang ở đâu?"
Charlotte thấy Tống Tâm Vân tìm mình, sẽ không có chuyện gì tốt đẹp: "Tôi ở đâu liên quan tới bà sao?"
"Charlotte, sao cô phải làm kẻ ác chứ? Tôi muốn Chu Hân Ly làm con dâu mình, Engfa cũng vậy, hơn nữa chỉ cần không có cô, khẳng định Engfa sẽ lại yêu Hân Ly, cô cần gì ở giữa quấy nhiễu hai người có tình cảm ở bên nhau chứ?" Tống Tâm Vân lạnh lùng nói.
"Bà Tống, bà biết tình yêu là gì không?" Charlotte hỏi.
Tống tâm Vân ngừng một chút: "Muối tôi ăn còn nhiều hơn cơm cô ăn, không cần dạy tôi cái gì là tình yêu."
"Trong mắt bà, tình yêu là sự thích hợp hay không trong mắt người khác. Nói trắng ra, bà đang tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối, có thể giúp đỡ cho tương lai của Engfa. Nếu có một ngày, Engfa cuối cùng cũng trở thành người thành công nhất, chị ấy sẽ phát hiện không yêu người vợ bên cạnh mình, lại vì thân phận địa vị mà không thể rời xa người vợ đó, cả đời chị ấy, đều không có tình yêu, cho tới khi chết rồi, lại mang theo nuối tiếc mà rời đi, bà chắc chắn muốn con mình như vậy?
Có những chuyện, tôi cảm thấy nên nhắc nhở bà một chút, mượn sức phụ nữ mà phát triển, sau khi thành công cuối cùng sẽ kiêng kị người phụ nữ đó, không được tự do. Dựa vào năng lực của mình mà phát triển, sẽ không có bất kì điểm yếu nào trong tay người khác. Tôi biết bà yêu con mình, chính vì tình yêu này, tôi không muốn thất lễ với bà. Thế nhưng, tôi cảm thấy giá trị quan của bà có chút lệch lạc. May là, không phải chỉ có địa vị, còn có tình yêu."
Charlotte lý lẽ hung hồn, không kiêu ngạo lại chẳng tự ti nói.
Tống Tâm Vân có chút hoảng hốt.
Nhớ tới Cố Thanh Hùng, trong lòng có chút thay đổi.
Charlotte đứng ở ngoài, chọc đúng điểm yếu nhất trong lòng bà: Cố Thanh Hùng lấy bà, không phải vì yêu bà, mà vì bà phù hợp.
Có người phụ nữ nào, mà không mong có được tình yêu! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip