Đi theo chị

'Ừ, ngắt toàn bộ camera giám sát, trợ lý Sa đã có mặt ở sân bay rồi." Cấp dưới của Tô Khánh Nam nói, Charlotte cảm thấy kỳ lạ. Cái sắp xếp mà Tô Khánh Nam nói là có ý gì? Cô có cảm giác như đang tiếp cận với âm mưu nào đó. Nhưng mà cô còn chưa kịp nghĩ ra thì Tô Khánh Nam đã ngang ngược lôi cô xuống xe, đi về phía khu vực đón tiếp. Có vài cô gái đang đi đến, trong đó có một người mặc váy dài màu xanh nước biển tao nhã, tóc dài phấp phới, như thể giai nhân xinh đẹp bước ra từ cổ đại, khí chất tao nhã cao quý, cô ta mỉm cười là có vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Nhìn kỹ, cô ta trông khá giống Charlotte. Charlotte nhìn thấy cô ta có hơi ngạc nhiên. Con gái của dì Thường, Hình Cẩm Nhi, em gái cùng cha khác mẹ của cô. Đứa em gái này chỉ kém cô có ba tiếng đồng hồ mà thôi. Hai chị em sinh cùng lúc, mẹ của Hình Cẩm Nhi nằm trong bệnh viện có mười mấy bác sỹ y tá chăm sóc. Còn mẹ của cô lăn lộn trên mặt đất, gào thét trong căn nhà không một bóng người.

Từ trong đám người có ba kẻ che mặt lao đến. Charlotte mới tỉnh hồn lại. Trong tay bọn họ cầm súng, dao với khăn tay, nhanh chóng lao về phía Hình Cẩm Nhi. Hình Cẩm Nhi hoảng sợ nhìn những kẻ che mặt, đứng chôn chân tại chỗ. Tô Khánh Nam cười ma mãnh chạy đến. Hắn ta ôm vai Charlotte, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nói với Charlotterằng: "Hình Cẩm Nhi, lâu rồi không gặp."

Charlotte kinh ngạc trợn tròn mắt. Tại sao Tô Khánh Nam lại gọi cô thế? Ba kẻ lạ mặt thoáng sững ra, ngập ngừng ba giây. "Sao ông Hình không đến đón tôi?" Tô Khánh Nam lại nói với Charlotte.

Ba kẻ che mặt cho rằng Charlotte chính là Hình Cẩm Nhi, liền đổi hướng lao về phía Charlotte. Súng trong tay bọn chúng dí vào đầu Tô Khánh Nam, Tô Khánh Nam giơ hai tay lên, bất động. Một tên khác cầm khăn tay ụp vào mặt cô. Mùi thuốc mê nồng nặc xông vào mũi Charlotte, ba kẻ che mặt lôi cô lùi lại từng bước từng bước một. Cô mơ hồ nhìn về phía Tô Khánh Nam.

Hắn ta đứng đằng trước Hình Cẩm Nhi che chở, nở nụ cười tươi tắn nhìn theo phía cô bị lôi đi. Tuyệt tình tàn nhẫn đến vậy sao! Đột nhiên, hình như cô hiểu ra một điều. Tô Khánh Nam thích Hình Cẩm Nhi. Đây chính là nguyên nhân tại sao hắn không buông tha cho cô. Cô ko ngờ vì người con gái hắn yêu mà hắn lại dồn cô vào chỗ chết. Dường như cô nghe thấy tim mình vỡ vụn. Nhắm mắt lại, cô chìm vào trong bóng tối mê man. Tô Khánh Nam đưa tay về phía Hình Cẩm Nhi đang hoảng sợ, khóe miệng khẽ cong lên, tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng, "Đi theo anh."

Hình Cẩm Nhi đưa tay cho hắn, chẳng hề do dự chạy theo hắn. Giống như công chúa và hoàng tử trong cổ tích, vô cùng lãng mạn. Đến chỗ xe của hắn, Tô Khánh Nam sập kính xe xuống. "Khánh Nam, bọn họ đến bắt em đi à? Em sợ lắm!" Hình Cẩm Nhi vẫn chưa bình tĩnh lại được, ôm ngực nói.

"Không thấy anh còn đáng sợ hơn à?" Tô Khánh Nam cong môi cười. Hình Cẩm Nhi không kịp phản ứng lại thìn hắn đã đè lên người cô ta, cúi đầu ngậm lấy môi Hình Cẩm Nhi, tìm lại cảm giác ban đầu giữa làn môi mềm mại của cô ta. Càng hôn càng sâu, càng hôn càng nồng nàn. Hắn ngang ngược đưa tay sờ soạng vào trong váy cô ta. "Đừng làm thế mà." Hình Cẩm Nhi thở phì phì đẩy hắn ta ra.

"Thế là thế nào?" Đôi mắt ma mị của Tô Khánh Nam không hề che dấu ham muốn đối với Hình Cẩm Nhi. Hắn véo mạnh vào đùi cô ta một cái như thể đang trừng phạt. "Đừng ở đây mà." Mặt Hình Cẩm Nhi đỏ bừng.

"Em không có lựa chọn nào khác đâu." Hắn lại cúi xuống hôn Hình Cẩm Nhi, bàn tay to lớn nắn vuốt lúc nặng lúc nhẹ, như có như không. Kẻ đào hoa như hắn biết làm thế nào mới khiến phụ nữ khuất phục. Một lúc sau, đôi mắt của Hình Cẩm Nhi đã hiện lên sự mê say. Hắn thả cô ta ra, đôi mắt sầm xuống càng có vẻ xấu xa, hắn hơi nhếch môi nói, "Có muốn không?"

"Đừng, đừng như thế." Hình Cẩm Nhi mặt mũi đỏ hồng, run rẩy, rõ ràng là muốn mà còn chối.

"Đừng như thế nào?" Hắn xấu xa hỏi, cắn nhẹ lên vành tai cô ta, "Ba năm nay, tối nào anh cũng nhớ em."

Trong mắt Hình Cẩm Nhi long lanh nước, dường như đang cảm động, "Em cũng nhớ anh."

"Thật không? Ba năm nay không gọi một cuộc điện thoại nào, nhớ gì?" Tô Khánh Nam châm chọc nói.

Hình Cẩm Nhi thở hồng hộc, mắt long lanh, "Em bị nhốt trong bệnh viện căn cứ, căn bản không có điện thoại, em cũng muốn gọi cho anh mà."

Hắn kề môi sát bên tai Hình Cẩm Nhi, hỏi đầy mờ ám: "Thế em có biết anh thích gì không?" Bàn tay Hình Cẩm Nhi đặt lên ngực hắn. Tô Khánh Nam đã trải qua mấy năm rèn giũa, lại càng nguy hiểm, càng thu hút phụ nữ.

Cô ta nhỏm dậy, ngồi trên người hắn, kéo khóa quần hắn xuống, yêu kiều hỏi: "Anh vẫn giận chuyện em đi mà không nói à?"

Những ngón tay hắn xuyên qua làn tóc cô ta đặt lên cổ, quyến rũ nói: "Anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ bỏ rơi mình đâu."

"Em đâu có..." Cô ta phản bác. Hắn ấn đầu cô ta xuống, "Dùng miệng đi." Hình Cẩm Nhi quỳ xuống đất, bắt đầu bận rộn. Trong mắt Tô Khánh Nam hiện lên vẻ sảng khoái. Hắn đợi ba năm chì vì giờ phút này, để có thể trừng phạt đứa con gái đang quỳ dưới chân một cách sung sướng. Để cho cô ta biết không ai có thể chọc được vào hắn! "Nhi à." Tô Khánh Nam dịu dàng gọi cô ta.

Hình Cẩm Nhi nhìn về phía hắn. "Chúng ta đã kết hôn rồi." Tô Khánh Nam cười nói, nụ cười đẹp một cách đặc biệt, trong nháy thắp sáng gương mặt mỹ miều của hắn lên. Hình Cẩm Nhi kinh ngạc, rất kinh ngạc. Hắn thích nhìn thấy biểu cảm đó của cô ta, điều đó cực kỳ thỏa mãn sự tự tôn của hắn. Hắn còn cho rằng có được tình yêu của cô ta rất khó, còn đặc biệt sắp xếp một trò chơi, kết quả... Quá dễ, chẳng thú vị gì cả. Hắn nhếch mép cười, kéo Hình Cẩm Nhi dậy, đè cô ta xuống làm ngay trên xe.

Hình Cẩm Nhi đỏ mặt, đưa tay ôm cổ hắn, đôi mắt mơ màng, dịu dàng nói, "Đừng phụ lòng em." Hắn mỉm cười đầy bí ẩn. Cô ta dùng hết tất cả kỹ năng mà hắn dạy cho cô ta, để khiến hắn vui. Hình Cẩm Nhi run rẩy, khóc thút thít rồi lại thoải mái nằm bò trong ngực hắn, "Khánh Nam, em yêu anh." Tô Khánh Nam cảm thấy thật vô vị, so ra thì hắn càng nhớ Charlotte hơn. Hắn đã giúp Charlotte tìm lại vị trí thiên kim tiểu thư, cô ta nên cảm ơn hắn mới phải, dù sao cũng là vợ chồng mà, đúng không?

Engfa nghe điện thoại, hàng lông mày cau chặt, hàm nàng căng cứng chứng tỏ hiện giờ nàng đang rất không vui, "Các vụ án bắt cóc bình thường đều tìm đến cảnh sát hình sự, đặc công chúng tôi đối phó với kẻ địch chứ không phải mấy tên côn đồ bình thường."

"Đó là thiên kim của ông Hình, cũng coi như là em gái con. Phía cảnh sát hình sự đã chuẩn bị xong rồi, nhưng đám côn đồ kia chỉ cho hai người lên đảo, con phái một lính tinh nhuệ đến mới có thể đối phó được với bọn chúng. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, có đi hay không nào?" Cố Thanh Hùng tức giận.

Engfa cúp điện thoại luôn. "Sếp, phái người đi đâu vậy ạ? Cảnh sát hình sự đã trang bị sẵn sàng cả nửa ngày rồi." Trung tá Thượng hỏi.

"Đi, tôi đi." Engfa lạnh lùng nói.

"Không được sếp, nhiệm vụ này quá nguy hiểm." Trung tá Thượng lo lắng đến mức toát mồ hôi hột.

Engfa im lặng thu dọn đồ đạc, cực kỳ kiên quyết, "Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, cậu thấy ngoại trừ tôi ra thì còn ai thích hợp hơn?"

"Không được, tôi tin rằng những người khác chắc chắn cũng cảm thấy rất vinh hạnh khi nhận nhiệm vụ này."

"Trung tá Thượng, đeo thêm 15 kg đồ chạy 20 vòng cho tôi, cậu nói nhiều quá." Nàng ra lệnh, sắp xếp đồ đạc rồi xuất phát đi đến địa điểm bắt cóc.

Bên bờ biển, một toán đặc công vũ trang đầy đủ đang dàn hàng ngang, trong tay lăm lăm súng trường. Hình Bắc Xuyên ngồi trên xe, cửa sổ xe đen sì. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mặc đồ tương tự trông giống ông ta đến 70%. Engfa được cảnh sát dẫn đến chỗ cái xe. Hình Bắc Xuyên vừa cúp điện thoại của bọn bắt cóc, quay sang nói với Engfa, "Bọn chúng đồng ý cho hai người khác cùng với tôi đi lên đảo. Các người nhất định phải bảo vệ con gái tôi an toàn." Ánh mắt thản nhiên của Engfa lướt qua gương mặt của Hình Bắc Xuyên.

Ngay đến người đóng thế ông ta cũng chuẩn bị xong rồi, đúng là đồ sợ chết. Engfa không nói gì, đón lấy điện thoại của Hình Bắc Xuyên, đi theo người đóng thế của ông ta lên thuyền. "Sếp, em đi cùng với chị." Trung tá Thượng đuổi theo. Nếu như sếp xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cậu ta cũng không sống lâu được, còn không bằng đi theo bảo vệ chị ấy.

"Ở tại chỗ đợi lệnh." Engfa ra lệnh rồi lái thuyền đến đảo hoang. Sau khi lên đảo rồi, nàng gọi điện cho đám bắt cóc, lại phát hiện ra chúng đã tắt máy. Nàng nghi ngờ đi xuyên qua cánh rừng hoang. Càng đi càng thấy kỳ lạ. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức bình thản. Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một căn nhà gỗ có lấp loáng ánh sáng. Nàng cẩn trọng quan sát xung quanh, sau đó nhanh chóng áp sát căn nhà gỗ. Cửa sổ chỉ để hở một khe nhỏ, nàng nheo mắt nhìn vào trong.

Charlotte đang bị trói gô treo ở giữa phòng, miệng cô bị nhét giẻ, tay chân tím bầm, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt vô hồn. Ai không biết còn tưởng cô bị dọa cho ngu người rồi. Cô quá bình tĩnh. Tim Engfa căng thẳng, nàng đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng, phát hiện ra không còn ai khác. Nàng nhanh chóng đẩy cửa phòng xông vào. Charlotte nhìn về phía nàng. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của nàng mà ngẩn ngơ. Cô cứ nhìn mãi nhìn mãi... nhìn đến mức hai mắt đỏ bừng, đôi môi mới cong lên thành một nụ cười.

Có người nói, lúc thượng đế đóng một cánh của này của bạn thì người cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác. Engfa nhanh chóng chạy đến cởi trói tay cho cô, đỡ cô xuống, giật miếng vải bịt miệng cô ra. Nàng nhìn thấy lằn dây đỏ trên mặt cô, hàng lông mày thoáng cau lại, tim đau nhói, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"

Charlotte lắc đầu. Nàng xót xa thổi nhẹ vết lằn đỏ trên tay cô, nói bằng giọng dịu dàng hiếm thấy: "Chắc chắn là đau lắm đúng không?"

Charlotte nhìn chằm chằm vào nàng. Bị kẻ thứ ba tìm đến tận nhà, cô không khóc. Bị Tô Khánh Nam đẩy vào Quỷ Môn Quan, cô cũng không khóc. Được nàng quan tâm lại khiến cô có cảm giác vô cùng xót xa. Đau thương quá nhiều nên đã tê liệt rồi. Ánh sáng mặt trời quá ít nên cô mới càng quý trọng. Nước mắt đầm đìa, cô sụt sịt, rồi mỉm cười, "Em ổn lắm."

Đúng thế, trong lòng cô không còn Tô Khánh Nam nữa, cô sẽ rất tốt. Cô nhìn thấy túi của mình bèn đi đến nhặt nó lên. Engfa cầm tay cô, cam kết nói: "Đi theo chị, chị nhất định sẽ bảo vệ em an toàn."

Charlotte nhìn tay nàng, bàn tay ấm áp vô cùng. Vì phải huấn luyện nhiều nên có hơi thô ráp, nhưng lại có cảm giác rất vững chãi, khiến cô yên tâm. Cô không từ chối, để nàng dắt đi. Hoặc là vì cô của bây giờ đã quá mệt rồi. Trái tim quá xót xa, cô cần cơ thể ấm áp này để xua tan lạnh giá, âm u.

Lúc Hình Bắc Xuyên nhìn thấy Charlotte lên bờ, vẻ mặt ông ta rất khó coi. Ông ta cau mày, giọng nói chói tai: "Sao lại là mày? Mày bảo với lũ côn đồ kia mày là con gái tao à?"

Charlotte lạnh nhạt nhìn ông ta. Cô không phải con gái của ông ta, dù có chết cô cũng sẽ không nói.

"Hoang đường, đúng là lãng phí thời gian của tao." Hình Bắc Xuyên bức tức leo lên xe rồi đóng sập cửa lại, rời khỏi nơi này, để lại một đám người nhìn nhau không hiểu gì. Chỉ có mình Charlotte biết nguyên nhân. Cô im lặng đứng đó, nhìn theo bóng chiếc xe đã đi xa của Hình Bắc Xuyên. Ông ta tưởng người bị bắt cóc là Hình Cẩm Nhi thế nên mới đến. Trong lòng ông ta, Hình Cẩm Nhi mới là con gái còn cô thì không! Một góc nho nhỏ nào đó trong tim cô quặn lên đau đớn.

"Chị đưa em về." Engfa phát hiện ra sự khác thường của cô.

Cô nghiêng đầu cười với Engfa, ảm đạm quay đi, "Vâng."

Cô lên xe nàng, dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại. Cô rất mệt, từ sáng sớm đến tối mịt chưa được nghỉ ngơi. Cơ thể mệt, tâm lý cũng mệt, chưa được bao lâu liền thiếp đi.

Điện thoại của cô réo vang. Engfa sợ cô tỉnh giấc nên nghe máy. "Đang ở đâu đấy? Trong vòng một tiếng đến biệt thự của tôi." Tô Khánh Nam ra lệnh.

Engfa ghét cái giọng điệu đó của hắn, đôi mắt nàng lại càng sâu thẳm, nàng trầm giọng nói: "Cô ấy ngủ rồi."

"Cô là ai? Engfa! Hai người đang ở đâu?" Trong lòng Tô Khánh Nam bỗng trào lên cảm giác hoảng sợ vô danh.

"Có chuyện gì mai tính sau, cúp máy đây." Nàng cúp máy luôn, tắt điện thoại hộ Charlotte. Nàng nhìn về phía cô, Charlotte nghiêng hẳn sang một bên, đầu cúi gằm xuống. Vẫn còn khoảng 40 phút đi đường nữa mới về đến trung tâm thành phố, cô ngủ như thế sẽ bị sái cổ. Engfa nhìn thấy một khách sạn cách đó không xa. Nàng cho xe đến gần bãi đỗ xe của khách sạn. Khách sạn này quy định nghiêm ngặt vô cùng, không có chứng minh thư không được vào ở. Nàng dùng thẻ quân đội của mình để thuê một căn phòng.

Charlotte vẫn còn ngủ say, nàng bế cô lên đi về phía thang máy. Cơ thể cô mềm mềm, gương mặt hồng hào trông giống quả táo. Nàng đặt cô xuống giường, tóc cô lướt qua cánh tay nàng, ngứa ngứa.

Nàng thở dài một hơi, đắp chăn cho cô rồi đi vào phòng tắm. Nước lạnh ào ào đổ xuống. Cái lạnh bên ngoài lại chẳng dập tắt được sự cuồng nhiệt trong tim... và cả dục vọng trong nàng. Đây là lúc thử thách ý chí nàng tốt nhất.

Tảng sáng, Charlotte bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức. Cô ngồi dậy vuốt tóc, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng liền nhìn thấy quần áo của Engfa. Khóe miệng cô khẽ cong. Ở cùng phòng với nàng vẫn khiến người ta yên tâm. Cô bước xuống giường.

Đúng lúc này, Engfa từ phòng tắm bước ra, tóc nàng vẫn còn ướt, gương mặt căng thẳng khiến những đường nét trên gương mặt càng trở nên góc cạnh, như thể đang đè nén điều gì đó.

Gương mặt Charlotte đỏ lên, cố gắng tập trung nhìn vào mặt nàng, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."

Engfa không để ý đến cô, đi bến bên sô pha lấy quần áo của mình. Cô cảm giác hình như nàng đang không vui. "Ừm, cám ơn cô, hôm qua tôi ngủ say quá, không nhớ được chuyện vào khách sạn." Charlotte cảm ơn nàng.

Engfa liếc nhìn cô, gương mặt xinh đẹp có chút phiền muộn, trong mắt những ngọn lửa kỳ lạ đang nhảy múa: "Cảm ơn tôi cái gì, ở cùng phòng mà không chạm vào em à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip