Em cảm thấy em có thể yêu chị không?
Hùng Đại Ninh tức giận, giơ tay lên đánh thẳng vào mặt Charlotte. Charlotte nắm lấy cánh tay của Hùng Đại Ninh, "Bà xót con trai của bà, cũng đừng chửi rủa con gái nhà người khác, bà đã từng quan tâm đến việc con trai bà có người phụ nữ khác ở bên ngoài chưa? Sao lại mặt dày đi quan tâm đến chuyện con gái nhà người ta?"
"Khánh Nam, còn đứng đó làm gì, đánh nó đi, không đánh đến khi cô ta nhận sai, mẹ sẽ không mang họ Hùng nữa." Hùng Đại Ninh tức giận.
Ánh mắt Charlotte lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng của hắn.
"Charlotte, xin lỗi đi." Tô Khánh Nam ra lệnh nói.
"Cho dù tôi có xin lỗi, thì cũng sẽ không phải mẹ con hai người, hai người không xứng." Charlotte cương quyết nói.
"Ly hôn, nhất định phải ly hôn, Charlotte, người phụ nữ đê tiện như cô hãy ra khỏi nhà tôi, tài sản của Khánh Nam, cô sẽ không có một đồng." Hùng Đại Ninh tức giận vừa giậm chân vừa nói.
"Được." Charlotte đồng ý.
Tô Khánh Nam tát thẳng vào mặt Charlotte một cái. Sức của hắn rất mạnh. Charlotte bị ngã xuống đất, trong đầu trống rỗng, choáng váng không thể chịu được. Một dòng máu đỏ nóng rực chảy tràn ra khỏi mũi. Một lát sau cô mới bừng tỉnh lại. Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình như sắp ngất lịm đi. Cô không muốn ngất trong nhà của Tô Khánh Nam, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam.
"Không cho cô một bài học, cô sẽ nghĩ rằng tôi nuông chiều cô." Tô Khánh Nam tức giận nói.
"Khánh Nam, đánh hay lắm, loại phụ nữ như này nên để cho cô ta nếm đau khổ, nếu không sẽ không khép chân mình lại, đê tiện." Hùng Đại Ninh tức giận không ngừng chửi mắng.
"Bây giờ đến lúc xin lỗi rồi?" Tô Khánh Nam cảnh cáo nói.
Charlotte đứng thẳng dậy, "Anh có thể đánh chết tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi cầu xin tha thứ từ các người."
"Vậy cô không nghĩ đến bạn của mình nữa sao?" Tô Khánh Nam u ám nói.
Charlotte đứng người. Đúng vậy, cô vẫn còn có bạn, không thể vì cô mà liên lụy đến bạn bè. Charlotte cười, thất bại thảm bại như những hoa lê rơi xuống vậy. Bây giờ nhận tội, chẳng phải nhận rằng mình đã sai. Cô không nên động đến một ác ma như Tô Khánh Nam.
"Xin lỗi." Charlotte lạnh lùng rũ mắt xuống nói.
"Cút đi cho tôi, đừng trở lại nơi này nữa, đê tiện." Hùng Đại Ninh thét lên.
Charlotte đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Lúc Tô Khánh Nam nhìn cô bước qua, trong lòng giống như đang bị ong đốt, đau đớn, chua xót, cũng có chút lo sợ.
"Khánh Nam, người phụ nữ như này chúng ta không cần nữa, con hãy ly hôn đi, mẹ không phản đối con cưới Hình Cẩm Nhi, dù sao Hình Cẩm Nhi vẫn tốt hơn cô ta." Hùng Đại Ninh bực bội nói.
"Mẹ, Tiểu Char cũng rất tốt, chẳng qua tính khí hơi ngang bướng, thường ngày cô ấy cũng rất hiểu chuyện, mẹ hãy cho cô ấy một cơ hội để dần dần tiếp xúc." Tô Khánh Nam nhìn ra bên ngoài.
Charlotte đã rời khỏi, hắn cũng muốn đi theo cô.
"Tốt gì, cô ta tát mẹ hai cái, bây giờ mặt mẹ vẫn còn đau, con không nhìn thấy sao? Cô ta dám tát mẹ hai cái, mẹ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta, ly hôn, nhất định phải ly hôn." Hùng Đại Ninh ngang ngược nói.
"Chẳng phải mẹ cũng đã tát cô ấy hai cái rồi sao." Tô Khánh Nam nhẹ nhàng dỗ Hùng Đại Ninh.
"Mẹ là bề trên, ngay cả đánh chết cô ta cũng được."
"Vâng, vâng, những gì mẹ nói đều đúng, chẳng phải con cũng đã giúp mẹ đánh cô ấy rồi sao, cô ấy còn chảy cả máu nữa, mẹ nguôi giận đi. Nếu chưa đủ, lần sau con đánh cho cô ấy một trận, đánh cho cô ấy không thể xuống được giường, được chưa." Tô Khánh Nam mỉm cười nói.
"Thật sự không hiểu tại sao con lại không ly hôn với cô ta!" Hùng Đại Ninh không hiểu.
"Bây giờ con là phó bộ trưởng bộ y tế, nếu như con ly hôn, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con sao?"
"Yên tâm, một là, đây chỉ là cuộc hôn nhân giấu diếm không có nhiều người biết, hai là, cứ coi như con ly hôn, mẹ sẽ nói mấy câu trước mặt tổng thống, ông ta không những đề bạt con, sau này ông ta còn trọng dụng con nữa." Hùng Đại Ninh thở dài.
"Mẹ, con sẽ xem xét tình hình, được rồi. Đừng tức nữa, con chườm mặt cho mẹ, nếu không thì khuôn mặt như hoa như ngọc của mẹ con sẽ phải chịu ấm ức." Tô Khánh Nam buông Hùng Đại Ninh ra, rồi đi về hướng tủ lạnh.
Uỳnh uỳnh. Bên ngoài vang lên tiếng sấm. Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Tô Khánh Nam lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nơi này rất ít người qua lại, càng không có xe buýt, Charlotte có lẽ không thể đi được xa.
"Mẹ, trời sắp mưa rồi, con cũng phải về rồi." Tô Khánh Nam nói.
"Không được, phải để cho người phụ nữ đó nếm chút khổ, sau này mới không dám ngỗ ngược với mẹ, mau chườm mặt cho mẹ." Hùng Đại Ninh ngang ngược nói.
Tô Khánh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút tàn nhẫn, không đi ra ngoài, mà lấy những viên đá ở trong tủ lạnh ra. Charlotte đi trên con đường. Những giọt mưa rơi xuống mũi, cô ngẩng đầu nhìn trời đang tối sầm lại, dường như sắp mưa. So với tên ác ma Tô Khánh Nam đó, một chút mưa có là gì. Cô đặt xe trên app didi, nhưng ít nhất cũng cần phải nửa tiếng nữa mới đến. Họ sợ sẽ bị cho leo cây, không muốn đến đây. Cô chỉ có thể nhìn về trước mà bước đi. Không lâu sau, những hạt mưa to ào ạt đổ xuống, xối lên cơ thể mỏng manh của cô, không lâu sau đó, cơ thể cô đã ướt sũng. Cô vốn nghĩ sẽ tìm một nơi để tránh mưa, nhưng mà những cơn mưa như này có vẻ sẽ không tạnh ngay, cô chỉ có thể đi ra ngoài đường, thử vận may xem có ai bằng lòng cho cô đi nhờ không.
Một chiếc xe dừng lại cạnh cô, Engfa hạ kính xe xuống, "Lên xe."
Charlotte nhìn thấy Engfa, theo bản năng, cô không muốn lên xe, "Không cần đâu."
Engfa cởi chiếc áo khoác ra, đẩy cửa xe muốn bước xuống. Cô biết cô nhất định không thể chống đối lại nàng, cũng không muốn nàng bị ướt, liền vội vàng mở cửa lên xe.
Engfa nhìn mặt cô, trong mắt ánh lên tia sắc bén, nắm lấy cằm cô, để cô quay lại hướng mình. Mặt cô vừa đỏ vừa sưng, vết của mấy ngón tay vẫn in lên trên đó. Nàng cắn răng, vừa thương xót, vừa tức giận, "Ai đánh em? Tô Khánh Nam, em còn gạt chị rằng hai người rất tình cảm!"
Từ trong đôi mắt nàng, cô cảm nhận được sự quan tâm, mắt cô ướt đẫm. Cô lúc này thật sự rất mệt, không muốn chống cự với chính trái tim mình, nên cô đã im lặng không nói lời nào.
Engfa đưa chiếc áo khoác cho cô, "Mặc vào, đừng để cảm lạnh."
"Ừ." Charlotte khoác chiếc áo của nàng lên. Áo của nàng vẫn còn hơi ấm, rất ấm áp. Cô kéo sát áo lại, dựa vào ghế nhìn nàng.
"Vẫn chưa muốn nói tại sao lại thỏa hiệp với Tô Khánh Nam sao? Hay là em thật sự muốn tôi phát điên lên."
Engfa ngang ngược nhìn cô. Charlotte cảm động, mắt cô đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: "Engfa, nếu như em không gặp được chị, thì thật sự đã tuyệt vọng từ lâu rồi."
Engfa nghe ngữ khí thỏa hiệp của cô, nàng quay mặt lại, nắm chặt đôi tay lạnh cóng của cô, "Để mọi chuyện cho chị giải quyết, chị sẽ xử lý sạch sẽ."
Nước mắt cô rơi xuống, lăn qua đôi môi, mặn chát, cô nhìn ra ngoài cửa xe. Một mình cô bị hủy hoại là đủ rồi, bởi vì yêu nàng, cô không muốn liên lụy đến nàng.
"Engfa, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi?" Charlotte bình tĩnh hỏi.
"Câu này trước kia đã nói rồi, đổi câu khác." Engfa nói.
"Hì." Charlotte cười một tiếng, rút tay lại, rồi quay mặt đi, nước mặt nhẹ nhàng chảy xuống.
Cô thật sự rất yêu Engfa. Cô thích những lúc nàng dịu dàng. Những lúc nàng bá đạo, cô cũng rất thích. Cô thích cả những lúc nàng không nói lí lẽ. Vì vậy, cô mới can tâm tình nguyện cho nàng tất cả, cũng không để Tô Khánh Nam động vào mình.
"Cười gì?" Engfa hỏi.
"Charlotte em có tài có đức gì, lại có thể làm cho thủ trưởng Engfa yêu thương, cảm thấy, rất hạnh phúc." Charlotte hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Engfa không nói lời nào, chỉ nhìn về phía trước lái xe. Những giọt mưa tí tách rơi xuống xe, làm cho nàng cảm thấy phiền phức.
Charlotte nhìn Engfa, ánh mắt dịu dàng, "Engfa, thật ra, đến đây, em cũng đã mãn nguyện rồi."
Engfa bỗng nhiên phanh xe lại, nhìn Charlotte, lạnh lùng nói: "Nhưng chị không thấy mãn nguyện thì phải làm sao?"
"Thời gian một tháng không thể biết rõ được một người, có những người, ngay cả một năm, ba năm, mười năm cũng đều không thể hiểu rõ, em cảm thấy, em không phải người mà chị đang tìm kiếm." Charlotte lí trí nói.
"Có phải là người mà chị vẫn luôn chờ đợi hay không, bản thân chị biết rõ, Charlotte, chị không cho phép em rời khỏi chị." Engfa nắm chặt cánh tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
"Nhưng mà em biết rất rõ, chị không phải người mà em vẫn luôn chờ đợi. Càng tiếp xúc, càng hiểu rõ, em càng cảm thấy không phù hợp, tình cảm không phải sự lựa chọn từ một phía, chỉ cần một phía không đồng ý, thì sẽ không thể cân bằng được." Charlotte nhìn thẳng nàng, không chùn lại.
"Vì vậy, em không yêu chị, đúng không." Engfa lạnh lùng hỏi.
Charlotte gượng nói, "Không yêu."
"Không yêu, vậy em quan hệ với chị là sao?" Giọng nói của Engfa ngày càng lạnh nhạt.
"Bởi vì em biết chị muốn có em, chị đã giúp em rất nhiều, em không có gì có thể đền đáp lại."
"Vì vậy đó chính là em đang trả ơn chị?" Engfa đẩy tay cô ra.
Charlotte nắm chặt tay, mắt rũ xuống, tóc mái dài của cô che đi sự không ổn định trong mắt cô, thừa nhận nói, "Đúng vậy."
Engfa đập tay xuống tay lái. Chiếc xe hơi vang lên một tiếng còi chói tai. Engfa ngồi thẳng người lại, trầm lặng một hồi.
Charlotte cũng trầm lặng, trầm lặng đến mức hơi ấm của cơ thể cũng hạ xuống, cô cảm thấy có một luồng khí lạnh buốt đang đi sâu vào trong trái tim.
Một lát sau, Engfa nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, "Em cảm thấy em có thể yêu chị không?"
Charlotte lắc đầu, "Sự yêu thương của chị đối với em mà nói đó chính là gánh nặng."
"Chị biết rồi." Engfa lái xe đi. Trên đường đi, nàng không nói thêm một lời nào, cứ thế đưa Charlotte đến thẳng chỗ Lưu San.
Charlotte bước xuống xe, vẫn chưa kịp trả lại áo, Engfa đã lái xe đi mất. Cô lặng lẽ đứng đó nhìn theo hình bóng chiếc xe. Cô biết, cô đã mãi mãi mất nàng rồi. Như vậy cũng tốt, nàng ở trên cao, vốn dĩ không nên có mối quan hệ với người như cô, sau này, cô có thể theo dõi nàng trên truyền hình là đủ rồi.
Charlotte quay người đi vào trong thang máy. Vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại cô bỗng vang lên. Cô nhìn điện thoại hiển thị tên Tô Khánh Nam đang gọi điện đến, cảm thấy rất phiền phức nên không nghe điện thoại, chuyển thành im lặng, ném lên trên ghế sô pha. Cô đi vào phòng tắm, tắm thật sạch, thay bộ đồ khác, rồi lấy đá trong tủ lạnh chườm lên mặt, đi đến phòng bếp làm cơm tối cho Lưu San. Tất cả, yên lặng như chưa từng xảy ra những sự việc lúc ban ngày.
Lưu San mở cửa, nhìn thấy thức ăn đã đặt sẵn trên bàn, "Thơm quá."
"Đi rửa tay đi, rồi đến ăn cơm tối." Charlotte bê một bát canh xương hầm thảo dược từ phòng bếp bước ra.
"Hôm nay cậu không sao chứ?" Lưu San lo lắng hỏi, bước lại gần Charlotte, nhìn thấy vết sưng đỏ ửng trên mặt cô, tim bỗng thắt lại, "Ai đánh cậu? Tô Khánh Nam sao?"
Charlotte cười phá lên, "Chỉ là vết thương ngoài da, bây giờ tớ không cảm thấy đau nữa rồi, so với năm đầu kết hôn, tớ thấy vẫn thoải mái hơn nhiều."
"Hắn ta đây chính là bạo lực gia đình." Lưu San tức giận.
"Tớ đã tát mẹ của anh ta hai cái, anh ta tát tớ một cái, thật ra tớ vẫn lãi mà." Charlotte mỉm cười an ủi.
"Tô Khánh Nam đã cặn bã như vậy rồi giờ lại còn thêm mẹ hắn nữa sao?" Lưu San càng nghĩ càng thấy, sau này cuộc sống của Charlotte nhất định sẽ rất khổ cực.
"Ăn cơm thôi, đợi đến khi Tô Khánh Nam tìm được con mồi khác, tớ có thể trở lại cuộc sống yên bình rồi, theo những gì tớ hiểu về anh ta, kì hạn tươi mới của phụ nữ đối với anh ta, không đến ba tháng đâu, yên tâm." Charlotte ngồi xuống ăn cơm.
Lưu San nắm tay Charlotte, áy náy nói: "Tiểu Char, xin lỗi cậu, là tớ đã hại cậu, nếu không thì cậu và Engfa đã ở bên nhau rồi."
"Hôm nay tớ đã gặp bố mẹ Engfa, một người là phó tổng thống ở tận trên cao, một người là người nữ cường nhân của một tập đoàn, cậu thấy tớ có gì?" Charlotte hỏi.
"Tớ thấy cậu rất tốt." Lưu San nói.
"Đó là vì hai chúng ta là đồng nghiệp, là bạn bè, thực tế mà nói, một người có thân phận như Engfa, phải lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối với chị ấy, nếu không, sau này con đường của chị ấy sẽ không được thuận lợi. Coi như không có chuyện của cậu, tớ và Engfa cũng không thể nào ở bên nhau được, cứ coi như là một giấc mơ, vậy cũng tốt." Charlotte mỉm cười.
"Cậu thật sự có thể từ bỏ sao?" Mắt Lưu San đỏ ửng, "Tớ cảm thấy rất đáng tiếc."
"Đương nhiên đáng tiếc rồi, Engfa dù gì cũng là hạt thóc mấy nghìn tấn, ai nhìn thấy cũng muốn có, nhưng mà một ngày tớ cũng chỉ ăn ba bữa, không phù hợp." Charlotte gắp cho Lưu San một miếng thịt kho tàu.
"Không ăn được thì cũng có thể bán mà, sao cậu lại có thể bỏ cuộc như vậy." Mắt Lưu San càng đỏ hơn.
Charlotte nắm tay Lưu San, "Đối với tớ mà nói, bạn bè mới đáng quý, tớ đã suy nghĩ kĩ rồi."
Điện thoại của Lưu San bỗng vang lên. Cô ấy nhìn, Tô Khánh Nam gọi đến, cơn giận nổi lên, "Anh gọi cho tôi làm gì, muốn tìm chỗ chết sao."
"Mở cửa, tôi đang ở ngoài." Tô Khánh Nam ra lệnh, vừa nói hết câu, hắn đã tắt luôn điện thoại.
Lưu San cầm cán chổi lau nhà, cô ấy mở cửa ra, không cần biết điều gì, cứ thể đánh vào người Tô Khánh Nam. Tô Khánh Nam nhanh hơn một bước, hắn nắm lấy cán chổi.
Lưu San kéo, nhưng cô ấy không thể nào kéo lại được liền mắng: "Anh còn có mặt mũi để đến đây, ảnh nóng của tôi đâu? Tại sao anh không chết đi, tôi đích thân nhìn thấy anh và Hình Cẩm Nhi làm ra những chuyện không thể nào tả được ở bên ngoài, anh còn đến dây dưa với Charlotte làm gì."
Tô Khánh Nam nhìn lướt qua Lưu San, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Charlotte, "Đi theo tôi."
Charlotte mím môi không nói gì. "Tôi chỉ cho cô thời gian một phút, tôi đợi cô ở bên dưới." Tô Khánh Nam nói, gạt cán chổi trong tay Lưu San sang một bên, lườm cô ấy một cái, rồi quay người rời đi.
"Charlotte, đừng đi. Cứ để cho hắn đăng đi, tớ không quan tâm. Vóc dáng của tớ đẹp như vậy, sợ gì chứ." Lưu San mất đi lý trí nói.
Charlotte đứng dậy dặn dò Lưu San: "Tớ sẽ tự giải quyết, cậu cứ ở yên trong nhà, đừng làm điều gì cả, ngày mai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện."
"Đừng đi." Lưu San cuống cuồng khóc.
"Cuối cùng rồi cũng phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách, tớ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Charlotte mỉm cười, bỏ điện thoại vào trong túi rồi đi ra khỏi cửa.
Lưu San càng nghĩ càng cảm thấy Charlotte đang gặp nguy hiểm. Cô không để ý điều gì nhiều, liền vội gọi điện thoại cho Engfa......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip