Engfa có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời.

Engfa đưa Charlotte về chỗ Lưu San. Lưu San thấy Charlotte về liền vội vàng ra đón, chỉ ngón tay lên trán, lên ngực và hai bên bả vai, rồi vui mừng nói: "Cảm tạ trời đất, Engfa cứu được cậu về rồi, tớ thật sự rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện đấy."

Charlotte nhìn chằm chằm vào Lưu San. Cô biết Lưu San cũng là có ý tốt, nhưng cô không hề muốn Engfa dính dáng đến chuyện này chút nào.

"Cô nàng San à, Tô Khánh Nam bị người của cục cảnh sát đưa đi, anh ta cũng đâu phải cả đời này không ra được đâu, Engfa có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời." Charlotte nói một cách rất lí trí.

"Tớ mặc kệ, so với việc nơm nớp lo sợ thì chi bằng làm lớn một lần luôn đi, khiến Tô Khánh Nam tức giận, anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, đắc tội với Thẩm Diên Dũng rồi những ngày tháng sau này của anh ta cũng không dễ sống đâu, ngọc nát đá tan cả thôi." Lưu San nói như bị kích động.

"Đừng thiếu lí trí như thế, mất đi lí trí thì kẻ đen đủi sẽ chỉ có thể là chính bản thân mình thôi." Charlotte thở dài.

"Vậy thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cậu bị tên cặn bã Tô Khánh Nam đó chà đạp hay sao?" Lưu San tức giận đáp lại.

Charlotte nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn mưa như trút nước, những hạt mưa rơi trên đất tạo thành bọt nước, cả thành phố A bị bao phủ trong mưa bụi mịt mù và mơ hồ.

"Tớ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra được một cách." Charlotte nhìn vào bầu trời đêm, trầm giọng nói.

"Cách gì, cậu mau nói đi, để mình đi làm." Lưu San lay người Charlotte, sốt ruột nói.

"Tô Khánh Nam có đoạn ghi hình của cậu làm thóp, vậy nếu tớ nắm được thóp của anh ta thì sao nhỉ?" Charlotte hỏi ngược lại.

"Con người anh ta vô cùng xảo quyệt, anh ta lại không thích cậu, chẳng bao giờ nói chuyện gì cho cậu! Bố mẹ anh ta là ai đến hôm nay cậu mới được gặp, qua những điều này có thể tưởng tượng được ra tính phòng bị của Tô Khánh Nam này mạnh đến cỡ nào, anh ta sẽ không đem bí mật của mình nói cho cậu đâu." Lưu San nói một cách rất chắc chắn.

"Không phải chuyện này, mình đang nói đến quan hệ của anh ta và Hình Cẩm Nhi cơ."

"Bọn họ chính là quan hệ giữa kim chủ và nô lệ, nhắc đến tớ lại thấy tức, cậu không nhìn thấy Hình Cẩm Nhi đó hèn hạ đến mức nào đâu, lúc đi dã ngoại còn làm chuyện ấy với Tô Khánh Nam nữa, nghĩ lại thôi tớ cũng thấy ghê tởm." Lưu San giận dữ nói.

"Vậy nên Tô Khánh Nam không biết điều như thế, ngược lại đối với chúng ta lại là chuyện tốt, anh ta là quan chức cấp cao, những tin tức tiêu cực như này cũng không tốt cho anh ta, nói không chừng lại có thể kéo anh ta khỏi quyền vị cũng nên." Charlotte suy tư.

"Cậu cũng đã nói anh ta quyền cao chức trọng, cô gái Nguyệt gì gì trước đây ấy cũng mất tích rồi, bọn họ không dám chọc giận Tô Khánh Nam đâu." Lưu San thở dài.

"Nhưng Hình Cẩm Nhi lại dám chọc giận anh ta đấy, bố của Hình Cẩm Nhi là thống đốc, xét theo chức vụ thì cao hơn Tô Khánh Nam hai bậc, giờ Hình Cẩm Nhi ở với Tô Khánh Nam thì cũng không danh chính ngôn thuận, cô ta có lẽ càng hi vọng tớ ly hôn với Tô Khánh Nam hơn ấy, vậy nên cô ta sẽ phối hợp với chúng ta để lấy được chứng cứ." Charlotte đưa ra phỏng đoán.

"Hình Cẩm Nhi là mỹ nữ nổi tiếng, bố lại là thống đốc, cô ta sẽ bằng lòng để lộ ra mình là tiểu tam sao, có lẽ không khả thi lắm đâu, những người như bọn họ đều là những kẻ ích kỷ cả thôi." Lưu San lo lắng đáp lại.

"Không thử thì sao biết được? Tớ vẫn có thể thương lượng với cô ta được." Charlotte đã hạ quyết tâm, cô không muốn tiếp tục khoanh tay chờ chết nữa, nói rồi cô liền gọi điện thoại cho Hình Cẩm Nhi.

Đầu dây bên Hình Cẩm Nhi đã nghe máy. "Cô lại có thể gọi điện thoại cho tôi sao?" Hình Cẩm Nhi nói với giọng điệu kỳ quái.

"Tô Khánh Nam nói sẽ không ly hôn. Anh ta còn lấy điểm yếu của bạn tôi ra uy hiếp tôi nữa, điểm yếu là gì chắc trong lòng cô cũng rõ nhỉ." Charlotte nói thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt của Hình Cẩm Nhi bỗng trở nên nham hiểm hơn, "Cô có ý gì? Là cố tình gọi đến để khoe khoang hả?"

"Tôi cần gì phải làm thế, mục đích tôi gọi cuộc điện thoại này chỉ là để nói cho cô rằng giờ chúng ta đang ngồi cùng một thuyền, có cùng một mục đích, đó chính là khiến cho Tô Khánh Nam ly hôn với tôi." Charlotte đáp lại một cách bình tĩnh.

"Thật ngại quá, người đàn ông mà Charlotte cô không cần, tôi đây cũng không cần, tôi cũng đâu cần thiết phải ăn lại đồ thừa của cô chứ." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp lại.

"Cô chắc chắn là mình không cần chứ? Biết Tô Sỹ Hào chứ?" Charlotte hỏi.

"Thủ trưởng bộ không quân, sao vậy? Đừng nói với tôi là cô quyến rũ được anh ta rồi nhé?" Hình Cẩm Nhi nói một cách chế nhạo.

"Anh ta là anh họ của Tô Khánh Nam, có lẽ cô cũng biết bối cảnh thân phận của Tô Khánh Nam rồi chứ. Giờ anh ta là phó bộ trưởng bộ y tế, có khả năng năm sau sẽ trở thành bộ trưởng, làm thêm hai năm nữa sẽ thành thị trưởng. Theo bối cảnh thân phận của anh ta thì không đến chục năm nữa sẽ thành cấp trên của bố cô, cô thật sự muốn từ bỏ sao?" Charlotte nở nụ cười rồi nói tiếp.

"Tốt như thế vậy tại sao cô lại không cần?" Hình Cẩm Nhi cau mày.

"Bởi vì người anh ta thích là cô chứ không phải tôi, tại sao tôi lại phải cần một người đàn ông không yêu mình chứ? Mười năm sau, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, lúc đó mà còn bị anh ta đá thì không phải là uổng phí hết mười năm thanh xuân hay sao?"

"Ha ha, vậy tôi đợi mười năm sau sau khi anh ấy ly hôn là được rồi." Hình Cẩm Nhi dương dương tự đắc.

"Đừng quên là mười năm sau tôi 34 tuổi, mười năm sau cô cũng 34 tuổi rồi, cô có thể đảm bảo là Tô Khánh Nam vẫn yêu cô chứ? Cô có thể chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, lợi hại hơn cô xuất hiện chứ?" Charlotte dồn hết tâm trí để kích động Hình Cẩm Nhi.

Hình Cẩm Nhi híp mắt lại, cô ta do dự một hồi, hạ thấp giọng hỏi lại: "Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Cô giúp tôi lấy đoạn ghi hình của Lưu San, tôi sẽ mời luật sư xử lí chuyện ly hôn, chắc chắn có thể ly hôn được." Charlotte thương lượng.

"Tô Khánh Nam đã copy đoạn ghi hình đó ra thành mấy bản rồi." Hình Cẩm Nhi vừa mở miệng nói thì cô ta đã liền cảm thấy hối hận. Cô ta có lẽ chỉ đem một bản ra đưa cho Charlotte, sau đó lừa Charlotte ly hôn. Charlotte đề nghị ly hôn, Tô Khánh Nam sẽ tung đoạn ghi hình ra, có nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Charlotte chắc chắn càng cương quyết ly hôn hơn. Cô ta đã lỡ lời, cô ta hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi nữa.

Charlotte cũng đoán được là Tô Khánh Nam sẽ chuẩn bị thêm vài bản sao nữa, thế là cô liền nói: "Vẫn còn một cách nữa, đó là tôi có chứng cứ cô và Tô Khánh Nam đi quá giới hạn."

"Cô muốn hại tôi sao? Giờ Tô Khánh Nam chưa ly hôn, tôi danh bất chính, ngôn bất thuận, như vậy thì sẽ hỏng hết thanh danh." Hình Cẩm Nhi giận dữ đáp.

"Lúc đi dã ngoại ở bờ biển, cô và Tô Khánh Nam lộ liễu như vậy, cô cho rằng giờ thanh danh của cô còn sạch lắm hay sao? Chỉ là những người đó không muốn bóc trần cô thôi." Charlotte lạnh lùng trả lời.

"Vậy nên tôi càng không thể giao chứng cứ cho cô được, sao tôi biết được cô là muốn ly hôn hay là muốn hãm hại tôi chứ." Hình Cẩm Nhi nói như thể đang phòng bị.

"Cái đó thì cô cứ yên tâm, tôi lấy chứng cứ của cô và Tô Khánh Nam chẳng qua là để uy hiếp Tô Khánh Nam thôi, để anh ta đừng phát tán đoạn ghi hình của Lưu San ra ngoài. Tôi sẽ giấu kỹ đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam. Còn cô, cô có thể đem copy đoạn ghi hình của Lưu San mà. Nếu tôi đem đoạn ghi hình của cô và Tô Khánh Nam công bố ra ngoài, cô cũng có thể đem công bố đoạn ghi hình của Lưu San với công chúng mà. Tôi không ly hôn chính là vì đoạn ghi hình của Lưu San, cô nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao?" Charlotte phân tích một cách lý trí.

Phía bên Hình Cẩm Nhi trầm lặng một lúc. 15 giây sau. Cô ta trầm giọng hỏi: "Cô thật sự đồng ý ly hôn sao?"

"Có lý do để lừa cô hay sao?" Charlotte hỏi vặn lại.

"Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ mau chóng giao đoạn ghi hình cho cô, nhưng mong cô hãy nhanh chóng ly hôn đi." Hình Cẩm Nhi đã quyết định rồi. Muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.

Charlotte cũng khẽ nhếch miệng cười. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tia hy vọng rực rỡ.

Charlotte cúp điện thoại. Lưu San liền vội vàng hỏi: "Cô ta đồng ý rồi?"

Charlotte gật đầu, "Cô ta đồng ý rồi, đối với cô ta mà nói cũng chẳng có hại gì, cô ta sẽ đồng ý thôi."

"Thật tốt quá, giờ chỉ đợi cô ta lấy được chứng cứ, sau đó cậu có thể ly hôn với Tô Khánh Nam rồi, tớ sẽ đợi uống rượu mừng của cậu với Engfa." Lưu San cảm thấy vui mừng cho Charlotte.

Charlotte không nói gì, cô đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài. Mưa, vẫn đang tí tách rơi, đúng như tâm trạng của cô lúc này.

Hai giờ sáng. Tô Khánh Nam đi từ trong sở cảnh sát ra, Hùng Đại Ninh mặc chiếc váy dài màu đen, đội mũ, lớp voan mỏng trên mũ che đi khuôn mặt. "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mẹ gọi điện cho cục trưởng của bọn họ thì họ bảo là quân khu ra lệnh bắt, tại sao quân khu lại muốn bắt con?" Hùng Đại Ninh không giữ được bình tĩnh.

Tô Khánh Nam nhếch miệng, lạnh lùng nhìn về phía trước, "Nếu Engfa đã muốn chơi, vậy thì con sẽ chơi với cô ta đến cùng."

"Sao Engfa lại muốn chơi con?" Hùng Đại Ninh mất bình tĩnh, mở to con mắt, "Chuyện giữa con và Charlotte là thật đúng không?"

"Chuyện này để con xử lí. Mẹ không cần quan tâm." Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.

"Sao mẹ có thể không quan tâm được chứ, đến tổng thống cũng phải kiêng nể thế lực nhà họ Cố vài phần, con đừng chọc giận cô ta nữa, cô ta muốn Charlotte thì con cứ thuận nước giong thuyền đi, tặng Charlotte cho cô ta, dù sao thì người phụ nữ đó cũng không trong trắng gì, con đừng quên là ba năm trước cô ta đã từng bị người khác cưỡng hiếp." Hùng Đại Ninh tức giận nói.

"Con có thể không cần Charlotte, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác cướp mất, đây là hai chuyện khác nhau, tổng thống sợ nhà họ Cố, nhưng con không sợ." Tô Khánh Nam nói một cách ngạo mạn.

"Khánh Nam, mẹ lo cho con, con đừng làm những chuyện mẹ lo lắng nữa được không, mong là bố con trên trời có linh." Hùng Đại Ninh nói với giọng khẩn cầu.

"Con không thể không có khí phách thế được, con biết mình nên làm gì, muộn lắm rồi, mẹ về nghỉ sớm đi, còn không nghỉ ngơi nữa mẹ sẽ già đấy." Tô Khánh Nam nở nụ cười ma mị đáp lại.

"Khánh Nam." Hùng Đại Ninh vẫn định nói gì đó nữa.

Tô Khánh Nam mỉm cười, ôm vai bà ta, "Được rồi, đại mỹ nhân của con, con ở trong tối, không công khai đấu lại với cô ta được chưa?"

"Ly hôn sớm đi, Hình Bắc Xuyên còn đang đợi con đến tiếp cận kìa!" Hùng Đại Ninh nhắc nhở hắn.

Đôi mắt Tô Khánh Nam bỗng trùng xuống, trong mắt hắn lướt qua tia ảm đạm. "Con đưa mẹ về trước."

"Không cần đâu, có người đưa mẹ về rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi, con không thấy xót bản thân mình nhưng mẹ thấy xót lắm." Hùng Đại Ninh bất đắc dĩ nói, bà ta cau chặt lông mày lại. Bà ta thật sự không muốn Charlotte làm hại đứa con trai này của mình nữa.

Tô Khánh Nam vừa về đến nhà, Hình Cẩm Nhi đã liền nhào vào lòng hắn, "Khánh Nam, em còn tưởng hôm nay anh sẽ không về cơ, em đợi anh lâu lắm rồi đó."

Tâm trạng của Tô Khánh Nam không được tốt cho lắm, hắn ôm lấy eo Hình Cẩm Nhi. Hình Cẩm Nhi không mặc quần áo, trông cô ta xinh đẹp y như con rắn nước vậy.

"Đừng nghịch nữa, anh hơi mệt, anh đi tắm đây." Tô Khánh Nam dịu dàng nói.

"Em đi xả nước giúp anh, hầu hạ anh tắm nhé." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói, sau đó đẩy cánh cửa nhà tắm ra, bật đèn lên rồi xả nước.

Tô Khánh Nam tháo cà vạt ra, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng của Charlotte, con ngươi của hắn bỗng híp lại một cách ma mị, hắn bật cười thành tiếng, trong mắt bỗng cuộn trào mãnh liệt. Hắn đẩy cửa nhà tắm rồi đi vào. Trong nhà tắm đều là hơi nước, sương mù giăng kín như chiếc khăn voan mỏng. Hình Cẩm Nhi đứng dậy khỏi bồn tắm, trên người bao nhiêu là bọt nước che đi vùng kín càng khiến cho người ta phải mơ mộng. Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Hình Cẩm Nhi, hắn híp chặt mắt lại. Hắn đang nghĩ Hình Cẩm Nhi trông cũng giống Charlotte thật, nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau. Nhìn Hình Cẩm Nhi trông như một tiên nữ trong sáng thoát tục, nhưng trên thực tế mấy năm nay cô ta ở nước ngoài phát sinh quan hệ với ai, loạn đến mức nào? Dùng từ xe buýt để hình dung về cô ta cũng chẳng có gì là quá đáng. Còn Charlotte thì sao, trông rất thanh đạm, bởi vì vết thương trong lòng cô, cô dè dặt và thận trọng hơn những người bình thường, cô sẽ không dễ dàng đón nhận ai vào trong tim mình, nhưng một khi đã vào được, cô sẽ cho đi tất thảy, kể cả mạng sống, ví dụ như sự tồn tại của Lưu San chính là một ngoại lệ với Charlotte.

Ba năm nay, hắn cho cô một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhưng cô lại trước sau như một. Hắn vô cùng yên tâm về cô, có đôi lúc lại là thương hại, có lúc lại còn là căm hận. Hắn căm hận vì cô bị người ta cướp mất, hắn chỉ trói buộc được cô mà thôi, còn cô lại bị mất đi lần đầu tiên. Anh cũng căm hận tại sao cô lại tốt đẹp, thanh lãnh, cao ngạo, dứt khoát đến vậy chứ. Nếu không phải vì sự thù hận ấy trong lòng hắn thì liệu hắn sẽ yêu Charlotte chứ?

"Khánh Nam, em xả nước cho anh xong rồi đấy." Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói.

Tô Khánh Nam tâm trạng bực dọc, bước vào trong bồn tắm, Hình Cẩm Nhi chủ động hôn hắn, hai người lại dây dưa triền miên trong bồn tắm. Thế nhưng hắn lại không được tập trung lắm, không biết tại sao lại cảm thấy có chút vô vị, cuối cùng vẫn là cho ra trong miệng Hình Cẩm Nhi. Hình Cẩm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nhìn lên phía trên bồn tắm, ở đó có chiếc camera ẩn mà cô ta đặt ở đó. Rất nhanh thôi, Charlotte sẽ nhìn thấy cảnh cô ta và Tô Khánh Nam ân ái với nhau. Cô ta không thể chờ được mà cho Charlotte xem luôn, dù sao thì Charlotte cũng chỉ dám giấu kỹ đi thôi chứ sẽ không dám cho lên mạng đâu.

"Khánh Nam, anh có yêu em không?" Hình Cẩm Nhi vòng tay lên cổ Tô Khánh Nam.

"Đương nhiên rồi."

"Em cũng yêu anh, ly hôn với Charlotte đi, như vậy chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ngày ngày ở bên nhau rồi." Hình Cẩm Nhi cười dịu dàng.

Tô Khánh Nam ôm eo Hình Cẩm Nhi nhưng không nói gì, chỉ hôn quyết liệt lên môi cô ta, "Ngoan nào, anh mệt rồi, ngủ cùng anh một lúc nhé."

Nửa đêm, Charlotte tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy, gối cô đã ướt đẫm cả. Cô mơ thấy mình lúc nhỏ. Giấc mơ ấy khiến cô nhớ lại hồi mình còn nhỏ. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã thấy mẹ mình cả ngày đều là lấy nước mắt rửa mặt. Mẹ cô lúc đó thần kinh đã bắt đầu không ổn định, bà thường hay đánh cô. Sau đó, mẹ cô ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hình trong nỗi tuyệt vọng. Hai mẹ con họ ở trong nhà trọ, ngày tháng trôi qua ngày một khó khăn. Có một hôm, mẹ cô bỏ thuốc ngủ vào trong sữa cho cô uống, sau đó cô ngủ thiếp đi. Mẹ cô xả nước trong bồn tắm, sau đó đặt cô vào trong bồn, rồi cứa cổ tay cô. Mẹ cô cũng cứa cổ tay rồi nằm vào trong bồn tắm cùng cô. Mẹ cô có lẽ vẫn có chút không nỡ nên không cứa cổ tay cô quá sâu. Lúc cô tỉnh lại đi ra ngoài nhưng không biết nên đi đâu? Nên đi tìm ai? Không còn mẹ nữa thì sau này cô phải sống sao đây? Cô quay lại bồn tắm, ôm lấy người mẹ đang hôn mê bất tỉnh. Sau đó, cô cũng không biết là đã được ai cứu nữa. Mẹ cô thì bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn cô thì ở trong cô nhi viện suốt mười năm liền. Mười năm sau, mẹ cô ra khỏi bệnh viện tâm thần và đến đón cô về, bà bắt đầu chăm sóc cô. Thực ra cô biết rằng mẹ cô rất tốt với cô, chỉ là trong lòng bà rất đau khổ mà thôi. Cô lên đại học nhưng không có tiền, mẹ cô liền quỳ trên đường. Trời lạnh như vậy, mẹ cô quỳ đến nỗi đến lúc đi ngủ mà đầu gối còn đau đến run lên, tất cả cũng chỉ vì tiền học phí của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip