Hôn chị.
Charlotte rất mất mặt, hơn nữa lại còn bị Engfa nghe thấy. Nhưng ngẫm lại, nghe thấy thì sao chứ! Cô đã chẳng có hình tượng tốt gì trước mặt nàng rồi. Engfa và người nhà của nàng tới, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều đứng lên đón tiếp. Tô Khánh Nam ngạo nghễ ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Engfa, hắn nhếch môi, trông rất biếng nhác.
"Mời mọi người mấy lần rồi, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện, mau ngồi đi." Bố của Tô Tiểu Linh - Tô Chung bắt tay với Cố Thanh Hùng, nói thân thiện.
"Trước đó cứ bận suốt, vậy nên hôm nay rảnh là phải tới ngay." Cố Thanh Hùng cười khẽ, nói.
"Thật sự là rất vinh hạnh." Tô Chung dẫn đường. Tất cả bắt đầu ngồi xuống. Mấy người đàn bà gật đầu với nhau xem như chào hỏi. Trên chiếc bàn tròn lớn, bắt đầu từ vị trí chủ nhà, bên phải lần lượt là Tô Chung, Cố Thanh Hùng, mẹ của Engfa, Engfa, Tô Tiểu Linh, mẹ của Tô Khánh Nam, Charlotte, Tô Khánh Nam, Tô Sỹ Hào, mẹ Tô Tiểu Linh, tất cả có mười người.
Sau khi ngồi xuống, Cố Thanh Hùng mới nhìn sang Charlotte. Trước kia ông từng gặp Charlotte trong quân khu của Engfa: "Cháu là..."
Tô Khánh Nam khoát tay lên vai Charlotte, mỉm cười giới thiệu: "Vợ cháu ạ."
"Ồ." Cố Thanh Hùng cười sâu xa, nói: "Tốt đấy, tốt đấy."
Đôi mắt lạnh lùng của Engfa liếc về phía Charlotte. Charlotte cụp mắt xuống, cô không nhìn ai cả, cũng không để bất cứ ai nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.
"Bác à, chuyện tuyển bác sĩ bên bộ đội đặc chủng thế nào rồi ạ? Cháu chờ lâu lắm rồi đó." Tô Tiểu Linh nói nũng nịu, cô ta ôm lấy cánh tay Engfa.
Đôi mắt của Charlotte hơi lóe lên, nhìn về phía cánh tay của Engfa đang bị Tô Tiểu Linh ôm lấy. Engfa không đẩy ra. Charlotte nuốt một ngụm đắng chát. Nhà của Tô Tiểu Linh mời đầu bếp chuyên nghiệp tới, trợ lí của đầu bếp rót rượu mạnh cho từng người.
"Chuyện này không phải do bác quyết định, còn phải xem ý của Engfa nữa, nó là chỉ huy của quân khu đặc chủng, bác không ra lệnh cho nó được." Cố Thanh Hùng trêu ghẹo nói.
"Engfa, con mau xử lí chuyện này luôn đi, sau này có thể ở bên Tiểu Linh hàng ngày, cô nhóc này ngày nào cũng nhắc tới chuyện này với mẹ đấy." Mẹ của Engfa vừa cười vừa nói.
Charlotte không khỏi nhìn sang mẹ của Engfa. Mẹ của Engfa rất đẹp, quý phái, trang nhã, tóc búi lại, có nét quả quyết, dày dặn của một người phụ nữ mạnh mẽ, đôi mắt lộ vẻ nhanh nhạy và trí tuệ như biết rõ mọi chuyện. Về mặt ngoại hình, Engfa giống mẹ mình nhiều hơn.
"Ừm." Engfa ừm một tiếng, nàng nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt không có biểu cảm gì cả.
"Trước khi mọi người tới, chị dâu của bác đã nói bạn gái của Linh Nhi rất xuất sắc, cứ khen không ngớt lời, bây giờ xem ra, quả nhiên là bất phàm hơn người, bác mời cháu." Hùng Đại Ninh nâng ly về phía Engfa.
Engfa cũng nâng ly, đôi mắt nàng nhìn về phía Charlotte. Charlotte vẫn cúi đầu, Tô Khánh Nam gặp một miếng thịt bò cho cô.
"Xem chị khen nó kìa, đây là con chị à?" Mẹ của Engfa nhìn về phía Tô Khánh Nam.
"Khánh Nam, giờ nó đang làm phó cục trưởng ở cục vệ sinh, hơi nghịch ngợm chút." Hùng Đại Ninh nói kiêu ngạo.
"Đúng là thế hệ sau càng ngày càng giỏi nhỉ, trẻ vậy mà đã có thành công lớn thế rồi." Mẹ của Engfa khen ngợi.
"Vẫn còn đang cố gắng ạ, cháu mời dì một ly." Tô Khánh Nam nói, hắn giơ ly rượu lên uống một ngụm lớn.
"Tính cách thằng bé này được đó, chị thật có phúc, nhìn là biết tình cảm giữa hai mẹ con rất sâu đậm." Mẹ của Engfa cũng uống một hớp rượu, sau đó hơi nhíu mày: "Ông Tô này, nồng độ cồn của rượu này không thấp đâu, ông không sợ tôi uống nhiều rồi say khướt ở nhà ông à."
"Sao tôi lại sợ bà say chứ, có ông Cố nhà bà ở đây, ông ấy còn trẻ lắm, thừa sức trị bà." Tô Chung cười trêu ghẹo.
"Có phải tôi không trị được đâu, không dám trị ấy chứ, sếp Tống mà ra uy thì xui cho tôi rồi." Cố Thanh Hùng cười dịu dàng nhìn mẹ Engfa– Tống Tâm Vân.
"Ôi ôi ôi, hai người còn tình tứ với nhau ở đây nữa, có xấu hổ không hả, nào, cùng nhau uống một ly." Mẹ của Tô Tiểu Linh nói, bà ta cầm ly rượu lên.
Charlotte cũng uống một ngụm theo mọi người. Không biết loại rượu này là của nhãn hiệu nào, quá cay, cô không thích. Mỗi người nói một câu, ai nấy trò chuyện rất vui vẻ. Cô thì ngược lại, chẳng hề nói năng gì, không hợp với không khí rầm rộ của bữa tiệc này. Sau khi uống mấy ngụm rượu, cảm thấy ngà ngà, cô nhìn sang Engfa, vừa hay đụng phải ánh mắt của nàng, cô vội quay sang nơi khác.
Tô Khánh Nam bỗng cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô. Tô Khánh Nam đã uống không ít, mùi rượu nồng nặc ập vào mũi cô. Charlotte ngẩn người ra, cô không thích bị hắn đụng vào, nhưng dưới tình cảnh này, cô lại không thể làm gì được. Tô Khánh Nam nhếch miệng, hắn bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt hơi mê ly, hắn nâng cằm cô lên, bờ môi từ từ áp sát lại. Động tác này của hắn khiến những người khác chú ý tới. Charlotte nắm chặt bàn tay. Né tránh, hay là tiếp nhận? Đầu óc cô rối bời, không thể quyết định ngay được.
"Hai người tình cảm ra phết nhỉ." Tô Sỹ Hào lên tiếng, ngăn chặn cái hôn của Tô Khánh Nam.
"Những người phụ nữ khác dù có tốt thì cũng kém vợ mình, suy cho cùng thì họ đều là của người khác, chỉ có vợ là của mình thôi." Tô Khánh Nam giơ ly rượu lên cụng với Tô Sỹ Hào. Hắn uống một hơi cạn sạch. Tô Tiểu Linh cười, anh họ thật biết cách theo đuổi phụ nữ.
Cô ta nhìn về phía Engfa: " Engfa, vào phòng em một chút, em có đồ tặng chị."
Engfa nghiến chặt răng, sắc mặt xanh mét, đôi mắt thâm trầm ẩn chứa sự giận dữ, đứng lên đi theo Tô Tiểu Linh.
"Con nhóc này, thật không biết xấu hổ là gì, chưa kết hôn mà đã dẫn người ta vào phòng rồi." Mẹ Tô Tiểu Linh nói một cách bất đắc dĩ.
"Có sao đâu, dù sao thì chúng cũng sẽ lấy nhau, quan hệ sớm hay muộn thì cũng thế cả thôi. Hơn nữa Engfa cũng không còn bé bỏng nữa, sức sống dồi dào, có nhu cầu mà." Tô Chung bao che cho con.
Trái tim Charlotte thắt lại, như bị thứ gì đó bóp nghẹt, sự chua xót dần ngấm cả vào máu cô. Cô uống một hớp rượu, định để vị cay, vị chát làm tê liệt dòng suy nghĩ của mình.
"Được thôi, ông Tô đã nói vậy rồi thì tôi cũng không dài dòng nữa, hay là chúng ta chọn luôn ngày cưới đi." Cố Thanh Hùng nói.
Charlotte cảm thấy đầu óc quay cuồng, có gì đó dâng lên cổ họng, cô che miệng lại: "Xin lỗi, cháu đi một lát ạ."
Charlotte xông vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương. Đôi mắt cô đỏ bừng, nó cứ dần nhòa đi, chẳng thể khống chế nổi nữa, nước mắt cô tràn mi mà ra...
Cô biết, cô đang rất đau đớn, ngay từ khi Engfa xuất hiện ở nhà Tô Tiểu Linh. Thực ra, dù không có Tô Tiểu Linh thì cũng sẽ có những người con gái khác. Nàng ấy vĩnh viễn không thể là của cô được, sao cô phải buồn chứ. Charlotte hít một hơi thật sâu, cô tạt nước lạnh vào mặt mình, để bản thân lý trí hơn một chút.
Cửa phòng bỗng mở ra. Là Engfa. Cô gật đầu trong sự căng thẳng, nói một cách ôn hòa: "Tôi xong rồi, chị vào đi."
Engfa nhìn chằm chằm vào cô rồi khóa cửa lại. Charlotte nhìn nàng khó hiểu, cô bắt gặp ánh mắt thâm trầm của nàng. Đôi mắt nàng sâu như chứa đựng cả vũ trụ, cô chẳng thể nhìn thấy gì.
"Sao lại khóc?" Engfa chất vấn.
Charlotte chột dạ quay sang một bên: "Tôi không khóc, uống nhiều nên buồn nôn thôi."
Engfa bước lại gần cô. Nàng hung hăng ép sát cô. Charlotte lùi về phía sau theo bản năng. Engfa đi tới trước mặt cô, nàng nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn cô: "Chị không tin."
"Tôi không cần chị tin." Charlotte đẩy nàng ra, hốt hoảng đi về phía cửa.
Engfa tức giận! Tô Khánh Nam hôn cô, cô thì lại không né tránh, nàng cảm thấy mình đã mất hết lí trí rồi. Nàng giữ lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần mình, rồi cúi người hôn lên môi cô. Charlotte hoảng sợ đẩy nàng ra. Nơi này là nhà của Tô Tiểu Linh, nàng điên rồi sao. Bọn họ đều rời khỏi bàn cơm, chưa biết chừng đã có người nhìn thấy nàng vào nhà vệ sinh. Nhưng cô càng giãy giụa thì Engfa càng dùng sức.
Nàng đè lấy gáy cô, bốn ngón tay luồn vào tóc, không cho cô cơ hội lùi bước. Hai người đều đã uống khá nhiều rượu, mùi rượu cứ quanh quẩn ở bên chóp mũi. Charlotte sắp không thở nổi rồi, thế nhưng nàng vẫn không buông ra. Cảm thấy ngày càng thiếu oxy, cô không còn chút sức lực nào, bàn tay đang đẩy nàng của cô vô tức níu lấy cánh tay nàng để mình không ngã xuống.
Nàng thở hồng hộc buông cô ra, ngực trập trùng lên xuống, nhìn chằm chằm vào cô.
"Chị buông ra, tôi phải đi ra ngoài, chồng tôi còn ở đó." Charlotte lo lắng nói.
Cái từ "chồng" này kích thích dây thần kinh của nàng. Engfa bế cô đặt lên bệ rửa. Sự lạnh lẽo trên chiếc bệ khiến cô rùng mình.
"Engfa, chị làm gì đó." Charlotte định nhảy xuống.
Một tay nàng ôm lấy sau lưng cô, môi chặn lấy môi cô, tay kia thì thò vào trong váy cô. Nước mắt trào ra trong mắt Charlotte. Cô biết nàng định làm gì, cơ thể căng thẳng muốn từ chối. Nhưng sao cô lại là đối thủ của nàng được. Khi ngón tay nàng đâm vào vạch cấm cuối cùng, Charlotte xấu hổ chỉ muốn cắn nàng.
Engfa bỗng buông môi cô ra, đôi mắt không có chút khát vọng nào, nàng tức giận nhìn cô: "Em cự tuyệt đi chứ, hoặc là kêu to lên, nếu có người xô cửa vào thì chị cũng hết cách."
Charlotte đẩy cánh tay nàng ra: "Chị đừng như vậy, đừng như vậy."
Nàng không hề lay động: "Đừng thế nào? Có phải chưa từng quan hệ đâu, một lần, hai lần có gì khác nhau sao?"
"Chị cũng thấy rồi đấy, tôi và chị không thể đến với nhau đâu, họ đang thương lượng về đám cưới của chị và Tô Tiểu Linh, chị định để chúng ta sai lầm khi cả hai đã kết hôn sao?" Charlotte không thể bình tĩnh nổi.
Nàng buông tay ra, đứng trước người cô: "Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không cưới Tô Tiểu Linh, chị chỉ cưới em."
Charlotte hơi khựng lại, trái tim cô run lên. Nàng cho ngón tay vào rồi. Suýt nữa thì cô hô lên, nàng hôn lên môi cô, ngăn chặn âm thanh của cô. Charlotte phiền muộn nhíu chặt lông mày. Lúc này nàng mới buông ra, đôi mắt sáng rực nhìn vào từng biểu cảm của cô.
Charlotte cắn chặt bờ môi. Không đẩy ra được, không chạy được, không trốn được, rốt cuộc cô phải làm gì đây. Cô cảm thấy tủi hờn, giọt nước mắt đau đớn trào ra khóe mi. Thấy cô khóc, trái tim Engfa mềm mại hẳn ra, giọng nói nàng dịu đi nhiều: "Chị biết chắc chắn em đã gặp chuyện gì đó, em không nói với chị là vì sợ liên lụy đến chị. Em không nói cũng được, chị sẽ tự đi tìm hiểu. Em yên tâm, nhất định chị sẽ giải quyết giúp em."
Charlotte đã rất cảm động, sự cảm động đó không thể diễn đạt ra, chỉ có thể kiềm chế nó lại: "Tôi không gặp chuyện gì cả."
"Không gặp chuyện chị cũng sẽ không từ bỏ em, em là người phụ nữ đầu tiên của chị, em không cần chị chịu trách nhiệm, nhưng em phải chịu trách nhiệm với chị, chị không bỏ qua cho em đâu." Engfa nói quyết đoán, càng thêm ra sức hơn nữa.
Tiếng đập cửa vang lên, cô căng thẳng, còn Engfa thì ngược lại, nàng khá hài lòng với phản ứng của cô, kéo cô lại gần sát mình.
"Tiểu Char, em ở trong đó làm gì, em vào lâu lắm rồi đấy." Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Engfa không có vẻ gì là định buông ra. Tiếng đập cửa của Tô Khánh Nam càng thêm dồn dập.
"Lát nữa tôi ra." Charlotte trả lời, cô vừa xấu hổ vừa phiền não.
"Mở cửa ra." Tô Khánh Nam ra lệnh.
"Xong chưa?" Charlotte thúc giục, đẩy bả vai Engfa.
"Hôn chị." Engfa nói.
Tô Khánh Nam lại gõ cửa. Thấy Engfa không định dừng lại, Charlotte không còn cách nào khác, cô ôm lấy cổ Engfa, hôn lên môi nàng. Engfa bế cô lên, đè vào trên cửa. Charlotte khóc không ra nước mắt.
"Tiểu Linh, có chìa khóa của nhà vệ sinh này không?" Tô Khánh Nam hỏi Tô Tiểu Linh.
"Có, em đi lấy cho anh." Tô Tiểu Linh nói với vẻ khó hiểu: "Đúng rồi, anh có thấy Engfa đâu không?"
Đôi mắt của Tô Khánh Nam hiện lên một tia sáng sắc nhọn, hắn liếc nhìn cửa phòng vệ sinh, sắc mặt xanh mét khó coi. "Không thấy, lấy chìa khòa tới đây cho anh." Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Trái tim Charlotte căng thẳng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Engfa cũng đã xong rồi, nàng hôn mạnh lên môi cô...
Cửa mở ra. Tô Khánh Nam nhìn vào trong, không có ai cả: "Charlotte."
"Cái gì? Tôi đau bụng." Charlotte bực mình, mặt cô đỏ như máu.
Tô Khánh Nam gõ cửa nhà cầu: "Mở ra."
"Đợi chút nữa." Charlotte hít sâu, cô ấn xả nước bồn cầu rồi mở cửa ra. Tô Khánh Nam nhìn vào trong, chỉ có một mình Charlotte.
Hắn liếc nhìn mặt Charlotte: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"
"Cứ uống rượu là vậy, tôi đau đầu, muốn về ngủ." Charlotte chột dạ nói. Cô nhớ, Tô Khánh Nam từng bị cô nhìn thấy hắn ở cạnh người phụ nữ khác, nhưng hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ như thường. Vì sao cô lại không được. Cô vẫn chưa bị bắt gặp mà đã chột dạ như sắp chết đến nơi rồi. Cùng là người mà sao năng lực ứng xử lại khác biệt như vậy chứ.
Tô Khánh Nam mở cửa sổ nhà vệ sinh để nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ là vườn hoa.
"Cô có thấy Engfa đâu không?" Tô Khánh Nam chất vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip