Không đáng một xu hay là báu vật vô giá?

"Hạ Hà có vết nhơ chính trị, lời cô ta nói ra không thể coi như bằng chứng đáng tin cậy được." Engfa nói với Charlotte.

"Là ai muốn giết Đường Tiến Công đây? Là người có liên quan đến vụ án vàng thỏi lúc trước hay có người không muốn chị tìm được hung thủ chứng minh sự trong sạch của mình?" Charlotte nghĩ đến đau cả đầu.

Cô ngả lên vai Engfa. Engfa không nói gì, bây giờ nàng cũng mờ mịt, nhìn về phía Charlotte, nắm chặt bàn tay cô.

"Thủ trưởng, có muốn đi ăn gì đó trước không, hai người cả ngày nay không ăn gì rồi." Trần Trí đề nghị.

"Tìm chỗ nào ăn cơm trước đã, không thể sống ở khách sạn lúc trước được nữa, tôi nghi ngờ có người theo dõi chúng ta, chú ý phản trinh sát, tối nay tìm một chỗ an toàn để ở." Engfa dặn dò.

"Vâng." Trần Trí tìm một quán ăn, dừng xe trước cửa.

Charlotte mở cửa xe bước xuống, bỗng "keng" một tiếng. Cô vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh. Là dao găm, hình như dao găm của Đường Tiến Công.

Cô nhặt lên, nhìn Engfa với vẻ kinh ngạc: "Dao găm của Đường Tiến Công sao lại ở trên xe? Cậu ấy có lên xe của chúng ta bao giờ đâu, em nhớ chắc hẳn cậu ấy phải giữ nó trong tay chứ."

Mặt mũi Trần Trí trắng bệch: "Không phải cậu ấy làm quỷ rồi bỏ lên xe chúng ta chứ?"

Engfa liếc nhìn Trần Trí: "Đừng có nói linh tinh, trên đời này lấy đâu ra ma quỷ, nếu như cậu ấy có khả năng bỏ dao găm lên xe của chúng ta, vậy chắc hẳn cậu ấy nên dùng dao găm này kết liễu kẻ giết chết mình."

Engfa nhìn về phía Charlotte, liếc thấy túi áo của cô, bỗng hiểu ra.

"Charlotte, lúc em xông tới bên cạnh Đường Tiến Công, cậu ấy vẫn còn hơi tàn, đúng không." Engfa hỏi.

"Vẫn thở, em chắc chắn, nhưng không duy trì được bao lâu." Charlotte đau lòng nói.

"Cậu ấy đã dùng tất cả ý chí nhét dao găm vào túi áo của em, khi đó em khá kích động nên không cảm nhận được, sau khi lên xe, vì túi áo của em khá nông nên dao găm trượt ra khỏi túi áo, khi em xuống xe, nó tiện đà rơi xuống đất." Engfa phân tích cặn kẽ.

Nghe xong phân tích của Engfa, Trần Trí thông suốt hơn nhiều.

"Tôi cảm thấy cách giải thích này hợp lý, nhưng tại sao Đường Tiến Công muốn bỏ dao găm vào túi áo của vợ thủ trưởng."

Charlotte nghe thấy cách xưng hô "vợ thủ trưởng" này mà đỏ mặt: "Tôi không phải vợ thủ trưởng."

Trần Trí nhìn sắc mặt thủ trưởng: "Sau này sẽ phải thôi mà?"

Engfa không phủ nhận, nàng đón lấy dao găm trong tay Charlotte, quan sát một lúc, rút ra, bên trong chuôi dao rỗng không.

Engfa đổ ra, một chiếc USB rơi xuống lòng bàn tay nàng. Charlotte kinh ngạc nhìn về phía Engfa: "USB liệu sẽ có thứ gì?"

"Lên xe trước đã." Engfa rất cảnh giác.

Họ vội vàng lên xe. Engfa mở máy tính xách tay đặt trên xe, cắm USB vào. Bên trong có hai đoạn video. Nàng mở một đoạn video có tên "Thôn trang của tôi".

"Đây là thôn trang của tôi, thôn Đường Tiền." Đường Tiến Công tự quay chính mình, sau đó hướng camera về một chiếc bia mộ lớn, giọng có vẻ nghẹn ngào: "Người nhà, người thân, bạn bè, người yêu, con cái đều chôn cất ở đây."

Đường Tiến Công ngồi bên cạnh bia mộ, quay chính mình, hai mắt cậu đỏ ửng: "Tôi cảm thấy, có khả năng tôi cũng sẽ bị giết, cho nên tôi phải để lại chút chứng cứ, tránh cho tôi chết không minh bạch như những người dân trong thôn. Năm năm trước, thôn của chúng tôi không cẩn thận đào được một cái hang. Trong hang có mười chiếc rương sắt, mọi người mở ra xem, bên trong toàn vàng thỏi, sau khi đếm thấy có một nghìn thỏi và một tấm bản đồ kho báu. Cha tôi nói, phải giao nộp thứ này cho quốc gia. Tôi phản đối, quốc gia không mở đường cho chúng tôi, không nối điện cho chúng tôi, bán những thỏi vàng này đi, chúng tôi có thể mở đường và kéo đường dây điện. Cha tôi không đồng ý, tôi tức giận, một mình chạy ra ngoài. Tôi không biết cha tôi đã đến tìm ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cha tôi tìm phải ác quỷ. Những ác quỷ đó giết hết toàn bộ một trăm linh bảy thôn dân và một người dân vô tội khác. Chúng làm vậy vì chỗ vàng thỏi kia và tấm bản đồ kho báu. Nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Chúng không ngờ rằng, tôi đã trộm bản đồ từ chỗ cha tôi, chép ra một bản giống y hệt. Tiếc rằng tôi không hiểu được tấm bản đồ kho báu đó, không biết những kẻ kia có hiểu được không?" Đường Tiến Công lau nước mắt, vỗ bia mộ.

Cậu đặt bản phục chế của tấm bản đồ kia xuống đất, dùng máy ảnh quay hết toàn bộ. Sau đó, trước nấm mồ lớn, thiêu rụi tấm bản đồ.

"Tôi hi vọng, nếu như một ngày nào đó có ai xem được video này có thể thông qua tấm bản đồ kho báu tìm được hung thủ, báo thù thay cho chúng tôi." Đường Tiến Công chỉ quay đến đây.

Engfa sao chép đoạn video này, lưu trong bộ nhớ đám mây, để cho an toàn, nàng còn tự gửi vào hòm thư điện tử của mình một phần. Nàng mở một đoạn video khác. Đoạn video này đề tên Trình Bân. Trình Bân là tên của thống đốc Trình. Engfa mở ra.

"Hôm nay là ngày tôi giết Trịnh Bân, tên quan khốn khiếp tham ô trái pháp luật, giết hại một trăm lẻ bảy thôn dân thôn tôi. Nhìn đi, đây là màn hình quan sát của tôi, rất cừ đúng không." Đường Tiến Công tự thuật.

Cậu ấy hướng ống kính máy quay vào màn hình. Qua màn hình, có thể nhìn thấy được khung cảnh của viện kiểm sát. "Tôi đã cải tạo khẩu súng này nên họng súng có chức năng giám sát, chỉ cần Trình Bân xuất hiện, pằng một tiếng là gã ta chết ngắc, à phải rồi, tôi còn tặng thêm một quả đạn khói được điều khiển từ xa." Đường Tiến Công cười. Cậu ấy đặt máy quay sang một bên, trong video có thể nhìn thấy Đường Tiến Công, cũng có thể nhìn thấy màn hình máy tính. Đường Tiến Công úp một bát mì, ăn được một nửa thì thấy Trình Bân xuất hiện. Cậu lập tức đặt bát xuống, dùng điều khiển từ xa cho nổ quả đạn khói, nhưng Trình Bân trên màn hình rất rõ nét. Cậu ấy điều chỉnh phương hướng, ấn chuột, pằng một tiếng, bắn chết Trình Bân. Cậu ấy còn bắn thêm ba phát. Sau khi bắn chết Trình Bân, Đường Tiến Công cầm máy quay lên, hướng thẳng vào mình, vừa cười vừa nói: "Giải quyết xong tên đầu tiên, những kẻ sau đó, đợi nhé, tôi giải quyết từng người một." Video đến đây là hết.

Engfa nhìn về phía Charlotte: "Xem ra ông trời cũng hi vọng chị lấy em."

"Đoạn video này có đủ chứng minh sự trong sạch của chị không?" Charlotte vẫn hơi lo lắng, sợ rằng mình đang ở trong mơ.

"Dựa vào đoạn video này chắc cũng đủ chứng minh rồi, chị thấy địa chỉ trong video không phải ở đây, chắc là khu vực xung quanh viện kiểm sát, sau khi quay về chị sẽ tới đồn cảnh sát hoặc viện kiểm sát xem thử, chắc có thể tra ra được căn phòng mà cậu ấy thuê, thiết bị và DNA trong phòng có thể chứng minh mọi chuyện do Đường Tiến Công làm." Engfa kiên nhẫn giải thích.

Charlotte thở phào một hơi, có thể chứng minh nàng trong sạch cũng tốt, không uổng công họ chạy một chuyến xa như vậy. Engfa nắm chặt tay Charlotte, nắm rất chặt. Cảm xúc vẫn luôn căng thẳng của nàng cuối cùng cũng buông lỏng được rồi...

Vì chuyện này khẩn cấp, Engfa và Trần Trí lái xe quay về ngay trong đêm. Charlotte muốn giúp họ lái xe, nhưng Engfa không chịu. Khi họ về đến thành phố A đã là sáu rưỡi sáng. Charlotte về nhà, Lưu San mới bò dậy.

Cô nhìn Charlotte, nở nụ cười: "Làm lành với Engfa rồi à?"

"Ừ, tớ làm bữa sáng cho cậu nhé."

Charlotte đi về phía phòng bếp.

Lưu San theo chân cô vào phòng bếp, tò mò hỏi: "Chuyện chị ấy phải lấy Tô Tiểu Linh đã giải quyết chưa?"

"Chắc đã giải quyết rồi."

"Quá tốt rồi, hai người ở bên nhau là tớ yên tâm rồi. Cậu không biết đâu, trước kia hai người không đến được với nhau, tớ lo đến bạc mất mấy sợi tóc."

Charlotte nhếch môi cười: "Cậu chớ lo cho mỗi mình tớ, chuyện của cậu thì sao? Ba cậu chắc là người nóng ruột nhất đấy."

"Tớ đã lấy được đơn xin vào quân khu rồi, cũng điền giúp cậu và nộp luôn rồi, đợi tớ vào được quân khu, ngày ngày đối diện với những anh chàng cao to nhiệt huyết, cậu còn sợ tớ không gả được à? Tớ phải chọn người tớ thích cho cẩn thận." Lưu San rất lạc quan.

"Thế cũng tốt, người đàn ông tên Thẩm Diên Dũng kia không quấn lấy cậu nữa chứ?" Charlotte hỏi với vẻ lo lắng.

"Anh ta? Anh ta có cả tá phụ nữ, tớ được coi là bà mấy chứ? Chắc anh ta đã ném tới chín tầng mây rồi, đúng là chuyện tốt, tớ cứ coi bị chó cắn vậy. Gái à, cậu nấu bữa sáng trước đi nhé, tớ tranh thủ đắp mặt nạ đã." Lưu San vui vẻ ra ngoài.

Charlotte cũng nhân thời gian rảnh chờ cháo chín mà đi tắm rửa, lúc ra thì cháo đã chín rồi,

Lưu San cũng đắp mặt nạ xong. "Hôm nay cậu vẫn đi làm à?" Lưu San hỏi.

"Hôm qua đi xe trên đường, tuy rằng không cần tớ lái, nhưng cũng không ngủ nổi, tớ sợ làm phẫu thuật sẽ xảy ra sai sót nên hôm nay không đi nữa."

"Không đi cũng tốt, ba tớ có khả năng tiên đoán ấy, ngay thứ hai đã điều hai bác sĩ khoa sản tới, chắc để lấp vị trí của tớ với cậu đấy. Tớ ăn no rồi, việc rửa bát làm phiền cậu nhé tình yêu, moa moa moa." Lưu San ra cửa.

Charlotte rửa bát, dọn dẹp trong nhà, nằm lên giường nghỉ ngơi. Cũng không biết bây giờ Engfa xử lý thế nào rồi, chắc hẳn rất thuận lợi.

"Cộc cộc cộc."

Có tiếng gõ cửa vang lên. Charlotte hoài nghi mà đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy mẹ của Engfa, Tống Tâm Vân. Cô từng gặp ở nhà Tô Tiểu Linh, cho nên biết được. Tống Tâm Vân lại gõ tiếp, dường như chắc chắn rằng cô có ở trong nhà vậy.

Charlotte nghĩ, kiểu gì cũng sẽ phải gặp, nên mở cửa rồi lễ phép chào hỏi: "Chào bác gái, mời bác vào."

Tống Tâm Vân đánh giá căn phòng, mỉm cười: "Phòng tuy nhỏ mà cô bày biện rất gọn gàng."

Charlotte pha một tách trà, đặt trước mặt Tống Tâm Vân. Cô ngồi xuống đối diện Tống Tâm Vân: "Lá trà này năm nay cháu cùng các đồng nghiệp lên núi hái khi đi du lịch, nhờ ông chủ cửa tiệm trà sấy, mời bác nếm thử."

Tống Tâm Vân nhấc tách trà, nhấp một hớp: "Ừm, thơm nhẹ, hậu vị đậm đà, ngọt ngào thanh mát, là trà ngon."

"Cháu hái rất nhiều, cảm thấy trà tay mình hái yên tâm hơn, nên đóng gói hơn hai lạng. Nếu bác gái không chê, có thể thường xuyên tới nếm."

"Mắt nhìn của cô gái này không tồi, hái toàn đọt lá non, theo giá thị trường mà nói không thể ít hơn ba mươi triệu được, lúc cô hái là bao nhiêu thế?" Tống Tâm Vân hỏi một cách tùy tiện.

"Do bên đoàn du lịch sắp xếp, hình như khoảng ba trăm nghìn một ngày, hái bao nhiêu cũng được." Charlotte nói sự thật.

"Cô Charlotte được hời rồi, ông chủ trang trại chè cũng sắp khóc mất thôi." Tống Tâm Vân mỉm cười đặt tách trà lên trà kỷ.

Charlotte có thể nhìn ra được, Tống Tâm Vân tu dưỡng rất tốt, nho nhã, cao quý, nói chuyện cũng không cay nghiệt. Trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười mê người, đoan trang và hào sảng. Nhưng lời bà ta nói ra còn sắc bén hơn cả dao găm. Ý nghĩa khác của câu này ví Engfa như lá trà, người sắp khóc là ba mẹ Engfa và cả gia tộc của nàng.

"Ông chủ của trang trại trà nếu đã nhận ba trăm nghìn đồng chắc hẳn đã có sự chuẩn bị, người biết thưởng trà mới có thể thưởng thức được cái ngon của trà, người không biết thưởng trà, cho dù là loại trà giá ba tỷ cũng không nhận ra được tốt xấu, phải không ạ?" Charlotte nói năng rất đúng mực.

"Quả thật vậy, rất nhiều người không biết thưởng thức lá trà, nhưng với người thì khác. Engfa nhà tôi từ nhỏ đã nổi bật, vốn định gửi nó tới Cambridge, nhưng ba nó không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cho nó vào trường quân đội, sau này còn tiếp quản. Nhưng Engfa tính tình độc lập, có suy nghĩ riêng, mười bốn tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở đã thi thẳng vào trường đại học tốt nhất trong nước, vẻn vẹn bốn năm học xong cả trình độ thạc sĩ, có thể một bước lên trời ngay. Nó lại giấu chúng ta mà đi làm bộ đội đặc chủng, làm ba nó tức đến mức suýt trụy tim. Nó không nhận nhiệm vụ dễ dàng, mấy lần nằm cáng khiêng về, bốc đồng, ương bướng, không nghe lời, cuồng vọng, tự phụ, mệnh ta chẳng do trời quản. Nhưng điều khiến người làm mẹ thấy an ủi là lần nào nó cũng lập chiến công, dựa vào sự cố gắng mà nhanh chóng thăng đến hàm thiếu tá. Nhưng cũng vào năm ấy, cuối cùng cũng gặp chuyện. Nó dẫn theo tám người chiến hữu đi chấp hành nhiệm vụ, gặp phải gian tế, toàn bộ chết hết, khi nó đưa được con tin về, vết thương phủ khắp người, chỉ dựa vào ý chí cứng rắn mà quay được về đến quân doanh là ngất xỉu, nằm một tuần trên giường mới tỉnh lại. Tôi và ông nhà đã rất lo lắng. Nhưng nó vẫn khăng khăng theo ý mình, thêm mấy lần suýt chết, tôi và ba nó sắp xếp rất nhiều người vào đó bảo vệ nó, cuối cùng, nó bình an sống tới bây giờ, còn từ thiếu tá trở thành thiếu tướng trẻ nhất. Cô đã nhìn ra được gì từ quãng đường nó đi?" Tống Tâm Vân thâm trầm hỏi.

"Cháu nhìn ra được gì không quan trọng, quan trọng là bác muốn biểu đạt điều gì?" Charlotte hỏi thẳng vào vấn đề.

"Engfa nhà tôi hơn người, có tính cách mạnh mẽ, con đường của nó từ trước tới nay không dễ dàng, trước kia hoàn toàn dựa vào bản thân chứ không dựa vào gia đình, nó là người rất muốn làm việc tốt, vô cùng kiêu ngạo, áp đặt, ngang ngược, nhưng trong mắt chúng tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Con cái chịu khổ ở bên ngoài, người làm ba mẹ này đau lòng nhất, chỉ tiếc không thể lấy những thứ tốt nhất trên đời cho nó, còn lo những thứ ấy không đủ. Charlotte, bác biết cháu thực ra là một người hiểu chuyện, từ cách ăn nói, ánh mắt và thói quen là có thể nhìn ra được. Bác rất thích tính cách và khí chất của cháu. Nhưng, nói một cách công bằng, cháu không giúp nổi Engfa. Có khi, cháu còn là hòn đá ngáng chân lớn nhất trên đường đời của nó." Tống Tâm Vân lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu.

Trên tấm chi phiếu viết con số hai mươi lăm tỷ. Bà ta đẩy tấm chi phiếu tới trước mặt Charlotte. "Đây là chút bồi thường của bác cho cháu, hi vọng có thể giảm bớt thương tổn trong lòng cháu." Tống Tâm Vân mỉm cười nói.

Charlotte cụp mắt, đẩy tấm chi phiếu về lại trước mặt Tống Tâm Vân: "Trong mắt bác, Engfa đáng giá hai mươi lăm tỷ, vậy bác đoán xem, trong mắt cháu chị ấy không đáng một xu hay là báu vật vô giá?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip