Muốn tôi có được không?

"Uống thêm chút đi." Lưu San giật giây, chỉ sợ Charlotte uống không đủ lượng sẽ không có tác dụng.

Charlotte tưởng là thuốc giải rượu, đầu cô nặng trĩu, lại uống thêm hai ngụm. Bụng khó mà chịu nổi rồi, da dày nôn nao cồn cào. Cô chạy vào phòng vệ sinh nôn hết ra. Nôn xong, đầu óc càng lơ mơ hơn. Lưu San đỡ Charlotte, lo thuốc bị cô nôn ra hết thì toi công.

Cô ấy đưa ly nước đến miệng Charlotte: "Uống thêm hai ngụm nữa đi, một lát là ổn thôi."

Charlotte không nghi ngờ gì mà uống sạch. Chỉ chốc lát, người cô nóng ran, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, cơ thể mềm nhũn. Cô dựa vào người Lưu San. Lưu San đỡ Charlotte đến cửa phòng kim cương gõ vài cái. Engfa mở cửa, đôi mắt u tối lạnh nhạt nhìn Lưu San, nàng lạnh lùng hỏi: "Cô tìm ai?"

Lưu San bị khí thế của anh làm cho sợ hãi. Nhìn ở khoảng cách gần, nàng quả thực đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở. Vì hạnh phúc của chị em, cô phải bất chấp thôi. "Bạn tôi uống say, làm phiền chị đưa cô ấy về."

Lưu San đẩy Charlotte ra. Engfa cảnh giác né ra, nhưng ánh mắt lướt qua Charlotte thì hơi ngừng lại, nàng vô cùng kinh ngạc. Thấy cô sắp ngã lăn ra sàn, nàng vội vàng kéo tay cô lại. Charlotte mềm mại tựa đầu vào vai nàng. Hương rượu nồng đậm phả vào mặt nàng. Nàng hơi nghi ngờ nhìn ra cửa, cô gái vừa rồi đã không thấy đâu nữa.

"Cô ấy là bạn gái cậu à?" Tô Sỹ Hào kinh ngạc nhìn Charlotte: "Xinh quá, xem ra em gái tôi phải đau lòng rồi."

Charlotte hơi nheo mắt, cơn nóng khiến cô khó chịu. Cô kéo cổ áo, mơ màng nói: "Khó chịu."

Engfa cúi đầu nhìn cô, vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô đã căng cứng người. Cứ tiếp tục như vậy cả người cô sẽ lộ hết. Nàng ôm cô, đưa lưng về phía Tô Sỹ Hào, lạnh lùng nói: "Tôi đưa cô ấy về trước."

"Chúng ta còn chưa nói trọng điểm đó." Tô Sỹ Hào đứng lên.

"Gọi điện thoại rồi nói." Nàng ôm cô đi thẳng, không quay đầu lại. Charlotte nghiêng đầu nhìn Engfa qua tầm mắt mờ mịt. Trước mắt có rất nhiều cái bóng trùng lặp nhau, cô căn bản không thấy rõ là ai. Trong mơ hồ còn xuất hiện ảo giác. Cơ thể khó chịu, cảm giác khô nóng ngày càng rõ rệt, còn cả cảm giác ướt át, khiến cô khó mà mở miệng. Engfa bước vào thang máy chuyên dùng cho khách VIP. Cô ôm lấy mặt nàng, Engfa ngẩn ra, mắt nhìn thẳng phía trước.

"Đêm nay, muốn tôi có được không?" Charlotte dịu dàng nói. Nàng hơi nhíu mày, ánh mắt càng sâu thẳm hơn nhìn xuống cô. Ký ức ba năm trước trỗi dậy. Nàng nhớ rõ cảm giác ở trong thân thể cô, muốn ngừng mà không ngừng được. Thế nên cho dù cô van xin, song dưới tác dụng của thuốc, nàng đánh mất lý trí, không hề dừng lại. Thậm chí còn khao khát nhiều hơn.

"Cô say rồi." Engfa dời tầm mắt, lạnh lùng nói. Charlotte không cam lòng. Nàng không thèm chạm vào cô sao? Cô dâng hiến đôi môi mình. Trong nháy mắt tiếp xúc, dường như có thứ ánh sáng nào đó bùng lên. Engfa cứng người, không phản ứng, cũng không lùi lại. Là nàng biến cô từ một cô gái thành một người phụ nữ. Giờ đây cô trở nên càng quyến rũ hơn. Tinh một tiếng, thang máy mở ra. Engfa quay mặt đi, nhanh chóng đi về phía xe. Trung tá Thượng đang đứng bên cạnh xe, thấy vị sếp kiêu ngạo nhà mình lần đầu tiên bị con gái hôn mà không tức giận đẩy ra. Cậu ta há hốc miệng nhìn trân trân.

"Còn không mở cửa." Engfa ra lệnh. "A." Trung tá Thượng nhanh chóng mở cửa sau xe. Engfa đặt Charlotte vào ghế sau, còn nàng ngồi xuống bên cạnh cô. Cô nhào tới, luống cuống cởi cúc áo nàng, cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi nhỏ bé lướt qua da thịt, tìm kiếm thăm dò, rồi chạm đến ngực nàng. Engfa nhướng mày, tay nắm chặt, lý trí đang đấu tranh. Không được đáp lại, Charlotte vô cùng khó chịu, nước mắt dâng lên, cô dịu dàng nói: "Hôn tôi đi."

Engfa sắp sụp đổ rồi. Ba năm trước cô không hiểu gì cả, tinh khôi như một tờ giấy trắng. Hiện giờ cô lại nóng bỏng như một con yêu tinh. Trung tá Thượng tò mò muốn quay đầu nhìn thì bị Engfa lườm một cái. Nàng nghiến răng, ngang ngược nói: "Không có mệnh lệnh của tôi không được phép quay đầu, trừ khi cậu không cần mắt nữa." Trung tá Thượng không dám nhìn nữa, ngồi thẳng người nhìn về phía trước.

Charlotte đau khổ trước sự thờ ơ của nàng, trong lòng chua chát. Cô hôn dái tai nàng, tủi thân hỏi: "Không thèm chạm vào tôi sao?" Hầu kết Engfa chuyển động. Có trời mới biết bây giờ nàng cần ý chí lớn đến mức nào. Ngoại trừ lần làm với cô khi đó, nàng chưa từng chạm vào người phụ nữ khác. Huống chi nàng còn đang trong độ tuổi "bừng bừng khí thế". Nàng nâng cằm cô lên, ánh mắt nghiêm nghị mang theo vài phần xâm lược, hơi thở phả vào mặt cô: "Cô chắc chắn muốn chứ?"

Charlotte liếc nhìn nàng. Cảm giác này thật xa lạ, khiến cô vừa hơi sợ hãi vừa hơi mong chờ. Cô và Tô Khánh Nam là vợ chồng, nên có quan hệ từ lâu rồi, không phải sao? Mắt cô đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu. Đôi mắt đen sẫm của nàng sáng lên, khuôn mặt cương nghị căng lại, nàng trầm giọng: "Cô sẽ không hối hận chứ?"

"Không hối hận." Charlotte quyết đoán. Trung tá Thượng nghe đến đỏ cả mang tai, cậu ta thận trọng hỏi: "Sếp à, tôi nên dừng xe ven đường hay đưa chị đến khách sạn?"

"Đến quân khu." Engfa ra lệnh. Nàng cúi đầu hôn lên môi cô, môi lưỡi nóng bỏng gợi lên sự uyển chuyển triền miên của cô. Sự quấn quýt nóng bỏng như muốn thiếu cháy cô. Bàn tay bất tri bất giác đặt lên ngực cô, từ từ dời sang bên trái. Charlotte thở nhẹ. Trừ lần bị người thần bí kia chạm vào, chưa từng có ai đụng vào cô. Cơ thể cô vô cùng nhạy cảm. Phản ứng ngây thơ của cô nằm ngoài dự liệu của nàng. Lẽ nào cô chưa từng quan hệ với Tô Khánh Nam sao? Làm sao có thể, bọn họ đã kết hôn ba năm rồi. Nhận ra điều ấy, trong lòng nàng rất khó chịu. Nàng cố ý bỏ qua việc ấy, chỉ giữ chặt eo cô, làm nụ hôn sâu sắc hơn. Hô hấp của hai người trong chiếc xe chật hẹp trở nên hỗn loạn, mờ ám. Nhiệt độ cũng ngày càng tăng cao...

Vừa về đến phòng, nàng đã đặt cô lên giường quấn quýt lấy nhau. Charlotte hơi sợ hãi, cảm giác xa lạ khác thường khiến cô thấy dòng nước ấm ở nơi nào đó trào ra. "Khánh Nam, nhẹ một chút."

Charlotte run rẩy nói. Engfa ngẩn ra, động tác tay dừng lại. Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô với ánh mắt phức tạp. Cô đang nhắm mắt, hàng mi khẽ run rẩy. Nàng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, cô căn bản không biết nàng là ai. Đôi mắt đen sẫm co lại, nàng buồn bực đứng dậy, đi nhanh về phía phòng tắm, mở vòi hoa sen. Dòng nước lạnh lẽo dội từ trên đầu xuống, con ngươi càng u ám hơn. Sau khi bình tĩnh lại, nàng bước ra ngoài. Charlotte đã ngủ rồi, quần áo vẫn còn vứt trên mặt đất. Cặp đùi thon dài quyến rũ, trên cái bụng bằng phẳng còn có đường nhân ngư. Gợi cảm, xinh đẹp và lạnh lùng.

Nàng giúp cô mặc lại quần áo, dịu dàng đặt đầu cô vào giữa gối rồi đắp chăn lên. Nàng ngồi đầu giường ngắm nhìn cô. Trong phòng rất yên tĩnh, như thể thứ tình cảm mãnh liệt bùng cháy ban nãy chỉ là ảo giác. Ba năm trước, là nàng hủy hoại lần đầu tiên của cô. Bây giờ quan hệ giữa cô và chồng kém như vậy, là do nàng sao? Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ áy náy và thương xót, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Giờ cậu đi sắp xếp một nhân viên phục vụ nữ chăm sóc cho cô ấy, chuyện hôm nay cậu quên hết đi cho tôi." Engfa ra lệnh.

"Vâng." Trung tá Thượng đáp. "Còn nữa, đi mua chút mĩ phẩm cao cấp." Engfa lại căn dặn. "Ồ?."

Sáng hôm sau, Charlotte mở mắt. Do say rượu nên đầu cô vẫn còn đau như búa bổ. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh. Thảm màu xanh quân đội, trên tủ đầu giường xếp hai quyển sách chỉnh tề, một quyển có tên sách, là sách tiếng Nga, mở ra thấy đầy những ghi chép. Đối diện giường là giá sách, trên đó toàn bộ đều là sách. Trên giá sách có mười mấy chiếc cúp. Không phải của cô. Charlotte nhíu mày, trí nhớ dừng ở khoảnh khắc Lưu San đưa cho cô ly nước. Sau đó thì hoàn toàn không rõ. Uống đến mức ý thức mơ hồ rồi. Cô đang định đứng dậy thì nhân viên phục vụ bưng khay tiến vào, trên khay là các dụng cụ rửa mặt. Charlotte vô cùng kinh ngạc: "Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười với Charlotte: "Tối hôm qua sếp sai tôi đến chăm sóc cô, đây là đồ rửa mặt của cô."

"Sếp?" Charlotte chẳng nhớ gì cả.

"Phải! Cô cứ rửa mặt trước đi." Tiểu Tần đẩy cửa phòng vệ sinh, đặt đồ lên bồn rửa mặt rồi ra ngoài. Charlotte ngờ vực đi vào buồng vệ sinh. Đi đến trước gương, nhìn thấy mình bên trong,  Charlotte càng hoảng sợ. Vành mắt cô đen thui, lông mi giả không cánh mà bay, lớp phấn trên mặt cũng trôi hết. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt. Nhưng vành mắt đen này rửa mãi vẫn không sạch. Một lọ nước tẩy trang đưa đến trước mặt cô. Charlotte ngẩng đầu. Engfa nhìn cô, cặp lông bày rậm phối hợp với đôi mắt lạnh lùng, mang một khí thế uy nghiêm. Charlotte nhận ra, nàng chính là vị thủ trưởng cứu người ngày đó. Sao cô lại ở đây? Chẳng có ấn tượng chút nào. "Ngại quá, hôm qua tôi uống say." Charlotte xin lỗi.

"Ừm." Nàng trầm giọng nói: "Cầm cái này tẩy trang đi."

"À, cảm ơn cô." Charlotte nhận lấy. Nàng đặt đồ trang điểm lên bồn rửa mặt: "Cô dùng chỗ này đi."

Nói xong Engfa quay ra. Charlotte nhìn tên hãng, là Guerlain. Nhãn hiệu này một lọ kem dưỡng da 30 ml cũng cỡ 50 triệu trở lên. Cô không dám dùng. Cô xách túi mĩ phẩm ra ngoài. Engfa đang ngồi trên sô pha, tư thế ngồi cũng vô cùng chính trực và tao nhã. Nàng cầm quyển sách tiếng Nga vừa rồi chăm chú đọc. Trên bàn trà trước ghế sô pha có bày một bát cháo, một chiếc bánh quẩy, một ly sữa, và cả một bát canh gì đó cô không rõ. Charlotte đi đến trước mặt nàng. Nàng không ngẩng đầu, xa cách như thể cô không tồn tại vậy. "Cái này tôi không thể nhận được."

Charlotte đặt túi mĩ phẩm bên cạnh ghế sô pha. Nàng vẫn đang nhìn vào sách, dường như không muốn đáp lại cô. Charlotte rất xấu hổ, cô chuẩn bị rời đi, đã bước một bước về phía cửa.

"Ăn sáng đi đã." Engfa trầm giọng nói. Charlotte nhìn về phía Engfa, nàng vẫn không nhìn cô. Nếu không phải nơi đây chỉ có hai người bọn họ, cô còn tưởng nàng đang nói với người khác. Charlotte ngồi xuống trước bàn ăn.

"Bát bên cạnh là canh giải rượu, uống trước." Engfa nói thêm. Charlotte nghi ngờ nhìn nàng. Rõ ràng nàng không nhìn cô, vậy mà cô lại cảm thấy nàng đã nhìn thấy hết. Đúng là cô rất đau đầu, đành bưng bát lên uống sạch. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Sao thái độ của Engfa đối với cô lại quái lạ như vậy, không phải là hôm qua cô uống say rồi nói lung tung đấy chứ? "Hôm qua tôi uống say, có nói gì quá đáng không?" Charlotte lo lắng hỏi.

Nàng tao nhã lật một trang sách, thờ ơ hỏi: "Cô cho rằng cô sẽ nói gì đó quá đáng à?"

Lẽ nào cô thật sự nói gì rồi? Charlotte đỏ mặt, xấu hổ cười: "Nghe bạn tôi nói, tôi say rượu là lại nói lung tung, cô đừng tin."

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm thoáng vẻ suy tư dừng trên gương mặt đỏ ửng của cô một giây, thu hết vẻ ngượng ngùng và căng thẳng của cô vào lòng. Con tim Charlotte đập thình thịch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip