Sẽ có một ngày phải trưởng thành.
Hai người họ mỗi người một phòng. Loại hình nhà nghỉ này, thiết bị cách âm rất kém. Charlotte nghe thấy tiếng rên rỉ của phòng bên cạnh truyền lại, cô trằn trọc khó ngủ bởi tiếng ồn đó. Đôi tình nhân phòng bên cạnh... dường như không cần ngủ hay sao vậy. Không dễ dàng mới lắng lại, nhưng được một lúc lại gì gì đó. Bọn họ còn dựa trên chiếc tường ngăn với phòng cô mà làm chuyện đó, tiếng kêu của bạn nữ rất thê thảm.Ồn đến mức khiến Charlotte muốn sụp đổ.
Cô ra ngoài hít thở không khí, đợi họ làm xong chuyện đó rồi mới quay lại. Không khí nơi thôn quê tốt hơn ở thành phố rất nhiều. Mặc dù cũng rất nóng lực, muỗi cũng rất nhiều. Ánh trăng sáng vằng vặc, trong những ngọn cỏ ẩn nấp những chú đom đóm đang bay lượn. Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy đom đóm. Còn nhớ hồi nhỏ, cô bỏ rất nhiều đom đóm trong chai, rồi để trong màn của mình, nhưng, đom đóm rất ít khi phát sáng trong màn, chúng chỉ phát sáng, vui vẻ khi được tự do bay lượn trên đồng cỏ.
Charlotte cảm thấy như đã đánh rơi thứ gì đó sau lưng. Cô quay đầu, cánh cửa sổ phòng bên cô lộ rõ một cô gái đang nằm sấp. Cô gái dường như không mặc quần áo, nhoài trên nền đất, vội vàng kéo rèm cửa sổ lại. Charlotte nhìn trên đất, là một chiếc áo màu hồng đỏ. Trên chiếc áo có viết dòng chữ "cứu tôi" màu đen.
Trong lòng Charlotte bỗng căng thẳng, lẽ nào cô gái phòng bên cạnh bị cưỡng bức. Không kịp suy nghĩ nhiều, Charlotte chạy thẳng đến trước cửa phòng Engfa, sốt ruột gõ cửa.
Engfa mở cửa: "Sao vậy?"
"Engfa, em nghi ngờ cô gái cạnh phòng em bị cưỡng hiếp, chị nhìn đi, đây là cách cô ấy xin cầu cứu." Charlotte lo lắng nói.
Engfa nhìn lướt qua nội dung trên chiếc áo: "Em đừng quá lo lắng, chị cần xác định xem ở đây có bao nhiêu người."
"Họ..." Charlotte khó mà mở lời, nhưng nghĩ đến an nguy của cô gái cô cũng bất chấp sự ngượng ngùng của bản thân.
"Họ luôn làm chuyện đó nên đã làm ồn đến em, em có thể dùng lý do này để gõ cửa, nhìn xem bên trong có bao nhiêu người, đến lúc đó sẽ nói với chị." Charlotte nói hết suy nghĩ của bản thân.
"Một mình em đi gõ cửa quá nguy hiểm, chúng ta cùng đi." Engfa nắm tay Charlotte, đi đến phòng bên cạnh cô. Engfa gõ cửa. Cửa mở ra.
Một người đàn ông tóc nhuộm vàng đứng chặn cửa: "Có chuyện gì?"
"Bây giờ đã rất muộn rồi, mọi người quá ồn ào ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chúng tôi." Engfa nói rồi nhìn vào trong phòng. Trong phòng có hai cô gái và năm, sáu người đàn ông, tuổi tác vẫn rất còn trẻ.
"Hahaha. Chị à, chị cũng nhiều tuổi rồi, có cô bạn gái xinh như này cũng nên làm thôi, hay là, chúng ta cùng nhau, chị xem đi chúng tôi cũng kích thích biết chừng nào." Cậu nhóc tóc vàng trêu đùa nói.
Engfa nhếch miệng, trong ánh mắt ẩn chứa sự nhạy bén: "Được thôi."
Engfa đi vào trong phòng. Charlotte biết nàng làm vậy là muốn đi vào cứu hai cô gái kia, nghe chúng nói như vậy, khuôn mặt vẫn như cũ cuộn dâng nét ửng đỏ.
Cô nắm chặt cánh tay Engfa. "Chị à, một mình chị muốn thách thức mấy người chúng tôi sao, hay là, sáu đứa bọn tôi cùng nhau, để chị kia thách thức hai đứa nó, sao nào? Chúng tôi chắc chắn hơn chị kia." Cậu nhóc tóc vàng cười chế diễu, đưa tay nâng cằm Charlotte.
Engfa nhanh hơn một bước kéo cô về phía sau mình: "Charlotte à, em về phòng, mặc bộ đồ ngủ chị mua rồi quay lại đây nhé."
Charlotte nhìn Engfa. Nàng mua đồ ngủ cho cô từ lúc nào. Cô gần như đã hiểu, là nàng không muốn cô dính líu đến chuyện này.
"Một mình chị có được không?" Charlotte thăm dò hỏi nàng.
Engfa cười phá lên: "Em nói xem, đi đi."
"Chị cũng có sở thích đặc biệt đấy chứ? Chúng tôi không thể chờ để được cùng bắt đầu với chị nữa rồi?" Cậu nhóc tóc vàng nói rồi cứ thế nhìn Charlotte.
Charlotte không muốn trở thành gánh nặng của Engfa, đi ra khỏi cửa, cô trở về phòng và bấm gọi 113. Engfa nhìn lướt qua căn phòng, khắp nơi đều là bia và đồ ăn vặt, trên bàn còn dụng cụ phục vụ hút ma tuý.
"Căn phòng này của các cậu bừa quá, hay là đi đến phòng của tôi, sạch hơn chút." Engfa nói rồi kéo cánh tay hai cô gái lên, đi ra ngoài.
Sáu tên kia cũng theo sau họ với ánh mắt ra dấu xảo quyệt gì đó. Engfa gõ cửa. Charlotte nhìn thấy Engfa, liền mở cửa. Engfa đẩy hai cô gái vào trong, rồi đóng cửa, nhắc nhở nói: "Khoá cửa vào."
Sáu tên đằng sau phát hiện ra chuyện bất thường liền ùa vào cùng đánh Engfa. Charlotte lo lắng cho an nguy của Engfa, liền nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo trên cửa. Bên ngoài rất hỗn loạn, cô không thể nhìn rõ ai với ai.
"Chị à, một mình cô ấy có thể đánh lại bọn họ sao? Tóc vàng có học qua võ rồi đó." Cô gái bị mất áo lo lắng hỏi.
"Các em ở yên trong phòng, đừng ra ngoài." Charlotte tìm một vòng quanh nhà, duy nhất chỉ có cái gạt tàn mới có sức sát thương. Cô lấy gạt tàn. Một con dao kè vào cổ của Charlotte. Cảm giác tiếp xúc với con dao lạnh băng kích thích da của cô. Charlotte nhìn cô gái bị mất áo và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Như vậy là sao?" Charlotte không hiểu mà hỏi.
"Xin lỗi, chị à, chúng em thiếu tiền, lấy một chút tiền của chị để dùng tạm." Cô gái bị mất áo nói. Cô gái còn lại thì đi lục lọi ví tiền trong phòng của cô, lấy đi điện thoại của cô và nàng.
"Là các cô cố ý để mất áo dụ dỗ tôi đến cứu các cô sao?" Charlotte nghi hoặc.
"Tôi còn tưởng chị có một mình cơ, tóc vàng nhìn trúng chị, không ngờ chị ở cùng một người khác. Kỹ năng của tóc vàng cũng không tệ đâu, chị coi như hưởng thụ một lần, bỏ ra ít tiền đi." Cô gái bị mất áo cười nói.
"Cô bỏ dao ra trước." Charlotte ra lệnh nói.
"Vậy không được, người phụ nữ của chị rất biết đánh nhau, tôi còn phải lợi dụng chị để có đường lui chứ." Cô gái bị mất áo uy hiếp nói. Cô gái còn lại mở cửa.
Charlotte thấy Engfa đã hạ gục được 6 tên kia nằm bệt dưới đất.
"Dừng tay." Cô gái bị mất áo nói, kéo cánh tay Charlotte lôi ra ngoài. Ánh mắt Engfa sắc bén, lạnh lùng nhìn cô gái bị mất áo đó.
"Tóc vàng, người đẹp em đã bắt được cho anh rồi, đừng quên tặng em 5g đó." Cô gái bị mất áo đắc ý nói.
Tóc vàng đứng dạy: "Không vấn đề." Hắn nhìn về phía Charlotte: "Hôm nay ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại gặp được người đẹp, hôm nay mấy tên bọn anh chắc chắn rất phê đây."
Charlotte nhíu chặt mày, nhân lúc cô gái bị mất áo phân tâm, liền hất tay cô ta ra, chạy về phía Engfa. Cô gái bị mất áo nhìn thấy Charlotte chạy mất, liền giơ dao đâm về phía Charlotte. Engfa cảnh giác liền kéo Charlotte lùi lại phía sau. Cô gái bị mất áo đột nhiên đổi hướng dao, đâm vào Engfa.
Engfa không thể tránh, tránh sẽ đâm phải Charlotte. Nàng đứng sừng sững ở đó, lấy tay chặn lại. Con dao đâm vào cánh tay nàng. Khi cô gái bị mất áo chuẩn bị vung đâm nhát dao thứ hai, Engfa đã nắm chặt được cổ tay cô ta, bóp chặt. Cô gái đó không chịu được đau liền rời tay khỏi con dao, dao rơi xuống đất. Charlotte lập tức nhặt con dao lên.
Tít, tít, tít. Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Mấy tên cùng nhóm tên tóc vàng lập tức chạy về phía cầu thang bỏ chạy, liền bị cảnh sát chặn ở đó. Engfa nói với cảnh sát: "Bọn chúng tổ chức hút thuốc phiện, dùng dao uy hiếp người, có lẽ camera cũng đã ghi lại hết rồi, giải quyết đi."
Sau khi Engfa và Charlotte lấy lời khai xong liền đến bện viện huyện. Charlotte là bác sĩ. Cô giúp Engfa rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó quấn gạc. Engfa nhìn cô âu yếm. Cô rất chuyên tâm, sự tập trung của cô đều đặt trên cánh tay đang bị thương của nàng, chân mày khẽ nhíu, dường như trong ánh mắt có thứ gì đó chảy xuống.
"Đang nghĩ gì vậy?" Engfa hỏi cô.
"Dường như mỗi lần chị gặp em đều không có chuyện gì tốt đẹp cả. Lần trước thì tai nạn xe, lần này lại bị thương." Charlotte xin lỗi nói.
"Sao chị lại cảm thấy gặp được em đều là chuyện tốt vậy, hay là nhiệm vụ khiến người khác bình yên vô sự của em không thể hoàn thành. Lần trước cũng là vì em, chị có thể lấy lý do tai nạn xe mà tránh được một số chuyện không đâu." Engfa an ủi.
"Vậy lần này thì sao?"
"Lần này là do chị gọi em đến, nếu một mình chị, chị cũng sẽ bị mắc lừa, chị cũng không biết hai cô gái đó đang diễn kịch thì có lẽ chị đã chết từ lâu rồi, chứ không phải là bị vết thương cỏn con này đâu." Engfa nói rồi nắm chặt tay cô. Trái tim Charlotte khẽ run. Lòng bàn tay nàng rất ấm.
Cô muốn rút tay ra, nhưng nàng lại ôm cô vào trong lòng, ghì chặt lấy cô.
" Chị thả em ra." Charlotte quay mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Chị không muốn buông ra." Engfa trầm giọng nói, ánh mắt nóng rực nhìn cô. Nhịp tim Charlotte đập nhanh mất kiểm soát. Lý trí đã đang bị lay động. Engfa là một người phụ nữ rất tuyệt vời. Người như vậy cho dù chỉ đứng dưới ánh nắng nàng cũng có thể chói chang hơn ánh nắng rất nhiều. Biết bao tiểu thư danh giá, môn đăng hộ đối muốn lấy nàng. Còn cô không xinh đẹp cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường. Từ lần gặp lại này, cô mới phát hiện, nàng kiên quyết ngang ngược khiến cô không thể chống cự hay từ chối. Những thứ thuộc về hơi thở của nàng gần như khiến cô sắp chết ngạt rồi. Nàng cũng không muốn mới bắt đầu đã có chút thất lễ hay đường đột gì, mà căn bản nàng không hề hỏi cô có muốn hay không. Cô thật sự rất sợ, bản thân sẽ tha thứ, bỏ qua cho lỗi lầm của mình.
"Engfa, em chưa ly hôn, chị biết điều đó mà." Charlotte trực tiếp nói ra.
"Chị không quan tâm, đó chỉ là một tờ giấy mà thôi, bây giờ chị có thể làm cho tờ giấy đó vô hiệu được." Engfa buông cô ra, cầm lên điện thoại ấn số gọi đi.
"Trung tá Thượng, tôi là Engfa, tìm luật sư giỏi nhất thành phố giúp Charlotte làm hồ sơ ly hôn, giải quyết trong vòng một tuần." Engfa bá đạo ra lệnh. Charlotte cạn lời.
Nàng nhìn cô rồi hỏi: "Em còn vướng mắc gì, cứ nói thẳng ra, chị sẽ giải quyết cho em, Charlotte, đừng trốn tránh như con rùa rụt cổ, lần này, chị sẽ nắm chặt tay em."
"Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, hành động như vậy không hay chút nào." Charlotte đứng dậy.
Engfa nắm chặt cánh tay Charlotte, ánh mắt sắc bén, bởi vì động vào vết thương khiến vết thương rách ra, máu chạy nhuộm đỏ băng gạc. "Em và Tô Khánh Nam quen nhau cũng đủ lâu rồi nhỉ, kết hôn cũng đã 3 năm, vậy em có hợp với hắn không?" Engfa không vui vẻ nói.
"Em hết hôn cùng anh ta cũng đã ba năm mà còn không nhận rõ con người anh ta ra sao, huống chi là cùng chị? Em không phải là hạng phụ nữ chỉ muốn vui chơi qua đường, em muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác, một cuộc sống với người yêu thương em, không cần quá có quyền, chỉ cần biết chăm sóc gia đình là được, đây chính là khát vọng của em." Charlotte nghiêm túc nói.
"Chị không cho em được cuộc sống mà em muốn sao? Ít nhất chị có thể bảo vệ em trong khả năng của chị, cho dù sóng gió như thế nào, chỉ cần chị không chết, thì chị sẽ bảo vệ em bình an chu toàn." Engfa buồn phiền.
"Ít nhất cũng phải đợi sau khi em ly hôn, bây giờ em là gì, em là bà Tô chứ không phải bà Cố, em không thể vượt qua nút thắt này." Charlotte kích động nói.
"Vậy nói rồi đó, sau khi em ly hôn, chúng ta sẽ kết hôn." Engfa buông cánh tay cô ra, bá đạo ngang ngược nói.
Charlotte: "..." Cô khựng lại. Thật ra cô không phải là có ý này. Cô chỉ là không muốn nàng ép cô, cô hơi ngạt thở với cách ngang ngược bá đạo của nàng. Nàng nói câu này khiến Charlotte biết cô đã nói sai.
"Tại sao cứ phải là em? Em không hiểu." Charlotte nhẹ giọng hỏi.
Nàng cũng không rõ tại sao cứ phải là cô. Nhưng, ba năm trước, nàng đã chiếm được cô rồi đem lòng yêu cô. Biết cô sống không tốt lại càng không thể buông cô ra được. Nàng muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp, bù đắp sai lầm ba năm trước, cho dù là cả kiếp này nàng cũng muốn cho cô hạnh phúc.
Engfa liếc nhìn cánh tay mình: "Chuyện này không cần nói thêm nữa, giúp chị băng bó lại đi."
Charlotte nhìn vết thương nàng lại chảy máu. Nghĩ lại cũng đúng, thời gian cô ly hôn vẫn còn một tháng nữa, vẫn có thể nảy sinh ra rất nhiều biến cố. Bây giờ cô đang lo lắng cho tương lai, một nỗi lo không phương hướng, lo lắng quá xa rồi. Dẫu sao bây giờ nàng cũng không ép cô, chuyện sau này để sau này rồi tính. Charlotte gỡ băng gạc trên cánh tay Engfa ra, giúp nàng rửa lại vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại.
"Thuốc kháng sinh chống viêm bắt buộc phải uống, như vậy ngày mai sẽ không sưng tấy và sốt, còn về sết sẹo thì không cần uống thuốc, uống nhiều nước là được." Charlotte ân cần dặn dò.
Engfa nở nụ cười, đứng dậy. "Chị cười cái gì?" Charlotte không hiểu nhìn nàng hỏi.
"Cảm thấy em ân cần dặn dò như vậy cũng rất hay, đi thôi, bây giờ cũng rất muộn rồi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm nữa."
"Được, để em lái xe." Charlotte cầm bọc thuốc đi lên phía trước. Con đường nơi thôn quê, rất yên tĩnh, trong lúc này, không có một bóng người hay chiếc xe nào qua lại. Charlotte yên tĩnh lái xe. Engfa liếc nhìn cô. Nếu, ba năm trước cô không gặp phải nàng thì cô sẽ như thế nào? Tô Khánh Nam sẽ đối xử tốt với cô chứ?
Điện thoại của Charlotte bỗng kêu lên. Cô nhìn qua là Lưu San gọi đến, cô ấn nút nghe. "San à, sao vậy?" Charlotte không hiểu hỏi.
"Charlotte à, nói cho cậu chuyện này." Giọng nói của Lưu San đè xuống âm lượng thấp nhất: "Bây giờ tớ cùng Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi ra ngoài rồi, bọn họ làm chuyện đó ở nơi hoang dã này, haha, lát nữa tớ sẽ chụp ảnh lại, nếu một tháng sau Tô Khanh Nam không chịu ly hôn thì cậu cũng có chứng cứ ngoại tình của anh ta để tố cáo, cái đồ không ra gì này, chơi quá tay rồi, Hình Cẩm Nhi sao lại tiện nhân đến vậy chứ."
"Cậu một mình phải chú ý an toàn đó, bây giờ đã rất muộn rồi." Charlotte lo lắng nói.
"Sợ gì chứ, Thẩm Diên Dũng cũng ở đây mà, anh ta là thái tử gia, ai dám đụng đến anh ta chứ, không sao đâu, tớ không nói chuyện với cậu nữa, bọn họ dường như sắp làm xong rồi, tiếng rên của Hình Cẩm Nhi sắp lên đỉnh rồi, tôi đi chụp ảnh đây." Lưu San nói xong liền tắt điện thoại.
Charlotte nắm chặt điện thoại trong tay. Lần này, chắc cô có thể ly hôn dứt khoát được với Tô Khánh Nam rồi.
"Đói không?" Engfa hỏi. Bữa tối vì ngại ngùng nên chắc cô không ăn được nhiều, chạy đi chạy lại như vậy, nên khi Engfa hỏi cô mới cảm thấy bản thân thật sự đã đói.
"Muộn như vậy các quán ăn cũng đóng cửa rồi, cửa hàng tiện lợi cũng không mở đâu, trong phòng em có mì gói, lát nữa về chúng ta pha gói mì ăn nhé." Charlotte gợi ý nói.
"Ừm." Engfa trả lời. Nơi họ qua đêm cách bệnh viện không xa, trong chốc lát đã tới rồi, Charlotte mới dừng xe, Engfa lướt qua khuôn mặt cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn ngọt ngào... Charlotte giật mình, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã buông cô ra.
"Charlotte, em thật ngốc, loại người như Tô Khánh Nam thật không đáng để em thích." Engfa nói với giọng đầy tình cảm.
"Sẽ có một ngày phải trưởng thành." Charlotte cảm thán.
"Vậy bây giờ em đã trưởng thành chưa?" Engfa truy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip