Tiểu Char, tôi muốn em.

Charlotte nhìn nàng trực tiếp nằm xuống giường cô, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay, "chị về chỗ mình mà ngủ."

Engfa căn bản không để ý đến cô, mắt vẫn không mở ra. Charlotte không còn cách nào với nàng, thấy nàng ngủ bình thản, ngược lại, rất yên tĩnh.

Lúc cô chuẩn bị mở máy tính tiếp tục nghiên cứ, tiếng Lãnh Thu Tôn từ ngoài cửa vọng vào: "Mở cửa."

Charlotte nhíu chặt mày, bị Lãnh Thu Tôn nhìn thấy Engfa ở đấy, cô có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch.

"Engfa, chị dậy đi, lánh đi trước đã."

Engfa nằm đó, không có phản ứng.

"Engfa." Charlotte dùng sức lay nàng.

Engfa nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, xoay người, ép cô nằm dưới thân, hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô.

"Charlotte, tôi biết cô đang ở trong đó, mau mở cửa, tôi có chuyện tìm cô, Charlotte." Lãnh Thu Tôn gõ cửa càng ngày càng gấp.

Charlotte lo lắng nhìn ra cửa, sốt ruột, vậy mà miệng lại bị nàng chặn lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào, lại sợ Lãnh Thu Tôn giống nàng, bảo lễ tân mở cửa, vậy cô xong rồi.

Cô khẩn cầu nhìn Engfa. Nàng cuối cùng cũng buông lỏng cô ra, nhìn vào ánh mắt oán hận của cô: "Đừng để ý đến anh ta, em bây giờ đã bị trưng dụng rồi."

"Engfa, chị đừng gây chuyện nữa được không, Lãnh Thu Tôn là tổ trưởng của tôi, cũng coi như cấp trên trực tiếp của tôi, chị như vậy, khiến tôi rất khó làm việc."

"Vụ án này quân khu đã tiếp quản rồi, tôi đã báo lên trung ương, giờ do tôi phụ trách." Engfa giải thích, buông cô ra, ngồi dậy.

"Ý là, tôi có thể tan làm về nhà rồi?" Charlotte cũng ngồi dậy theo.

"Em vốn không phải người của cục cảnh sát, là cục cảnh sát đến phòng nghiên cứu tâm lí tìm em giúp đỡ, đồng dạng, quân khu cũng đến phòng nghiên cứu tâm lí mượn người, vì thế, lãnh đạo trực tiếp của em bây giờ đã không phải Lãnh Thu Tôn, mà là tôi." Engfa kiên nhẫn nói, đi về phía cửa.

Charlotte hiểu rồi, nhanh chóng tiến lên phía trước ôm lấy Engfa: "Chị đừng mở cửa, lánh đi một chút, tôi mở."

"Tại sao tôi phải tránh? Charlotte, rốt cuộc em sợ hãi cái gì? Ngoài ra, tôi và Tô Tiểu Linh đã giải trừ hôn ước rồi, giờ tôi độc thân." Engfa nhìn xuống cô, nói.

Charlotte hoang mang nhìn nàng: "Chị và Tô Tiểu Linh giải trừ hôn ước rồi?"

"Ba năm trước, kí ức của tôi về cô ấy vẫn là em gái, thực sự không thể tiếp nhận một người từ em gái trở thành vị hôn thê, vì thế, bây giờ tôi và cô ấy, đến tình cảm dành cho em gái cũng không còn." Engfa giải thích nói, nàng quan sát sự thay đối biểu cảm của Charlotte.

"Tô Chung đồng ý rồi?" Charlotte không tin.

"Chuyện này không đến lượt ông ta đồng ý. Tô Tiểu Linh mấy năm gần đây liên tục đi mấy câu lạc bộ dành cho nữ, đàn ông mà cô ta phát sinh quan hệ không dưới 5 người, những tin xấu này nếu mà lộ ra, chuyện tranh cử tổng thống của Tô Chung khẳng định đi tong rồi, không cần nói đến tổng thống, vị trí phó thống cũng tràn ngập nguy cơ, giờ việc do Tô Tiểu Linh đưa ra yêu cầu, nhà họ Tô sẽ không phản đối." Engfa rất khẳng định nói.

"Chuyện của Tô Tiểu Linh, chị đều biết hết?" Charlotte quá đỗi kinh ngạc.

Trước kia cô còn ám thị cho nàng, thì ra nàng còn rõ ràng hơn ai hết.

"Không chỉ chuyện của cô ta, chuyện ba năm nay em ở nước ngoài tôi cũng đều biết." Engfa trầm giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Charlotte thừa nhận, trong lòng cô đang dậy sóng. Engfa hơn 3 năm qua vẫn luôn quan tâm đến cô?!!! Kinh ngạc là chuyện của kinh ngạc, trước tiên cô phải giải quyết Lãnh Thu Tôn ở ngoài đã.

"Chị tránh đi trước được không? Tôi không muốn bị người khác đàm tiếu." Charlotte khẩn cầu.

"Ai dám đàm tiếu em?" Engfa rất tự phụ nói.

Charlotte tức giận rồi: "Chị có lánh mặt đi hay là không?"

Nàng nhìn cô, đằng hắng họng, không tiếng động đi vào nhà tắm.
Charlotte nhìn bóng lưng nàng, bản thân cũng không phát hiện ra, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Lúc cô mở cửa, đúng lúc nghe thấy Lãnh Thu Tôn nói với nhân viên lễ tân: "Làm phiền mở cửa giúp tôi, đây là phòng của bạn tôi, tôi gọi rất lâu mà không thấy mở cửa, tôi nghi là cô ấy có chuyện rồi."

Charlotte mở cửa, người chặn lối vào: "Ngài Lãnh, tìm tôi có việc sao?"

"Làm sao lại không mở cửa? Sao mặt cô lại đỏ như thế?" Lãnh Thu Tôn nghi ngờ đánh giá mặt cô.

Ánh mắt Charlotte lóe lên, chột dạ, cúi thấp đầu, nói: "Tôi đang xem cái đó, phát hiện chút bất thường, 2 giờ rồi tôi nói với anh."

"Không cần nữa, tôi đến nói với cô, chúng ta đã không cần bám sát vụ án này nữa, bên phía Engfa đã toàn quyền phụ trách rồi."

"Tôi biết, chỉ là, là anh không theo nữa, tôi vốn là người bên phòng nghiên cứu tâm lí, giờ đang phối hợp làm việc với Engfa." Charlotte giải thích.

"Lẽ nào cô không tò mò tại sao quân khu lại nhúng tay vào sao?" Lãnh Thu Tôn nhíu mày, không thích thái độ qua loa này của Charlotte.

"Hùng Chí Thanh, Hùng Trường An đều là người của quân khu đặc chủng, tuy những chuyện này xảy ra trước khi bọn họ vào quân ngũ, nhưng, vì suy đoán của bên ngoài và sợ có người lợi dụng chuyện này, có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Vì thế, quân khu tiếp quản, sẽ nghiêm ngặt phong tỏa tin tức."

"Cô không cảm thấy như vậy là không đúng sao?" Lãnh Thu Tôn thấy phiền não.

"Tôi nhớ môn chính trị thời trung học có nói: Danh dự quốc gia cao hơn lợi ích tập thể, lợi ích tập thể cao hơn lợi ích cá nhân, lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, tất cả hành vi tổn hại lợi ích quốc gia đều là hành vi chống đối, quân khu làm như vậy, rất chính xác, à, đúng rồi, tôi suýt nữa quên mất, ngài Lãnh là học tập ở nước ngoài." Charlotte nở nụ cười, câu sau cùng, mang theo ý khiêu khích.

"Đối với tôi mà nói, sự thật cao hơn tất cả." Sắc mặt Lãnh Thu Tôn tái xanh, nói.

"Tôi hiểu anh, ngài Lãnh là một người chủ nghĩa cá nhân cực kì rõ ràng, nhưng, chúng tôi đều là sống tập thể, có năng lực, sử dụng tốt, gọi là giành lấy vẻ vang, dùng không tốt, phản tác dụng cũng rất lớn. Ngài Lãnh là một người cực kì có năng lực, hi vọng sau này sẽ có cơ hội có thể cùng anh phá án." Charlotte đóng cửa.

Lãnh Thu Tôn chống tay lên cửa phòng cô, quan sát cô: "Hi vọng sau này có cơ hội có thể cùng tôi phá án, là thật lòng hay là giả ý?"

"Năng suất phá án của ngài Lãnh rất cao, lợi ích tập thể cao hơn lợi ích cá nhân, là thật lòng." Charlotte mỉm cười nói, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người, không biết từ lúc nào Engfa đã không tiếng động đứng sau lưng cô.

Charlotte bị giật mình. Nếu như vừa rồi Lãnh Thu Tôn muốn đi vào, cô lại để Lãnh Thu Tôn vào, há chẳng phải Engfa bị lộ ra rồi sao? Cô tức giận, một đấm đánh lên vai nàng.

Engfa bắt lấy tay cô, cường thế mà hung hãn ép cô lên cửa: "Charlotte, có phải tôi còn chưa thỏa mãn em hay không, vì thế em mới có tâm tư chọc ghẹo đàn ông?"

"Ai chọc ghẹo đàn ông chứ?" Charlotte đè thấp giọng nói, sợ Lãnh Thu Tôn còn ở ngoài cửa, nghe được bọn họ nói chuyện.

"Em nên trực tiếp từ chối Lãnh Thu Tôn, tôi không hi vọng hai người còn có cơ hội hợp tác, anh ta có dã tâm với em, muốn chọc ghẹo, em nên chọc ghẹo tôi." Engfa bá đạo nói.

Charlotte đẩy Engfa: "Ai thèm chọc ghẹo chị chứ?"

"Vậy tôi chọc ghẹo em." Engfa rất bá đạo nói.

Tim Charlotte đập cực kì nhanh, nhìn nàng. Nàng rất nghiêm túc, lạnh lùng không đổi, cho dù đang nói lời ân ái, cũng một bộ dáng nghiêm chỉnh. Cô cảm thấy bản thân có lẽ nghe nhầm rồi, muốn thoát khỏi hai cánh tay nàng. Nàng cúi đầu, hôn lên môi cô, không cho cô chút cơ hội từ chối, cường thế mà hung mãnh. Khí nóng phả bên tai cô. Cô căn bản không cách nào suy nghĩ, muốn đẩy nàng ra nhưng lại không có lực, bị nàng hôn đến hơi thở ngày càng khó khăn, đầu ngửa ra sao, lại bị nàng ôm lấy gáy.

Tim Charlotte lỡ một nhịp: "Tôi sắp không thở nổi rồi."

"Giờ hôn còn không cần thở sao? Em cũng thật ngốc." Engfa trầm giọng nói, nhìn như trách móc, nhưng ngữ khí lại rất sủng nịnh.

Cô đi về phía bàn, Engfa không hề nghĩ sẽ bỏ qua cho cô như thế, nắm lấy cánh tay cô.

Charlotte bất đắc dĩ nói: "Tôi còn chưa nhìn ra vấn đề trong đoạn video, 2 giờ đã phải đi cục cảnh sát rồi."

"Đoạn 6 giờ 10 phút, có 2 người đang nói chuyện, từ khẩu hình miệng có thể nhìn ra, bọn họ đang nói buổi tối cùng nhau đi xem buổi ra mắt 《Người đẹp biển cả》, đây là phim điện ảnh năm kia." Engfa nhắc nhở.

"Chị đã nhìn ra rồi, tại sao lại không nói với tôi?" Charlotte xông về phía máy tính, mở ra xem, thật sự có hai người đang nói chuyện: "Chị khẳng định bọn họ đang nói cái này sao? Không có tiếng."

"Xem khẩu hình miệng, sẽ không sai." Engfa khẳng định nói.

"Vì thế, chứng cứ mà bọn họ đưa ra là giả, bọn họ chính là hung thủ, tôi nghĩ sẽ đột phá từ nhân chứng trực tiếp." Charlotte đã có ý kiến.

Engfa ngồi xuống cạnh cô, chăm chú nhìn cô: "Tôi cảm thấy bây giờ em không nên phí tâm tư vào vụ án, mà nên đặt tâm tư trên người tôi, em thấy sao?"

Charlotte đứng dậy, rất mất tự nhiên: "Hôm qua chị đã cái kia rồi."

"Trước kia em là bác sĩ, em nên biết thực ra chỉ cần nghỉ ngơi mười phút, là có thể bắt đầu lần thứ hai rồi." Engfa trầm giọng nói.

"Cũng không phải cứ phải là cái kia chứ?" Charlotte nhẹ giọng nói.

"Tôi muốn." Nàng bá đạo thú nhận.

"Chiều còn phải làm việc đó." Charlotte từ chối.

"Được." Engfa đứng dậy, liếc nhìn cô: "Em không đồng ý, thôi vậy, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, hi vọng, trong thời gian làm việc của em sẽ không làm ra chuyện gì khiếm nhã."

Charlotte nắm lấy cánh tay nàng: "Chị sẽ không vậy, đúng không?"

Engfa nhếch khóe miệng: "Em nói xem?"

Charlotte phiền não hất tay nàng ra: "Chị nào giống chọc ghẹo, là uy hiếp."

Engfa ôm lấy eo cô, kéo tới bên mình, đè thấp giọng nói: "Tiểu Char, tôi muốn em."

Charlotte mím chặt môi, nhìn nàng: "Có thể từ chối không?"

"Không thể." Engfa không suy nghĩ mà trả lời, nhưng, nàng không có hành động gì, dường như đang đợi cô đồng ý.

Charlotte liếc nhìn thời gian bên góc phải màn mình máy tính, 1 giờ 20 rồi. Cô bây giờ, đã 27 tuổi rưỡi, đã qua tuổi thiếu nữ yêu đương mơ mộng. Cô bắt đầu hiểu rằng, muốn làm tình với nhau, không nhất định phải là yêu.
Có lúc là một loại chinh phục, có lúc là một loại chứng minh, có lúc, lại chỉ là nhu cầu sinh lí.

Engfa hôm qua đã phát sinh quan hệ cùng cô rồi, không có khả năng là nhu cầu sinh lí. Nàng là muốn chinh phục, hay là muốn chứng minh? Hay là...vì yêu? Loại khả năng sau cùng cô không dám nghĩ.

Cô sợ phải nghĩ, sợ lại trầm luân, sợ cả đời không thể trở mình, liền coi như cuộc gặp gỡ của người trưởng thành đi.

"Chị nhanh một chút." Charlotte đồng ý.

Khóe miệng Engfa khẽ nở nụ cười, càng nhiệt tình hôn lên môi cô, đè cô lên giường. Cẩn thận tỉ mỉ hôn lên cổ cô, bên tai, xương quai xanh, dần dần đi xuống...

"Charlotte, phản ứng của em rất tuyệt, em cũng thích, phải không?" Tiếng Engfa khàn khàn, hỏi.

"Chị làm như vậy, có ai không thích sao?" Charlotte hỏi lại.

"Tôi cũng thích." Engfa cười nói.

Tim Charlotte đập lỡ một nhịp.
Nàng nắm lấy mắt cá chân cô, ép tới bên mặt cô. Charlotte rõ ràng cảm nhận được, nàng muốn cô, nhẹ nhàng hít thở, khuôn mặt nóng đến đỏ lên. Ánh mắt của nàng quá nóng bỏng, cô cảm thấy xấu hổ, quay mặt đi.

Nàng xoay mặt cô, khiến cô nhìn thẳng vào nàng: "Trước kia tôi cũng thích, đúng không? Lưu San nói trước kia tôi thường đến tìm cô, ép cô ấy ra ngoài chơi mạt chược."

không ngờ Lưu San lại nói với nàng như vậy, cô khó mà mở lời.

Nàng muốn cô nói, liền cọ xát, cho tới khi cô không chịu nổi, nhíu mày nói: "Chị nhanh một chút."

"Nhanh cái gì cơ, trước kia không phải nói không muốn sao" Nàng cực kì vui vẻ, thích bộ dạng gấp gáp của cô, khiến nàng cảm thấy, cô cần nàng.

Lúc cô nói muốn nàng buông tha cô, trong lòng nàng rất không thoải mái. Nàng không muốn đối với cô, nàng là người có cũng được không có cũng xong .

"Engfa." Charlotte không hài lòng kêu lên, tiếng kêu ngọt ngào, cực kì dễ nghe.

Nếu cô có thể nói ra, có lẽ đã không còn là Charlotte rồi.

"Biết rồi." Nàng cũng nhịn không nổi rồi.

Hai người đều thoải mái mà phát ra tiếng rên nhẹ nhàng tinh tế.
Thân thể và tâm hồn hòa làm một, Engfa hôn lên đôi môi đang hé mở của cô, hai khuỷu tay chống lên giường, ôm lấy đầu của cô.
Dù sau cũng xuất thân từ quân ngũ, thể chất, sức lực, tốc độ cực kì tốt. Charlotte chịu không nổi, toàn bộ âm thanh bị nàng nuốt lại. Cô cũng trở nên kích động, ôm lấy eo nàng, đầu óc một mảng mơ hồ, nhẹ nhàng như bước trên mây, lâng lâng trôi dạt, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, hồi phục lại lí trí, ánh mắt gặp nhau, liền thấy Engfa đang chăm chú nhìn cô.

Cô không biết nàng đã nhìn cô bao lâu, rất xấu hổ, ánh mắt lấp lánh: "Chị nhìn tôi làm gì?"

"Ở đây chỉ có hai người chúng ta, không nhìn em, tôi tự nhìn mình sao?" Engfa hỏi.

"Chị nên xuống đi, sắp hai giờ rồi, tôi còn muốn tắm." Charlotte đỏ mặt nói.

Engfa không động đậy: "Cảm thấy cả đời bên em như này cũng rất tốt, dù sao tôi không có cảm giác với người phụ nữ khác."

Charlotte không hiểu nàng nói câu này là có ý gì. Cưới cô? Hay là lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc cô?

"Em cảm thấy không thoải mái sao?" Engfa bộ dáng nghiêm chỉnh hỏi.

Charlotte thật không ngờ sau khi 'làm' xong lại thảo luận vấn đề này, nói cho có lệ: "Cũng được."

Engfa hơi nhíu mày: "Charlotte, em thật là, có yêu cầu gì có thể nói với tôi, phụ nữ tôi đụng vào chỉ có một mình em, vì thế, không quá rõ em thích thế nào? Làm không tốt, sẽ cố gắng cải thiện."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip