Tôi không ly hôn
Nhìn thấy Tô Khánh Nam mở cửa thì Charlotte rất kinh ngạc. Cô cũng ý thức được rằng Lưu San thật sự đã xảy ra chuyện. "Lưu San đâu?" Charlotte hỏi rồi nhìn về phía sau Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam mỉm cười xấu xa rồi né sang một bên, "Vào rồi nói."
Charlotte thấy hắn ăn mặc như thế thì tay bất giác nắm chặt cái túi, "Không cần thiết phải vào đâu, tại sao anh lại cầm di động của Lưu San, cậu ấy đâu?"
Tô Khánh Nam thấy cô không đi vào liền cầm lấy di động của Lưu San, sau đó tiện tay bấm vào thư viện rồi đưa cho cô xem. Cô hoài nghi mà cầm lấy điện thoại. Cô thấy được ảnh trong chiếc điện thoại đó. Thế mà là ảnh nude của Lưu San. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Xem tiếp đi, trong đó còn nhiều lắm." Tô Khánh Nam cười nói, nhìn cô với ánh mắt đầy tính xâm chiếm, trong mắt không có chút ý cười nào.
"Lưu San đâu? Bây giờ cậu ấy ở đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?" Charlotte mất bình tĩnh hỏi.
"Cho cô 3s để vào đây, sau 3s thì tôi sẽ post những tấm ảnh này lên mạng."
"Tô Khánh Nam, anh thật bỉ ổi." Charlotte tức giận nói.
"Thế này mà kêu bỉ ổi à? Cô coi thường tôi quá." Tô Khánh Nam hất cằm về phía phòng, "Nam chính là Thẩm Diên Dũng, chỉ cần mấy bức ảnh này bị phát tán ra thì dù Lưu San không muốn cũng nhất định phải gả cho hắn ta, theo như tôi biết thì đàn bà của Thẩm Diên Dũng còn nhiều hơn cả tôi. Đức tính của hắn ta thì cô cũng biết rồi đấy." Tô Khánh Nam cười nói.
Charlotte bất đắc dĩ đi vào phòng, bất lực nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Tô Khánh Nam từ từ đóng cửa lại. Nghe được cửa phát ra tiếng cạch thì trong lòng Charlotte vô cùng căng thẳng, cả người cứng đờ lại. Hắn để tay lên vai cô. Da gà da vịt của cô nổi hết lên.
Tô Khánh Nam như thể đang chơi trò thử thách tâm lý, hắn cúi người nói bên tai cô rằng: "Không cần thời gian một tháng, giờ tôi sẽ nói cho cô biết quyết định của tôi, tôi không ly hôn."
Charlotte liếc nhìn Tô Khánh Nam, mất bình tĩnh hỏi, "Vì sao không ly hôn, người anh yêu là Hình Cẩm Nhi, khiến anh vung tiền như rác cũng là cô ta, người đứng chung xứng đôi với anh hơn cũng là Hình Cẩm Nhi."
"Nếu cô để ý việc tôi vung tiền như rác cho Hình Cẩm Nhi, thì tôi cũng có thể vì cô mà vung tay quá trán."
"Hai người không yêu nhau sống cùng nhau sẽ chỉ làm đôi bên càng ghét nhau hơn thôi." Charlotte nói.
Tô Khánh Nam ôm eo cô rồi kéo cô lại gần. Charlotte đẩy người hắn ra.
"Thế thì cô lại yêu lại lần nữa đi." Tô Khánh Nam ra lệnh.
"Không thể nào!" Charlotte nói một cách chắc chắn.
Tô Khánh Nam nhìn cô từ trên cao, ánh mắt sắc bén lóe lên sát khí, "Cho cô thời gian một ngày để cắt đứt quan hệ với Engfa, nếu không thì tôi sẽ ra tay với Lưu San." Tô Khánh Nam cầm lấy di động của Lưu San mà Charlotte đang cầm trên tay rồi quơ quơ.
Trong lòng Charlotte lộp bộp, "Bây giờ Lưu San ở đâu?"
"Chắc là đã về rồi. Ngày mai tôi sẽ chờ tin của cô." Tô Khánh Nam buông cánh tay đang giữ chặt Charlotte ra, trong mắt tràn đầy khinh thường và lạnh lùng.
Charlotte lao ra khỏi căn phòng của Tô Khánh Nam rồi về chỗ Lưu San. Lưu San thật sự đã trở lại. "San, cậu đi đâu vậy?" Charlotte lo lắng hỏi.
Lưu San nhún vai, "Bị một con heo gặm nên phải đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, tránh cho lại bị bệnh gì.
"Sao lại thế chứ?" Đôi mắt Charlotte đỏ ửng.
"Đều do tớ không tốt, lúc quay phim Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi thì sơ ý bị Tô Khánh Nam phát hiện, hắn ta đúng là một thằng biến thái, không những đoạt điện thoại của tớ còn chuốc thuốc tớ và Thẩm Diên Dũng, tức chết tớ mà." Lưu San ảo não.
"Lưu San." Charlotte nắm chặt tay Lưu San, "Bọn mình có nên đi kiện hắn ta không."
"Đừng đừng, thân phận của Thẩm Diên Dũng rất đặc biệt, tớ không muốn trộm gà không được còn mất nắm gạo đâu, làm một lần thì cũng thôi đi, chứ bảo tớ gả cho hắn ta thì giết tớ còn hơn." Lưu San bực dọc bảo. Trong lòng Charlotte rất nặng nề, cô đau lòng nhìn Lưu San.
"Charlotte, xin lỗi cậu, tớ vốn định lấy chứng cớ giúp cậu nhưng ngược lại lại hại chính mình, chờ lần sau tớ tuyệt đối không tha cho Tô Khánh Nam đâu, tớ cam đoan." Lưu San nói.
Đôi mắt Charlotte đầy buồn rầu. Đều vì cô mà Lưu San mới xảy ra chuyện. Cô không thể nào lại khiến Lưu San mất cả danh dự, ảnh nude bị phát tán khắp nơi rồi bị bắt gả cho Thẩm Diên Dũng. Tính cách của Lưu San và cô hoàn toàn trái ngược nhau. Cô có thể nhịn được, có thể chịu những sự khổ sở trong cuộc sống. Nhưng Lưu San thì không thể. Nếu để Lưu San kết hôn với người mình không yêu, còn không thể ly hôn thì đó sẽ là nỗi đau khổ còn hơn cả giết cô ấy. Cô chỉ có một người bạn là Lưu San. Nước mắt từ từ chảy ra trong mắt cô, nóng bỏng, ướt át.
Lưu San thấy Charlotte khóc liền vội an ủi nói: "Charlotte, cậu đừng có khóc, tớ không sao hết, tớ coi như là mua một tên trai bao kỹ thuật tốt, rồi đẹp trai, vóc người ổn thôi mà, không có thiệt đâu."
Charlotte cúi đầu, cô gượng cười, không muốn để Lưu San lo lắng. Nước mắt lại không ngừng rơi. Cô biết, cô đang khóc cho tình yêu của mình và Engfa. Chưa có bắt đầu đã phải kết thúc. Cô đang khóc cho vận mệnh của mình, ông trời như thể vĩnh viễn đang trêu đùa với cô. Nhưng ít nhất thì cô không muốn thẹn với lòng mình, hại Lưu San thì cô cả đời sẽ chẳng yên tâm được, nói gì đến hạnh phúc. Tình yêu của cô không thể xây dựng trên việc tổn thương người khác, mà đặc biệt là sự tổn thương của người bạn tốt nhất. Nước mắt cứ rơi, Charlotte không thể kìm chế nổi, cô ngồi trên sofa ôm lấy mặt mình mà khóc òa lên. Mặc dù Lưu San khá là không nhạy bén nhưng cô vẫn cảm giác được có vấn đề gì đó.
"Charlotte, cậu làm sao vậy? Tô Khánh Nam lại bắt nạt cậu đúng không? Tớ đi liều mạng với hắn ta, cái thằng khốn kiếp này đáng lý ra nên cút đi." Lưu San tức giận nói rồi đi về phía cửa.
"San." Charlotte lo lắng Lưu San xảy ra chuyện. Cô ấy không thể đấu lại Tô Khánh Nam. Tô Khánh Nam làm ở bộ y tế, chỉ một câu của hắn có thể khiến bố của Lưu San mất việc. Cô không muốn Lưu San xúc động.
"Không liên quan đến Tô Khánh Nam, tớ chỉ đang đau lòng chuyện giữa tớ và Engfa." Charlotte giải thích.
"Đúng rồi, cậu với chị ta thế nào?" Lưu San quan tâm hỏi.
Charlotte lắc đầu, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Chẳng ra sao cả, tối nay tớ muốn mời chị ấy ăn cơm, cậu có thể để bọn tớ ở riêng không?"
"Đương nhiên không vấn đề rồi. Cậu nhanh chóng bám lấy Engfa rồi đá tên Tô Khánh Nam kia đi, Tô Khánh Nam đúng là cặn bã trong cặn bã mà, dù có là người cũng không đổi được cái bản tính cặn bã của hắn ta." Lưu San tức giận nói.
Cô cảm thấy mình đúng là giữ mình trong sạch vô cùng. Lúc đại học, khi bạn bè vội vàng yêu đương thì cô cố gắng học tập, rảnh thì đi làm thêm, cũng chẳng yêu đương gì, cũng càng không tùy tiện xảy ra quan hệ linh tinh với ai. Trừ lần bị cưỡng kia thì lần thứ 2 của cô vẫn còn đây. Cô vốn đã dao động, còn nghĩ ly hôn xong sẽ trao mình cho Engfa. Nhưng giờ chỉ sợ cả đời này cô đều không thể ly hôn được rồi, thậm chí còn có khả năng bị Tô Khánh Nam... Cô muốn trước khi mình bị làm bẩn sẽ trao trọn vẹn cơ thể mình cho Engfa. Xem như một hồi ức tốt đẹp cũng được, báo ân cũng được, kết thúc cũng được. Cô không muốn có thêm điều tiếc nuối gì nữa. Sau này, cô cũng chẳng biết liệu mình còn đủ mạnh mẽ để sống tiếp nữa hay không!
Charlotte lấy hết dũng khí để gọi điện cho Engfa. "Engfa, em Charlotte đây, tối nay em muốn mời chị ăn cơm, chị có rảnh không?" Charlotte hỏi, đôi mắt cô ửng đỏ.
"Ừm, chị sẽ đến." Engfa trả lời.
Charlotte nhíu mày, quay mặt qua một bên, trước khi cảm xúc bị lộ cô đã vội tắt điện thoại. Lần trước cô mời nàng ăn cơm là để nói rõ mọi chuyện. Lần này, bọn họ vẫn thế, chẳng thể tiếp tục nữa. Trong lòng cô vô cùng buồn bã, có một điều gì đó đè nén trong lòng, tìm không thấy lối ra, như thể sắp thiêu rụi bản thân cô. Cô vung tay đập điện thoại xuống. Lưu San nghe tiếng vang bên ngoài liền đi từ trong phòng ra.
Cô nhận ra Charlotte là lạ liền lo lắng hỏi: "Charlotte, cậu làm sao vậy, Engfa không chịu đến à?"
Charlotte lắc đầu, vươn tay ôm lấy Lưu San, rồi nức nở nói: "Hứa với tớ, cậu sau này nhất định phải hạnh phúc."
"Ừ ừ, Charlotte à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, cậu đừng làm tớ sợ chứ." Lưu San hỏi, cô đẩy Charlotte ra rồi quan sát đôi mắt của Charlotte. Charlotte mỉm cười. Cô chỉ muốn tự mình gách vác hết mọi thứ không tốt. Nếu nói cho Lưu San chỉ khiến cô ấy buồn và càng thêm kích động thôi.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ gì nói đấy thôi, tí nữa tớ ra ngoài mua thức ăn, không ở đây với cậu nữa." Charlotte nhặt điện thoại dưới đất lên.
Lưu San nhìn Charlotte ra ngoài, bóng dáng cô hiện lên vẻ cô đơn, chẳng biết tại sao mà cứ có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn. Charlotte đi siêu thị. Cô nhớ Engfa không thể ăn được tôm, thế nên liền chọn một con cá trích, xương sườn sụn, tiêu xanh, trứng gà, thịt, cà rốt, đậu phụ, còn chọn thêm 2 bình rượu. Cô về nhà làm món canh cá trích đậu phụ, một đĩa sườn kho tàu, một phần sườn sụn xào tiêu xanh, một phần cà rốt xào thịt, còn lại thì làm thịt băm để hấp cùng trứng gà. Sau khi làm xong thì cô đi tắm rửa rồi ngồi ngẩn ra trước bàn ăn.
Engfa dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết các việc trong quân khu để đi đến chỗ Charlotte. Nàng vừa gõ cửa thì Charlotte đã ra mở cửa ngay. Mùi thơm nồng của các món ăn sộc vào mũi nàng, khiến nàng cảm thấy như hương vị ấm áp của gia đình.
Nàng đi vào nhà, Charlotte đóng cửa lại. Nàng nắm chặt tay cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô. Charlotte nhắm hai mắt lại, không hề đẩy nàng ra. Qua hôm nay, họ sẽ thật sự trở thành người xa lạ. Về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa. Cô muốn dùng hết sức mạnh để đốt cháy bản thân mình. Tối nay, cô không muốn đi suy xét đúng sai gì cả. Engfa cảm giác được khóe miệng có dòng nước mắt nóng ướt chảy qua, liền kinh ngạc nhìn Charlotte, "Sao em lại khóc, chị làm em đau à?"
Trước khi gặp gỡ nàng, cô gần như không khóc. Đối với cô thì nước mắt chính là dấu hiệu của sự yếu đuối. Khóc, khiến kẻ thù sung sướng, khiến người thân đau lòng. Thế nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời xa nàng thì nước mắt cô cứ bất giác tuôn rơi.
Charlotte lắc đầu, cô mỉm cười bảo, "Chị tới sớm thật."
"Chẳng phải em đã làm xong đồ ăn rồi sao?" Engfa khẽ lau nước mắt cô, khẽ hôn lên má rồi kéo cô đi đến bàn ăn. Charlotte ngồi vào ghế, rồi rót 1 ly rượu cho cả hai. Engfa nếm một miếng sườn kho tàu.
"Thế nào?" Charlotte hỏi.
"Rất ngon." Engfa khen, rồi lại ăn thêm một miếng. Charlotte chống cằm nhìn nàng, cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn nàng say đắm.
Lần đầu gặp nàng, nàng là cao xa đến vậy, vô cùng khí phách, xa cách mà kiêu ngạo. Cô thật không ngờ cô và nàng sẽ có ngày như thế này. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, giống như là người yêu vậy. Trước đây nàng luôn áp sát khiến cô chẳng chịu nổi, nhưng chờ đến lúc sắp mất đi thì cô mới nhận ra rằng thật ra cô rất muốn ở bên nàng. Người mà, cứ mãi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, những điều mà mình để ý đã vĩnh viễn mất đi và có tìm cũng chẳng thấy.
Engfa nhìn Charlotte, "Nhìn chị vậy làm gì. Em không ăn sao."
"Chị thật đẹp, lông mày cũng đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, cả môi cũng rất đẹp." Charlotte khẽ nói.
Engfa nghe cô khen cũng thấy rất thích thú, "Mê chị rồi hả?"
Charlotte nhấp một ngụm rượu vang rồi ngậm trong miệng. Rượu vừa đắng vừa chát, cũng như tâm trạng bây giờ của cô vậy. Cô đứng dậy, đưa khuôn mặt lại gần Engfa rồi khẽ hôn lên môi nàng. Engfa nhìn cô. Lúc này Charlotte có chút đặc biệt, cô nhiệt tình hơn so bình thường rất nhiều.
"Muốn sao?" Engfa hỏi, trong mắt hiện lên chút dụ hoặc rồi nhìn cô.
"Ừm." Charlotte cất lời, không hề phủ nhận.
Engfa cảm thấy có một dòng máu nóng từ đầu nàng xông thẳng xuống phía bụng. Câu ừm này của cô đã dẹp tan mọi lý trí, chịu đựng và cẩn thận của nàng. Engfa đè lấy gáy cô rồi khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, lưỡi nàng xâm chiếm khoang miệng cô, rồi nàng kéo cô vào lòng mình. Charlotte ôm cổ nàng, rồi đáp trả nụ hôn của nàng. Những luồng hô hấp quẩn quanh trong không khí rồi lại thổi lên mặt nhau. Đối với cô thì Engfa tựa như mặt trời, nguồn nhiệt mà nàng tỏa ra lan tỏa trên từng tấc da thịt lạnh băng trên người cô. Cô khát khao ánh nắng đuổi đi sự lạnh lẽo trong lòng. Nhưng lại lo lắng tới gần sẽ khiến bản thân bị bỏng. Charlotte hôn dọc từ bờ môi, rồi run rẩy cởi bỏ từng cúc áo của nàng.
Engfa bế cô lên, "Phòng nào là của em?"
"Phòng bên trái, chị không tắm sao?" Charlotte hỏi, khuôn mặt cô ửng hồng.
"Cùng nhau?" Engfa hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.
"Em vừa tắm rồi, chị tắm đi, trong đó có khăn tắm, em dùng rồi nhưng đã giặt nên sạch đó." Charlotte dịu dàng nói.
Engfa mỉm cười, rồi đặt cô lên giường, "Chị không chê em đâu."
Nàng đi vào phòng tắm. Charlotte nghe được tiếng nước, trái tim cô đập rất nhanh, hít thở, hít thở, rồi lại hít thở. Charlotte vẫn cảm thấy rất căng thẳng. Cô cũng đã 24 tuổi, nhưng lại phòng không gối chiếc ba năm rồi, sừng mà chồng cô cắm cho cô có thể vòng được mấy vòng trái đất. Cô không nên cảm thấy áy náy. Cũng không nên cảm thấy băn khoăn. Charlotte không ngừng thuyết phục mình, không ngừng làm tê liệt bản thân. Không lâu sau, có lẽ cô sẽ không chịu nổi tra tấn mà chết. Nếu trước khi chết mà không xảy ra chút gì với Engfa thì cô chết cũng chẳng thể nhắm mắt. Nghĩ thế thì cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Engfa từ phòng tắm đi ra, khăn tắm quấn quanh người nàng. Nàng đi về phía Charlotte. Dáng người của nàng quá mức xinh đẹp, khiến Charlotte không dám nhìn mà chỉ dám chôn mặt trong chăn. Engfa ngồi xuống bên giường, nàng xốc chăn để lộ mặt cô ra.
"Charlotte, chị hỏi em, em thật sự nghĩ kĩ rồi sao? Lần này em đồng ý rồi thì chị sẽ không để cho em có đường hối hận đâu? " Engfa hỏi, ánh mắt nàng nhìn cô sáng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip