Tôi và chị ấy là người của hai thế giới
"Không nên tùy tiện đi theo người lạ, dì và con thực ra không thân quen, nơi con muốn đi, có thể bảo mẹ con đưa con đi." Charlotte xoa đầu đứa nhỏ, dịu dàng nói.
"Nơi đó không thể để mẹ con biết, nếu không, con sẽ bị đưa đi. Nhưng con muốn đi lấy một thứ rất quan trọng, dì, con tin dì, dì giúp con có được không? Nếu không con sẽ chết mất." Đứa nhỏ cầu xin.
"Con muốn đi đâu? Muốn lấy cái gì?" Charlotte phòng bị hỏi.
"Là bản đồ trước đây con giấu đi, con phải đi đến đó thì mới biết cụ thể giấu ở đâu, con đã đánh dấu rồi." Đứa nhỏ nói.
Charlotte nhíu mày, nhìn kỹ đứa nhỏ: "Bản đồ gì?"
"Liên quan đến miếng đất có bảo tàng, con muốn lấy để đưa cho mẹ Engfa." Đứa nhỏ nói.
Charlotte nhếch khóe miệng, nghe ra được lỗi phi logic trong lời nói của đứa nhỏ.
"Vậy con nên trực tiếp tìm mẹ Engfa con, nói chuyện bản đồ với mẹ con, chứ không phải dì." Charlotte nhẹ nhàng từ chối.
Đứa nhỏ tức giận: "Rốt cuộc dì có đưa con đi hay không?"
"Vì sao bản đồ miếng đất đó không thể để mẹ con biết? Vì sao sau khi mẹ con biết, con sẽ bị đưa đi? Vì sao dì không giúp con, con sẽ chết?" Charlotte hỏi liền một tràng câu hỏi.
Đứa nhỏ bỗng dưng không bịa ra được lý do nào, nắm lấy gạt tàn trên bàn, dùng sức đập lên đầu mình, máu tươi liền chảy ra.
Charlotte đứng yên bất động, híp mắt lại nhìn nó.
Đứa nhỏ vứt gạc tàn xuống dưới chân Charlotte, chạy ra khỏi phòng bao, hét lên: "Đánh người rồi, mẹ ơi, dì ấy đánh con, mẹ ơi."
Charlotte đứng ở cửa phòng bao, nhìn đứa nhỏ chạy ra ngoài.
Rõ ràng biết rõ, trước mắt là một âm mưu, cô còn đuổi theo làm gì.
Cô cũng không ngốc nghếch mà ở đây chờ Chu Hân Ly quay lại chất vấn. Engfa sắp cưới người khác rồi, người này không phải cô, cũng không phải Chu Hân Ly, Chu Hân Ly đấu cùng cô, không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa, cô cũng không có tâm trí mà dây dưa phiền phức.
Charlotte rời khỏi từ cửa sau, đi bộ quay lại khách sạn. Nửa tiếng sau, cô vừa về khách sạn, điện thoại liền vang lên.
Cô thấy là Chu Hân Ly gọi, bắt máy: "Charlotte, giờ hai người đều không ở phòng bao nữa sao? Tôi quay lại tìm hai người, không thấy ai cả."
"Con trai cô nói muốn tôi đưa nó đến một nơi, cô biết nơi đó là đâu không?" Charlotte hỏi.
"Cái gì, một nơi? Nơi nào cơ?" Ngữ khí của Chu Hân Ly tràn đầy khó hiểu.
"Nó nói nơi đó không thể để cô biết, sau khi cô biết, nó sẽ bị đưa đi, còn sẽ chết. Tôi đã nói chuyện này với Engfa rồi." Charlotte lạnh lùng nói.
"Câu này là có ý gì? Tiểu Bảo nói thế thật sao? Giờ nó đang ở đâu?" Chu Hân Ly hỏi.
"Sau khi nó tự lấy gạc tàn đập vào đầu nó, liền xông ra khỏi phòng bao, không biết đi đâu nữa." Lời Charlotte vừa dứt, Chu Hân Ly liền tắt máy.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía tiểu Bảo đứng bên cạnh: "Lần này con hại mẹ thảm rồi, vì sao con lại nói kiểu như không thể để mẹ biết? Còn bị đưa đi sẽ chết nữa? Mẹ Engfa con sẽ cho rằng mẹ là người xấu."
Tiểu Bảo sợ hãi nhìn Chu Hân Ly: "Dì ấy không chịu đi theo con."
"Giờ con chạy mau, nếu mẹ Engfa con tìm được con, nhất định phải phủ nhận, bảo rằng không hề nói như thế, là Charlotte đánh con. Con phải kiên định, lúc cần thiết thì tiếp tục dùng khổ nhục kế, giờ dùng là vì hạnh phúc sau này của chúng ta, con biết chưa?" Chu Hân Ly dặn dò.
"Con biết rồi, mẹ ơi, con sẽ không khiến người phụ nữ xấu xa kia cướp đi mẹ Engfa." Tiểu Bảo nói, tiếp tục chạy về phía sau ngõ.
Chu Hân Ly lo lắng gọi điện thoại cho Engfa: "Engfa, tiểu Bảo có chuyện rồi, em tìm khắp nơi đều không thấy nó."
"Sao lại thế?" Engfa hỏi.
"Hôm nay em hẹn Charlotte, muốn trả lại giấy tờ nhà đất cho chị, em để mình tiểu Bảo ở lại cùng Charlotte. Nhưng khi em quay về phòng bao, Charlotte và tiểu Bảo đều không thấy nữa. Em vừa gọi cho Charlotte, cô ấy nói thấy tiểu Bảo chạy ra ngoài, cô ấy cũng không biết tiểu Bảo chạy đi đâu nữa. Tiểu Bảo rất ngoan, cũng rất nghe lời, vì sao đột nhiên lại chạy đi chứ?" Chu Hân Ly hướng toàn bộ mũi nhọn về phía Charlotte.
"Tôi biết rồi, giờ tìm tiểu Bảo trước rồi nói." Engfa dứt khoát tắt máy.
Charlotte nghỉ ngơi nửa tiếng, ra ngoài, đi ăn ở quán mì gần khách sạn. Ăn được một nửa, điện thoại reo lên.
Cô thấy là số lạ, bắt máy: "Nếu muốn đứa trẻ sống, thì đến công viên Thanh Trúc."
"Gọi nhầm máy rồi sao?" Charlotte bình tĩnh nói, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
"Cô là Charlotte đúng không? Tiểu Bảo đang ở trong tay chúng tôi, trong vòng hai tiếng mà cô còn không tới, chỉ có thể thấy xác đứa trẻ thôi." Đối phương cảnh cáo.
"Cái đó, có lẽ các người nên tìm mẹ của đứa trẻ, tìm ông bà của nó cũng được. Tôi và đứa trẻ này không có chút quan hệ nào. Xin lỗi, ngoài ra, nếu còn gọi điện làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, tự lo lấy mình đi." Charlotte nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.
Đối phương: "..."
Cô ăn xong trả tiền, ngược lại cảm thấy rất kì lạ, đối phương rốt cuộc muốn bày trò gì. Cô lái xe, đến công viên Thanh Trúc. Từ xa, đã thấy Engfa.
"Mẹ ơi, là người phụ nữ kia đánh con, cô ấy còn muốn đánh nữa, con liền chạy đi." Tiểu Bảo tố cáo.
"Con nói Charlotte đánh con, sao có thể chứ? Tiểu Bảo, không được nói bậy, sao cô ấy có thể đánh con chứ?" Chu Hân Ly không tin nói.
"Chính là người phụ nữ kia đánh con, còn ép con nói, mẹ con có chuyện gì, con không nói, dì ấy liền đánh con." Tiểu Bảo chu miệng ủy khuất nói.
Chu Hân Ly quan sát sắc mặt của Engfa, dịu dàng nói: "Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, mẹ tin Charlotte không phải người như thế."
Engfa nhìn tiểu Bảo, trên mặt có chút lạnh nhạt, quỳ xuống nói: "Con không muốn Charlotte làm mẹ con đúng không?"
Bỗng chốc Chu Hân Ly nghe ra được cạm bẫy trong câu đó, lập tức nói: "Sao lại vậy chứ, Charlotte giỏi giang lại hiểu chuyện như vậy, là người mà mẹ có thể tin tưởng."
Engfa nhìn Chu Hân Ly, không thay đổi sắc mặt nói: "Cô hiểu rõ cách làm người của tiểu Char, tự nhiên sẽ cảm thấy như vậy. Tiểu Bảo còn nhỏ, nó chỉ dựa theo phán đoán chủ quan, suy nghĩ của nó đối với tôi rất quan trọng."
Chu Hân Ly bị Engfa chặn họng, không biết nói gì nữa.
Tiểu Bảo dường như đồng tình, nói: "Con không thích dì ấy làm mẹ mình, con có mẹ của mình, tại sao phải cần người khác làm mẹ mình chứ?"
"Vì thế, con dùng cách này để hãm hại cô ấy?" Ánh mắt Engfa dừng trên trán tiểu Bảo: "Lại không biết rằng người mẹ muốn cưới là một người khác, làm gì cũng là phí công, sau này đừng làm chuyện tổn hại đến mình nữa."
Chu Hân Ly chấn kinh: "Người chị muốn cưới không phải là Charlotte? Vì sao? Charlotte tốt như thế."
Engfa đứng lên nhìn Chu hân Ly, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Nếu cô không nuôi tiểu Bảo thật tốt, tôi sẽ đòi lại quyền nuôi dưỡng nó."
"Tại sao? Em đã làm gì không tốt chứ?" Mắt Chu Hân Ly đỏ lên, mất bình tĩnh nhìn Engfa.
"Tiểu Bảo còn rất nhỏ, đã học cách tự làm tổn thương mình, đổ oan cho người khác. Loại tính cách này mà không sửa đổi, sau này lớn lên sẽ chỉ càng tồi tệ, cô cảm thấy cô đã sửa cho nó chưa?" Engfa thẳng thắn nói.
"Em cũng không tin là Charlotte đánh nó, không phải là sửa cho nó sao? Chị không được đổ oan cho em, ít nhất em không làm gì có lỗi với chị." Chu Hân Ly ủy khuất nói.
Ánh mắt Engfa trầm xuống, dừng chủ đề này lại: "Tôi đưa hai người đến bệnh viện trước, vết thương của tiểu Bảo ở đầu cần phải được kiểm tra."
Chu Hân Ly xoay mặt đi, nhìn Charlotte ở xa xa, trong mắt có chút sóng động, nói với Engfa: "Chị ôm tiểu Bảo đi, cho dù có sai nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Em không muốn nó không cảm nhận được tình yêu, như thế sẽ chỉ khiến tính cách của nó càng thêm xấu đi."
Engfa ôm lấy tiểu Bảo đang bị thương.
Tiểu Bảo ôm lấy cổ Engfa: "Mẹ ơi, mẹ muốn lấy ai vậy? Con muốn hai người ở bên nhau."
"Cho dù hai ta không ở bên nhau, tình yêu mà chúng ta dành cho con cũng sẽ không ít đi, đừng lo lắng."
"Thế nhưng, con không gặp được mẹ Engfa." Tiểu Bảo ủy khuất nói.
"Sau này, cứ hàng tháng mẹ sẽ đến thăm con bốn lần." Engfa hứa.
Charlotte nhìn một nhà ba người bọn họ đi về hướng còn lại, cảnh tượng rất đẹp. Còn cô, chẳng qua chỉ là hạt muối bỏ biển. Chuyện của bản thân còn làm chưa tốt, thực sự không nên lo chuyện bao đồng.
Cô hạ kính xe xuống.
Đến giờ, cô và Engfa không còn là gì của nhau rồi, nàng còn giúp cô cứu Lưu San không? Giờ cô cũng không còn mặt mũi nào đi hỏi nàng chuyện này nữa.
Cô lấy điện thoại, định gọi cho Tô Khánh Nam, vừa đúng lúc Mộc Hiểu Sinh gọi tới.
Charlotte nghe máy: "Alo. Hiểu Sinh."
"Charlotte, cô còn ở thành phố A không?" Mộc Hiểu Sinh gấp gáp hỏi.
"Còn, sao vậy?"
"Cứu tôi với, tôi bảo này, ở thành phố Kim Nguyên xuất hiện một án mạng cực kì độc ác, dính dáng đến cả con trai phó thống đốc Lã. Đứa nhỏ đó rất bướng bỉnh, sau khi bị bắt, chỉ nói không phải là nó làm còn lại cái gì cũng không nói. Thân phận của cậu ta đặc biệt, vì thế cục cảnh sát không dám dùng biện pháp mạnh. Bọn họ xin cứu viện cấp trên, bây giờ đổ lên đầu tôi. Ở đây, người có năng lực nhất mà tôi biết chỉ có cô." Mộc Hiểu Sinh lo lắng nói.
Charlotte trầm mặc. Cô đồng ý giúp Mộc Hiểu Sinh hoàn thành 12 nhiệm vụ, chỉ là vụ án này của Lã Minh, cô vô cùng bài xích.
Mộc Hiểu Sinh thấy Charlotte không trả lời, càng không chắc chắn, trước kia Charlotte đồng ý rất dứt khoát.
"Tôi nói thật với cô, ở đây tôi bị ép nhận nhiệm vụ này, không thể không phái người đi. Nhưng người của chúng tôi ở đây nghe thấy dính dáng tới cán bộ cấp cao, đều không ai muốn đi cả, chỉ có tôi đi thôi. Nhưng vấn đề là, tôi không phải chuyên gia tâm lý tội phạm, nhưng tôi lại là viện trưởng. Tôi đi không những không có chút tác dụng nào, còn ảnh hưởng tới danh tiếng cả viện." Mộc Hiểu Sinh khuyên.
"Tôi biết rồi, tôi đi." Charlotte đáp lời.
Dù sao cô cũng nợ Mộc Hiểu Sinh một ân tình, Mộc Hiểu Sinh không nói hai lời đã đồng ý giúp Lưu San, cô cũng không nên đùn đẩy nữa.
"Charlotte, cô thật sự là quý nhân của tôi. Chiều cô rảnh không, tôi mua vé tàu hỏa cho cô, cục trưởng bên kia, tôi gửi văn bản qua."
"Ừ, anh đặt xong vé thì gửi thông tin cho tôi. Tôi về chuẩn bị hành lý, trả phòng một chút."
"Quá tốt rồi, phòng tiêu chuẩn đặt cho cô ở thành phố Kim Nguyên là phòng tổng thống, lát nữa sẽ gửi thông tin cho cô." Mộc Hiểu Sinh giống như sợ cô hối hận, nhanh chóng tắt máy.
Charlotte về khách sạn chuẩn bị hành lý, trả phòng, liền nhận được tin nhắn của Mộc Hiểu Sinh.
Anh ấy đặt cho cô tàu lúc 17 giờ 20, lúc đến thành phố Kim Nguyên đã là 21 giờ 40, anh ấy còn đặt phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế thành phố Kim Nguyên. Tiền đã trả rồi, trực tiếp trừ vào thẻ của anh ấy, ở một đêm, tính phí một đêm. Nếu không phải thời gian của cô không còn nhiều, nói không chừng cô và Mộc Hiểu Sinh có thể trở thành bạn tốt của nhau. Trên đường đến ga tàu hỏa, Charlotte gọi điện thoại cho Tô Khánh Nam.
"Em yêu, sao lại biết anh vừa dậy chứ? Cùng nhau ăn tối đi." Giọng Tô Khánh Nam không đứng đắn.
"Tối nay không thể cùng ăn tối được rồi,viện nghiên cứu có nhiệm vụ, tôi phải đi thành phố Kim Nguyên hỗ trợ cảnh sát thành phố Kim Nguyên phá án. Chờ tôi quay lại, tôi muốn gặp Lưu San, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?" Charlotte hỏi.
"Em muốn đi thành phố Kim Nguyên sao? Sao không nói sớm với anh?" Tô Khánh Nam không vui nói.
"Tôi cũng vừa mới biết, lúc sớm tôi cũng chưa biết. Anh có thể giúp tôi được không?" Charlotte hỏi lại lần nữa.
"Ừ, em đi bao lâu?" Tô Khánh Nam nhíu mày hỏi.
Charlotte nghe thấy Tô Khánh Nam đồng ý, con người anh ta mặc dù thủ đoạn cực kì độc ác, nhưng chuyện đã đồng ý thường sẽ làm được. Cô khẽ thở phào một hơi, gặp Lưu San trước rồi tìm cách cứu cô ấy sau vậy.
"Tôi cũng không biết bao lâu, nhanh thì một ngày, chậm thì, có lẽ không quá nửa tháng, đến lúc đó sẽ liên lạc với anh."
"Nửa tháng sao? Tác dụng của thuốc là một tháng, nhớ là trong vòng một tháng phải quay lại nếu không, thần tiên cũng không cứu được em. Ngoài ra, em biết Engfa muốn cưới ai không?' Tô Khánh Nam nghi ngờ hỏi.
Charlotte lắc đầu, nhớ tới cảnh Engfa ôm đứa trẻ và Chu Hân Ly đi bên cạnh nàng, ánh mắt liền lạnh đi vài phần: "Tôi không biết, cũng không quan tâm. Tôi và chị ấy là người của hai thế giới, tôi chỉ muốn nhanh chóng quên đi người này. Anh tốt nhất cũng đừng nhắc tới chị ấy trước mặt tôi nữa."
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng: "Những lời này là thật lòng sao?"
"Thật." Charlotte rất chắc chắn nói.
Tô Khánh Nam tin là cô nói thật lòng, trong mắt mang theo ý cười: "Đi đường cẩn thận một chút, lúc nào tới thành phố Kim Nguyên anh gọi người đón em."
"Không cần đâu, Hiểu Sinh đã gửi văn bản cho phía cảnh sát thành phố Kim Nguyên, có lẽ bọn họ sẽ cử người tới ga tàu hỏa đón tôi. Hiểu Sinh cũng đặt phòng khách sạn giúp tôi rồi, tháng này tôi đến thành phố Kim Nguyên rất nhiều lần, ở thành phố cũng rất thông thuộc. Nếu làm phiền bạn anh, ngược lại sẽ khiến tôi cảm thấy mình rất vô dụng."
"Nếu em đã từ chối, anh còn miễn cưỡng chỉ càng khiến em chán ghét. Vậy được rồi, em tới thành phố Kim Nguyên nhớ gọi điện cho anh. Ngoài ra, thấy biểu hiện của em hôm nay khá tốt, chờ em quay lại anh sẽ tặng cho em một món quà lớn." Tô Khánh Nam cười nói.
"Quà gì?"
"Chờ em quay lại sẽ biết." Tô Khánh Nam thừa nước đục thả câu.
"Là chuyện của Hình Bắc Xuyên?" Charlotte đoán.
"Nếu là chuyện của ông ta, anh không cần vòng vo như thế. Không phải, một món quà lớn đảm bảo sẽ khiến em rất vui mừng. Được rồi, anh không nói nữa, bên này còn có chút chuyện phải xử lí, tạm biệt." Tô Khánh Nam nói xong, tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip