Vụng trộm

Nơi Charlotte đến là cạnh trường đại học. Quán ăn ấy ở trong ngõ, xe không thể đi vào. Bọn họ đi bộ vào, phải đi qua trường học.
Cổng trường cơ sở chính của Charlotte, sinh viên ra vào nườm nượp.

Cô tốt nghiệp đã sắp được 7 năm rồi, lại về trường cũ, có một loại cảm giác thân thiết lạ lùng.

"Chị biết, lúc em học đại học, việc em muốn nhất là gì không?" Charlotte hỏi Engfa.

Engfa liếc nhìn Charlotte, đoán đoán: "Tốt nghiệp?"

Charlotte cười rộ lên, ánh mắt cong cong: "Đáp đúng rồi, đó chính là rời khỏi trường này."

"Tại sao?" Engfa không hiểu: "Thành tích học tập của em hẳn là rất tốt."

"Thực ra, em cảm thấy đại học rất dễ làm thay đổi nhân sinh quan và giá trị quan của một người.
Bởi cách biệt giàu nghèo, bởi sự chênh lệch trong lòng, bởi yêu đương chịu tổn thương, bởi không thể sống sót, bởi tiếp xúc với đời nhiều, bởi kết bạn, bởi những mê hoặc. Ra trường rồi, sự thay đổi nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan đa số là những biến cố lớn gặp phải trong đời." Charlotte thở dài.

"Chị nhớ trong mỗi trường học đều có phòng hỗ trợ tâm lý, đều là những bác sĩ tâm lý làm thêm." Engfa thuận theo chủ đề của Charlotte nói.

"Người trong viện nghiên cứu của Mộc Hiểu Sinh quả thực là những hỗ trợ tâm lý từ các trường danh giá, nhưng, thực ra, rất nhiều người đối với mảng này vẫn chưa thực sự ý thức rõ, càng nhiều người bởi vì sĩ diện, còn có vài người không cho là bản thân mắc bệnh tâm lý, chị biết năm nay người tự sát vì mắc chứng trầm cảm gấp mấy lần 10 năm trước không?" Charlotte cứ tự nhiên nói chuyện với Engfa.

"Chị không hiểu rõ về phương diện này, nhưng chị cảm thấy người xuất hiện vấn đề tâm lý ngày càng nhiều, lần trước nghe một bài khóa, ý đại khái là mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vấn đề về tâm lý, trong 10 người thì có 2 người sẽ mắc bệnh trầm cảm, chị rất tò mò, tại sao em từ một bác sĩ phụ sản chuyển sang làm bác sĩ tâm lý?" Engfa hỏi.

Một sinh viên đi xe đạp xông từ trong trường ra. Engfa thuận tay ôm lấy eo của Charlotte, kéo lại bên cạnh.

Charlotte cũng không từ chối, tay nàng cũng không buông lỏng.
Ánh đèn đường chiếu lên người họ, ánh sáng màu ấm. Charlotte nhìn về hướng Engfa. Hồi ấy cô chọn đi học tâm lý có vài nguyên nhân.

Một là vừa hay có cơ duyên gặp gỡ Mộc Hiểu Sinh, hai là mẹ cô là một người bệnh tâm thần, ba là cô cảm thấy bản thân xuất hiện vấn đề về tâm lý rất lớn, không chỉ là trầm cảm, và cô muốn tự cứu mình.

Nhưng, cô không muốn nói chuyện mình là một người bệnh tâm thần: "Nhiều loại nguyên nhân, chờ mẹ em khỏi bệnh, em dẫn chị đi gặp bà."

"Ừm, được." Engfa đáp một tiếng, không lại nói chuyện nữa.

Charlotte không nói gì, lặng lẽ cảm thụ sự tốt đẹp ở bên nhau khi chỉ có hai người, gió thổi qua mặt, cũng không lạnh như trong tưởng tượng.

Engfa cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

Charlotte kéo lấy áo, dịu giọng nói: "Cảm ơn."

Nàng nắm lấy tay cô: "Chỗ đó cách đây còn xa bao nhiêu?"

"Không xa, hẳn là ở đây." Charlotte nhìn chung quanh, mày hơi cau lại.

Quanh trường học thay đổi khá nhiều, xây rất nhiều nhà cao tầng, những quán nhỏ ngày xưa không còn nữa.

"Em nhớ ở đây có một quán ăn nhỏ, là một cặp vợ chồng mở, có một đứa con gái, cực kỳ hài hước, mập mạp, con bé không phân biệt xưng hô anh và em. Anh nói với nó, con thật hư, nó sẽ tức giận mà trả lời con thật hư. Món đậu phụ cá diếc nhà họ ăn rất ngon, cá diếc mổ tại chỗ, canh nấu trắng trong, cực kỳ tươi ngon, mà chỉ có 35 nghìn, cơm 3 nghìn rưỡi, 39 nghìn là ăn no rồi. Nhất là canh sườn bí đao, sườn ninh xong từ trước, mùi vị thơm, cũng chỉ có 52 nghìn một bát." Charlotte nhớ lại.

"Mấy món em nói chị đều muốn ăn." Engfa đứng đắn trả lời.

"Ở đây không phải là có rất nhiều quán cơm sao, chọn bừa một quán cũng được." Engfa kéo cô vào một quán ăn 180 m2.

Người ăn cơm tối khá đông, tivi treo trong quán đang chiếu trực tiếp trận bóng rổ NBA, xung quanh là các nam sinh viên nhiệt huyết. Charlotte trong khoảnh khắc có cảm giác như trở về thời đại học. Cô chọn một chỗ ở sau ngồi xuống, lấy giấy ăn lau bàn.

Nhân viên phục vụ của quán đến: "Các bạn muốn ăn gì?"

Charlotte nhìn thấy nhân viên phục vụ, trong mắt lóe lên sự vui mừng: "Bà chủ, là cô, quán của cô mở lớn như vậy rồi sao."

"Ha ha, cái quán cũ kia bị phá bỏ rồi, quán này là bọn cô tự mua." Bà chủ thật thà kể.

"Nhà bà chủ nấu ăn ngon, sớm nên mua mặt bằng lớn rồi, còn món đậu phụ cá diếc, canh sườn bí đao không?" Charlotte hỏi.

"Có, có, đó là món đặc sản, còn muốn gì nữa không?" Bà chủ đưa menu.

"Có món khâu nhục kho dưa với gà hầm bình không?" Charlotte hỏi.

"Có, có hết."

"Vậy cháu muốn đậu phụ cá diếc, sườn bí đao, gà hầm bình và khâu nhục kho dưa, thêm một chai Sprite to, cá phải là sống đấy nhé." Charlotte dặn.

"Oke." Bà chủ vào phòng bếp.

Charlotte nhìn về phía Engfa.
Engfa mỉm cười, ngũ quan dịu dàng.

"Chị cười cái gì?" Charlotte không hiểu.

"Lúc lần đầu tiên gặp em thì cảm thấy em là người cực kỳ lạnh lùng, đối với người, với mọi việc thì trên mặt cũng không có ý cười, dù là cười, cũng mang theo đề phòng xa cách, chị rất muốn hiểu rõ em, càng tiếp xúc, càng phát hiện em có một trái tim nóng cháy, lúc nhiệt tình, có thể hòa tan cả băng tuyết." Engfa dáng vẻ đứng đắn nói.

"Em phổ cập kiến thức cho chị, là thế này, thực ra, trong mỗi một người đều ẩn giấu nhiều loại tính cách, có lương thiện, u ám, lạnh lùng, nhiệt tình, bởi tâm trạng, con người, mục đích, và cả môi trường sống khác nhau, mà biểu hiện ra tính cách ngoài khác nhau.
Em lấy một ví dụ:
Từng có một vụ án chặt xác chấn động ở nước B, hung thủ là một giáo sư, vị giáo sư này tao nhã lịch sự, học thức rộng rãi, giảng bài sinh động hay ho, thích làm việc thiện, vẻ ngoài tuấn tú, đối xử với vợ cực kỳ tốt, rất yêu thương con trai, đối xử với người khác chân thành chất phác, mọi người đều thấy ông ta là một người dường như hoàn mỹ. Vụ án xảy ra hôm trời mưa, ông ta phải trực ban, vợ và con trai đi du lịch nước ngoài, ông ta ở ký túc xá lên trang web người lớn, vừa lúc gặp sự dụ dỗ của hoa hậu giảng đường, ông ta liền ngủ với cô bé này, sau khi ngủ xong, cô bé kia quay lại hết, ép ông giáo sư phải cưới nó.
Giáo sư trong lúc phẫn nộ, giết chết cô bé, cái cách gây án của ông ta tàn nhẫn mà hoàn mỹ, không ai điều tra ra được ông ta.
20 năm sau, là ông ta tự đầu thú."

Engfa kiên nhẫn nghe cô kể xong, hôn một cái lên trán cô. Charlotte nhìn chằm chằm Engfa.

"Giờ này cảnh này, người đối diện là chị, chị hôn em một cái, phản ứng của em chỉ thế thôi sao?" Engfa hơi mất mát.

Charlotte một tay chống đầu, chỉ chỉ chỗ góc bàn khuất. Engfa nhìn về hướng Charlotte chỉ. Một nam sinh và một nữ sinh, đang ôm ấp, không coi ai ra gì mà hôn đến cuồng nhiệt. . .

Engfa không hiểu Charlotte có ý gì. Cô không muốn chính diện trả lời câu hỏi của nàng, hay là chỉ biểu thị cho nàng thấy. Nàng hơi nhíu mày, hôn lên môi cô.

Charlotte đẩy nàng ra: "Em không phải có ý này."

"Vậy em có ý gì?" Engfa hỏi lại.

"Bổ túc cho chị một điều, chị biết vì sao sinh viên dễ dàng không coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp thân thiết hay không?" Charlotte hỏi.

Quả nhiên cô muốn tránh câu hỏi của nàng.

Ánh mắt Engfa lạnh đi: "Nói."

Nàng chỉ đơn giản nói 1 chữ, tràn đầy ý cay nghiệt, ẩn giấu sự không vui.

Charlotte xem nhẹ, đứng ở góc độ của một chuyên gia mà phân tích: "Thứ nhất, là do ảnh hưởng của môi trường xung quanh, loại ôm ôm ấy ấy anh anh em em ở trường học rất thường thấy, mọi người sẽ không cảm thấy khó xử hay đặc biệt. Thứ hai, tuổi này là tuổi dễ kích động, nồng độ hooc-mon dễ dàng tăng cao, bị kích động nguyên thủy nhất khống chế.
Thứ ba, bọn chúng không coi là đã bước vào xã hội, ít trải qua thất bại, thiếu kinh nghiệm, vì thế, cũng ít suy nghĩ, không để tâm ánh mắt của người khác, cứ làm theo ý của mình."

"Em nói với chị những thứ này có quan hệ gì tới chị?" Engfa buồn bực, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Charlotte nhìn nàng, không trốn tránh.

Thực ra Engfa nghe ra ý của cô rồi: "Charlotte, chị cảm thấy có lúc em nói chuyện chỉ thích nói nói 1 nửa, còn 1 nữa bắt người khác phải đoán."

Charlotte mỉm cười: "Thực ra chị đã đoán ra, đúng không? Biểu đạt một cách uyển chuyển có lẽ sẽ không tổn hại đến tình cảm."

Engfa tóm lấy gáy cô, hôn lên môi cô. Charlotte cũng không đẩy ra.
Lưỡi nàng tiến vào miệng cô, cường thế, hung mãnh, không thua gì đôi sinh viên kia, nuốt lấy toàn bộ hơi thở của cô, mang hơi thở của mình quấn lấy cơ thể cô.
Bà chủ mang đồ ăn lên, Engfa mới buông cô ra.

Sắc mặt Charlotte đỏ hồng.

Engfa nhếch khóe miệng: "Một, không khí này thật sự rất tốt. Hai, kích động không phải do tuổi tác, mà là ở đối tượng. Ba, hôn em, là quyết định mà chị đã nghĩ kỹ rồi."

Charlotte quay mặt đi, tim đập rất nhanh. Một giây vừa rồi, thật sự giống như cảm giác mới yêu, gạt bỏ tất cả tạp niệm, nghĩ tới cái hôn trước mặt mọi người vừa rồi, cô vẫn có chút xấu hổ.

Đối với cảnh hôn nhau vừa rồi, bà chủ thấy nhiều thành quen, cười với Charlotte: "Đồ uống tới rồi, ăn gà hầm bình với khâu nhục kho dưa trước đi, còn hai món nữa hai vị chờ 20 phút nữa nhé, giờ đang nấu 2 bếp rồi, rất nhanh thôi."

"Cảm ơn bà chủ." Charlotte xấu hổ nói.

Engfa mở nắp đồ uống, rót cho Charlotte: "Lúc nãy khi hôn em có cảm giác gì?"

Charlotte chột dạ. Cô vốn da mặt mỏng, không nói ra được, uống ngụm lớn đồ uống.

"Chị cảm thấy khá thích, rất tự do." Engfa lại tự nói một mình, rót đồ uống, nhấp một ngụm.

Charlotte nhìn về phía nàng.
Mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm cô, trong mắt toàn bộ là bóng dáng của cô, dường như xoáy nước, không để cô thoát ra ngoài. Tiếng đám sinh viên hò dô ăn uống vang lên. Charlotte lại đang xấu hổ, dời ánh mắt đi, xem ti vi. Đội Bóng rổ Los Angeles Lakers ghi bàn rồi.

"Em thích xem bóng rổ sao?" Engfa hỏi.

"Lúc em ở Mỹ có đi xem vài trận NBA." Charlotte đơn giản nói, ánh mắt còn dừng trên trận đấu.

Engfa mặt không đổi sắc: "Em thích đội nào?"

"Không có cực kì yêu thích đội nào, vài trận em xem là giữa đội Los Angeles Lakers và đội Los Angeles Clippers , đội Los Angeles Lakers thắng, em chỉ là đi cảm thụ một chút không khí ở sân, quan sát biểu cảm của mọi người." Charlotte giải thích.

"Vì môn học sao?" Engfa đoán: "Sau khi em xem có phát hiện gì hay không?"

Charlotte hơi mỉm cười, nhìn về phía Engfa: "Có chứ, em viết một phần luận văn, phát biểu rồi, không chỉ nhận được nhuận bút khá tốt, còn được giáo viên hướng dẫn khen ngợi, sau đó, rất nhiều công ty tìm em, em lại kiếm được rất nhiều tiền."

Engfa thúc nụ cười tự tin trên mặt cô, vừa tự tin, lại ôn nhu như nước, khiến tâm hồn nàng cũng vui vẻ theo: "Kiếm tiền thế nào? Chị rất tò mò."

"Thực ra, cái này có liên quan đến văn hóa một nước và trình độ tiếp nhận, ở nước ta, người tiếp nhận tâm lý không nhiều, chi dù có vài người biết bản thân có bệnh về vấn đề tâm lý, cũng không đi khám, chứng uất ức cũng vì như thế. Thế nhưng ở nước ngoài, bọn họ đi khám bác sĩ tâm lý rất phổ biến, vì thế phòng khám tâm lý cũng rất nhiều. Sau khi em báo cáo, rất nhiều công ty bán hàng đều mời em đến giảng giải cho nhân viên của họ, hiểu rõ tâm lý khách hàng, hơi biểu thị nhu cầu thực tế của khách hàng. Sau khi nổi tiếng, FBI cũng mời em giúp đỡ, phá được vài vụ án, thường xuyên lên báo, ti vi, trong ngành cũng có chút tiếng tăm. Sau đó, rất nhiều người thành công gặp riêng em." Charlotte giới thiệu đơn giản.

"Em có năng lực này, hưởng thụ thành tựu này, nên là như thế." Engfa cảm thấy có chút tiếc nuối, quá trình đẹp đẽ như thế, nàng không thể cùng cô trải qua.

Nàng ăn một miếng khâu nhục.
Charlotte nhìn biểu cảm của nàng, một chút cũng nhìn không ra nàng cảm thấy ngon hay không.
Nghiên cứu tâm lý chỉ dành cho phần lớn mọi người, còn có một phần nhỏ, khác với người thường, rất có hiểu được.

Charlotte cúi đầu ăn cơm, có lẽ vài ngày rồi không được ăn cơm tử tế, cũng có lẽ là đồ ăn ở đây có vị trong hồi ức. Lúc canh đậu phụ cá và canh sườn bí đao còn chưa lên, cô đã ăn hết một bát rồi. Lúc canh đậu phụ cá và canh sườn bí đao được mang lên, cô lại ăn một bát nữa. Engfa thấy cô ăn nhiều, tâm tình cũng tốt lên, cũng ăn 2 bát như cô.

"Lúc chị đến, nhìn thấy gần trường có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ, tối nay chúng ta ở đây đi." Engfa nói, là một câu trần thuật.

May là Charlotte đã ăn xong rồi, bằng không sẽ phun ra mất: "Ở lại đây?"

"Mệt rồi." Engfa chỉ đơn giản nói 2 chữ.

"Hay là, em lái xe." Charlotte hỏi dò.

"Ngồi xe cũng mệt."

Vì không phải thứ năm, thứ sáu, nên phòng gần trường đại học khá nhiều. Engfa đưa Charlotte đến một khách sạn tiện lợi.
Nàng lấy ra chứng minh thư, không phải thẻ quân nhân.
Lễ tân nhìn chứng minh thư của Engfa, lại nhìn về phía Engfa.
Cô ta lại nhìn chứng minh thư của Charlotte, lại nhìn Charlotte, biểu cảm có chút kì lạ, làm thủ tục thuê phòng cho bọn họ.

"Vừa rồi biểu cảm trên mặt của cô ta rất kì lạ, tại sao?" Engfa hỏi.

"Tuổi chúng ta không giống sinh viên, biểu cảm cô ta kì lạ, có lẽ là trong đầu có thêm nhiều tin tức khác thường." Charlotte cười nói.

"Tin tức khác thường gì?" Engfa nhìn Charlotte hỏi, nhìn như bình tĩnh, lại có chút chột dạ.

Tin tức nàng thể hiện ra rõ ràng vậy sao?

"Ví dụ,... vụng trộm các kiểu." Charlotte giải thích.

Thang máy mở ra, cô vào thang máy trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip