Chương 9: "Khi Minh Quân Ngủ Như Một Chú Cún"

Minh Quân nằm ngủ thiếp đi trên giường trong phòng y tế, hơi thở đều đặn, khuôn mặt đã không còn biểu lộ vẻ mệt mỏi như trước. Lan ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng quan sát cậu bạn của mình. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Minh Quân trong khi giữ một chiếc khăn ướt trên trán cậu để giúp hạ sốt.

Cả phòng y tế yên tĩnh đến lạ. Lan không thể hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy. Cô, một cô gái mạnh mẽ, luôn tự tin và không bao giờ để mình dễ dàng rơi vào cảm xúc yếu đuối. Vậy mà, giờ phút này, khi nhìn Minh Quân nằm ngủ yên bình như vậy, cô cảm thấy có một sự ấm áp dâng lên trong lòng.

Lan khẽ cười một mình, cô tự hỏi liệu mình có đang ngây ngốc không. Chẳng phải Minh Quân chỉ là một người bạn học bình thường sao? Nhưng tại sao khi cậu ấy không khỏe, cô lại cảm thấy lo lắng và chăm sóc như vậy? Cô lại tự dặn mình không để những cảm xúc này làm mình phân tâm.

Nhưng rồi, ánh nhìn của cô không thể rời khỏi khuôn mặt Minh Quân. Cậu ngủ thật sự rất dễ thương, khiến Lan phải bật cười một cách bất ngờ. Minh Quân thường ngày là một chàng trai lạnh lùng, vẻ ngoài lúc nào cũng "cool ngầu", nhưng khi ngủ, cậu lại trông thật sự ngây thơ và vô cùng đáng yêu.

Nhất là cách cậu nằm cuộn người lại dưới chăn, một tay gối đầu, tay kia đặt trên bụng như thể đang bảo vệ chính mình. Đặc biệt, đôi môi cậu hơi cong lên như một nụ cười nhỏ trong lúc ngủ, làm cho Lan có cảm giác giống như đang nhìn một chú cún con dễ thương đang ngủ say vậy.

Lan nhẹ nhàng hạ thấp người xuống gần hơn, không muốn làm Minh Quân thức giấc. Cô chỉ muốn ngắm nhìn cậu bạn một lúc nữa, một cách vô thức, như thể muốn ghi nhớ hình ảnh này trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy Minh Quân dễ thương đến thế, nhưng đúng là khi cậu ngủ, tất cả vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách đều biến mất, chỉ còn lại một Minh Quân dễ gần, dễ mến như một chú cún con vậy.

Cô cười nhẹ, nhắm mắt một chút và thầm thì trong lòng: "Cậu thật sự rất dễ thương, Minh Quân."

Lúc này, Minh Quân khẽ động đậy, đôi mắt mở ra một chút. Lan giật mình, vội vàng quay đi, cố gắng giữ vẻ bình thản. Minh Quân nhìn cô một lúc, rồi lại nhắm mắt tiếp, nhưng lần này có vẻ như cậu cảm nhận được sự quan tâm từ Lan. Một cảm giác ấm áp trong lòng cậu, dù cậu chưa nói ra, nhưng từ cách Lan chăm sóc, cậu cảm nhận được sự khác biệt.

"Lan..." Minh Quân thì thầm, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng.

Lan hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn cậu. "Cậu tỉnh rồi à?"

Minh Quân nhắm mắt lại, nhưng vẫn nói, giọng hơi mệt mỏi. "Cảm ơn cậu... Cậu thật tốt."

Lan chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng vỗ vào tay Minh Quân. "Không có gì đâu. Nghỉ ngơi đi."

Cảm giác lo lắng và chăm sóc đã trở thành một phần trong những ngày tiếp theo của cô. Cô không biết lúc nào Minh Quân lại cần sự quan tâm của mình nữa, nhưng những khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, tình cảm không chỉ đến từ những lời nói, mà là qua những hành động nhỏ nhặt. Và cô cũng bắt đầu nhận ra rằng cô đang dần có cảm giác đặc biệt với cậu bạn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip