CHƯƠNG 7



Hai người sóng bước bên nhau chầm chậm đi về phía biệt thự của hắn, không ai nói với nhau câu gì, cậu thì mải ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh, cậu tuy bận rộn đầu tư này nọ nhưng cũng là một người rất yêu thiên nhiên, cậu có sở thích đi dạo trên những con phố đầy hoa và cây ven đường, giờ đang mùa hoa sưa, hai bên đường trắng một màu hoa sưa đẹp phát hờn. Cảnh sắc đẹp như vậy mà được sánh đôi cùng người mình yêu tay trong tay thì nhân sinh quả không còn gì luyến tiếc, cậu nghĩ đến xong lại tự cười một mình rồi khẽ lắc đầu, từ bao giờ mà cậu lại trở lên đa sầu đa cảm như vậy nhỉ.

Hắn thì lại khác, chả có tí cảnh sắc thiên nhiên nào trôi được vào mắt, đơn giản vì hắn đang quá bận ngắm tình yêu của mình ngay bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa thu, trong vắt nhưng cũng đầy khao khát say mê. Bất chợt gặp nụ cười của cậu khiến hắn như ngây ngẩn như người bị say, nụ cười đẹp như thiên thần, không chút tạp niệm, nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không khỏi bị cuốn vào mà tự giác cười theo.

Cậu cảm thấy một bên má hơi nóng, kiểu như người bên cạnh đang nhìn cậu đến muốn thủng cả một bên mặt, cái người này rõ kỳ, cậu biết cậu đẹp nhưng có cần lộ liễu chả kiêng nể gì như thế hay không vậy trời.

"Nè, chú em nhìn đã chưa? Nhìn anh tuy không mất tiền nhưng cũng không có nghĩa là muốn nhìn sao thì nhìn nha. Anh biết anh đẹp nhưng chú em đừng có tỏ ra si mê như thế. Anh thích con gái nên anh em ta không có khả năng đâu nha."

"Em chắc không, hôm trước dưới thân tôi thấy em rất có vẻ thỏa mãn a."

"À, do thuốc thôi, lúc đó bí quá nên cũng đành, đàn ông mà cũng có thiệt thòi gì đâu, coi như trải nghiệm mới, còn giới tính của anh đương nhiên anh biết, chú em hỏi kỳ."

Hắn có chút biến sắc, vừa tưởng gặp được tình yêu của đời mình, muốn rước về làm vợ, giờ lại biết người đấy thẳng, ăn nằm với nhau rồi mà vẫn khẳng định mình thẳng, cậu con trai này quả thú vị, em không nghĩ tôi có thể bẻ cong được em chắc? Em càng nói thế tôi càng muốn làm, đời này tôi đã chấm em thì chắc sẽ thoát được? Em cứ ngồi đấy mà mơ đi nhé.

Hai người dừng trước cửa biệt thự, cậu tính nhấn chuông thì thấy hắn vô tư ấn mật mã rồi mở cửa

"Uầy, ông chủ biệt thự này cũng hay à nha, là bao nuôi hay sao mà cho cả mật mã mở cửa vậy. Chú em chắc phải phục vụ dài ngày lắm rồi đúng không? Thế thì chắc số tiền bị quỵt cũng không ít. Đáng thương ghê."

Hắn gần như á khẩu, thật sự không biết nên làm gì với cậu, oánh không được, mắng không xong, cậu ra đời không phải sẽ bị người ta lừa bán đi mà vẫn vui vẻ đếm tiền giúp sao.

Cậu vừa bước vào cửa còn đang ngó nghiêng bỗng bị hắn nhấc bổng một câu cũng không nói bế thẳng vào phòng ngủ quăng cậu xuống giường. Hắn bắt đầu cởi áo trên người rồi tính cởi phăng luôn cái quần, cậu vẫn nhìn hắn ánh mắt vô cùng khó hiểu, rút cuộc đây là cái tình huống gì, là cưỡng gian sao????

"Em còn chưa hiểu, em vẫn nghĩ tôi là trai bao sao? Em nghĩ trai bao làm sao có thể lọt vào được căn penhouse, làm sao có mật mã biệt thự, trai bao như tôi có phải siêu năng lực quá rồi không. Em vẫn chưa hiểu rằng chủ penhouse và chủ biệt thự này là cùng một người, người đấy chính là tôi à. Em là giả ngốc hay ngốc thật đây. Em nhìn tôi chỗ nào giống trai bao hả, lại còn để lại giấy note kêu tôi đổi nghề, em cũng gọi là có bản lĩnh quá ha. Em để tôi tìm em bao lâu em có biết không, em biết tôi nhung nhớ em đến thế nào không, vậy mà gặp tôi em lại xem như không có chuyện gì xảy ra. Không ngờ em lại dễ dãi như thế, xem tôi hôm nay trừng phạt em thế nào."

Nói rồi hắn lao đến vồ cậu như vồ con mồi, cậu hoảng sợ né tránh lùi nhanh về phía sau nhưng do không để ý bị đập cộp một phát cái đầu vào tường, đau vãi nhái luôn. Cậu ôm đầu xoa xoa khẽ á một tiếng làm hắn hốt hoảng vội vã chạy lại ôm cậu xoa xoa

"Em là trẻ con à mà đến tường cũng bị đập vô được." Mắng thì mắng vậy thôi chứ thấy cậu đau hắn thấy xót xa vô cùng, ra sức xoa xoa thổi thổi, quên bẵng mục đích chính lừa cậu về đây là gì.

"Xí, còn không phải tại anh mà trách tôi. Đang yên đang lành quăng tôi lên giường rồi tự cởi áo mình làm cái gì. Cái gì mà nhớ với chả nhung, lôi người ta vô đây còn chưa nói được câu gì đã lên cơn thú tính, anh là động vật ăn thịt à."

Cậu nguýt hắn một cái rõ dài, ánh mắt như bắn ra tia lửa khiến hắn chột dạ rụt hết cả cổ lại, đời hắn chắc chả sợ ai ngoài cậu, bị mắng mấy câu khí tức lập tức thu lại không dám khoa trương.

"Ờ thì anh xin lỗi, có phải anh muốn thế đâu, tại em cứ làm anh tức muốn ứ lên cổ, từ giờ còn nói anh là trai bao thì anh còn quăng lên giường xử lý tiếp."

"Xìiiiiiiiiii, anh mà dám thì cả đời tôi cũng không thèm nhìn anh. Muốn ăn thì xin phép tử tế, tự tung tự tác coi chừng tôi một cước cắt luôn hậu duệ đời sau của anh."

"Mà anh cũng kỳ nha, lên giường với tôi có một lần mà đã mê mệt thế á, người như anh cũng quá dễ dãi đi, từ đó đến giờ lịch sử tình yêu của anh có thể viết thành sách chưa?"

Cậu này là muốn trêu tức anh phải không, cái gì mà hết gọi người ta là trai bao giờ quay sang lại bảo là loại đàn ông dễ dãi, hắn mà dễ dãi cái quần què gì, bao nhiêu con đàn bà leo lên giường hắn đều đã bị cho đi Tây thiên thỉnh kinh hết rồi, làm gì có ai được ngồi yên ở đây mà đấu võ mồm với hắn như cậu chớ.

"Em chỉ giỏi linh tinh, thật anh cảm thấy giới hạn chịu đựng cả đời này của anh đều bị em quấy hết trong một ngày, anh đang không hiểu sao mình còn chưa một đao giết em luôn đây này."

"Hứ, anh dám, anh nghĩ tôi là búp bê chắc mà muốn chém muốn giết đều được. Nhìn cái thái độ này của anh mà anh bảo tôi tin anh nhớ nhung tôi á. Trừ khi tôi bị khùng. Còn kiểu nói chuyện này với tôi thì đừng mong có cửa mà tán tỉnh, anh nhanh lượn ra cho tôi đi về. Rõ mất thời gian."

"Thôi mà, cho anh xin lỗi, là anh sai rồi, đừng giận anh có được không. Mà em nói thế là có ý gì, có phải ý em là anh vẫn có cơ hội để cưa cẩm em phải hơm?"

"Tùy thái độ, tôi vui thì cũng được, mà không vui thì dẹp, còn nữa, lần sau còn tính bạo lực cưỡng hiếp này nọ thì anh xác định mỗi đứa một nơi đường anh anh đi, đường tôi tôi đi. Còn nữa, cho tôi xem khả năng tán tỉnh cưa cẩm của anh. Thời hạn một tháng, hết một tháng tôi không đổ thì anh tự động biến khỏi tầm mắt thôi, còn lượn lờ trước mặt tôi cho người xử anh."

Hắn lè lưỡi, mặt xanh như đít nhái, em người yêu này cũng bá đạo quá đi, sau này về làm vợ có phải sẽ đè đầu cưỡi cổ khiến hắn không ngóc đầu lên được không. Từ trước đến nay toàn là người khác tán tỉnh hắn, hoặc nhìn hắn xong đã tự đổ, đã bao giờ đi tán ai mà đòi có khả năng với kỹ năng tán tỉnh. Đây là cậu muốn một đao chém chết anh có phải không. Làm người thật không nên làm thế nha. Mà thôi chuyện đấy tính sau, còn một tháng, cứ từ từ tính, giờ cũng phải cố kiếm ít phúc lợi cho đỡ thiệt thòi mới được.

"Cho anh ôm miếng đã, mấy tháng không được gặp, nhớ em muốn chết."

"Xì, tên cơ hội nhà anh, phắn ra kia."

Nói hắn phắn thì hắn sẽ phắn chắc, hắn giờ ôm cậu đu như con lười đu cây, buông ra mà được à, có chết cũng không buông.

"Em ấy nha, hư muốn chết, sau hôm đó liền biến mất, anh tìm em quá trời, hận không lật tung được cái Băng cốc này lên đó."

"Tại tôi chắc, là do anh ngốc thôi, anh không bao giờ thắc mắc sao tôi lên được tầng penhouse à, chả lẽ an ninh ở đó dễ đến nỗi một đứa ất ơ nào cũng chui lên được, không phải chủ nhà thì cũng là họ hàng hoặc có liên hệ với chủ nhà đi. Tìm hỏi chủ nhà cùng tầng chả nhanh hơn. Người như anh chắc chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới nên mới mất nhiều thời gian như vậy ha."

Hắn nghe cậu nói xong cứng cả họng, ôi con mẹ nó, công nhận từ sau khi gặp cậu đêm đó xong hắn ngu người đi hẳn, sao mà mấy cái logic đơn giản thế hắn nghĩ cũng không ra, não hắn hẳn là bị cậu làm cho úng con mẹ nó thủy rồi. Mất mặt quá trời quá đất luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip