Chương 2
Keng keng ——
Chuông cửa nhà Giang Hạ vang lên, cô bò dậy từ trên giường, nhìn qua mắt mèo thấy anh chàng giao hàng đang đưa một kiện hàng.
Đóng cửa lại, lấy dao rọc giấy cắt dọc theo đường dán, Giang Hạ lúc này mới biết đó là đơn hàng mà cô tùy tiện đặt mua không lâu trước đây.
Lúc ấy thấy trên ứng dụng có hoạt động đọc sách theo tháng được giảm giá, cô nhớ tới vấn đề mình từng hỏi Phó Khê.
"Phó tổng ngày thường thích đọc sách gì ạ?"
Cô nghĩ một người thành công như Phó Khê hẳn là sẽ thích những cuốn tiểu sử nhân vật.
Lúc đó Phó Khê đeo kính, độ cận của anh không cao, chỉ khi xem tài liệu mới đeo.
Gọng kính kim loại bạc ánh lên vẻ lạnh lẽo, anh hết sức chăm chú nhìn vào tập tài liệu trên tay.
Nghe vậy, tốc độ lật trang của anh chậm lại một chút, sau đó nói: "Thời trung học từng đọc một quyển 《Vật dư thừa chí》, mỗi năm đều đọc lại một lần."
Giang Hạ chưa từng nghe nói đến, lên điện thoại tìm kiếm phát hiện ra đó lại chỉ là một quyển giới thiệu về hoa, chim, cá, đá, bàn, cửa sổ, ghế, thư, hơn nữa còn là văn ngôn.
Cô hơi ngạc nhiên hỏi Phó Khê: "Phó tổng thích loại sách như vậy sao? Có hơi bất ngờ."
Cô nhìn thấy khóe miệng Phó Khê hơi nhếch lên một chút, trong mắt như có ý cười, anh bình thản nói:
"Không thích."
"Hả?"
Giang Hạ lộ vẻ hoang mang, không thích mà còn muốn mỗi năm đọc một lần?
"Lý do đọc sách có rất nhiều, khi đọc quyển sách này,"
Phó Khê đỡ gọng kính, "Tôi nghĩ đến người đã cho tôi mượn nó."
Phó Khê không nói rõ, Giang Hạ cũng không tiện hỏi thêm.
Chắc là bạn học hoặc bạn bè tốt gì đó.
Mặc kệ thế nào, để tiến gần hơn đến hình tượng nam thần của ông chủ mình, Giang Hạ vẫn đặt mua quyển sách này.
Vừa hay cuối tuần, Giang Hạ mở quyển sách ra trên bàn làm việc bắt đầu nghiên cứu.
Tục ngữ có câu, dưa chẳng có quả nào tròn xoe, người chẳng có ai hoàn mỹ.
Cô nàng Giang Hạ đời này đọc nhiều nhất chính là tiểu thuyết ngôn tình trên điện thoại.
Chưa đến một giờ đã không chống đỡ nổi nữa, mí mắt dính chặt vào nhau.
Cô khép sách lại, chắp tay trước ngực thành kính vái nó.
"Thực xin lỗi, anh là một cuốn sách hay, là em không xứng với anh, vĩnh biệt."
Tiện tay ném nó vào phòng chứa đồ mà có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không mở ra.
Khi rảnh rỗi Giang Hạ không khỏi miên man suy nghĩ, quả nhiên thích một người vẫn là không có cách nào thích toàn bộ con người họ sao? Phó Khê mỗi năm đều phải đọc một lần cuốn sách mà cô cảm thấy thật sự là khô khan đến tột cùng, cô một chút cũng không quan tâm hoa văn trên cửa sổ có phù hợp hay không, chỗ nào hòn đá tao nhã chỗ nào hòn đá thô tục.
Mặc dù bản thân Phó Khê cũng nói không thích đọc.
Vậy ai sẽ thích nó đây?
Giang Hạ bỗng nhiên nghĩ tới Nguyễn Tư Niên mà cô đã thấy tối hôm qua, một người khí chất như cô ấy rất dễ dàng cho thấy cô ấy đã đọc bao nhiêu sách, bản thân Nguyễn Tư Niên giống như một cuốn sách, dịu dàng, ôn nhã.
Cô ấy hẳn là sẽ thích đọc, Giang Hạ nghĩ như vậy.
Cuộc điện thoại sáng nay, Phó Khê chỉ nói Nguyễn Tư Niên là một người quen cũ đã lâu không gặp, thường thì những lời như vậy chỉ người yêu cũ thôi đúng không?
Nghĩ vậy, Giang Hạ không khỏi cảm thấy mất mát, không phải vì chuyện Phó Khê có người yêu cũ, dù sao Nguyễn Tư Niên đã kết hôn, cô phiền não là kiểu người mà cô và Phó Khê thích khác nhau quá nhiều, Nguyễn Tư Niên dịu dàng trí thức, còn cô giỏi giang phóng khoáng.
Nhìn thế nào cũng không thấy có hy vọng gì cả.
Sau một kỳ nghỉ cuối tuần mơ màng, đến thứ hai đi làm, Giang Hạ tự nhủ phải tỉnh táo lại, công việc và tình cảm nhất định phải phân rõ.
Nhưng cô vừa đến công ty đã nghe tin Phó Khê xin nghỉ, Giang Hạ thực sự không thể tin vào tai mình, chủ yếu là Phó Khê quả thực là một kẻ cuồng công việc chính hiệu, mấy năm liền nghỉ phép còn có thể không hết, một người tàn nhẫn như vậy mà đột nhiên xin nghỉ, còn xin nghỉ mấy ngày liền, Giang Hạ nhìn nhìn mặt trời, xác định vẫn mọc từ phía đông.
Tổng giám đốc Nhậm , người đến trao đổi công việc dự án với cô, nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc: "Không giấu gì cô, tôi còn tưởng Phó tổng có thể làm việc đến tận thế cơ."
Nhậm Hoặc trạc tuổi Phó Khê, diện mạo ôn hòa nho nhã, cùng Phó Khê trở thành hai đại sát thủ trái tim thiếu nữ trong công ty.
Giang Hạ đưa cho anh ta và cả mình một ly cà phê.
"Người cần cù sinh của cải, người lười biếng sinh cỏ dại," Giang Hạ uống một ngụm cà phê, thở dài, "Kẻ tiểu dân chờ được thăng chức như tôi vẫn là thành thật đi làm công ăn lương, kiếm chút tiền nuôi gia đình thôi."
"Phó tổng tám phần là đã nghĩ thông suốt, không muốn chịu sự bóc lột của đám nhà tư bản hội đồng quản trị kia nữa." Giang Hạ thở dài nói.
"Cô nói gì vậy, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Phó tổng mới là cổ đông lớn nhất, có quyền phát biểu nhất đấy chứ, nói ra thì anh ấy mới là nhà tư bản lớn nhất."
"Phó tổng không giống với đám ma cà rồng tư bản bình thường."
"Chỗ nào không giống, bản chất chẳng phải là bóc lột giá trị thặng dư của cô sao?" Nhậm Hoặc nhướng mày cười nhìn cô.
"Sai, nhà tư bản khác hút máu bằng bánh vẽ, phó tổng hút máu bằng mặt!" Giang Hạ nghiến răng nghiến lợi hận mình không biết cố gắng, "Anh ta đúng là cậy đẹp mà làm càn, đáng ghét là tôi biết rõ anh ta là một tên tư bản vô tình mà vẫn bị vẻ ngoài của anh ta lừa."
Đương nhiên, Phó Khê bản thân có tiếng tốt không phải hoàn toàn chỉ vì một khuôn mặt, mà là anh ta thực sự khiêm tốn lễ độ, trong công việc thì tàn nhẫn với chính mình, phúc lợi và lương của công nhân đều trả đúng hẹn.
Ông chủ năng lực làm việc siêu cường, lại còn chăm chỉ hơn cả bạn.
Thảo nào người ta có tiền, Giang Hạ âm thầm cảm thán trong lòng.
"Qua một thời gian nữa dự án Thịnh Vũ sẽ khởi động, có lẽ Phó tổng muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi một chút thôi." Nhậm Hoặc cười nói.
Nhắc đến đây Giang Hạ liền nhớ tới Lâm Sùng Nhất, cô hỏi: " Tổng giám đốc Nhậm trước đây là bạn học cấp ba của Phó tổng đúng không?"
"Đúng vậy," Nhậm Hoặc thở dài, "Đây chẳng phải là nhìn ra sự khác biệt giữa người với người sao, người không nỗ lực sẽ thành ra như tôi đây, bạn học thành cấp trên. Trước đây tôi là lớp trưởng, Phó tổng là lính dưới trướng tôi, điều binh khiển tướng đều phải nghe tôi, bây giờ tôi là chó hầu trước mặt Phó tổng, Phó tổng bảo tôi cắn ai thì phải cắn người đó."
Nhậm Hoặc nói đùa.
Giang Hạ khúc khích cười.
"Phó tổng trước đây cũng như vậy sao?" Giang Hạ tò mò hỏi, sau đó lại bổ sung, "Anh ấy chắc chắn vẫn luôn là một siêu cấp học bá, một bài toán có thể giải ra mấy cách khác nhau ấy."
Nhậm Hoặc ha ha cười, nói: "Thật không dám giấu giếm, hồi cấp một tôi vẫn luôn cảm thấy Phó tổng bị bệnh tâm thần."
"Hả? Bởi vì thành tích học tập quá tốt sao?"
Nhậm Hoặc lắc đầu.
"Giang bí thư, cô biết hành vi nghệ thuật không? Phó tổng hồi cấp một chính là một nghệ sĩ hành vi vượt quá tiêu chuẩn."
Sợ chỗ có ma, ngứa chỗ có rận.
Đôi mắt Giang Hạ trợn tròn xoe, trực giác mách bảo cô hình như đã đào được bí mật đen tối của nam thần, rơi vào vô cùng rối rắm, một bên sợ hãi hình tượng nam thần sụp đổ, một bên lại tò mò muốn chết.
"Nói thế nào , Phó tổng đã trải qua chuyện gì?"
"Chuyện đó phải mười năm sau rồi, mới vừa khai giảng, khoảng một tuần thì đổi một chủ nhiệm lớp họ Nguyễn ——"
"Chờ một chút," còn chưa nói xong Giang Hạ đã cắt ngang Nhậm Hoặc, "Chủ nhiệm lớp của các anh họ Nguyễn?"
"Đúng vậy." Nhậm Hoặc đáp cô.
"Vậy cô ấy tên là gì?"
"Ờ, Nguyễn Tư Niên, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên Tư Niên."
Nhậm Hoặc hồi tưởng một chút.
Như có một tia sét từ từ đánh xuống chân.
Giang Hạ sặc một tiếng, ho khan vài cái.
Sẽ không có chuyện trùng tên trùng họ trùng cả người như vậy chứ, Nguyễn Tư Niên gặp được tối hôm đó chẳng lẽ chính là giáo viên của Phó Khê sao?
"Sao vậy, không sao chứ?" Nhậm Hoặc hỏi.
Đầu lưỡi Giang Hạ tê rần, một ý nghĩ táo bạo nảy mầm trong lòng cô, dần dần chiếm cứ toàn bộ cơ thể cô.
Ly cà phê trong tay dường như cũng trở nên bỏng tay.
Cô vội vàng uống một ngụm, trấn tĩnh lại, hướng về phía Nhậm Hoặc nói: "Không sao, tôi chỉ là ······"
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Hạ vẫn là nói thật cho anh ta nghe chuyện gặp Nguyễn Tư Niên tối hôm đó.
"Hai người gặp được cô giáo Nguyễn ? Cô ấy cũng ở thành phố này sao?"
Giang Hạ kinh ngạc nhìn anh ta: "Các anh và cô giáo không liên lạc sao?"
Nhậm Hoặc lắc đầu, nói: "Năm đó thông tin đâu có tiện lợi như bây giờ, sau khi tốt nghiệp cấp ba nghe nói cô ấy chuyển đi rồi, số điện thoại cũng đổi sau đó không ai biết cách liên lạc với cô ấy nữa."
" Cô có số điện thoại hiện tại của cô ấy không, có thể cho tôi xin được không, vừa hay tháng sau có buổi họp lớp muốn mời cô ấy đến."
Giang Hạ thất thần gửi WeChat cho anh ta, hỏi: "Quan hệ giữa Phó tổng và cô giáo Nguyễn thế nào, ý tôi là, kiểu quan hệ giữa giáo viên và học sinh ấy."
Cô cúi mắt nhấp một ngụm cà phê, cẩn thận lựa lời.
"Ừm ······"
Nhậm Hoặc lộ vẻ hồi tưởng, vừa đúng lúc một tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.
Anh ta nhấc điện thoại lên, nói vài câu sau đó dùng tay và khẩu hình ra hiệu lần sau nói chuyện tiếp, rồi rời đi.
Trong lòng Giang Hạ nóng như lửa đốt, vẫn chỉ có thể gật đầu, nhìn anh ta rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip