Chương 8




8.

"Tiểu Vũ, tao đi học đây, mày ở nhà ngoan nhé!" Châu Kha Vũ thấy chú chó đang ngồi trước cửa nhìn mình mà dặn dò: "Phải ăn nhiều hơn đấy, khi nào về tao sẽ kiểm tra."  

Biết rồi, đi học đi. Hai phút nữa vào tiết rồi mà còn đứng đây.

Cuối cùng cũng đuổi được tên ngốc này đi. Lưu Vũ lại quay về nằm trên sofa tự hỏi làm gì để hết một ngày nhỉ, đây đã trở thành công việc hàng ngày của anh.

Trước đây mỗi khi bận rộn anh thường nghĩ rằng nếu có thể ăn ngủ nghỉ như Mocha thì tốt biết mấy. Nhưng đến lúc tự mình trải nghiệm anh mới nhận ra bận rộn mới là bản chất cuộc sống. Chí ít không phải ngày qua ngày nằm ì trên sofa một cách nhàm chán như vậy.

Chưa kịp thở dài, cảm giác chóng mặt quen thuộc bất ngờ kéo đến.

Khoan đã, chuyện gì vậy?

Cũng như lần trước, Lưu Vũ có thể cảm thấy cơ thể đang biến hoá. Đến khi mở mắt anh vẫn thấy khung cảnh quen thuộc, tuy nhiên tầm nhìn đã cao hơn trước rất nhiều, bàn ăn trước mắt cũng trở về kích thước bình thường.

Anh trở lại làm người rồi!

Lưu Vũ chạy đến phòng Châu Kha Vũ soi gương, quả nhiên vẫn là quần áo từ lần trước, điện thoại cũng ở trong túi quần, pin cũng không bị tụt.

Anh đã phát hiện được điểm đặc biệt trong chuyện này. Xem ra trước khi biến thành cún anh mặc như thế nào thì khi trở lại vẫn nguyên si.

Khoan đã, sao cái vòng cổ vẫn ở đây?

Khi biến thành cún, mọi thứ trên người anh đều biến mất nhưng khi từ cún thành người thì những thứ đó vẫn được giữ nguyên. Lưu Vũ suy nghĩ, lỡ đâu một ngày Châu Kha Vũ nổi hứng đưa anh đi nhuộm lông thì kiểu gì tóc anh cũng được nhuộm cùng cho xem.

Lưu Vũ lắc đầu, tuyệt đối không thể để Châu Kha Vũ có suy nghĩ như vậy.

Tạm gác chuyện này sang một bên, trước tiên anh phải tháo vòng ra đã. Bởi vì khoá vòng để sau gáy nên Lưu Vũ phải đứng trước gương mày mò mãi mới cởi ra được, sau đó anh nghĩ vẫn nên để vào túi quần đề phòng những trường hợp khẩn cấp.  

Không biết lần này trở lại làm người trong bao lâu nhưng anh tuyệt đối không để lãng phí một giây.

Chỉ mất 10 phút đi từ nhà Châu Kha Vũ về nhà anh, Lưu Vũ thay quần áo nằm trên giường sau bao ngày xa cách thở dài. Có trời mới biết quán xuyến mọi thứ khó khăn như thế nào, thêm cả việc sắp tới ngày kỷ niệm của trường nên việc trong câu lạc bộ chồng chất như núi, anh phải nghĩ cách giải quyết tất cả mới được. 

Câu lạc bộ khiêu vũ từ lâu đã rối tung lên vì không tìm được chủ tịch.

Ocean: Mỗi ngày hỏi một câu, chủ tịch đi đâu rồi? @Lưu Vũ

Thao: Anh vẫn chưa bỏ cuộc sao? Em đã nói cậu ấy bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi mà chẳng ai chịu tin em cả. 

Trương Hân Nghiêu: Không ăn dưa, đừng bổ dưa.

Ocean: Anh thấy bên đoàn nói nhân ngày kỷ niệm này câu lạc bộ mình phải diễn ít nhất 3 tiết mục. Anh đang trong kì thực tập nên không đi được, chủ tịch thì không có ở đây, vậy mọi người thì sao?

Thao:  Ây dà, nếu 2 ngày trước không bị thương thì nhất định em sẽ tham gia, diễm áp toàn trường rồi.

Trương Hân Nghiêu: Người này đang bận kiếm tiền, xin đừng làm phiền.

Ocean: Hay anh tới cầu cứu 2 sinh viên trao đổi Nhật Bản nhé? Câu lạc bộ ta không thể không có tiết mục nào cả, quá là vô lý.

Lưu Vũ: Em thấy ý kiến này được đấy.

Thao: Em nhìn nhầm phải không?

Ocean: Cuối cùng em cũng xuất hiện, em có ý kiến gì cho ngày thành lập trường không?

Lưu Vũ: Gần đây nhà em có chút chuyện nên em không có thời gian, mọi người thấy ổn thì cứ chốt đi nhé.

Ocean: Quan trọng là không có người, chẳng nhẽ lại không hoàn thành nhiệm vụ mà đoàn trường đã giao sao?

Lưu Vũ: @Bồng Bồng @81 @Tôi là quỷ, lên freestyle

Bồng Bồng: Anh có thể thử 😎

Tôi là quỷ: Khoe múi có được tính là freestyle không?

81: 2 người là được rồi, chứ sân khấu 3 người loạn cào cào lên mất.

Lưu Vũ: Vậy phiền 2 người lo vụ này nhé!

Thao: Không hổ danh chủ tịch, hiệu suất làm việc cao thật đấy.

Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện kỷ niệm ngày thành lập, Lưu Vũ thở dài nhẹ nhõm. Lúc này anh mới gọi điện cho người thân, nói dạo này bận việc câu lạc bộ quá nên không về nhà được để mọi người yên tâm.

Hôm nay anh muốn tính xem có thể biến thành người trong bao lâu. Nhưng trước tiên phải giải quyết chuyện này đã.

Anh mở hộp trò chuyện với Châu Kha Vũ, đã một tuần kể từ tin nhắn cuối cậu gửi anh.

"Dạo này anh hơi bận nên không trả lời tin nhắn của cậu được, đừng bể bụng nhé. Tuy đôi khi lời khuyên của anh có hiệu lực nhưng đừng dùng thường xuyên nhé, nếu không chó con sẽ có tâm lý phản nghịch đấy ☺️☺️ cậu cứ để nó từ từ làm quen là được.

Khi Châu Kha Vũ thấy tin nhắn đến, cậu nhìn biểu tượng mặt cười mà hơi lúng túng. Đàn anh là người nhã nhặn như thế, anh ấy không có ý gì đâu nhỉ? 

"Vậy sao? À anh ơi, dạo này Tiểu Vũ nhà em hơi trầm, cơm ăn cũng ít hơn mọi hôm. Hai ngày nay em bắt nó vận động nên nó ăn nhiều hơn rồi nhưng em vẫn lo lắm, anh có biết như vậy là bệnh gì không?"

Tôi biết rất rõ là đằng khác.

"Chắc là nó nhớ nhà, cứ để vài ngày đã ổn thôi."

Châu Kha Vũ không ngờ người đáng tin như đàn anh lại đưa ra câu trả lời vô lý như vậy. Tuy không đồng ý với anh nhưng cậu không thể oán giận anh như với Lâm Mặc hay Trương Gia Nguyên được, vì vậy đành phải giả bộ cảm thấy có lý.

"Anh nói cũng đúng, hay em tìm bạn gái cho nó anh nhé? Làm vậy có khiến nó đỡ trầm không?"

Lưu Vũ đang uống nước suýt chút nữa phun hết cả ra, anh ho khan vài cái rồi vội vàng ngăn cản ý tưởng điên rồ này.

"Không!!!"

Hiếm khi thấy Lưu Vũ sử dụng dấu chấm than, Châu Kha Vũ bắt đầu hứng thú.

"Không nên sao? Nhưng nếu có đối tượng làm bạn sẽ vui hơn mà?"

Hay lắm, còn dám hỏi lại, tôi cho cậu biết tay. Lưu Vũ trực tiếp phản kích.

"Hay là nó thấy chủ nhân của mình rất cô đơn nên mới âu sầu như vậy?"

"Nó không thông minh đến vậy đâu anh..."

"Đôi khi động vật nhỏ nhìn thấu con người đấy nhé! 🤗

Châu Kha Vũ: "..."

Được rồi, cậu chịu thua.

Sau vài lần trao đổi, mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn trước, Châu Kha Vũ nói rằng sau này có vấn đề gì sẽ hỏi anh tiếp.

Lưu Vũ thường chú ý đến thời gian Châu Kha Vũ về nhà nên anh biết cậu có hai tiết học vào chiều thứ tư, sau khi tan học còn đi ăn ở ngoài, đại khái là 8 giờ tối mới về đến nhà.

Cho nên nếu lại hoá cún thì anh phải về nhà trước 8 giờ, nếu không tên ngốc kia lại lo lắng mất thôi.

Đáng tiếc Lưu Tiểu Vũ tính không bằng trời tính, đã gần tới thời gian dự tính mà anh vẫn chưa thấy có gì bất thường.

Đứng đây hay về nhà Châu Kha Vũ bây giờ?

Vấn đề là anh không biết mình còn hoá cún nữa không, cho dù không hoá thú nữa thì vẫn phải thẳng thắn nói thật với Châu Kha Vũ, nếu không cậu ta lại tự trách bản thân vô tâm nên mới làm lạc anh mất.

Lưu Vũ đeo sẵn vòng cổ lo lắng ngồi chờ, tay không ngừng chạm vào màn hình điện thoại nhìn thời gian.

Không được, đợi nữa thì sẽ muộn mất. Lưu Vũ để điện thoại vào túi quần mở cửa ra ngoài, anh quyết định đến nhà Châu Kha Vũ. Không bị hoá cún nữa thì sẽ thẳng thắn thú nhận với cậu ấy.

Nhà hai người chỉ cách nhau một con phố, Lưu Vũ sang đường là tới nơi. Tiểu khu này cũng không cấm người lạ ra vào nên anh dễ dàng vào được. Nhưng ngay thời điểm anh đến dưới toà Châu Kha Vũ ở thì cảm giác khó chịu lại ùa đến.

Lúc nào không đến lại cố tình đến vào lúc này. Lưu Vũ chóng mặt, anh tìm ghế đá vắng người ngồi xuống, mấy giây sau có chú Corgi nhỏ nhảy khỏi ghế lon ton bước ra ngoài.

Bình thường mọi người thường đeo dây xích khi dắt thú cưng đi dạo trong tiểu khu. Nên có chú chó con chạy loạn như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chính vì thế mà nó thu hút nhiều sự chú ý của mọi người, thậm chí còn có thằng nhóc gọi bạn của mình chạy ra xem. Lưu Vũ vốn không để ý chuyện này lắm, anh còn đang nghĩ đứng trước cửa nhà Châu Kha Vũ chờ cậu ta về thì được. Cho đến khi có một thằng bé nhấc bổng anh lên anh mới thấy có gì đó không ổn.

"Có chó con này." Cậu bé phấn khích nói to như để cả cái tiểu khu này nghe thấy vậy.

Mấy cậu bé ngang ngang tuổi nghe thấy cũng chạy tới, tụi nhỏ đều thích thú với chú chó nhỏ trong tay thằng bé, cả đám nhốn nháo muốn chạm vào lông.

Trẻ con không có ý thức về việc giữ chừng mực, lúc ra tay không nặng không nhẹ khiến Lưu bị bọn chúng kéo ở giữa đến phát đau. Đến lúc chịu không nổi mới kêu vài tiếng để doạ bọn trẻ chạy đi. Ai dè chúng càng kích động hơn sau khi nghe tiếng của anh và bắt đầu túm tụm lại bàn tán xem sau này ai sẽ nuôi nó, ai sẽ đưa nó đi chơi.

"Trên cổ nó có bảng tên kìa, hay là bị lạc chủ rồi?" Cô gái nhỏ chỉ vào vòng cổ nói.

Thằng nhóc phát hiện ra anh hình như là cầm đầu, lời nói rất có trọng lượng. Nó bế Lưu Vũ lên nhìn vòng cổ, toàn tiếng anh nên cậu bé cũng không hiểu là gì.

Không muốn mọi người thấy mình kém cỏi nên cậu bé ngắt lời: "Tớ không thấy gì cả, hay nó bị chủ ném đi vì không nuôi nổi nữa? Nó còn nhỏ như thế, người ta sẽ không làm lạc nó đâu."

Thằng nhóc vừa dứt lời, những đứa trẻ xung quanh cũng không nghĩ nhiều nữa mà tin vào lời của bạn. Vì vậy tụi nhỏ lại bắt đầu thảo luận xem mang về nhà ai nuôi.

Nhân lúc cả đám líu ra ríu rít không để ý, Lưu Vũ tranh thủ định trốn đi nhưng thằng nhỏ này thông minh thật đấy, nó còn dặn 1 thằng nhóc khác trông chừng anh.  

Hay thật đấy.

"Mấy đứa đang làm gì vậy?"

Một giọng nói đột nhiên phá vỡ cuộc thảo luận sôi nổi của bọn trẻ.

Hai mắt Lưu Vũ sáng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng đây không phải người anh đang mong chờ mà là một người đàn ông trung niên lạ mặt.

Mái tóc của người đàn ông trung niên lưa thưa rối bù như đã lâu không được chăm sóc, chiếc áo phông trắng còn vương mấy vết dầu loang lổ không biết từ bao giờ. Nhìn người này có vẻ không có ý tốt, hắn còn cố nặn ra nụ cười khó coi mà nói với đứa trẻ: "Đây là con cún đi lạc nhà chú, cháu trả lại cho chú được không?" 

Trong lòng Lưu Vũ vang lên tiếng chuông cảnh báo, nếu phải chọn một trong hai thì anh thà để bọn trẻ đưa anh về còn hơn. Ít ra bọn nhỏ này không biết gì và có ý tốt, chứ người đàn ông trước mặt có vẻ không như vậy. Trẻ con thường rụt rè với người mà chúng không quen biết, huống hồ nhìn người này còn không được tử tế cho lắm. 

Đứa nhỏ cầm đầu kia cũng không sợ, đứng lên hỏi hắn: "Chú ơi, cún nhà chú tên gì ạ?"

"Nó tên Pipi." Người đàn ông không chút do dự trả lời.

Thấy đối phương tự tin đáp lại khiến cậu bé không chắc chắn lắm. Nó không biết mấy chữ tiếng Anh trên vòng cổ chú chó là gì và không biết những gì người kia nói có phải những từ trên đó không nên đành tin: "Vậy được rồi, cháu trả lại cho chú này." 

Người đàn ông cười cười cúi xuống bế chú chó đang giãy dụa, còn không tiếc lời cảm ơn bọn nhỏ để mấy đứa tin hắn chính là chủ của chú chó này.

Châu Kha Vũ! Tất cả là tại cậu! Bày đặt tiếng Anh làm gì không biết!

Nếu cậu viết tiếng Trung tôi đã không bị người ta bắt đi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip