part 1-5

  vì phần trước au tự thấy hơi nhàm nên up luôn phần tiếp để mn đọc :p nhớ cmt ý kiến cho au nhé :D

Lại thứ 2 nữa rồi ! Mặt trời đã lên cao chót vót, tôi vẫn còn ngủ nướng. Bây giờ không phải đi làm, mỗi ngày tôi đều ngủ dậy rất trễ. Tôi phát hiện rằng bản thân tôi quả là không cả nghĩ tý gì cả, thất nghiệp lâu vậy mà tôi vẫn còn có thể ngủ nướng như vậy. Hơn nữa tôi còn mơ thấy giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình sau nhiều lần phỏng vấn thất bại  đành cắn răng đi làm sale - loại việc làm không có lương căn bản, với tính cách không tính toán, không biết xấu hổ của mình, tôi đã nhanh chóng trở thành TOP sale , kiếm rất nhiều tiền, mua cho ba mẹ mỗi người một chiếc xe việt dã xịn.....,

Đúng lúc tôi mơ thấy mình đã dọn vào căn biệt thự hơn 1000 mét vuông, ngồi trong bàn ăn dài gần 20m,  20 đầu bếp nổi tiếng trên Seoul đang mang các món ăn đặc biệt từ từ bước tới...., chuông điện thoại tôi đã reo lên. Đối với người đang tìm việc mà  nói, chuông điện thoại chính là niềm hy vọng, cơn ngáy ngủ của tôi bỗng biến đi đâu mất tăm.

Tôi nhảy vội xuống giường, vơ ngay chiếc điện thoại. Tay tôi run run vì hồi hợp. Nhưng nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tôi hụt hẫng ngay. Là điện thoại của Victoria. 

Victoria là bạn từ hồi lớp 6 của tôi, hiện cũng đang sống ở Seoul. Cô ta sống chung với bạn trai. Năm ngoái, sau khi nghỉ tết xong, ba mẹ bạn trai cô ấy cũng dọn tới Seoul sống chung với bọn họ, từ đó, hễ Victoria cãi cọ với ba mẹ chồng tương lai, hễ cô không vui đều gọi tôi ra than thở.

Giờ đây tôi còn đang rầu rĩ vì chuyện việc làm, nào đâu có tâm trạng nghe cô ta than ngắn thở dài, nhưng cũng không còn cách nào cả, nói gì cũng là bạn bè hơn 10 năm rồi, hơn nữa, tôi đang trong tình trạng thất nghiệp thì theo Victoria nghĩ, đó chính là biểu hiện sự rãnh rỗi, không tìm tôi thì còn tìm ai nữa !

Khi tôi chạy tới CLB của dì, Victoria đang chạy bộ trên máy tập, người ngợm ướt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy tôi, Vic (tên dài quá nên au gọi tắt cho đỡ) đã nắm tôi lại bắt đầu than thở như cá gặp nước vậy.

Phụ nữ đúng là động vật kỳ lạ, khi họ trút tâm sự, bạn sẽ thấy là họ đã vượt quá sức chịu đựng, nếu bạn không ta tay giúp đỡ kịp thì họ sẽ nổi điên ngay. Nhưng thực chất họ không cần bạn giúp đỡ gì, chỉ cần ca cẩm xong sẽ hết chuyện. Sau 1 thời gian, họ cũng lại vì những việc nhỏ nhặt khác mà tiếp tục than thở.

Mặc dù cũng là phụ nữ nhưng tôi hiểu được điều này đều nhờ Vic cả =.=". Lúc đầu cô ta than thở về sự xung đột giữa cô ta với ba mẹ chồng tương lai, tôi thật lòng suy nghĩ tìm cách giúp cô ta, nhưng lại rất nhanh chóng nhận ra Vic chỉ muốn tìm một người lắng nghe mà thôi, mỗi lần cô ta tâm sự xong thì tâm trạng trở nên thoải mái ngay, nhưng đến lần sau thì lại cũng tiếp diễn như vậy.

Thành ra bây giờ tôi đã học khôn lên rồi, bất kể thái độ cô ta có kích động thế nào, tôi cũng chỉ ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói vài câu phụ họa.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau một hồi tâm sự tràn đầy kích động, Vic vừa huýt sáo vừa đi vào WC.

Tôi ngán ngẫm chờ bên ngoài, điện thoại lại reo lên, tôi vội vơ lấy nó ngay, lại là Vic, đáng ghét, trong 1 buổi sáng làm tôi hồi hợp tới 2 lần.

"Chị hai, chuyện gì nữa đây? " Tôi bắt máy với giọng uể oải.

Giọng Vic nghe có vẻ ngại ngùng : "Em quên mang băng vệ sinh rồi, unnie đi mua giùm em được không?"

Ôi, chuyện gì thế này?  Nếu nói con gái mua băng vệ sinh là rất bình thường thì.......cũng có TH ngoại lệ..........

........cuộc đời đâu dễ dàng đến thế.....=o= 

Sống 20 mấy năm nay, đây là lần đầu tiên tôi đi mua băng vệ sinh mà phải ngại ngùng như thế này, tại sao ư???? Chả là hôm qua tôi vừa mới cắt tóc nhưng hơi ngắn nên cứ phải đội cái mũ lưỡi trai xùm xụp để che mất mái tóc khó coi đó,cộng thêm chất giọng husky khàn khàn bị viêm họng của tôi và bộ đồ thể thao rộng thùng thình mà tôi đang mặc...trông tôi ko khác gì 1 thằng con trai cả =.=" tôi cứ lượn lờ vòng vòng mấy quầy băng vệ sinh trong siêu thị để tìm loại băng vệ sinh phù hợp cho Vic. Ngay lúc tôi đang do dự có cần điện thoại hỏi lại Vic không thì đột nhiên cảm giác thấy có đôi mắt ai đang nhìn tôi, tôi quay về hướng đó thì bỗng giật mình, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại là người đẹp Hummer.

Cô ta có vẻ ko nhận ra tôi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi với bộ dạng cứ như tôi là tên biến thái vậy. Tôi bị cô ta nhìn đến ngưỡng đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, vội vàng lượn qua phía bên kia quầy, tiện tay vơ đại một gói rồi chạy ùa tới quầy tính tiền ngay. Thím thu ngân thấy tôi mặt mày đỏ bừng bèn an ủi:"Thằng nhóc này tự nhiên thoải mái chút đi, ân cần với vợ mình thì có gì đâu mà ngại chứ. " Nhưng chất giọng  thím hơi bị to khiến những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía tôi, càng khiến mặt tôi thêm đỏ hơn nữa.....Hỡi ôi tôi là con gái mà (cũng xinh xắn chứ bộ) sao thím ý lại nói thế.aigooooo~...=o=

Khó khăn lắm mới mua được băng vệ sinh về, tôi nhận ra vấn đề lớn ở đây là làm sao đem nó vào trong trong bộ dạng này mà ko bị hiểu lầm ( lúc đi về có đi ngang qua 1 tấm gương lớn nên tôi đã hiểu vì sao mình lại bị nhầm lẫn như vậy) :p

Đang phân vân có nên vào ko thì di động lại reo lên, lần này tôi không hề hồi hộp gì cả, đóan cũng biết rằng chắc chắn là Vic gọi đến rồi.

"Unnie đang làm gì vậy? Sao đi lâu thế?" Giọng điệu Vic có vẻ khá bực bội, ngồi trong Toilet nãy giờ nhất định khó chịu lắm.

"Unnie hnay trông ko đc nữ tính cho lắm vào e là bị hiểu lầm là biến thái mất" (khổ chị Nấm =)))))

“Cũng đâu có ai , Unnie vào nhanh lên được không?” Vic nói xong thì cúp máy cái rụp.

Chỉ còn cách này thôi. Tôi cũng là con gái cơ mà sợ gì nhỉ!! Nghĩ sao làm vậy tôi cắm đầu cắm cổ bước vào, gọi tên Vic 1 tiếng, cô ấy trả lời ngay, thì ra cô ở ngăn toilet cuối cùng.

Tôi chợt nhớ tới 1 bài trắc nghiệm tâm lý có nói rằng :"Khi bước vào toilet không có ai , bạn sẽ chọn ngăn phòng nào? " Nếu chọn ngăn ngoài cùng chứng tỏ bạn là một nhân vật chủ động tích cực, thích tìm hiểu mọi thứ sắp xảy ra; nếu chọn ngăn giữa, chứng tỏ bạn là 1 trong số những con người bình thường như bao người, không thích nổi cộm nhưng cũng không thích trầm lặng nép trong 1 góc; và người chọn ngăn trong cùng, thông thường là người không thích sự nổi trội, nếu là phụ nữ thì đó chính là tuýp ngừơi vợ đảm đang. Xem ra Vic chính là tuýp phụ nữ đảm đang điển hình rồi. Nếu là cô gái Hummer đó, với tính cách cô ta chắc là sẽ chọn ngăn ngoài cùng cho mà xem.

Tôi tự cảm thấy mình rỗi hơi thật, cầm băng vệ sinh vào toilet mà cũng có thể suy nghĩ vẩn vơ như vậy, đều do thất nghiệp mà ra cả ! Tôi dẹp suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, mang băng vệ sinh ném vào ngăn của Vic rồi nhanh chóng quay ra phía ngòai.

Đúng lúc tôi vừa bước tới cửa, cánh cửa bị đẩy vào 1 phát, 1 cô gái đang chạy vội vào, suýt tý nữa là sà vào lòng tôi rồi.

Lại là cô Hummer! Theo logic bình thường, nếu con gái gặp con gái trong toilet nữ là điều rất bthg, nhưng cô ta lại đứng ngây người 1 tý, rồi khuôn mặt bỗng trở nên đằng đằng sát khí. 

Tôi biết thế nào cô ta cũng nhầm lẫn coi tôi là tên dê xồm nhìn trộm trong toilet nữ, tôi vội nở nụ cười, giải thích rằng :"Xin lỗi, tôi..." Chưa dứt lời, cô ta đã cho cú đấm như thép vào mặt tôi, trước mắt bỗng tối sậm lại, đầu óc quay cuồng như có 7 chòm sao bắc đẩu đang xoay quanh.

Cô ta tiếp tục đánh đấm tơi bời vào mặt tôi, tôi chỉ biết ôm đầu chạy trốn một cách tội nghiệp. Cho tới khi Vic ngăn cô ta lại, tôi mới dám bò ra khỏi chỗ bồn rửa mặt. 

Vic đỡ tôi ra bên ngòai ngồi, cô gái đó chạy đến mang 1 túi nước đá đưa tôi, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý, tôi...."

"Cô là người gì thế này? Hở tý đã động tay đánh người, có giáo dục không vậy? Đánh người ta bị thương thì phải làm sao đây?" Vic cau có với cô ta 

Cũng may còn có người bạn nghĩa khí này, nếu là tên Yul đen, thể nào thấy con gái đẹp cũng tay chân mềm nhũn cả ra cho coi, và nhất định sẽ chẳng bao giờ có thể nhờ cậy nhỏ đó đứng ra bênh vực tôi như Vic đâu.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô gái đó bỗng trở nên dịu dàng khác thường, sắc mặt cũng tỏ ra thành kính, lo lắng :" Chúng ta tới bệnh viện ngay đi, tiền thuốc tôi trả..."

Vic ngắt lời cô ta  không chút nhân nhượng :"Nói cũng bằng thừa, tiền thuốc đương nhiên là cô trả rồi, không lẽ bắt tôi trả? "

Vic vạn tuế, trong lòng tôi vui mừng hoan hô, thật tình tôi muốn lôi tên Kwon than đen tới đây ngay , để cho cô ta thấy rằng thế nào mới gọi là bạn thật sự.

"Vâng, vâng." Cô ta ngoan ngoãn gật đầu : "Chúng ta đi thôi, tôi đỡ cô." Cô gái vừa nói vừa đưa tay ra đỡ tôi.

Nhìn  thấy người đẹp tỏ ra  thận trọng thế này  tôi lại cảm thấy có chút áy náy, vội trả lời :"Không cần đến bệnh viện đâu. Tôi không sao, chườm tý đá lạnh là được rồi."

Vic hơi lo lắng hỏi “Unnie chắc là không sao chứ?” .

"Không sao. Em yên tâm được rồi. " Tôi đứng dậy nhảy lên vài cái, cười cười :"Unnie yếu ớt đến thế sao? Không sao thật mà !"

"Vậy thì tốt rồi." Vic liếc nhìn đồng hồ, nói rất nhanh gọn : "Em chỉ xin nghỉ phép buổi sáng à, em phải về công ty rồi. Ghé thăm unnie sau nhé !" Nói xong cô ta quay đầu bỏ đi. Ây da, xem ra Vic cũng chẳng hơn Yuri bao nhiêu, bạn bè tôi quen là loại người gì thế này ? haizzz!! =o="

TBC.......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jeti