Part 2-2

là loại người suốt đời không bao giờ có hứng thú với cái gọi là bình minh. Với tôi mà nói, hạnh phúc lớn nhất chính là có thể ngủ cho đến khi nào tự tỉnh giấc. Nhưng thứ 7 tuần này tôi đã bị đánh thức bởi tiếng ồn của nhạc chuông điện thoại. "Ôi, chết tiệt thật. Tối qua lại quên khóa máy rồi." Tôi càu nhàu vơ lấy chiếc điện thoại. Là điện thoại của Dì út. Dì bảo tôi đến CLB ngay, có việc quan trọng cần nói với tôi. 

Khi tới nơi tôi mới biết rằng thì ra mẹ tôi đã giao phó việc "chung thân đại sự" của tôi cho em gái mình , tức là Dì út tôi. Dì út đã hành động rất tích cực, với mốii quan hệ xã giao hiện tại của dì ấy, rất nhanh chóng dì đã tìm cho tôi một ứng viên lý tưởng, hôm nay mới chỉ là bước đầu trong sự nghiệp trường kỳ chinh chiến.

"Có cần thế này không dì? Dì đâu phải là không biết tình hình hiện tại của cháu. Dì thấy là cháu đủ điều kiện tìm bạn gái sao?" Dì tôi lúc nào cũng nói rằng phụ nữ quan trọng nhất chính là tìm một người chồng giàu. Và dì cũng hay lấy mình làm gương để chứng tỏ sự quan trọng của một người chồng giàu. Thật không hiểu nổi sao dì ấy lại có thể cho rằng tôi nên đi tìm bạn gái? o.O

"Có điều kiện gì không đủ đâu?" Dì trừng mắt nhìn tôi, gõ mạnh lên đầu tôi :"Giờ cháu nghèo thì sao nào? Ai dám chắc sau này cháu sẽ không trở thành một nhân vật lớn? Tới lúc đó dì còn phải bắt quàng làm sang nữa kìa. Xưa kia dượng cháu chẳng phải cũng chỉ là chàng trai nghèo khó là gì? Nếu không  dùng những lời nói mật ngọt chết ruồi thì sao có thể khiến dì gật đầu đồng ý chứ? Nhớ rõ nhé, khi coi mắt cháu đừng nói tình trạng thực, nếu cô ấy có hỏi, chỉ cần nói vài ba câu qua loa cho xong . Phải nhớ tự đề cao mình, nói cháu là một lập trình viên phần mềm ưu tú của một doanh nghiệp có tiếng, làm những dự án công nghệ cao, sau khi công ty lên sàn sẽ được chia một đống bonus. Đương nhiên cũng không nên chỉ một mực huênh hoang, như thế chỉ khiến người ta cảm thấy giả tạo, khoác lác, phải giả vờ nhắc đến như là lời  nói vô tình để người ta biết rằng tuy cháu không phải là một cổ phiếu có thực lực nhưng cũng là cổ phiếu có tiềm năng.  Dù gì cháu cũng là dân tốt nghiệp đại học, đáng lý ra nên biết rõ những điều dì đã nói chứ? Cô dâu là phải lừa về, cháu cũng không còn nhỏ rồi, lừa một cô gái nhỏ cũng không nên thân, thì quả là mất mặt?...." (au: bà Dì này bá đạo thiệt =))))

Nghe những lý luận dài ngoằn của dì, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy niềm tôn sùng :Đây mới gọi là giáo huấn của bậc tiền bối đáng kính dành cho thế hệ sau. (trời ơi au chết mất vs bà Nấm oy >.<)

Dù rằng như thế nhưng tôi cũng rất không bằng lòng đi coi mắt, nguyên nhân rất đơn giản,  tôi mới thất nghiệp hơn 1 tháng, tài chính đang ở trạng thái báo động đỏ, còn 1 tuần nữa mới lãnh lương ở bên Mythory, bây giờ ngày nào tôi cũng ăn rau với mì gói. Tiền trong túi tôi thậm chí chưa đủ để chi trả tiền đi lại tuần sau nữa, giờ này mà còn coi mắt nỗi gì? Trừ phi người ấy chịu cùng tôi nhịn đói nhịn khát. 

Nhưng nhìn bộ dạng dì út, tôi đoán là nếu tôi dám nói không đi, dì ấy nhất định sẽ đập bẹp đầu tôi ra mất . Bảo tôi nói với dì là tôi đã sạch túi thì cũng không thể, bình thường tôi đã ăn chầu ở chực bên dì, giờ còn mở miệng mượn tiền, tôi không làm được, đành đi được nước nào hay nước đó vậy. (=.=”)

Nơi gặp mặt là Nhà hàng Love & Girl, khi phục vụ đưa tôi bước vào phòng thì đối phương đã tới trước rồi. Đó là một bà thím trung niêm với một cô gái, có lẽ là 2 mẹ con. Vừa vào tôi đã thăm dò cô gái một tý, tóc cô ấy dài phủ vai, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, nhan sắc thì chắc chắn không thể so với Jessica rồi (au: nhìn gái đợp nhiều nên h biết so sánh nhỉ nàng :D), nhưng tôi cảm thấy cũng khá thích hợp. Tôi nhận ra cô ấy cũng đang nhìn trộm tôi, nhưng chỉ liếc sơ qua thì cúi đầu xuống ngay, sau đó thì cô ta chỉ ngồi nhâm nhi uống trà.

Dì út vừa bước vào đã nói chuyện rôm rả với bà thím đó, tôi thì ngồi bên cạnh. Bề ngoài trông tôi có vẻ như rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì y như đang bị lửa đốt, xem ra hôm nay tôi không thể nào né vụ trả tiền bữa cơm này rồi. Trong túi tôi giờ này chỉ còn tổng cộng 51.300 won mà thôi. Tài khoản trong ngân hàng thì còn 36.430 won, vẫn chưa đủ để rút bằng ATM, muốn rút phải tới tận ngân hàng.

Khi phục vụ vừa mang thực đơn ra, dì út và bà thím đó cùng lúc đứng lên định chuồn về, tôi vội kéo dì út lại :"Dì đừng về, ở lại dùng cơm chung với cháu ạ. " Nếu không ai sẽ trả tiền đây, trong lòng tôi thầm nghĩ.

Tiếc là dì út không hiểu tý nào động cơ của tôi, dì trừng mắt nhìn tôi :"Dũng cảm lên nào. Sao còn mắc cỡ hơn con gái người ta thế?" Nói xong, dì út kéo tay bà thím cùng nhau bỏ đi, tôi nghe thấy tiếng dì nói với bà thím ngòai hành lang :"Con bé này cái gì cũng tốt , có điều là hay mắc cỡ khi thấy con gái thôi." 

Sau đó lại nghe thấy tiếng bà thím :"Mắc cỡ là tốt đấy. Chứng tỏ con bé thật thà, những năm này, hiếm có người...."

Tôi đành phải miễn cưỡng ngồi xuống. Cô gái ấy, bây giờ tôi mới biết cô ấy tên là Hara. Cô ấy đang ngồi  lật menu, tôi cũng cầm thực đơn lên, mới nhìn vào tôi đã cảm thấy choáng ngộp, xem ra dì út của tôi đã sống quen cuộc sống giàu có nên quên mất mức sống của những người nghèo khó như tôi. Trên đường đi dì còn bảo là đã tính toán tình hình tôi vừa tốt nghiệp không bao lâu nên đã cố tình chọn một quán ăn rẻ tiền giúp tôi rồi.

Cái này gọi là rẻ à? 1 phần cá chưng đã hết 88.000 won, chỉ món này đã mắc hơn số tiền trong túi cộng thêm số tiền trong thẻ đến 270 won rồi (tôi tính nhẩm rất khá, tự đắm mình huênh hoang 1 lát) (au : h này mà nàng còn tự đắc được sao =.=). Tôi thật sự muốn kéo dì út tới tiệm Mc.donal để dì ấy biết phần ăn 15 won mới gọi là rẻ !

Lúc này Hara ngẩng đầu lên, thỏ thẻ :"Cô thích ăn món nào? Cô gọi trước nhé !"

"Tôi sao cũng được, cô cứ gọi trước đi, ưu tiên cô trước." Tôi cố gắng nở nụ cười, trong lòng đắn đo xem nên đi đâu mượn tiền.

Hara  mỉm cười, gọi 1 phần Cá crappie chưng (trứng cút chưng, bên trên con cá trang trí thành hình dạng con công đang xòe đuôi ) , 1 phần ba rọi hầm, rồi hỏi tôi :"Cô thích ăn loại rau nào?" Tôi nhìn thoáng qua thực đơn, hai phần này cộng lại, cho dù phần ai nấy trả thì tôi cũng không đủ tiền mặt, thôi thì cũng không đủ tiền rồi, lòng tôi lại bỗng trở nên thoải mái hơn, tiện thể gọi thêm món salat, và thêm tô canh kimchi nữa. 

Bữa cơm này khiến tôi ăn ngồi không yên. Món ăn vừa lên chẳng bao lâu thì tôi lẻn đi vệ sinh để gọi điện thoại cho Yuri, kết quả là hắn ta đang đi công tác ở Cheju, ngày mốt với về. Victoria thì đang đi ngao du với bạn trai, những người bạn còn lại khác thì điện thoại không được, nhanh nhất cũng phải tối nay mới rảnh, sao bọn này  ai cũng sống bận rộn như thế vậy, xem ra chỉ mình tôi là vô công rỗi nghề nhất.

Chưa giải quyết xong vấn đề tiền bạc khiến tôi ăn cũng chẳng ngon miệng, những lời dì út dặn dò cũng quên sạch cả. Hara thỉnh thoảng lại hỏi thăm tình hình nhà chúng tôi, tình hình công việc của tôi, tôi nói toẹt từ a-z, thái độ Hara bỗng chuyển dần từ đon đả nhiệt tình sang lạnh nhạt một cách rõ rệt, tôi cũng không để tâm lắm vì tôi biết nếu lát nữa tôi nói với cô ấy nhờ cô ấy trả tiền bữa cơm này, thái độ chắc sẽ còn tệ hơn. 

Tôi chợt nhớ tới bài viết của 1 cô gái trên mạng có ghi rằng cô ta đi coi mắt, đối phương dù là cách ăn mặc, tướng tá, cách ăn nói đều rất tuyệt nhưng khi kết thúc buổi coi mắt, vì đối tượng đòi chia tiền ra trả nên ấn tượng anh ta đã giảm hẳn trong mắt cô gái. Rất nhiều comment đều chê bai anh chàng nhỏ nhen không đáng mặt đàn ông. Xem ra loại người đi coi mắt mà bắt con gái trả tiền như tôi chắc chắn sẽ mãi mãi bị ô danh trên lịch sử rồi.(nhưng tôi vẫn là con gái mà liệu có bi thảm như thế ko??)

Sau khi ăn xong cơm, điện thoại tôi bỗng reo lên, là Jessica điện cho tôi.

"Biết bắn CS không? " Giọng điệu Jessica luôn cứng nhắc như vậy, cũng may là tôi đã quen rồi.

"Biết chứ, không chỉ biết mà level bắn CS của tôi cũng tương đối được đấy. Khi học đại học tôi và mấy đứa con trai cùng lứa đã tham gia thi đấu bắn CS ở trường trung học SM, nếu không phải có trường đã chơi xấu mời người đoạt hạng 2 giải CS toàn quốc tới thi thì không chừng chúng tôi đã đoạt giải nhất chứ không chỉ là giải nhì rồi."

"Vậy giờ cô đang ở đâu?"

Tôi nói Jessica biết địa điểm của tôi, còn hỏi thêm câu : "Có chuyện gì không?"

“Cô chờ tôi ở đó, tôi tới ngay.” Không đợi tôi trả lời, Jessica đã tắt máy luôn. Tôi đành ngậm ngùi, đối diện cô gái xinh đẹp mà ngang bướng thế này tôi còn cách nào khác nữa, nhất là khi cô ta lại là em sinh đôi của phó tổng nữa chứ. 

Khi Jessica tới cũng vừa lúc phục vụ đang mang hóa đơn lên, tổng công 184.000 won.  

Hara  đang nhâm nhi húp canh , như không thấy hóa đơn được đưa lên. Tôi cũng mỉm cười phong độ với nhân viên phục vụ : "Chờ một lát nhé. "

Tôi kéo Jessica ra ngòai hành lang, khẽ giải thích tình hình với cô ta, sau đó lắp bắp hỏi cô ấy xem có thể cho tôi mượn ít tiền không, đồng thời hứa tuần sau sẽ trả ngay khi tôi nhận được lương.

Đương nhiên tôi biết làm thế này sẽ rất mất mặt, chắc chắn sẽ bị Jessica khinh thường cho xem. Nhưng đắn đo suy tính, tôi thà bị Jessica xem thường, dù gì tôi cũng luôn bị cô ta đả kích cười nhạo rồi, ghẻ lở không sợ cùi mà. (au: gì thế này chị Nấm muahahah)

Quả đúng như tôi nghĩ, Jessica liếc xéo tôi kinh bỉ và châm chọc :"Không phải đấy chứ? Người như cô lại dám đi coi mắt mà không mang tiền? Hành vi nhục nhã này đáng lẽ không nên xảy ra đối với cô !"

Nhờ cậy người khác thì đành phải hạ mình, tôi chẳng dám  nói lại một câu, cười ngượng ngùng.

Cũng may Jessica không tiếp tục mỉa mai nữa : "92.000 won phải không? Tôi cho cô mượn 100.000 won luôn đấy ! "

"Ủa?" Tôi ngớ ra 1 hồi, nhắc Jessica : "là 184.000 won."

"Tôi biết nhưng có 2 người mà đúng không? Chia đôi ra mỗi người còn 92.000 won , đâu có sai." 

"Vậy không hay lắm, lần đầu coi mắt đều là phái mạnh trả tiền cả." Nói thật tôi cũng rất tán thành chia đều nhưng miệng lưỡi thế gian, tôi cũng không phải là Don Quixote, không dám một mình chóng chọi với cối xay gió. =o=”

"Lại nữa rồi." Jessica khinh khi: "Tại sao phái mạnh các cô thì cứ phải trả tiền, cô cảm thấy phái yếu chúng tôi không trả nổi tiền à?"

"Tất nhiên không phải rồi, nhưng lần coi mắt đầu tiên mà tiền ai nấy trả thì mất mặt quá !"

“Lần  đầu coi mắt mượn tiền người ta thì không mất mặt à?" (au: công chúa ah sao dìm người ta ko thương tiếc vậy)

"....." Tôi cảm thấy nghẹn giọng. Thật là anh hùng không gặp thời, nay không có tiền, cả quyền phát ngôn cũng không còn rồi.

Thấy tôi không nhận tiền, Jessica nói : "Cô ngại chứ gì, thôi được, tôi đi nói giúp cô."

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Jessica đã xông vào trong như tên lửa.

"Chúng tôi ai trả phần nấy, cô hãy thanh toán nửa số tiền trong thẻ này là được." Jessica đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ đó. Hara có chút ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi.

"Có gì kỳ lạ chứ? Tự ăn thì nên tự trả, người ta đâu có thiếu nợ chị." Jessica nói rất tự tin.

Sắc mặt Hara khó coi hẳn, móc trong ví ra tờ 100 đồng, "Bụp" 1 tiếng đập lên bàn : "Tôi không cần tiền thối nữa, cho cô đấy. Thật keo kiệt,  người gì thế này?"

Tôi thật sự muốn chui tọt xuống gầm ghế. Ngược lại Jessica không tỏ ra yếu thế mà còn nói rất hùng hồn : "Bắt chị tự trả phần mình mà đã không vui rồi. Làm ơn chị có chút tinh thần tự lập được không? Có vài chục won  mà cũng dám bắt người ta trả."

"Không phí lời với cô làm gì." Hara vơ lấy túi xách, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi trong bực tức.

"Làm vậy.... có vẻ không tốt lắm !" Nếu Hara quay sang mách dì út tôi, chắc tôi không còn mặt mũi làm người nữa.

"Sao hả? Trách tôi làm hỏng chuyện tốt của cô à? " Jessica trừng mắt nhìn tôi bất mãn.

"Không, không, không" Tôi vội lắc đầu, cho tôi mượn thêm hai quả gan tôi cũng không dám trách Jessica. Trong chốc lát sau tôi cũng nghĩ thông suốt, cứ mặc kệ, lớn thế này đâu phải lần đầu mất mặt, chuyện đã xảy ra dù có hối tiếc cũng vô ích.

"Phục vụ, đừng quên thối tiền cho tôi nhé." Đã thế này rồi, nếu không lấy 8.000 won  đó thì thật uổng. (=o=)

Jessica: "...........".(au: đến chị Ca cũng phải bó tay oy muahahaha)

Ra khỏi quán ăn, Jessica cho tôi đứng chờ bên đường, một mình cô ta lái chiếc Hummer qua.

Vừa lên xe, tôi giật cả mình, 2 ghế ngồi phía trước cách nhau cũng xa quá đấy. Mấy màn giành giật tay lái hay diễn trong phim thật sự không thể xảy ra trên chiếc xe này, vì căn bản là tay không đủ dài. Khoang xe nhìn vào là biết ngay đã có sửa sang qua rồi vì lớp da thật bọc ở ghế sau lại có hình Hello kitty. Màu sắc khoang xe và màu ghế cũng tô điểm khá nhiều sắc hồng, thật uổng cho chiếc Hummer (mặc dù màu hồng rất đẹp). Một chiếc xe kiêu hãnh mà lại bị trang trí ra vẻ nữ tính thế này, khiến đầu tôi liên tưởng tới “Gag concert” (1 chương trình hài mà au hay xem :D)

"Hey, đã thời đại gì rồi mà cô còn đi coi mắt, có lúa quá không ? " Vừa lái, Jessica bỗng nói ra câu thế này.

"Dì út tôi bắt tôi đi đấy. Nhưng sau này tôi thật sự muốn tìm bạn gái thì chắc cũng phải đi coi mắt thôi. "

“Tại sao ? ”

“Lập trình viên như chúng tôi, cuộc sống cứ quanh quẩn như vậy làm gì còn có cơ hội gặp người thích hợp, đừng nói là thích hợp, muốn tìm một cô gái cũng khó nữa là." Những điều tôi nói đều là thật, những lập trình viên trong công ty trước đây của tôi , cả khối người 27, 28 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái. 

"Không gặp được sao? Xí. " Jessica không đồng ý : "Mà dù có cho cô gặp phải cô cũng đâu có theo đuổi nhỉ?" (au : ố mồ ý gì đây chị .....=)))

Ý gì vậy? Tôi cảm thấy khó hiểu. Ngay lúc ấy, Jessica dừng xe trước cửa một quán Net Bar.

Lúc đó tôi mới biết thì ra Jessica có hẹn bắn CS với người ta, mỗi bên có 5 người nhưng bên Jessica lại vắng người đột xuất nên cô ta đành lôi tôi qua.

TBC.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jeti