part 3-2
Phần này là sự comeback của couple Jeti nè mn ưi .....mong mn đọc vui vẻ nhé :3
Buổi tối tôi không tăng ca nên hẹn Yuri đi ăn cơm, tuy con nhóc ấy cứ hay thất tình, nhưng ít ra cũng chứng tỏ Yuri rất giỏi trong chuyện bắt đầu một cuộc tình, chỉ là khả năng duy trì kém một tí. Tôi kể chuyện của tôi và Jessica cho cậu ta nghe, sau đó hỏi cậu ta tôi có nên bỏ cuộc buông xuôi, chờ đợi thời gian sẽ xóa nhòa những ký ức của tôi không, hay là nên mạnh bạo hơn nữa, bất kể kết quả thế nào, cứ đeo đuổi rồi tính sau.
"Cô ta từng mời cậu ngồi Hummer, con nhóc này may mắn quá. Thế nào, ngồi xe đó cảm giác ra sao? Có cảm thấy cậu giống như một tên lính trong quân đội Mỹ, cầm một khẩu M4 đang điên cuồng bắn phá trên chiến trường của trận chiến vùng vịnh không? " Yuri chìm đắm trong mơ màng với những suy diễn viển vong. (au: 2 bà này đúng là bạn tốt mà lúc nào cũng mơ mộng :v :v :v)
Tìm Yuri đúng là một sai lầm. Tôi gõ bàn: "Nghiêm túc đi, đang bàn chuyện lớn của đời người với cậu đấy."
"Ờ, xin lỗi nhé. " Yuri lắc đầu vài cái, giống như muốn rũ bỏ hết những viễn tưởng trong đầu: "Cậu bảo khi cô ta lái xe mời cậu đi bắn cs,nói là dù có gặp thì cậu cũng sẽ không đeo đuổi phải không? Cái này thì..." Yuri sờ sờ chiếc cằm xẻ của mình. Người xưa khi suy nghĩ vấn đề đều thích cằm, người thời nay tuy hiện đại hơn nhưng thói quen này vẫn được giữ lại.
"À" Yuri bỗng nhiên tỉnh ngộ, hét lên một tiếng, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng lên, trông chờ cao kiến của cậu ta.
"Cậu bảo khi cô ấy bắn cs dùng chiêu đánh úp rất lợi hại phải không. Vậy cô ta dùng như thế nào, cứ ngồi chờ sung rụng, hay chờ có người ló đầu ra thì bắn tỉa? Hay là cẩm Eagle xông lên, thấy người thì mới trực tiếp chuyển súng Eagle thành súng săn, không mở ống nhắm bắn? =.= Chiêu này cool lắm, gần đây tôi cũng đang luyện cái này, khó ghê gớm, cự ly xa quá sau khi bắn súng săn mà không mở ống nhắm bắn sẽ bị lệch, nên cậu phải tính lượng chênh lệch di chuyển trước đã, nhưng lượng chênh lệch này lại chẳng liên quan tới khoảng cách, rất khó nắm bắt. Còn có bắn gián điệp nữa, hỉnh như từ phiên bản…trở đi đã xóa bỏ tính năng này rồi, cậu có thấy cô ta chơi như thế nào không? " Nói đến cs,Yuri trở nên rất Hight, cứ như một con nghiện. Bô lô ba la nói một tràng." (au: ngta đang hỏi chuyện t.c mà bà này cứ hỏi đi đâu zợ =.=”)
"Hình như bắn gián điệp dẹp rồi, nhưng tôi cũng không thấy cô ta bắn, cứ dịch chuyển con chuột tới ống nhắm bắn đặt trên người rồi kéo cò là xong, chủ yếu là phản ứng cô ta rất nhanh,cậu biết loại hành lang dài và hẹp, có người muốn vượt qua thỉ phải nhảy lên, như vậy thì dù có có bắn trúng thì cũng chỉ là trúng chân, không chết được. Nhưng chỉ cần cậu nhảy, trong lúc còn đang ở giai đoạn bay lên, cô ta đã bắn cậu một phát chết tươi, phản ứng đó thật khác người." Xin lỗi, tôi cũng là dân mê cs.” =.=” Nhưng mà thực ra cô ta thường hay cầm Eagle xông trận, thấy người sẽ chuyền sang súng săn, một súng một tên, bắn chuẩn cực kỳ. Có ván cô ta bắn liền tủ tỉ bốn tên, tôi ngồi bên cạnh xem mà cảm thấy hả hê luôn."
**Eagle: Súng lục, một loại vũ khí trong trò chơi cs.
Tôi chợt sáng mắt ra: "Này, làm trò gì nhỉ? Biết trước là không nên tìm cậu mà, bữa cơm này tôi không mời, cậu tự trả tiền phần cậu."
Câu nói sau cũng đã đánh trúng ngay điểm yếu Yuri, cô ta vội vàng nghiêm túc hẳn lên: "Cậu cảm thấy về mặt tinh thần của cô ta có vấn đề không?" Yuri chỉ chỉ vào đầu mình: "Chẳng hạn như là đầu óc cô ta có vấn đề không?" (au: chị mới có vấn đề ý Yul đen ah =))))
Tôi rất thắc mắc Yuri lại hỏi điều này làm gì: "Sao có thể chứ! Chỉ nhìn cô ta bắn cs lợi hại như vậy thì cũng phải biết đều óc cô ta rất nhạy bén rồi." "Vậy cậu còn hỏi tôi đeo đuổi hay không đeo đuỗi làm gì, cậu xem," Yuri giơ cao tay trái," một bên là cô nàng siêu giàu, tướng tá, mặt mũi quyến rũ." Yuri giơ tay phải tới vị trí đầu gối: "Một bên là cô gái cực kỳ nghèo nàn, thân hình không đẹp đẽ gì, mặt mũi đem so sánh với người ta thì cứ hệt như diễn viên hài trong gag concert, nếu không phải là bệnh nhân mắc chứng bệnh não ứ nước nghiêm trọng giai đoạn cuối..." Thấy sắc mặt tôi hơi bất thường .Yuri biết điều nuốt lại những lời sau đó, dè dặt hỏi tôi: "Tiền cơm vẫn là cậu trả, phải không?"……. (au: bó tay nàng này oy ==”)
Thứ năm tôi nhận được một cú điện thoại lạ, bảo là phóng viên đài truyền hình, chắc là muốn phỏng vấn tôi về vụ cứu người hôm qua (Phương thức liên lạc của tôi và Seohyun đã được lưu lại khi làm tường trình). Trong chuyện này người đóng góp lớn nhất là Sooyeon, tôi chỉ là lấy sự hào hiệp của Sooyeon để dâng hoa kính phật mà thôi, huống hồ tôi vẫn chưa vang lừng lắm, còn tính cả chuyện bỏ trốn mà, tôi đương nhiên chẳng có mặt mũi nào nhận phỏng vấn, tôi cho họ cách liên lạc với Sooyeon, để họ đi tìm Sooyeon.
Chiều thứ sáu, tôi nhận được điện thoại của Yuri cậu ta hỏi tôi có muốn đi xem những người đẹp không, Yuri đặc biệt nhấn mạnh từ "những". "Tưởng tượng một tí cảnh tượng hoành tráng, sóng lớn trào dâng, sóng này chưa dứt, sóng sau lại nổi... " Yuri dùng ngôn ngữ tràn ngập mùi vị cổ tích tường thuật cảnh tượng tuyệt đẹp như thiên đường đó với tôi. Thực tế đó là một buổi tiệc từ thiện do nhãn hiệu thời trang tiếng tăm quốc tế nào đó tổ chức, vé dự buổi tiệc là 1.880.000 won một người, thu nhập từ tiền vé váo cổng sẽ được quyên góp váo quỹ chữa trị dành cho những người bị bệnh máu trắng. Buổi tiệc tối đó sẽ còn có một hoạt động đấu giá rất thú vị, khi đó sẽ có rất nhiều người đẹp mặc những bộ váy dạ hội của nhãn thời trang này đến dự, sau đó những người đẹp sẽ lần lượt bước ra sân, khách tham gia có thể đấu giá lẫn nhau, ai trả nhiều tiền thì người đó sẽ được vinh dự nhảy một điệu với người đẹp, tất nhiên, số tiền đó cũng sẽ quyên vào quỹ từ thiện bệnh máu trắng. Mỹ nữ mà Yuri muốn tôi đi xem chính là bọn họ, chúng tôi hẳn nhiên không thể trả tiền vé vào cổng rồi. Vừa đúng Yuri có một người bạn đang làm cho nhãn hiệu này, may thay đó chính là công việc tổ chức sắp xếp cho buổi tiệc lần này, nên chúng tôi có thể vào đó trong tư cách là nhân viên phục vụ. "Sao nào, đi không? Chỉ là vô bưng khay đĩa thôi, rất đơn giản. Với lại chúng ta cũng chỉ làm một lát thôi, khi các người đẹp xuất hiện chúng ta không cần làm nữa, chuyên tâm nhìn là được rồi." ^^~ Yuri ở đầu dây bên kia điện thoại khuyên tôi.
"Đương nhiên đi rồi, những người bị bệnh máu trắng đáng thương biết bao, vì sự nghiệp từ thiện vĩ đại, sao tôi có thể không đi chứ?" =.=
Có thể đến dự buổi tiệc tối nay đều là thành phần ưu tú của thành phố Seoul, ai nấy đều phong thái hiên ngang, khăn quạt thong dong, như có thể khiến giặc mạnh tan biến chỉ trong khoảnh khắc nói cười. Tôi còn thấy cả tổng giám đốc công ty trước kia, đương nhiên, ông ta không nhận ra tôi, dù rằng tôi đã khiến ông ta phải đích thân chạy sang công ty di động xin lỗi.
Tôi và Yuri chỉ làm được một tiếng là thay ca rồi, sau đó tôi và cậu ta trà trộn vào tảng lớp người thành đạt đó để ăn ăn uống uống, thức ăn của buổi tiệc tối nay quả thật rất đơn giản, chỉ có một số bánh nướng và thức uống như coca, có một ít rượu nho thì cũng chỉ là nhãn hiệu thường, dẫu sao cũng là tiệc từ thiện, không thể tổ chức xa hoa quá.
Chờ mải tới 11 giờ thì những người đẹp chúng tôi mong đợi mới xuất hiện, mỗi điệu nhạc được đấu giá với mức khởi điểm là 400.000 won, mỗi lần nâng giá không thấp dưới 50.000 won, xem ra mỹ nữ mới chính là vật phàm xa xỉ và đắt giá nhất trên đời này.
Những người đẹp ăn diện lỗng lẫy hệt như thiên sứ xuống trần, chính xác một nửa là thiên sứ, một nửa là ác quỷ. Quý ông rất phong động báo giá cả, thường thì người ta kêu tới 800.000 won thì sẽ không còn ai tranh giành nữa. Tôi và Yuri rất thiếu phong độ cầm máy ảnh chụp lia lịa bên đó.
Khi người đẹp thứ 9 bước ra, đôi tay tôi đang cảm chiếc máy ảnh cứng đờ trong không khí, tiếng người và tiếng nhạc trong buổi tiệc bỗng trở nên xa xôi, thời gian dường như bị ngưng trệ. Gương mặt Jessica với nụ cười mỉm thánh thiện, chẳng khác nào tiên nữ trên trời không vướng bụi trần thế gian đang đứng trên sân khấu.:X (au: woww!!! Nghĩ đã thấy hoành tráng oy :”>)
Tôi bỗng dưng cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho người bệnh máu trắng, tôi vội tính toán ngay tình trạng thu nhập hiện tại cùa mình, tiền lương tháng này vừa mới nhận, từ phí sinh hoạt của em gái vá một ít tiền gửi về nhà, nếu mấy tháng sau hoặc là mấy năm nữa tôi chỉ ăn mì gói kim chi, tôi cũng còn có thể gánh nỗi chi phí nhảy một điệu nhạc với Jessica. (Ặc ặc…)
Tôi hỏi Yuri: "Bây giờ cậu có thể cho tôi mượn 800.000 won không?"
Hễ nhắc đến tiền, Yuri rất cảnh giác: "Có thì có, nhưng cậu muốn làm gì?"
Vào thời điểm này giá đã được kêu lên đến 700.000 won, và tôi nắm bắt cơ hội hét lên 800.000 won . Giá đấu thầu theo thông lệ của 8 người đẹp trước đó, chắc sẽ không ai tranh với tôi rồi, vốn dĩ là tiệc từ thiện, sẽ không xuât hiện tình trạng hét giá ác ý.
Mắt Yuri gần như sắp rớt ra ngoài: "Cậu điên à? 800.000 won để nhảy ba phút... "
Cậu ta chưa nói hết, một giọng nói đã vang lên: "8.000.000 won." Buổi tiệc xôn xao náo động. Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, Kim Taeyeon cầm ly rượu, mỉm cười gật đầu với mọi người rất lịch lãm. Jessica cười dịu dàng bước về phía Kim Taeyeon, cả hai lượn một vòng thật đẹp đến chính giữa sàn nhảy. Từ đầu đến cuối, Jessica không hề chú ý đến tôi, ngay cả trong giây phút tôi hét giá, ánh mắt Jessica vẫn không hề dịch chuyển về phía chỗ tôi. Thiên nga đã trở về bầu trời thuộc về cô ấy, làm sao có thể nhìn thấy con cóc chỉ biết ngu ngơ nhìn cô ở dưới mặt đất kia. :”(
Cuộc sống đột nhiên trở thành tẻ nhạt và vô vị, tôi mất hết hứng thú với những người đẹp còn lại, quay người rời khỏi buổi tiệc.
Lúc ấy đã gần 12 giờ, tôi đứng một mình trước trạm xe buýt, trong đầu nhớ tới bài thơ của Tagore, “khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là tôi đứng trước em nhưng em lại không biết tôi yêu em, mà là em đứng ngay trước mặt tôi, còn tôi thì không có tiền để mời em nhảy một điệu.” (au: chị này văn vẻ gớm :v :v :v)
Khoảng cách về mặt vật chất thường khó vượt qua và tàn khốc hơn so với khoảng cách tinh thần.
Tôi nghĩ rằng sau này nếu mình nghe thấy câu con cóc đòi ăn thịt thiên nga thì chắc sẽ không cảm thấy buồn cười nữa, bởi vì tôi hiểu được nỗi đau trong lòng của con cóc đó. Bất chợt đằng sau vang lên tiếng của Jessica: "Cô đang làm gì ở đây? " Tôi quay lại ngay, Jessica mặc bộ váy dạ hội, giống như một bông sen trắng tinh khiết đang nở rộ. Cách đó không xa còn có chiếc Hummer của cô đang đậu. "Tôi, khụ... khụ..." Cuống họng tôi đột nhiên trở nên khô khan: "Tôi đang chờ xe buýt. "
"ồ," Jessica đi tới trước trạm tôi đang đứng nói: "Tôi không biết cô đi chuyến nào, nhưng hình như tất cả xe buýt trên này đều đã vượt quá thời gian di chuyển cuối rồi. "
"Vậy à? Vậy tôi đành đi taxi về thôi."
"Vậy được rồi, tôi trở vào trong buổi tiệc trước, tạm biệt."
Tôi quay lưng lại, không muốn nhìn thấy Jessica bỏ đi.
Trên con đường trống trải bỗng dưng phát ra điệu Waltz vui nhộn. Là âm nhạc vang lên từ trong chiếc Hummer.
Jessica từ từ đi về phía tôi: "Tôi chỉ muốn nói với cô,nếu cô muốn mời tôi khiêu vũ thì cứ hẹn tôi." Cô ấy giơ tay phải lên một cách duyên dáng. (au: ố mồ kìa kìa Nấm ơi nhào vô)
"Nhưng..... tôi không biết nhảy. "……… =]] (au đi chết đây.....bó tay với bà Nấm ngơ oy >.<)
Thiên sứ bực mình, bắt đầu để lộ chiếc răng nanh hung dữ của mình: "Nếu cô không nhanh chóng nghĩ ra việc gì đó để làm mà bắt tôi tiếp tục đứng ngượng ngùng ở đây thì cô chết chắc rồi đây! "
"Vậy mình chơi oằn tù tì á, tôi chì biết trò này."
"Được thôi."
"Người trôi trong giang hồ này, làm sao mà không đụng phải đao này.
"Ba đao chém chết cô này."
"Năm đao chém chết cô này."
Nếu tình cờ đến nửa đêm, bạn nhìn thấy một cô công chúa xinh đẹp trong trang phục dạ hội đứng oẳn tù tì với một cô gái có chút xinh xắn dưới điệu nhạc Waltz, đừng sợ hãi, đây không phải là hiện tượng kỳ dị, tránh xa là được rồi, cũng chẳng cần gọi điện tới bệnh viện tâm thần đâu. :D
TBC.......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip