Chương 18: Đi dạo lâu

Chương 18: Đi dạo lâu

Editor: Ngọc Thương

"Công tử có cảm thấy, chiếc vòng này có phải rất tôn màu da không?".

"Đúng vậy, đúng vậy, mua!".

"Dây chuyền này chế tác cực kì đẹp mắt, đáng tiếc, nhìn qua đã thấy quá mức quý báu...".

"Tiền lẻ mà thôi, cô nương thích thì để chưởng quỹ gói lại".

"Công tử, bộ trang sức đeo tay bằng ngọc ở phía đối diện kia, cũng thật hết sức tinh xảo".

"Đi, cùng đi xem! Mua mua mua!".

Tô Thanh ở trên đường tản bộ một vòng, có thể nói thắng lợi trở về. Ở trong hàng trà nghỉ ngơi, Chí công tử vẫn tỏ ra hào hứng tràn trề như cũ, hỏi: "Cô nương còn muốn đi nơi nào?". Suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu cảm thấy đi mệt, không ngại cùng ta hồi phủ ngồi một lát".

Đuôi cáo cuối cùng lòi ra. Trong lòng Tô Thanh cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự: "Hôm nay ta ra ngoài thật lâu, nếu không quay về, chỉ sợ cữu cữu lo lắng".

Chí công tử đáp: "Không sao. Cô nương ở nơi nào, ta cho người qua báo một tiếng là được".

Tô Thanh làm bộ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt. Ta hiện tại ở Lô phủ nam thành, làm phiền công tử phái người thông truyền".

"Lô phủ?", Chí công tử thần sắc trong lúc nhất thời biến đổi: "Xin hỏi, Lô học sĩ với cô nương là...".

Tô Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Như thế nào, công tử quen biết cữu cữu sao?".

Cơ hồ vừa dứt lời, Chí công tử đã "vụt"từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt miệng đầy hoàng liên*, nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: "Lô, Lô cô nương, Lô phủ từ trước đến nay gia giáo nghiêm ngặt, trở về quá muộn chỉ sợ sẽ bị Lô học sĩ trách tội, tiểu sinh hiện tại liền đưa nàng trở về có được không?".

(vẻ mặt miệng đầy hoàng liên: hoàng liên là vị thuốc đắng, miệng đầy hoàng liên thì vẻ mặt khó chịu như thế nào, các nàng cũng tưởng tượng ra rồi ^^)

Tô Thanh sắc mặt xấu hổ nhìn hắn một cái, hết sức hâm mộ nói: "Công tử thật đúng là vị quân tử ôn nhu săn sóc, khiêm tốn nhún nhường!".

Chí công tử khóe miệng giật giật, cứng ngắc cười khan vài tiếng, trong lòng lại khóc không ra nước mắt. Cố nhân có quan hệ họ hàng với Lô học sĩ, đừng nói hắn, dõi mắt toàn bộ Hoài Châu, ai dám đụng tới một cái? Hôm nay đúng là xui tám đời, không gặp may có được mỹ nhân chưa nói, còn bị thả trôi sông vô ích mấy ngàn lượng ngân phiếu.

Trên đường đưa nàng trở về Lô phủ, Chí công tử nhiều lần dặn dò, tuyệt đối không cần nhắc tới đã từng gặp hắn, dưới cái nhìn soi mói khẩn thiết của Tô Thanh, bàn chân bôi dầu chạy trối chết.

Tô Thanh vốn nghĩ, Lô học sĩ là nho lâm tiếng tăm lừng lẫy Hoài Châu, chắc là ở địa giới cũng có một chút tiếng tăm, cho nên mới nhất thời nảy lòng tham, mang lão ta ra làm cái bia đỡ đạn. Nhưng dựa vào thái độ của vị công tử này, lại giống như coi Lô gia là con mãnh thú và dòng nước lũ, ngược lại thật sự khiến nàng có chút chuẩn bị không kịp. Xem ra, vị Lô học sĩ này là một nhân vật không đơn giản.

Đem giấy gói bên ngoài hủy đi, chỉ để lại đồ vật giấu vào trong ngực, Tô Thanh vốn chuẩn bị lén lén lút lút đi về phòng, lại phát hiện ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào có một chiếc xe ngựa to đứng đó, nhìn có chút quen mắt. Đến gần hơn một chút, bắt gặp người đứng ở ngoài, không khỏi ngạc nhiên: "Bộ công tử, không phải ngươi ở kinh thành sao, như thế nào lại tới nơi này?".

Bộ Tiện Âm theo tiếng nói quay lại nhìn, ôn nhu cười: "Vương gia trong thời gian ngắn không có cách nào hồi kinh, ta cần đưa chút công văn đến trước, thuận tiện thay Bạch Chỉ tạm thời biểu lộ tình cảm tương tư. Không có Vương gia lưu ở trong phủ, hắn cơm nước không muốn, bộ dáng thật là làm đau lòng người".

Không ngờ Bạch Chỉ kia ngoài mặt lạnh như băng, lại là người si tình như vậy. Tô Thanh bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt "ta hiểu": "Vậy Bộ công tử hảo hảo cùng Vương gia nói chuyện, ta trở về phòng trước".

Bộ Tiện Âm ngăn cản nàng, rủ mắt cười một tiếng: "Đêm nay chúng ta muốn đến một nơi thú vị, không biết Thục cô nương có hứng thú không?".

Tô Thanh ngẩng đầu hỏi: "Vương gia đi sao?".

Bộ Tiện Âm mỉm cười gật đầu: "Đó là tự nhiên".

Tô Thanh lại hỏi: "Vậy Liễu cô nương đâu?".

Bộ Tiện Âm tập trung suy nghĩ, đáp: "Chắc là không đi".

Ánh mắt Tô Thanh sáng lên, không có lo lắng nhiều, liền đáp ứng, nhưng chẳng biết tại sao, cảm thấy trong nụ cười của Bộ Tiện Âm lờ mờ có chút ý tứ hàm xúc khác.

Loại cảm giác kì quái liên tục duy trì đến chạng vạng, vài nha hoàn đưa tới một bộ nam trang cho nàng thay, chờ lúc đi đến đại sảnh, bên trong đã đứng không ít người, đi đến gần, ba chữ "Túy Hồng Lâu" lờ mờ rơi lọt vào trong tai.

Nghe vậy, bước chân Tô Thanh có chút dừng lại, khóe miệng khẽ méo.

Khó trách! Khó trách Liễu Phương Hoa không có đi cùng. Nghe trong tên này đã thấy ý cảnh nồng đậm lưu luyến, bọn họ lại là chuẩn bị đi dạo thanh lâu?

Bộ Tiện Âm mang theo cười trầm thấp, vào lúc này âm thanh ung dung vang lên: "Ơ, Thục công tử đến".

Tô Thanh theo tiếng hắn làm bộ giơ chân đạp qua, đúng lúc Cố Uyên hướng phía nàng nhìn tới, liền lập tức đem đầu chôn giấu. Bộ Tiện Âm này tuyệt đối là cố ý, nam nhân đi thanh lâu tầm hoa vấn liễu, nàng như vậy mặt dày mày dạn đi cùng, chỉ sợ vô duyên vô cớ rước lấy phiền. Lúc này ánh mắt Cố Uyên tỏ ra ý vị sâu xa, Tô Thanh yên lặng cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Nhưng mà Cố Uyên liền thu liễm, lời nói không nặng không nhẹ, vừa vặn để cho người trong viện nghe được rõ ràng: "Bộ dáng cũng tuấn tú".

Liên tưởng đến hậu viện xuân sắc kiều diễm của Nhiếp Chính Vương phủ, Tô Thanh bị một lời khen này làm cho sắc mặt ngược lại biến ảo không ngừng.

Như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình nữ trang lại không được Cố Uyên hắn ưu ái, ngược lại, một thân giả dạng thiếu niên thì nhận được câu khen ngợi. Trong lòng không khỏi cân nhắc, nếu không sau này hợp ý, ngày ngày mặc nam trang rêu rao khắp nơi? Cân nhắc thấy, cũng đáng suy tính.

Thời điểm ra cửa gặp được Liễu Phương Hoa, nàng dùng ánh mắt nhàn nhạt đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, áo xanh theo gió ve vẩy.

Tô Thanh ngồi trong kiệu nhìn thân ảnh kia dần dần đi xa, trong lòng không khỏi thổn thức, một giai nhân như thế, không biết thế nào lại là tình địch...

Túy Hồng Lâu là nơi nổi danh gió trăng nhất ở Hoài Châu, ngày thường khách đến như mây, tối nay lại đông như trẩy hội. Xe ngựa ngoài lâu trải rộng cả con đường, thậm chí ngay cả mấy con phố lân cận cũng lấp đầy người đi đường, khí thế rất đồ sộ.

Bên trong đoàn người, bất kì ai cũng đều dễ gây chú ý, huống chi hôm nay còn cùng nhau xuất hành, không qua một lát, liền dẫn tới bà chủ Ân nương chính mình ra đón. Nàng một thân váy dài màu đỏ, khoảng trên ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, khuôn mặt khéo léo, nói năng giọt nước không lọt: "Các vị công tử nhìn hình như không phải là người nơi này, chắc là lần đầu tiên đến Túy Hồng Lâu ta? Nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, thỉnh chư vị tha thứ".

Bộ Tiện Âm cười dài gật gật đầu: "Đương nhiên rồi".

Ân nương không biến sắc quan sát, lại vô thức không dám nhìn Cố Uyên, chỉ là quan sát Tô Thanh trốn sau lưng hắn, lại liếc qua vẻ mặt hơi khó coi của Lận Ảnh, hướng nhìn đến Bộ Tiện Âm có vẻ dễ nói chuyện, hỏi thăm dò: "Không biết các vị công tử muốn tìm sắc đẹp, là cô nương hay là... nam quan?".

"Ai muốn chơi nam nhân!". Lận Ảnh nghe vậy sắc mặt càng trầm thấp, hung hăng ngẩng đầu lên trừng mắt.

Thần sắc ngoan lệ, dọa Ân nương dưới chân mềm nhũn, được Bộ Tiện Âm tay mắt lạnh lẹ nâng đỡ một phen, cười nói: "Bà chủ không cần quá khách khí, chúng ta là vì Hồng Loan cô nương tìm đến, tùy tiện an bài một gian nhã các rộng rãi thoáng mát là được. Còn những cái khác, ngươi tự xem xét xử lí". Nói rồi đem một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay nàng.

Ân nương tiếp ngân phiếu, trên mặt lập tức khôi phục không ít huyết sắc, mặt mày rạng rỡ gọi một quy công đi lại, dẫn đường vào lâu.

Nhã gian vị trí không tệ, so với huyên náo bên ngoài, tỏ ra hết sức yên tĩnh, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tường tận tình hình chính đường trong lâu.

Vừa đóng cửa lại, Bộ Tiện Âm quan sát sắc mặt Lận Ảnh, nhịn không được khẽ nở nụ cười: "Ta nói, ngươi có thể thu cái tính tình thối lại có được hay không? Đây là thanh lâu, ngươi mang bộ dáng thù sâu như biển tới, giống như nương tử của ngươi bị người ta bán vào đây không bằng".

Sắc mặt Lận Ảnh biến thành quẫn, vẫn như cũ không phục, trầm mặt: "Nơi thanh sắc tận tình này, đều là những nữ nhân không biết liêm sỉ".

"Người ta biết xấu hổ hay không, mắc mớ gì tới ngươi?". Bộ Tiện Âm ngắm nhìn tình cảnh dưới lầu, đôi con ngươi mỉm cười, ngoái đầu lại, nói: "Đêm nay cũng do ngươi chính mình cứng rắn muốn theo tới, vậy phải biết thưởng thức tình thú một chút. Đợi lát nữa, lúc những cô nương kia sờ mó thì cũng đừng hẹp hòi, dù sao cũng sẽ không rớt của ngươi mấy khối thịt".

Tô Thanh vụng trộm giương mắt liếc về hướng Lận Ảnh, cảm thấy sợ hãi than, tiểu tử mặt đen bình thường nhìn không ra, không nghĩ tới thế nhưng lại thuần khiết như vậy. Phải tìm cơ hội trêu chọc hắn một cái...

Đầu ngón tay Cố Uyên thon dài gõ trên mặt bàn, thu hồi sự chú ý của mọi người: "Người đến".

Vừa mới nói xong, cửa phòng phía ngoài bị đẩy ra.

Vài nữ tử phong thái yểu điệu, nụ cười duyên dáng thản nhiên, chân thành đi vào, vốn dĩ là gian phòng thanh tĩnh, trong chốc lát nồng nặc mùi phấn son.

Bị hai nữ tử không coi ai ra gì ngồi xuống bên người, thân thể mềm mại dựa lên, thái dương Lận Ảnh giật giật, cơ hồ có loại xúc động muốn lật bàn, cuối cùng vẫn là dưới cái nhìn soi mói của Bộ Tiện Âm, cưỡng chế nhịn.

Bộ Tiện Âm chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, cũng hời hợt ôm hai người ở trong lòng mình, nhàn nhạt thong dong nhấp một miếng rượu nhạt truyền tới.

Tô Thanh bên cạnh nhìn thấy hứng thú tràn trề, vốn định phỏng đoán xem Cố Uyên bị trêu chọc sẽ làm ra phản ứng gì, ai ngờ, hắn chỉ khẽ nâng đôi mắt lạnh lùng đảo qua, nữ nhân vốn đang đi thẳng đến chỗ hắn, liền cảm thấy sống lưng run lên, bản năng sinh ra khiếp ý. Cho nên, những nữ nhân này miễn cưỡng chuyển hướng, trong chốc lát liền như ong vỡ tổ, hướng về phía Tô Thanh thể hiện yêu thương nhung nhớ.

Nhất thời oanh oanh yến yến khiến Tô Thanh chợt cảm thấy hoa cả mắt, tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhịn không được ai oán liếc mắt nhìn Cố Uyên đang ngồi đó uống rượu một mình.

Bên cạnh hắn phảng phất như có một tầng mê khí, những thứ oanh thanh yến ngữ này đều không tiến vào quấy nhiễu được thế giới của hắn.

Hắn phẩm rượu của hắn, người khác hái hương của người khác.

Nam nhân này, quả nhiên là không gần nữ sắc? Tô Thanh nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi.

Vì bày tỏ trung thành thay Cố Uyên chặn phiền toán, nàng đối với những cô nương kia, ngược lại phối hợp đến cực điểm. Trong lúc giở trò, thế nhưng cảm thấy uống rượu hoa xác thực rất có niềm vui thú. Ừ... Ít nhất, cảm xúc này xác thực không tệ, khó trách đám xú nam nhân đều thích nơi gió trăng thế này, khiến người ta nảy sinh cảm giác lưu luyến quên đường về.

Bộ dáng cho dù ai tới cũng không cự tuyệt của nàng, lập tức thu hút vài vị cô nương vây đến, cảnh xuân kiều diễm, nháy mắt liền vào bụng vài chén.

Mặt tràn đầy sáng ngời, chén rượu vẫn như cũ ở bên cạnh chập chờn, trong lúc mơ hồ, cùng ánh nến gần trong gang tấc chiếu rọi lẫn nhau.

Tô Thanh bộ dạng say rượu, chén rượu đưa tới bên môi, đang muốn uống thêm một ly, đột nhiên bị một bàn tay cướp lấy. Vừa ngẩng đầu, Cố Uyên không biết đã đứng cạnh lúc nào, rủ mắt nhàn nhạt nhìn nàng: "Trước kia sao không biết ngươi thích uống rượu như thế".

Có lẽ do tác động của rượu, Tô Thanh say mê ly cười một tiếng, đáp: "Thứ lão gia không biết còn nhiều lắm".

"Xác thực vậy". Tựa như nhớ tới cái gì, thần sắc trong mắt Cố Uyên khẽ trầm xuống, giương một tay lên, chén rượu trong chốc lát ngã trên mặt đất, nước bắn thành đầy vết tích. Xung quanh lập tức yên lặng, ánh mắt hắn quét qua một đám nữ nhân, ngữ điệu vững vàng không mang một tia tâm tình: "Tất cả đều ra ngoài".

Trong đầu Tô Thanh hỗn độn, cũng lờ mờ kịp phản ứng.

Đúng vậy, phòng này đều là nữ nhân, khó trách Cố Uyên cảm thấy không vui.

Nàng lập tức há mồm phụ họa: "Đúng đúng, đều ra ngoài! Muốn cô nương cái gì chứ, còn không đổi cho gia một lớp nam quan vào đây!".

Lận Ảnh vừa mới uống một ngụm rượu nhạt vào trong miệng, "phốc" một tiếng phun hết ra ngoài.

HẾT CHƯƠNG 18

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip