Chương 18-19




Hai ngày sau bữa tiếp đón Vương gia và vương phi, Nhan Nhược Bình vẫn án binh bất động. Lâm phủ thì gà chó bay tán loạn. Tiểu thư của Lâm gia không biết đập hết bao nhiêu là tách trà, nhiêu là bình sứ để hả cơn tức vì bị lừa, biết bao nhiêu a hoàn bước vào chẳng đành khi bước ra 5 đầu ngón tay đỏ ửng trên má. Thân phận a hoàn thì chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ đâu dám vùng lên.

"thật tức chết ta, tại sao trước kia chỉ thấy ả mà không thấy vương gia tuấn mỹ xuất hiện ở bên, nếu biết ta đã không thất thố trước mặt vương gia tuấn mỹ kia, tức chết ta, ả tiện nhân kia, ta muốn giết chết ả"

Hồng y a hoàn, a hoàn tâm đắc của Lâm Phi Phi an ủi tiểu thư của mình: "tiểu thư, người đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng tới dung mạo như hoa như ngọc của mình, theo Lục nhi nghĩ có thể vương gia bận rộn xem xét dân tình là thật, nên mới giao việc sát hạch cho ả vương phi kia, Lục nhi quan sát thấy vương gia hướng nhu tình tới tiểu thư đó, tiểu thư ngoài mặt cứ gắng sức vượt qua sát hạch đi, bên trong âm thầm câu dẫn vương gia, chỉ cần tiểu thư trở thành người của vương gia rồi thì vương phi kia còn biết nói gì nữa, dù sao tiểu thư cũng là con nhà danh giá mà. Với lại 2 ngày rồi chẳng có động tĩnh gì, có thể vương phi biết khó nên rút lui chăng" (danh giá cái khỉ mốc xì >"

Lâm Phi Phi nghe xong sự tình mà hồng y a hoàn trình bày, ánh mặt đăm chiêu, nghĩ ngợi, rồi khẽ gật đầu, biểu tình quả thật a hoàn của ả nói không sai, về việc câu dẫn, Lâm Phi Phi tự nhận mình đứng thứ hai thì không kẻ nào dám tranh thứ nhất. Biết bao công tử các nhà hào phú trong trấn Vân Khê này đều qua tay của ả (fox: má ơi, khiếp). Ả tuy vẫn chưa mất tấm thân xử nữ, nhưng đã có hoan ái xác thịt bên ngoài với bọn công tử ấy rất nhiều lần vì ả trước đây một lòng đợi kì tuyển tú nữ nhưng dục vọng mê ái không thể kiềm chế được, đành phải mượn thân xác mấy tên công tử kia để thoả mãn mê ái.

Lâm Phi Phi đứng bật dạy quát: "bọn bay còn đứng đó làm gì, mau tới hầu hạ trang điểm cho bổn tiểu thư, nếu vương gia không thích đừng trách bổn tiểu thư" – Các a hoàn nghe xong tay chân rụng rời, tất cả đều cầu khẩn ông trời giúp tiểu thư lọt vào mắt vị vương gia tuấn mạo kia.

~~~~~~~~~~~~~~

"nghe được gì?" – Nhan Nhược Bình một thân thanh y mát dịu ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhàn nhã xơi mấy trái hồng

"phu nhân mọi chuyện là............"

"con ả này, khốn kiếp, dám nghĩ tới việc câu dẫn người của ta, tưỏng ta là con mèo bịnh hả, Độc Nhẫn, Độc Kiêu cả 2 ngươi đi loan truyền cho ta, Lâm tiểu thơ của Lâm tri phủ chuẩn bị sát hạch để làm thiếp thân của vương gia. Ngày mai ở Đường Thanh quán mời dân chúng đến xem náo nhiệt".

"dạ"

Thật ra hai ngày nay Lãnh Thiên cũng rất ít có mặt trong phủ. Y được giao nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng – săn kho báu giúp nàng nên ả Lâm Phi Phi muốn ngầm câu dẫn. Đi mà gặp lão Chu giữa ban ngày đi.

Vừa mới sáng sớm Lâm Phi Phi đang trang điểm thay cẩm phục xong thì một thanh y nam tử bước tới: "Lâm tiểu thư, vương phi cho mời tiểu thư tới Đường Thanh quán dùng bữa"

"dùng bữa, không dùng trong phủ, đến đó làm gì?"

"Lâm tiểu thư, vương phi nói món ăn ở đó đặc biệt hợp khẩu vị của tiểu thư"

"vương phi thật chu đáo, ta biết rồi, Lục nhi đi" – Lâm Phi Phi không che giấu được biểu tình đắc ý. Chỉ thấy thanh y nam tử nhếch mép cười khoái trá.

Đường Thanh quán hôm nay không phải có lễ hội gì mà sao lại đông nghẹt khách một cách cực kì. Họ dường như đang đợi cái gì đó, miệng tuy ăn nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự chờ đợi.

Khi Lâm Phi Phi bước vào, biết bao ánh tập trung nhìn ả, làm ả chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Ả nghĩ có lẽ hôm nay mình dung mạo quá mức tuyệt mĩ nên câu dẫn không ít ong bướm tới. Bất quá bọn ong bướm này chỉ là ong què bướm dại bên đường, làm sao so sánh với ong bướm tuấn mạo tuyệt mĩ vương gia. Ả nghếch cao đầu, ngạo ngạo đi, thập phần đắc ý.

Thay vì ngồi bên trong phòng, Nhan Nhược Bình lại chọn một nơi ở bên ngoài, ngay vị trí trung tâm của quán. Cơ hồ muốn để khán giả có thể thấy rõ sân khấu do nàng hảo hảo mở miễn phí không lấy vé. Thấy biểu tình của Lâm Phi Phi, Nhan Nhược Bình chỉ hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng cong lên. Lâm Phi Phi tiến tới chỗ Nhan Nhược Bình cũng chẳng bỏ Nhan Nhược Bình vào mắt, nhếch nhẹ thí thí ngồi xuống.(thí thí = cái mông ó)

"tỉ tỉ thật có lòng, mời ta tới dùng bữa nhỉ" – Lâm Phi Phi nghĩ vương phi này thật đang lo lắng cho ngôi vị của mình nên ả cũng chả cần khách sao, bất quá vương gia chắc chắn không thoát khỏi lưới tình hoan ái của ả. Lời nói mang thập phần cao ngạo.

Nhan Nhược Bình thật muốn một kiếm chém quách cái cổ kia xuống. Bất quá, còn nhẫn được, chơi vui một chút, khi khác thử vài kiểu chém mới sau.

Nhan Nhược Bình quơ tay, tiểu nhị lập tức mang tới các món bánh điểm tâm ngon nhất của Đường Thanh quán cũng là các món bánh điểm tâm Lâm Phi Phi rất thích ăn

"Lâm tiểu thơ, đây là các món bánh ngon nhất ở đây, cũng là các món bánh vương gia cực kì thích ăn"

"thật sao tỉ tỉ, vừa hay ta lại chung sở thích với vương gia"

Lâm Phi Phi vừa dời bàn tay tới gần chiếc bánh thì đã bị kiếm của Độc Nhẫn chặn lại.

"cẩu nô tài, không thấy ta dùng bữa sao?" – Lâm Phi Phi sẵng giọng ****

Nhan Nhược Bình ánh mắt nảy lửa, cẩu nô tài, đang quát ai thế, quát người của nàng, người của nàng còn quí giá hơn một con ả tiểu thơ ngu ngốc. Nhan Nhược Bình kiềm chế, lạnh giọng nói

"chúng ta tới đây để chuẩn bị kì sát hạch, ta sẽ hỏi Lâm tiểu thơ một vài câu, đáp đúng sẽ được một món bánh, đáp sai thì" Nhan Nhược Bình chưa dứt lời thì ả đã nhảy vô họng ngồi rồi

"không cần ta há đời nào lại đi đáp sai" – Lâm Phi Phi tuy có chút bất ngờ nhưng cái tự mãn hơn cái bất ngờ nhiều lắm. Lâm Phi Phi nghĩ có lẽ Nhan Nhược Bình cùng lắm chỉ khảo hạch về thơ văn, tứ thư ngũ kinh,.....đại loại là thế thôi. Cái đó thì ả dư sức vượt qua. Ả là ai? Là hoa khôi trấn Vân Khê, là người tinh thông cầm kì thi hoạ. Ai có thể qua mặt được ả.

"vậy ta bắt đầu hỏi nha, một câu chỉ có một khắc suy nghĩ (15 phút)" – Nhan Nhược Bình thấy thái độ tự mãn của Lâm Phi Phi thì hai tay xoa xoa cho nóng

"mời tỉ tỉ"

Cả Đường Thanh quán hiện tại đang dán mắt chăm chú vào hai thân ảnh một thanh một vàng ngồi trên cao kia.

"câu thứ nhất, 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. Hỏi có mấy con vịt?"

Lâm Phi Phi nghe xong trố mắt, cái gì, tứ thư ngũ kinh đâu, sao lại là câu đố. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Ta là ai? Ta là Lâm Phi Phi thông minh tuyệt sắc. (con này tự kỉ quá)

Ả nhíu mày suy nghĩ, gần 1 khắc, ả trả lời: "12 con vịt"

"CHÁT"

Lực ra tay mạnh cực kì. Vốn chị ấy khởi động cho nóng tay rồi mà. Mấy câu đố mẹo của hiện đại, người cổ đại muốn giải hả. Cũng khó à nha. Đặc biệt một nữ tử đầu to óc như trái nho "khô" thì càng nằm mơ đi.

"người, tiện nhân, ngươi sao đánh ta, bắt ả tiện nhân cho taaaaaaaaa" – Lâm Phi Phi trước nay chưa ai dám tát. Lần trước do cha ả sợ vương gia nên mới tát ả, cũng không tới nỗi mạnh lắm. Xong mọi chuyện cha ả dỗ dành ả suốt. Ả được coi như viên ngọc sáng thanh khiết của Lâm phủ (xìiiiiii).

Lâm Phi Phi hét lớn làm cả Đường Thanh quá giật nảy cả mình, làm họ cũng kinh ngạc không kém, sao Lâm tiểu thơ bị tát, câu trả lời đúng mà 4 + 4 + 4 = 12 thật quá đúng mà

Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói: "Lâm tiểu thơ giữa mỗi vế của câu không có từ và, ta hỏi 2 con vịt đi trước 2 con vịt, 2 con vịt đi sau 2 con vịt, 2 con vịt đi giữa 2 con vịt chứ không hỏi 2 con vịt đi trước 2 con vịt và 2 con vịt đi sau 2 con vịt và 2 con vịt đi giữa 2 con vịt. đáp án là 4, chứ không phải 12. Rất tiếc món bánh đầu tiên muội không thể ăn"

Tất cả đồng loạt vỗ tay... hay hay hay. Bọn lính đi theo Lâm Phi Phi nghe tiếng tiểu thơ quát thét liền tiến vào thấy vương phi trừng mắt thì kinh hãi lui ra. Nhan Nhược Bình tư thế oai nghiêm, khuôn mặt không cười, chỉ lạnh giọng nói: "Lâm tiểu thơ, sai phạt đúng thưởng, đạo lí đơn giản này muội không hiểu sao"

"đúng đúng, sai phạt đúng thưởng" – dân chúng a dua hò theo

Ả còn biết nói gì, ả lúc nãy là chặn họng, không nghe hết ý tứ câu, còn trách ai. Ả đành ngậm ngùi ngồi phịch xuống, hướng ánh mặt nảy lửa quét hết cả quán, hướng ánh mặt căm ghét nhìn Nhan Nhược Bình

"Lâm tiểu thơ câu thứ hai Có 1 con ngựa. Đầu nó thì hướng về hướng mặt trời mọc, nó quay trái 2 vòng sau đó quay ngược lại rồi sau đó lại quay phải hai vòng rồi lại quay ngược lại hỏi cái đuôi của nó chỉ hướng nào?"

Lâm Phi Phi nhanh nhảu trả lời: "câu này dễ, ngươi kinh thường bổn tiểu thơ ta quá, hướng về phía đối diện hướng mặt trời mọc chứ gì. Ngươi tên cẩu nô tài kia, đút bánh cho tiểu thơ ăn mau". Trả lời xong Lâm Phi Phi hất mặt chỉ tay vào Độc Nhẫn. Độc Nhẫn trong mắt ẩn tia cười, giọng nói trào phúng

"ừ thì ăn"

"CHÁT"

"Lâm tiểu thơ, ta cho tiểu thơ một khắc, nên suy nghĩ kĩ, đáp án là hướng xuống đất, đuôi ngựa lúc nào cũng hướng xuống đất hết, Lâm tiểu thơ thích cưỡi ngựa sao lại không biết, thật quá ngu ngốc"

Khắp Đường Thanh quán nghe xong đáp án của Nhan Nhược Bình và nhìn vào hai má của Lâm Phi Phi thì ôm bụng cười ngặt nghẽo reo hò: "đúng là ngốc"

Lâm Phi Phi giãy nảy người hét toáng lên: "câm miệng, tất cả câm miệng, ta cắt lưỡi lũ chúng bay, lũ chó chết, câm miệng".

Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói: "tiểu thư gia giáo phải hiền lương thục đức, nhu mì, dịu dàng". Lâm Phi Phi tức nghẹn họng, muốn bóp chết người đối diện, nổ hoả bốc cao tuy nhiên lại không thể phát ra. Khuôn mặt của ả vừa đen vừa đỏ trông thật kì dị.

"Lâm tiểu thơ câu thứ ba có một người không cẩn thận té xuống sông, khi được cứu lên quần áo ướt đẫm hết mà không thấy tóc ướt tí nào, tại sao?"

"người sao lại không có tóc, sao tóc lại không ướt" – Lâm Phi Phi đập bàn quát tháo

"câu trả lời của muội?"

"câu hỏi ngu ngốc của ngươi làm gì có đáp án"

"CHÁT"

Bạt tay kì này nhanh, mạnh, lực tay tăng, khiến cho khuôn miệng Lâm Phi Phi ứa ra một dòng chất lỏng màu đỏ.

"hoà thượng, ni cô có tóc không?"

Khắp Đường Thanh quán một lần nữa vỗ tay reo hò, cười tới xéo cả quai hàm, vỗ tay reo hò khen cho vị vương phi thông minh, cười nhạo Lâm tiểu thơ ngày thường dương dương tự đắc ức hiếp mọi người, này lại bị tát trước mặt nhiều người. Vả lại mặt ả hiện giờ không khác gì mặt của một con heo, vừa sưng vừa đỏ. Lâm Phi Phi lúc này thật là giận, thẹn, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Ả giận quá hoá điên, nhào tới túm tóc Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình giáng cho ả 3 cái bạt tai

"bạt tai đầu tiên, ta là vương phi ngươi chỉ là một con tiểu thơ ngu ngốc như heo mà dám xưng hô ta – ngươi với ta, heo ngu đúng là heo ngu, bạt tai thứ hai thuộc hạ của ta nếu là cẩu thì người là thua cả con cẩu, **** ngươi là heo thật sỉ nhục nhã dòng họ nhà heo, bạt tai thứ ba ta thay mặt người dân trấn Vân Khê hảo hảo dạy bảo ngươi, CÚT"

Lâm Phi Phi bị giáng ba bạt tay cả người xiêng vẹo ngả rũ ra, chật vật đứng dậy, hoả nộ sung thiên nhưng muốn đụng tới Nhan Nhược Bình quả là ngu. Ả chỉ còn biết ôm mối nhục nhã này rời đi

"rời đi như heo" – Nhan Nhược Bình lạnh giọng ra lệnh

Lâm Phi Phi bị Độc Nhẫn hất thẳng chân, quỵ xuống, lổm cổm bò 4 chân ra.

"ta nói rời đi như heo"

Lâm Phi Phi trừng mắt, như thế này còn muốn gì nữa

"heo bị câm à"

Cả Đường Thanh quán nghe xong nhịp nhàng vỗ tay: "heo kêu ột ột heo kêu ột ột, ấy kìa con heo câm"

"ột ột ột ột"

"ái chà con gì kêu vậy ta?" – Nhan Nhược Bình quay qua quay lại tỏ vẻ ngạc nhiên

"CON HEO AAAAAAAA" – Cả Đường Thanh quán đồng thanh đáp

"heo tên gì thế?"

"Heo Phi Phi, heo Phi Phi........"

"Kìa có con heo ngu, heo đang bò dưới sàn.

Ồ chú heo ột ột kêu thật vui tai

Kìa có heo Phi Phi, trông cái mặt sưng vù

Lòng của ta hả dạ cực kì luôn nga

.................................

Làm sao đây, bắt heo lên

Ta mần thịt ăn liền

Thiệt ngon ghê, muốn ăn thêm

Chỉ tội nghiệp con heo"

Nhan Nhược Bình nghêu ngao hát mấy câu chế trong bài hát thiếu nhi ở hiện đại. Mọi người nghe xong cũng bè theo

"Kìa có con heo ngu, heo đang bò dưới sàn.

Ồ chú heo ột ột kêu thật vui tai

Kìa có heo Phi Phi, trông cái mặt sưng vù

Lòng của ta hả dạ cực kì luôn nga

.............................

Làm sao đây, bắt heo lên

Ta mần thịt ăn liền

Thiệt ngon ghê, muốn ăn thêm

Chỉ tội nghiệp con heo"

"Áaaaaaaaaaaaaaa, Nhan Nhược Bìnhta thề sẽ trả món nợ ngày hôm nay" – Tiếng thét chói tai ấy ngoài con hoa hèo ngu ngốc Lâm Phi Phi ra thì còn ai ở đây nữa.

"tiểu thơ, bình tĩnh đi" – hồng y a hoàn ra sức trấn tĩnh tiểu thơ của mình

"bình tĩnh,ta mất cả sỉ diện, khắp đường phố cái bài hát chết tiệt ấy đâu đâu cũng vang lên,ta muốn cắt lưỡi bọn chúng aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cũng là do con tiện nhân đó,ta muốn moi tim moi gan ả cho chó ăn" – Lâm Phi Phi gào hú như một con điên, chắc ẻm mới trốn viện ra. Tội nghiệp, nặng quá bác sĩ cũng bótay

"tiểu thơ, vương gia vương gia đã về" – 1 lam y a hoàn khác hớt hải chạy vào

"vương phi về chưa?" – hồng y a hoàn liền hỏi

"nghe người báo, vương phi đang dạo chơi chưa có về" – lam y a hoàn trả lời

"tiểu thơ, tiểu thơ mau đi trang điểm lại đi, nô tỳ đi chuẩn bị 1 bát cháo nhĩ hầm hột sen non và........" – hồng y a hoàn thì thầm vàotai tiểu thơ mình. 2 con ngươi của Lâm Phi Phi loé sáng lên đầy vẻ mờ ám

1s 2s 3s......... nhiều s trôi qua. 1 con điên biến thành thiên nga yểu điệu, nhu mị, quyến rũ, lã lơi, dâm đãng......(con này đứng đường quá tuyệt). Ả nhanh chân bưng bát cháo nhĩ hầm hột sen đi, trong miệng không ngừng nở nụ cười khoái trá.

"cốc cốc cốc"

"ai?"

"vương gia, là Phi nhi, có chuyện muốn kiếm vương gia"

"vào"

Lâm Phi Phi bưng bát cháo nhĩ hầm hột sen vào, đặt trên bàn lả lơi nói: "vương gia, Phi nhi thấy ngài mệt mỏi vì bá tánh Vân Khê trấn nên tựtay hầm bát cháo này, vương gia ăn đi cho nóng"

"CÚT"

"vương gia xin hãy nể tình Phi nhi, ăn một chút thôi, Phi nhi không làm phiền nữa, vương gia" – Lâm Phi Phi nhẹ giọng nỉ non

Lãnh Thiên cảm thấy nhức đầu, muốn tống khứ con ả này ra, không muốn giết chóc vì nương tử nói để ả cho nương tử xử lí nên Lãnh Thiên bất đắc dĩ húp nhanh cho xong chén cháo để cho ả biến khuất mắt. Chỉ thấy khoé môi Lâm Phi Phi khẽ nhếch lên nhìn yết hầu Lãnh Thiên đang ừng ực nuốt. Ả hấttay, chiếc áo khoác mỏng rơi ra, tiếp theo là một lớp, một lớp nữa, cuối cùng chỉ còn chiếc yếm hồng. Ánh nến lấp lánh mờ ảo làm Lãnh Thiên cảm thấy có gì đó kì cục trong người. Nóng bức a, rất nóng. Hoả nhiệt trong người đột ngột bốc cao.

"chết tiệt trong cháo có xuân dược" – Lãnh Thiên gằng từng tiếng. Y vốn là cao thủ, nhưng không ngờ món cháo này dùng hạt sen non thơm phức át đi bớt mùi vị của xuân dược, cộng thêm y đang rất nhớ nương tử nên không còn tâm trạng để ý.

Lúc này y quay người ra, cả ngươi Lâm Phi Phi giờ đã loà lỗ không mảnh vải che thân, mộttay của ả đang tự mơn trớn các đường cong trên cơ thể mình gợi tình, mộttay thì mời gọi ytới.

Lãnh Thiên từ từ bước tới, một tay đặt nhẹ lên vai ả. Lâm Phi Phi được thế ngã ngay vào người y, bàn tay xoa xoa ngực y, 1tay nhắm thắt lưng tuột xuống.

"áaaaaaaaaaaaaaaaa"

1 thân ảnh loà lỗ bay thẳng ra ngoài, mặt và cột tiếp xúc nhau tại một tiếp điểm. Đúng lúc ấy Nhan Nhược Bình vừa về tới, thấy một thân ảnh loà lỗ, ôm cột, ngay trước phòng Lãnh Thiên. Máu nóng dâng lên, bước tới giáng cho ả ta gần chục cái tát, ẻm xỉu.

Nàng máu não sôi sùng sùng, đập cửa bước vào

"tên hỗn đản kia, máu dê nổi lên hả, ngứa ngáy hả?

"nương tử, đừng hiểu lầm,ta là trúng xuân dược,ta chưa có làm gì cô ta, nương tử tin ta, hự hự" – Lãnh Thiên cuống quít biện giải, lo sợ nàng hiểu lầm

"hừ, thật?"

"thật nương tử,ta...hự hự.........."

Nó itới đây, Lãnh Thiên vốn là có thể kiềm chế, nhưng trước bờ môi đỏ mộng kia, y không thể nào kiềm chế được nữa. Y chạy tới, 1tay nâng cằm nàng lên, 1tay ôm gáy, hôn lên môi nàng, da thịt trên mặt cảm nhận được hơi ấm từ y phả vào, khuôn mặt nàng đỏ lên, chiếc lưỡi y tách nhẹ hàm răng ngọc của nàng ra, lưỡi tiến sâu vào, bá đạo tung hoành trong miệng nàng, ăn trọn mật ngọt của nàng, nàng dùng haitay đánh vào ngực y nhưng không thể mảy rung chuyển được y. Nàng chỉ còn có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của y, để mặc lưỡi y nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng đập loạn nhịp và chân có chút mềm nhũn đi. Không biết thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơi thở yếu đi, gần như đứt hơi, Lãnh Thiên mới quyến tiếc rời khỏi bờ môi của nàng. Nhìn nàng lúc này ánh mắt mê đắm, môi đỏ như cánh hoa hồng, y khàn khàn giọng: "nương tử thật ngọt ."

Lấy lại được chút khoảng cách và hít thở chút không khí, nhanh chóng làm nàng tỉnh lại, Nhan Nhược Bình cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn và dùng lực mãnh liệt đẩy y ra, nàng thở phì phò nói : "ngươi, là ngươi dám chiếm tiện nghi củata, thật muốn đạp chết ngươi, tiện nghi đã hết hàng, dừng lại ở đây, không còn hàng bán cho ngươi đâu'.

Hôn nàng xong không những không làm dục hoả trong người y giảm bớt, ngược lại một cỗ dục hoả cuồn cuộn ậptới, dâng trào mãnh liệt. Ánh mặt y đục ngầu, khuôn mặt có vẻ khan khác, Nhan Nhược Bình có thể cảm nhận được sự khác lạ trong y, nàng tức giận quát lên: "như thế nào hả, hàng đã hết, muốn cướp thêm kho tiện nghi của ta à, ngươi dámta sẽ bỏ đi, không nhìntới cái mặt ngươi nữa, ngon thì nhào vô"

Lãnh Thiên nghe xong cười khổ, nương tử của y thật khác người quá, bất quá y thích nàng như vậy. Không tuỳ tiện, bây giờ hôn được nàng là y thập phần vui sướng. Y ôn nhu xoa đầu nàng, rồi bước ra

"đi đâu đó" – Nhan Nhược Bình hỏi

"ta đi dìm dục hoả, nương tử nàng không muốn, nàng đổi ý à" – Lãnh Thiên khoái trá cười

"đổi ý cái đầu ngươi, cút đi" – Nhan Nhược Bình miệng tuy hét nhưng khuôn mặt bất giác đỏ ửng lên

Đợi Lãnh Thiên rời đi, nàng sờ lên ngực mình, thầm thì: "nga, sao chỗ nay đập loạn xạ vậy, mau ngừng lại, chết tiệt, đừng nhảy loạn xạ nữa, chẳng lẽ......chẳng lẽ ta.....ta.....ta....ta bị đau tim, chết cha chưa, ở đây không có thuốc trợ tim"

(fox: có ai ngu như chị không trời ~ NNB: ngu gì,ta bị bệnh thôi *lườm lườm* ~ fox: ờ thì bệnh, bệnh ngu *cười cười* ~ NNB:)

Một thân lam y mặt lạnh tanh ngồi hớp mấy ngụm nước trà, tay gõ gõ vài cái vào bàn. Không gian im bặt, mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám nói lời nào. Một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

"liếc nhau cái quái gì, dẫn Lâm tiểu thơ vào cho ta"

Lâm Phi Phi bị dẫn vào, mắt trừng trừng nhìn Nhan Nhược Bình, miệng lẩm bẩm **** rủa lí nhí.

"quì xuống" – Độc Kiêu quát

"cẩu nô tài, quát cái gì, ngươi ra cái phận gì quát ta" – Lâm Phi Phi tới giờ này, nước này vẫn không bỏ được cái thái độ chanh chua kia. Nhan Nhược Bình đăm chiêu nhìn ả

"không muốn quì, tốt thôi, không cần quì, ta đây cho ngươi nhảy cóc nhá"

"ta có tội gì, tiện nhân"

Nghe tới 2 chữ tiện nhân, Nhan Nhược Bình bóp nát tách trà trong tay, âm thanh tràn đầy gai góc từng chữ từng chữ bắn vào lỗ tai ả

"tội, hừ dám dùng 2 chữ tiện nhân để kêu bổn vương phi là đã đại bất kính, đáng giết cả nhà, nhưng bất quá bổn vương phi có thiện tâm, không chấp nhặt nít ranh như ngươi. Còn việc ngươi không vượt qua 1 trong các trận sát hạch của ta, các trận kia khỏi cần bàn tới, dám nửa đêm nửa hôm câu dẫn người của ta, thích câu dẫn người, thích loà lỗ, ừ ta đây giúp ngươi, bất quá ngươi là nữ, ta cũng không muốn quá tuyệt tình với đồng giới, như vậy đi nhảy cóc khắp trấn Vân Khê, bất quá ta cho cứ nửa canh giờ nghỉ ngơi nửa khắc rồi tiếp tục tới khi hết trấn Vân Khê này, tha hồ mà câu dẫn đàn ông khắp trấn, ta toại nguyện cho ngươi hảo hảo tốt đó"

Nghe xong từng câu từng lời của nàng, Lâm tri phủ xỉu lên xỉu xuống, may được 2 a hoàn đỡ, ngồi xuống ghế thở hồng hộc, Lâm Phi Phi trợn trừng mắt chỉ tay vào nàng miệng lắp bắp **** rủa, Độc Nhẫn và Độc Kiêu muốn lòi hết cả mắt ra.

"không, vương phi xin tha cho tiểu nữ, tiểu nữ còn băng thanh ngọc khiết, chưa nhiễm bụi đời, hiểu biết nông cạn, nếu làm vậy sẽ hủy đi tấm thân của tiểu nữ, mong vương phi bỏ qua cho" – Lâm tri phủ lạy lục cầu xin thảm thiết cho viên ngọc mà ông yêu thương suốt mười mấy năm qua, bất quá có một điều ông không biết đó là Nhan Nhược Bình vốn rất ghét bị nhức đầu, lão càng van xin càng làm cho Nhan Nhược Bình ong ong cả não. Với lại kẻ cần van xin thì không van xin, cứ trừng trừng mắt đó mà lí nhí **** rủa nàng, nàng sinh khí từ Đường Thanh quán, hảo hảo dạo phố cho bớt bực bội, về tới phòng gặp phải cái cảnh câu dẫn loà lỗ làm nàng máu dâng lên đỉnh não, nay lại bị một kẻ cầu xin thảm thiết, một kẻ **** rủa nàng, làm máu não như núi lửa phun hết cả ra, khói bốc lên, nàng quát to: "chỉ nhảy cóc mà cũng huỷ được tấm thân, nói thật quá nga, hảo! vậy ta cho huỷ luôn tấm thân. Ta điều tra được biết con gái ngươi hoan ái xác thịt bên ngoài với đám công tử thiếu gia kia, ta hảo hảo cho cô ta mặc quần áo nhảy cóc, thế mà bảo huỷ tấm thân thanh băng ngọc khiết, đã vậy 2 ngươi (chỉ tay vào a hoàn đỡ Lâm tri phủ khi nãy) lột áo cô ta, chừa lại cái yếm và quần dài y lệnh ta nhảy cóc hết trấn Vân Khê, vừa nhảy vừa hát bài hát hôm bữa ta hát ở Đường Thanh quán"

Lâm tri phủ nghe xong quay sang cầu cứu vương gia, chỉ thấy Lãnh Thiên bật cười khanh khách nói: "ý tưởng hay, ta thích"

Lão choáng váng trước lời nói của vương gia, liền biết cầu cứu ngài vô ích, lão liền quay trở lại phía Nhan Nhược Bình càng dập đầu mạnh hơn, càng van nài hết mức hơn, làm Nhan Nhược Bình thực sự chịu hết nổi trận nhức đầu

" Hừ câm miệng ngayyyyyyyy, ta chừa cho cái yếm là may rồi, nói thêm chữ nào nữa thì lột sạch sẽ cho loà lỗ nhảy cóc, CÚT"

"còn ngươi (chỉ tay vào Lâm Phi Phi), không y lệnh ta, ta cho ngươi loà lỗ, để ngựa kéo khắp trấn, tự mà chọn làm hay để ta giúp"

Lâm tri phủ nghe xong xỉu cái rầm, được tức tốc mang vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lâm Phi Phi bị kéo vào trong lột sạch toàn bộ, à nhầm lột sạch chừa lại cái yếm với cái quần dài. Lâm Phi Phi bị kéo ra bên ngoài phủ, ả không muốn loà lỗ bị ngựa kéo, trông thập phần khó coi, ả đành phải nhảy cóc ít ra vẫn còn mặc chút y phục trên người. Khi ả bắt đầu vừa nhảy cóc vừa hát:

"Kìa có con heo ngu, heo đang bò dưới sàn.

Ồ chú heo ột ột kêu thật vui tai

Kìa có heo Phi Phi, trông cái mặt sưng vù

Lòng của ta hả dạ cực kì luôn nga

.............................

Làm sao đây, bắt heo lên

Ta mần thịt ăn liền

Thiệt ngon ghê, muốn ăn thêm

Chỉ tội nghiệp cho heo"

đã thu hút toàn dãy bán hàng, ngay lập tức kẻ dọn ngươi dẹp, một loáng đường phố trống trãi hắn nhưng......không có trống trãi mãi đâu. Kẻ thì chạy đi kể kể cho mọi người tới xem. Từ các sòng bài, thanh lâu, quán trọ, tiệm cầm đồ, tiệm trang sức........mọi người hết thảy vì slogan: "đình chỉ công tác, coi heo diễn trò" bay hết ra ngoài đường, vỗ tay đếm 1 2 1 2 1 2 1 2 theo từng bước nhảy cóc của Lâm Phi Phi. Đàn ông thì chỉ chỉ tay vào cái yếm của ả khen ả da trắng nõn nà, tuyết lê phập phùng trong làn yếm thật đầy đặn, đàn bà thì chỉ chỏ **** đáng đời, đi mồi chài câu dẫn, hồ ly tinh, đáng đời. Cứ thế, Lâm Phi Phi nuốt biết bao nhiêu là nước mặt nhục nhã, cắn nát môi, máu bật chảy, đôi tay run run nắm chặt đầy căm phẫn, ả ta nhất quyết không nghỉ ngơi, nhảy tới nỗi đôi chân tứa máu, vẫn kiên quyết làm cho xong để giấu cái mặt đi, càng lâu càng bị xỉa xói.

Tới chiều tối, Lâm Phi Phi cũng an phận nằm trên giường dưỡng thương, tuy nhiên hình như ả vẫn chưa rút ra được bài học cho mình, ả bắt tất cả a hoàn lần lượt đến trước mặt ả để ả tát, rất nhiều a hoàn một lần ăn mấy chục bạt tay, ngất xỉu, mặt bị ả cào đẫm máu. Ả nghiến răng nghiến lợi: "thù này ta không trả được, ta tự cắt cổ ta, đi kêu cha ta tới đây mauuuuuuuuuuuuuu"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip