Bất khả chiến bại

Hiếu Mẫn và Trí Nghiên cùng vui đùa hết nửa ngày, xong rồi thì lại cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau chuẩn bị một vài món ăn để chào đón người chị Bảo Lam đến ở cùng họ

Phác Hiếu Mẫn nàng cật lực nấu ăn, bếp lửa nóng bừng khắp cả mặt còn Phác Trí Nghiên phụ giúp nàng bày đĩa thức ăn ra bàn rồi lại lén lút canh Phác Hiếu Mẫn không để ý thì trộm thức ăn cho vào miệng. Phác Trí Nghiên ăn một cách ngon lành mà quên mất ngó trước ngó sau, cuối cùng là bị Phác Hiếu Mẫn phát hiện. Nàng ra sức tát vào bàn tay đang hào hứng bốc thức ăn kia một cái liền chủ nhân đau rát mà rụt lại

"Phác Trí Nghiên, làm sao lại hư hỏng như vậy?"

"Hiếu Mẫn, món ăn chị nấu rất hấp dẫn a"

"Chị muốn các món này nguyên vẹn cho đến khi chị Bảo Lam đến. Chúng ta cần tiếp đãi chị ấy chu đáo"

"Đã hiểu"

Phác Trí Nghiên đành nén lại cơn đói thèm trong lòng cô, nhìn Phác Hiếu Mẫn thở dài một cái nhưng khi nàng vừa xoay lưng tiếp tục công việc thì Phác Trí Nghiên cũng lại chứng nào tật nấy, cười nghịch ngợm bốc lấy miếng thịt bò cho ngay vài miệng. Đúng lúc Hiếu Mẫn vẫn còn nghi hoặc liền xoay lại, nàng biết ngay Phác Trí Nghiên không dễ dàng chịu tuân mệnh

Đưa cái xẻng xào thức ăn chỉ vào mặt Phác Trí Nghiên, một mực ra lệnh cho cô

"Ngay bây giờ em lập tức ra ngoài phòng khách ngồi cho chị"

Phác Trí Nghiên đột nhiên nhìn Phác Hiếu Mẫn nàng vô cùng kỳ lạ, Trí Nghiên tiến lên một bước về phía nàng thì Hiếu Mẫn nàng lại lùi về một bước cho đến khi không thể lùi được nữa Hiếu Mẫn mới dừng chân

Trí Nghiên chống tay vào thành bếp để Hiếu Mẫn ở giữa hai cánh tay của cô. Kề môi cạnh bên tai Hiếu Mẫn, giọng nói trầm ấm phát ở bên tai cùng theo đó là hơi thở âm ấm mà cổ nàng cảm nhận được, khiến cho Hiếu Mẫn nàng vô cùng nhạy cảm

"Nếu không thể ăn món ăn chị nấu thì đành phải ăn chị vậy"

Mặt Hiếu Mẫn ửng hồng lên kết hợp cùng da mặt mịn màng trắng trẻo của nàng lại điểm tô thêm nét đẹp hoàn mỹ trên gương mặt ấy, Hiếu Mẫn càng e thẹn thì Phác Trí Nghiên lại muốn đem nàng một lòng ăn sạch

"Trí Nghiên, đừng..."

Không đợi Phác Hiếu Mẫn nói hết thì Trí Nghiên lại dán môi vào môi Hiếu Mẫn mà hôn. Và vẫn giữ tư tế như thế, Hiếu Mẫn cũng không ôm lấy Trí Nghiên nhưng vẫn cùng Trí Nghiên kết hợp

Mãi mê dành cho nhau những sự ngọt ngào như vậy, tâm hồn cũng thả bay bổng cho đến khi tiếng chuông nhà bất ngờ vang lên thì cả hai mới trở về với thực tại. Hiếu Mẫn đẩy Trí Nghiên ra, nàng thở hổn hển liếc mắt đánh vào người Trí Nghiên một cái

"Mau ra mở cửa"

"Tuân lệnh"

Phác Trí Nghiên ra mở cửa thì vị khách đứng chờ đợi đó lại khiến Phác Trí Nghiên sắc mặt liền thay đổi, lập tức cô muốn đóng ngay cánh cửa lại

"Là cô?"

"Tôi có thể vào hay không?"

Phác Hiếu Mẫn ở trong bếp nhưng khi nghe thấy giọng nói của vị khách kia có vẻ quen, nàng đi ra thì thấy Hàm Ân Tĩnh đang đứng trước cửa, mà Phác Trí Nghiên lại đứng chôn chân ở đó không có ý muốn mời Ân Tĩnh vào

"Chị Ân Tĩnh"

"Hiếu Mẫn, chào em"

Ân Tĩnh tươi cười đáp nhưng sự thân thiện này lại khiến Phác Trí Nghiên cảm thấy chán ghét

Hiếu Mẫn tiến đến gần kéo Trí Nghiên đứng né sang một bên, lịch sự mời Ân Tĩnh vào

"Thật xin lỗi đã để chị chờ lâu, mau vào nhà đi"

Hàm Ân Tĩnh bước ngang qua mặt Trí Nghiên, lửa giận trong người Trí Nghiên chính thức bùng phát. Đứng đó lẩm bẩm một mình không cam tâm

"Cô ta dường như không có liêm sỉ"

Tuy là nói rất nhỏ nhưng Phác Hiếu Mẫn cũng nghe thấy được vài chữ không hay. Liền xoay lại liếc nhìn Phác Trí Nghiên một cái

"Phác Trí Nghiên, em còn đứng đó làm gì, mau giúp chị tiếp khách, chị liền đi pha trà"

Trí Nghiên cuối cùng cũng chịu đi đến mời Ân Tĩnh ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn Hàm Ân Tĩnh phía đối diện

"Hàm Ân Tĩnh thế nào cô tự nhiên lại đến đây?"

"Đơn giản chỉ là tìm Hiếu Mẫn xin lỗi khi biết em ấy buổi sáng bị người hâm mộ của tôi tấn công"

"Cách xin lỗi tốt nhất của cô chính là tránh xa Hiếu Mẫn"

Họ đang đấu khẩu nhau thì Hiếu Mẫn mang trà ra mời Hàm Ân Tĩnh. Trí Nghiên mới không muốn Hiếu Mẫn khó xử liền không nói nữa

Hiếu Mẫn cong môi cười ôn hoà, ngồi xuống bên cạnh Trí Nghiên rót trà mời Ân Tĩnh phía đối diện

"Chị Ân Tĩnh, uống trà đi"

"Cảm ơn em, Hiếu Mẫn chuyện lúc sáng xin lỗi em"

Hiếu Mẫn nhớ lại sự việc buổi sáng vừa rồi, nàng tuy có một chút sợ hãi nhưng thiệt hại đều do Trí Nghiên thay nàng gánh vác

"Đừng cảm thấy có lỗi, huống hồ không phải lỗi của chị"

Trí Nghiên ngồi ở bên cạnh nâng chén trà lên từ từ thưởng thức và nhìn thái độ của Hàm Ân Tĩnh đối với Hiếu Mẫn càng khiến Phác Trí Nghiên đôi phần khó chịu

"Hiếu Mẫn, em có bị làm sao hay không, hay là chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra"

Nghe đến đây Trí Nghiên ngay liền kích động, không thể im lặng nữa mà lên tiếng thay Hiếu Mẫn

"Chị ấy không có vấn đề gì, không cần làm phiền đến cô Hàm Ân Tĩnh đây"

Phác Hiếu Mẫn nhận thấy được sự khó chịu trong lời nói của Trí Nghiên, không chờ đợi cơn giận bùng phát. Hiếu Mẫn nắm lấy tay Trí Nghiên đan vào khiến Ân Tĩnh trông thấy có một chút hụt hẫng

"Cũng may là có Trí Nghiên thay em chịu nhát dao đó, em hiện tại mới bình yên ngồi ở đây"

Hàm Ân Tĩnh cười nhàn nhạt nhìn Phác Trí Nghiên khen ngợi

"Hiếu Mẫn có một người quản lý tận tâm như cô Phác Trí Nghiên đây thật tốt"

Nhếch miệng một cái, bàn tay Trí Nghiên siết chặt tay Hiếu Mẫn đem để vào lòng cô nhằm cho Ân Tĩnh thu hết vào tầm mắt dập tắt đi sự khát khao có được Hiếu Mẫn trong lòng Ân Tĩnh

"Không những là quản lý của Hiếu Mẫn mà còn là người sẽ cùng chị ấy sánh bước đến cuối cuộc đời, suốt đời, suốt kiếp..."

Bốn tiếng 'suốt đời suốt kiếp' cuối câu nói Phác Trí Nghiên càng nhấn mạnh để khẳng định rằng Hiếu Mẫn nàng cả đời này cô cũng sẽ không buông tay nàng

Có lẽ những điều mà Ân Tĩnh chứng kiến đã rõ ràng như vậy từ đầu đến giờ khiến cho cô dù có muốn tiếp tục theo đuổi Hiếu Mẫn cũng chính là không có khả năng nào nữa. Càng huống hồ khi Ân Tĩnh trông thấy ánh mắt của Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên cả một bầu trời yêu thương như vậy, ôn nhu như vậy, tình cảm như vậy khiến cho Ân Tĩnh cam tâm tình nguyện mà bỏ cuộc

Ân Tĩnh thầm nhận ra có lẽ loại tình cảm mà cô dành cho Hiếu Mẫn hiện tại thật không đúng. Loại tình cảm mà Ân Tĩnh nên dành cho Hiếu Mẫn chính là tình bằng hữu, tình chị em

Cả ba người họ đang ngồi nói chuyện thì có một tiếng chuông cửa nhà vang lên, Hiếu Mẫn liền vui vẻ biết ngay đó là ai

"Chị Bảo Lam, cuối cùng đã đến. Mau vào nhà đi"

Trí Nghiên cùng Ân Tĩnh liền ngồi dậy nhìn ra phía cửa, Phác Trí Nghiên nhìn thấy Bảo Lam mang theo một đống hành lý như vậy liền chạy đến giúp đỡ

Toàn Bảo Lam nhìn sơ căn nhà một lượt liền gật đầu khen ngợi

"Nhà rất đẹp"

Hàm Ân Tĩnh nhìn Bảo Lam vài giây liền tươi cười tiến lại, Bảo Lam cô cũng rất bất ngờ khi thấy Hàm Ân Tĩnh

"Cô là người vừa rồi đã giúp tôi xách hành lý lên xe đúng không?"

"Là chị sao? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây nha"

"Phải, tôi dọn đến đây một thời gian ở cùng em họ của tôi, Hiếu Mẫn"

Hiếu Mẫn và Trí Nghiên chưa hiểu chuyện gì, như thế nào hai người họ lại nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy

"Hai người biết nhau sao?"

"Phải, vừa rồi cũng may có cô gái tốt bụng này giúp chị mang hành lý lên xe để đến đây"

"Việc nên làm mà"

Không khí căn nhà này bỗng chốc sôi nổi hơn  khi Toàn Bảo Lam đến, không còn căng thẳng như vừa rồi

"Được rồi, để em giúp chị mang hành lý vào trong"

Trí Nghiên có sức khoẻ tốt, liền giúp Bảo Lam mang hành lý vào trong phòng Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn cùng Bảo Lam và Ân Tĩnh nhìn theo, Bảo Lam liền khen ngợi

"Hiếu Mẫn, em ấy khoẻ thật đó"

"Công việc thường ngày của em ấy cũng là giúp em xách hành lý mỗi khi đi lưu diễn ở nước ngoài a"

Hiếu Mẫn nhìn theo bóng lưng của Trí Nghiên, nhìn đến tình cảm như vậy dù cho người ngốc cũng nhận ra Phác Hiếu Mẫn đối với Trí Nghiên đặc biệt yêu thích

"Chị nghĩ em ấy không đơn thuần là quản lý của em. Có phải hay không khi cả hai đang chân chính có tình cảm với nhau đây?"

"Đúng thật họ là người yêu của nhau a"

Hàm Ân Tĩnh thay Hiếu Mẫn trả lời trước sự e thẹn của nàng ta

"Thật tốt, cũng thật là sự kết hợp hoàn hảo. Em gái rất biết lựa chọn"

Hiếu Mẫn nàng không để mọi người mãi mê nói chuyện, nàng vẫn là chu đáo sợ rằng họ sẽ đói rã ruột. Liền lên tiếng mời họ vào bếp nhập tiệc

"Được rồi, chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói tiếp có được hay không?"

"Hiếu Mẫn thật ngại quá, chị là khách không mời mà đến"

"Sao lại nói vậy chứ, nào, mau vào trong thôi. Kẻo thức ăn không còn nóng"

Và như thế buổi tiệc nhỏ tiếp đãi Bảo Lam của Hiếu Mẫn và Trí Nghiên diễn ra rất vui vẻ. May mắn có thêm Ân Tĩnh lại càng náo nhiệt hơn hẳn

"Trông em rất quen, nhưng vừa rồi chị không có thời gian để nhớ ra"

"Quen là đúng rồi, chị ấy là diễn viên hiện tại rất nổi tiếng, Hàm Ân Tĩnh"

Ân Tĩnh ngồi bên cạnh Bảo Lam, có chút khiêm tốn khi nghe Hiếu Mẫn rất mực đề cao cô như vậy

"Thật bất ngờ nha"

"Còn chị Bảo Lam thì sao, có thể giới thiệu một chút về bản thân không?"

"Chị hiện đang là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm thành phố R"

"Thật sao? Nơi em ở cũng gần đó, khi nào có thể chúng ta cùng ăn một bữa cơm"

"Nhất định"

Hiếu Mẫn và Trí Nghiên từ đầu đến cuối đều im lặng nhìn hai người đối diện nói chuyện rất vui vẻ, nàng chạm nhẹ vào cánh tay Trí Nghiên một cái, Trí Nghiên quay sang nhìn Phác Hiếu Mẫn, nàng nhướng lông mày một cái tủm tỉm cười. Phác Trí Nghiên nhanh chóng liền hiểu ý nàng ngay, cô khẽ mỉm cười theo

Phút chốc Trí Nghiên như đã nhổ được cái gai trong mắt, hiện tại Phác Trí Nghiên cũng chính là không có đối thủ, nhưng nếu là có đối thủ e là cũng phải bại trận dưới tay Phác Trí Nghiên. Quay sang nhìn Hiếu Mẫn say đắm, mọi thứ xung quanh đều mặc kệ, như thể thế giới này chỉ tồn tại mỗi Hiếu Mẫn trước mắt Phác Trí Nghiên cô

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip