Lật đổ Phác Trí Nghiên

Một đêm trải qua với bao nhiêu loại cảm giác khác nhau lần đầu của Hiếu Mẫn, đau đớn có, hạnh phúc có, thoải mái cũng có. Nhưng khi kết thúc những trải nghiệm ấy, cơ thể Phác Hiếu Mẫn như rã rời, mềm nhũn, mệt mỏi nằm ở trong lòng Trí Nghiên bình yên say giấc

Mãi cho đến sáng, Trí Nghiên là người tỉnh giấc trước nàng. Mở đôi mắt ra liền thấy Hiếu Mẫn gương mặt xinh đẹp, môi đỏ hồng lại còn nhỏ nhắn như vậy, yên bình như vậy ở trong lòng của cô, Phác Trí Nghiên chớp mắt một cái rồi lại cong môi một cái sờ vào cái môi nhỏ của nàng, trong trái tim ấy len lỏi hạnh phúc

Nhìn ngũ quan trên mặt Hiếu Mẫn, Trí Nghiên lại động tâm, thầm khen ngợi Phác Hiếu Mẫn thật sự xinh đẹp, Hiếu Mẫn nàng tinh khiết như băng, một nữ nhân như vậy luôn là giấc mơ của biết bao người ngoài kia. Mà nay nàng ấy lại ở trong vòng tay của Phác Trí Nghiên cô yên bình như vậy, một lòng yêu cô như vậy, cô quá may mắn được nàng đem lòng yêu như vậy, chịu những thương tổn mà Phác Trí Nghiên cô mang lại như vậy, ấy thế mà nàng lại bao dung, tha thứ chấp nhận tấm lòng của Phác Trí Nghiên. Nàng không những xinh đẹp, lại còn chung thuỷ, rộng lượng với cô như thế, thật sự cô không thể phụ lòng Phác Hiếu Mẫn nàng thêm một lần nào nữa

Đặt vào trán Hiếu Mẫn một nụ hôn, sau đó di chuyển xuống mắt, đến mũi, cuối cùng là dừng lại ở môi. Trí Nghiên thật sự không thể kiềm lòng trước độ xinh đẹp như thế mà làm phiền đến giấc ngủ của nàng

Phác Hiếu Mẫn cảm nhận được có ai đó đang hôn nàng, dùng hai tay dụi mắt để tỉnh táo hơn. Mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Phác Trí Nghiên, không cam tâm mà thức dậy ngay lúc này, vì thế cho nên Hiếu Mẫn lại như hoá thành một đứa trẻ, dỗi dỗi hờn hờn Phác Trí Nghiên, ở trong lòng cô làm nũng như bao nữ nhân đã làm với bạn trai của mình ngoài kia. Hiếu Mẫn hiện tại, đáng yêu vô cực

"Phác Trí Nghiên đáng chết, dám phá giấc ngủ ngon của bổn cung"

"Hoàng hậu, trời đã sáng rồi a"

"Nhưng ta lại muốn ngủ thêm một chút"

"Nhưng còn có lịch trình, nàng không định đi làm sao?"

"Không muốn!"

Hiếu Mẫn mặc kệ Phác Trí Nghiên đánh thức, nàng ôm lấy Trí Nghiên, tựa vào trong lòng cô một mực muốn ngủ thêm một chút , nhưng ánh mắt nàng lại nhìn vào những hình xăm trên cơ thể của Phác Trí Nghiên. Vì lúc tối Hiếu Mẫn nàng cũng không có thấy rõ...

"Trí Nghiên, em đã xăm hình sao?"

Trí Nghiên ôm lấy Hiếu Mẫn ở trong lòng, tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, cong môi một cái gật đầu

"Ừm"

"Em yêu thích?"

"Cũng không hẳn là như thế"

"Không hoàn toàn yêu thích, vậy tại sao lại lựa chọn xăm hình lên cơ thể? Nó sẽ không thể xoá bỏ được hoàn toàn"

Trí Nghiên không vội đáp, khẽ đặt môi của cô ở tóc Hiếu Mẫn hôn lấy

"Em cũng không hiểu bản thân mình lúc đi xăm đó đã suy nghĩ điều gì. Chỉ là từng nghe chị nói trong một chương trình đã tham gia rất thích xăm nhưng lại không thể xăm"

"Sau đó thế nào?"

Hiếu Mẫn gương mặt có một chút nghiêm túc cùng mong chờ một điều gì đó từ Trí Nghiên, nàng chăm chú nhìn cô

"Sau đó thì em đã đi xăm. Em cũng không hiểu vì sao lúc đó mình làm như thế"

"Vậy...khi đã khắc những vết mực đó lên người, em có hối hận không?"

"Không hối hận cũng không hẳn là mong muốn. Có những điều lúc ấy, em không thể nào giải thích ra được càng không biết phải giải thích như thế nào"

"Trí Nghiên, lúc ấy em đối với chị thật sự không có cảm giác gì sao?"

Đan lấy bàn tay của Hiếu Mẫn, Trí Nghiên liền đáp

"Có những điều vô tình xảy ra nhưng chúng ta đôi khi cũng không thể nhận thấy được, càng huống hồ lúc ấy...em cũng không thể nghĩ đến chuyện sẽ có cảm giác với chị"

"Vậy hiện tại thì sao? Em có từng nghĩ tình cảm này là nhất thời hay không? Vì em nhất thời sợ mất đi người ở bên cạnh em rất lâu, sinh ra loại cảm giác gọi là yêu dành cho chị?"

"Hiếu Mẫn, chị không tin tưởng sao?"

"Chị không có ý đó, chỉ là..."

"Chị không cần giải thích, em hiểu!"

Hiếu Mẫn rời khỏi người Trí Nghiên, trông thấy được ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Phác Trí Nghiên cũng đang nhìn nàng

"Trí Nghiên..."

"Hiếu Mẫn, em hiểu cảm giác của chị hiện tại. Vì điều mà chị mong đợi bấy lâu nay đã đến với chị quá bất ngờ cho nên chị nhất thời không dám tin. Em sẽ dùng hành động để chị một lòng tin tưởng, một lòng yên tâm ở bên cạnh em cả đời. Được không?"

Phác Hiếu Mẫn trong lòng cảm thấy một chút có lỗi, nàng có phải đã quá đa nghi hay không, là nàng quá nhạy cảm hay là vì nàng yêu Phác Trí Nghiên quá nhiều nên mới sợ hãi sẽ đánh mất cô

Vội ôm lấy Trí Nghiên, Hiếu Mẫn nàng trong lồng ngực ấy, giọng nói vô cùng ngọt ngào nói với Phác Trí Nghiên

"Xin lỗi vì đã không tin tưởng tấm lòng của em"

"Xin lỗi vì em đã không trao cho chị được sự tin tưởng tuyệt đối. Hiếu Mẫn a"

Phác Hiếu Mẫn khi nghe được câu nói của Phác Trí Nghiên lúc này, nhất là khi Phác Trí Nghiên gọi tên nàng, trái tim nàng như mềm nhũn

Bất ngờ Hiếu Mẫn ấn Phác Trí Nghiên nằm xuống giường, nàng trèo lên người cô mà ngồi ở đó. Nhìn Trí Nghiên mím môi cười một lúc, ánh mắt nàng lúc này lại quá câu dẫn đi, Trí Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Phác Hiếu Mẫn nàng lao đến hôn cuồng nhiệt. Cơ thể một lần nữa lại ma sát vào nhau, lòng nàng hiện tại nóng như lửa đốt, rạo rực không yên

Phác Trí Nghiên cũng chiều lòng nàng, nhắm mắt lại ở phía dưới gửi trao lại cho Phác Hiếu Mẫn nụ hôn vô cùng ngọt ngào

Nàng cũng không hiểu bây giờ sao lại yêu thích cơ thể Phác Trí Nghiên như vậy, nàng muốn một lần được khám phá nó...

Phác Trí Nghiên một lúc mới cảm thấy có gì đó không đúng, lật Phác Hiếu Mẫn nằm lại xuống giường, chống tay ở trên nhìn Hiếu Mẫn đáp

"Tiểu bảo bối, chị muốn lật đổ em sao?"

Phác Hiếu Mẫn nằm phía dưới Phác Trí Nghiên, câu lấy cổ cô kéo xuống gần nàng hơn

"Nếu chị nói phải thì sao?"

"Chị nằm mơ giữa ban ngày sao?"

"Chị muốn thử một lần cảm giác khiến em phải trở thành người của chị a"

"Vậy thì còn phải xem khả năng của chị thế nào"

Phác Trí Nghiên vừa dứt tiếng, Hiếu Mẫn nàng lại một lần nữa lật Phác Trí Nghiên nằm lại xuống giường. Cúi người hôn lấy Phác Trí Nghiên, vừa hôn bàn tay Hiếu Mẫn nàng vừa vuốt lấy từng bộ phận trên cơ thể của cô

Thật sự mà nói, Phác Trí Nghiên da cũng rất mịn cũng lại trắng trẻo, chỉ là nói về sự quyến rũ thì có lẽ Hiếu Mẫn hơn cô nhiều. Vì Trí Nghiên thường ngày toát ra sự mạnh mẽ, không có thuỳ mị nữ tính như Phác Hiếu Mẫn nàng

Hiếu Mẫn vô tình chạm đến một nơi mà nhạy cảm nhất trên cơ thể mỗi một người, nàng chạm đến nơi đó của Phác Trí Nghiên, cô còn chưa có phản ứng gì thái quá thì Phác Hiếu Mẫn nàng lại ngượng ngùng đỏ mặt

Trí Nghiên nhếch miệng một cái, mở lời mỉa mai nàng

"Thế nào? Sao không tiếp tục hả Phác Hiếu Mẫn?"

"Đương nhiên là phải tiếp tục rồi"

Hiếu Mẫn thẹn quá hoá giận, đáp lời lời Trí Nghiên vô cùng cau có. Sau đó thì tiếp tục hành động nhưng mà tay cứng ngắt không biết phải tiếp tục như thế nào nữa

"Tiểu bảo bối, nếu đã không thể thì đừng cố chấp a~~"

Phác Trí Nghiên lắc đầu cười trêu chọc nàng, hôn vào môi Hiếu Mẫn một cái rồi bất ngờ bế nàng ở trên tay. Đứng dậy đi vào phòng tắm mặc cho Phác Hiếu Mẫn đánh liên tục vào người Trí Nghiên

"Phác Trí Nghiên, thả chị xuống mau. Chị tự đi tắm được"

"Ngoan ngoãn một chút, đừng càu nhàu nữa"

"Lưu manh"

"Chị mà còn nói nữa thì ngày hôm nay không thể bước xuống giường đi làm đâu"

"Phác Trí Nghiên!"

"Hắc hắc"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip