CHAP 4: Càng Lớn Càng Giống Lưu Manh



-Trường THPT Lưu An-

Nó càng lớn càng giống mẹ, khuôn mặt hoàn toàn được di truyền từ mẹ phải nói là vô cùng xinh đẹp, đó là may mắn của nó. Nhưng tính tình thì...

Hiện tại là nó đang đi vòng vòng khắp trường trêu chọc bạn bè, kể cả người không quen biết cũng sẽ kiếm chuyện chọc cho họ tức điên.

Thấy đôi nam nữ ngồi trên ghế đá trong sân trường mà cứ ôm ôm hôn hôn làm nó ngứa con mắt, và mỗi khi 'thả thính' nó thì nó sẽ 'đớp' ngay.

Nó chạy đi tìm một sợi dây dài, có vẻ là dây để buộc hàng rào vườn đào sau trường. Nó lén buộc sợi dây vào đĩa quần của cả hai người rồi vòng ra sân sau buộc vào cây đào to nhất ở đó. Vốn dĩ nó không biết rằng mọi chuyện mà mình đang làm đã bị một người lặng lẽ nhìn thấy.

Ở cái trường này ai mà không biết nó là cái hố đen chứ. Chẳng một ai dại gì mà dây vào nó, chỉ có mấy em năm nhất mới lên chưa biết tính lưu manh ăn sâu vào máu nó thôi. Hầu như toàn bộ học sinh năm hai và năm ba đều phải rùng mình khi nhắc đến tên nó.

Đang hí hửng buộc sợi dây thật chặt vào thân cây thì bóng đen trên cây nhìn hành động bỉ ổi đó không thể nào vừa mắt:-Bộ cậu không có chuyện gì để làm sao?

-Ai nói, đang làm đấy thôi!_nó vô tư trả lời vẫn hí hoái làm việc mà mình cảm thấy thích.

-Ơ..._ "nhưng mà ai mới vừa nói vậy!?" Nó quay lại nhìn người mới vừa hỏi mình, khuôn mặt này... Hình như là nó chưa gặp lần nào cả. Nó cũng chẳng bận tâm.

-Này, cậu có rảnh rỗi thì về nhà ngủ đi, đừng có chọc phá người khác như vậy!_đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Nó đã không muốn lên tiếng rồi mà cứ thích chọc vào nó.

-Hey you!! Câu đó tôi nói với cậu mới đúng. Cậu là ai mà xen vào chuyện của tôi?! Có rảnh rỗi thì đi về nhà ngủ đi!

Nó cũng chẳng nhường lời làm gì, đối với những người nhiều chuyện như vậy nó rất ghét. Phải nói là cực kì ghét ai dám xen vào chuyện của nó.

-Tôi không thuận mắt!_hắn ta đút hai tay vào túi quần rồi trước mặt nó rời đi.

"Thuận mắt cái rắm ấy, bà đây không ưa những thằng làm cao như vậy đâu, cứ thích gây sự, được lắm đợi đó" nó bật cười ranh ma.

-Soạt- tiếng người đạp vào lá khô

Nó quay lại nhìn hai con nhỏ một mập một ốm đang đứng chỗ cầu thang khối 11. Nó thở dài:-Làm gì mà đứng ở đấy!?

-Cậu đang làm gì đấy Hạ Vy?_cô gái mập vừa nhai ngấu nghiến miếng khoai tây chiên vừa hỏi.

-Buồn chán nên tìm cách giải quyết thôi!_nó đứng dậy phủi phủi tay.

Cô gái ốm đeo kính cận tay ôm quyển sách to đi đến cạnh nó ngây ngô nói:-Cậu đi giải quyết sao không vào nhà vệ sinh mà ngồi đây, trời ơi ô nhiễm quá!

-Cốc-

Nó búng vào trán của cô bé kính cận cười nhẹ:-Ô nhiễm cái đầu heo nhà cậu í Thư Quỳ!

Cô gái kính cận tên Thư Quỳ le lưỡi cười đùa, tay xoa xoa chỗ bị nó búng.

-À Tiểu Nhuận mập mập cậu ăn gì đó, cho tớ ăn với nào!!_nó nhìn cô gái mập bằng đôi mắt cún con vô số tội *vạ*

Tiểu Nhuận lén giấu đồ ăn sau lưng:-Không cho!

Nó cười ranh ma rồi rượt Tiểu Nhuận chạy khắp sân trường. Chỉ vì miếng ăn thôi mà nó giở trò rượt bắt như vậy, trong khi nhà nó nhiều tiền như thế muốn bao nhiêu mà không được. Đã nói rồi 'Bản tính lưu manh đã ngấm vào máu mất rồi'.

-Bịch- "đụng phải người rồi" nó nhăn nhó mất đà ngã người ra sau. Nhưng bàn tay người đối diện đã bắt được nó kéo nó về phía mình.

Nó thở phào nhẹ nhõm "may quá, hết hồn, xém chút nữa là cho em mông đáng yêu của mình đi chầu 'anh Diêm' rồi".

-Con nhóc này lén đi học sớm chỉ để chạy vòng vòng như gì thôi sao?_giọng nói nghe quen lắm nha. Vừa trầm ấm vừa trách móc. Còn ai là ông anh yêu 'vấu' chứ!!

Hạ Vũ càng lớn càng đẹp trai ra dáng người thừa kế tập đoàn tương lai. Dáng người lại cao ráo, phong độ, nếu anh không mặc đồng phục thì nhìn vào chẳng ai nghĩ anh là học sinh cả. Trái ngược lại với nó, anh càng lớn lên càng tài giỏi không phí cái tên 'thiên tài từ trong bụng mẹ'.

-Hì Hạ Vũ!! Cuối cùng cái mặt nhà anh cũng xuất hiện rồi, anh ngủ quên trong nhà vệ sinh hả??

-Ừ ừ, nhưng không phải nhà vệ sinh mà trong nhà bếp!_anh thở dài rồi lấy trong balo ra mộp hộp cơm trưa được gói kĩ càng đưa cho nó

-Woaa là Hạ Vũ tự tay nấu hả??_Tiểu Nhuận và Thư Quỳ cùng đồng thanh thán phục ca ngợi ông anh thiên tài nhà nó.

Nó lườm hai con nhỏ bạn thân:-Có thôi đi không? Làm như lần đầu vậy?

Anh cười nhẹ rồi đi về lớp, nó bĩu môi rồi đi theo anh. Hai nhỏ bạn thân cũng vội chạy theo nó.

Với cái tính vừa năng động vừa biến thái lại lưu manh như nó thì rất hoà đồng và cũng rất dễ gần, ai cũng có thể nói chuyện với nó, hoàn toàn giống như người quen. Nhưng để gọi là tri kỉ, để là người nó có thể tin tưởng thoải mái nói chuyện chính là Thư Quỳ và Tiểu Nhuận, hai cô bé này và nó quen biết nhau khi mới học lớp 6, người ta gọi đó là vừa nhìn đã thấy thân. Hai cô bé này cũng là tiểu thư con nhà có tiền nhưng tính tình rất hợp với nó.

Ngoài ra còn có một người nữa, cô bé đó luôn căm ghét nó vô điều kiện từ cấp 1 tới giờ. Nó cũng không ngại những người ghét nó đâu, ngược lại là đằng khác, trước giờ nó chưa từng sợ bất kì ai. Đặc biệt là kẻ thù của nó thì nó lại càng tin tưởng hơn, vì kẻ thù là người sẽ không nói dối mình.

-Lớp 11B-

Nó đi về chỗ ngồi, nó ngồi cạnh anh, ngay cái bàn cuối cùng của dãy gần cửa sổ, để tiện hóng gió cho..dễ ngủ.

Con bé căm ghét nó tên là Thuỳ Dương và đang nhận chức vụ lớp trưởng của lớp, lẽ ra người ban đầu được đề cử là anh hai nó nhưng thiên tài luôn có suy nghĩ riêng nên không muốn làm. Vả lại anh cũng rất bận..

Thuỳ Dương tiến đến chỗ nó. Tiểu Nhuận ngồi trên nó biết sắp có chuyện xảy ra liền quay xuống cười với nó:-Chiến nào!!

Nó nhếch môi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Thuỳ Dương và đồng thời mắt chạm nhau, tạo ra tia lửa điện.

Nó cười nhẹ, vô tư như bình thường:-Lớp trưởng có chuyện gì sao?

-Vở bài tập của cậu đâu? Tới hạn nộp rồi!_Thuỳ Dương chống tay lên bàn ra vẻ khó chịu.

-À há! Cứ tưởng chuyện gì! Nhờ lớp trưởng thông báo với cô là 'Hạ Vy quên mang vở nhá!'_nó đưa tay làm dấu hiệu ok 👌

Thuỳ Dương khoanh tay cười khuẩy một cái:-Tôi không có lòng tốt như vậy mà nói đở cho cậu, tôi sẽ nói cậu không làm bài tập!

-Như vậy cũng được mà!_nó nhún vai, đối với nó bài tập hay học bài gì thì đều là chuyện mà 800 năm mới xuất hiện một lần nên chuyện này đối với nó không có một gam trọng lượng nào.

-Bịch-

Anh lấy trong balo ra hai quyển vở tập mà anh phải vừa giải quyết công việc ở công ty vừa phải ngồi chép cho nó quăng lên bàn:-Của Hạ Vy!

Nó ngạc nhiên nhìn anh rồi bật cười:-Hạ Vũ rất có ích a~!!

Anh nháy mắt với nó rồi ngồi cầm điện thoại chơi game. Thư Quỳ lè lưỡi trêu Thuỳ Dương:-Có rồi đó đi được chưa hả cô nương!!??

Thuỳ Dương tức giận rời đi. Tiểu Nhuận và nó đập tay nhau ăn mừng:-Phản công thắng lợi! Không hổ là Hạ Vũ and Hạ Vy!!

-CẠCH-

Cô giáo cầm tập giáo án trên tay ra vẻ nghiêm trang bước vào. Cả lớp đều đứng dậy chào trừ nó và anh ra, vì cả hai đang bận...đánh Liên Minh trên điện thoại. Cô giáo cũng chẳng dám lên tiếng, ai mà không biết họ là hoàng tử công chúa nhà họ Hạ, tập đoàn đang nắm 80% sinh mệnh của đất nước chứ..!

Thở dài một cái cô giáo về chỗ ngồi rồi nhìn ra phía cửa, một cậu học sinh dáng người cao ráo bước vào, khuôn mặt cực kì cool, làn da hơi rám nắng nhưng như vậy càng tăng thêm độ đẹp trai, tai đeo khuyên đá thạch anh màu trắng tô điểm cho phong cách coolboy, con người này nhìn vào là yêu ngay. (Có thể so sánh với Hạ Vũ)

Thuỳ Dương quay ra sau nhìn nó, nó thì chẳng biết chuyện gì đang diễn ra đâu, chỉ đang tập trung 'đánh nhau' với anh thôi.

Thuỳ Dương lườm nó:-Hạ Vy cô vào rồi kìa?!

Lời của Thuỳ Dương làm cho cả lớp hướng về phía nó, cả người mới kia. Đây chính là điều mà con nhỏ Thuỳ Dương kia muốn, chính là làm nó bẻ mặt trước mọi người, nhưng cô ta sai rồi, nó mà dễ bị làm nhục như vậy thì nó không phải con bố Hạ rồi.

Nó ngước lên nhìn cả lớp rồi nhìn cô:-Hey teacher!! Chào buổi sáng tốt lành!!

Cô giáo giật mình rồi cười trừ, nó không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn mới, điều nó ngạc nhiên chính là...người con trai đó.

Nó nhếch môi hứng thú đưa tay lên chào kiểu quân đội:-Bạn 'nhiều chuyện' chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật! Hi!_nó nhấn mạnh hai chữ nhiều chuyện làm không ít người tò mò về mối quan hệ của hai người.

Anh bỏ điện thoại xuống nhìn sang nó rồi nhìn lên người kia "cuộc sống yên ổn lại không chịu hưởng thụ, thật to gan" anh cười nhẹ một cái đầy ẩn ý.

Nhiều năm trôi qua như vậy, hai anh em ăn cùng ăn ngủ cùng ngủ sao có thể không hiểu người kia đang nghĩ gì được chứ.

Hắn ta chẳng thèm bận tâm tới lời của nó:-Tôi tên Dịch Thế Luân!_giới thiệu nhiêu đó thôi rồi quay sang nhìn cô giáo:-Chỗ ngồi của em..?

-À phía cuối lớp, còn một chỗ trống em xuống đó ngồi tạm đi!_cô đưa ngón trỏ chỉ về phía nó...

Hắn bước xuống chỗ nó rồi ngồi vào, đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn và nó ngồi cách nhau chỉ một lối đi, chuyện này rất dễ xảy ra mâu thuẫn rồi đánh nhau a~

Đôi môi xinh đẹp của nó khẽ kéo lên một cái rồi buông xuống, nó quay qua nhìn anh:-Hạ Vũ, có trò vui!

-Được!_không biết từ bao giờ, nhưng hễ nó muốn làm gì anh đều sẽ dung túng.

____________________

Chap mới nóng hổi 😆😆
Comment chút gì đi nè ❤️🌸

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip