Chương 181-190

"Nói nhiều như vậy, không phải chính là thứ hèn nhát à, tranh tài cũng không dám so, nói khoác lác cái gì." Sắc mặt Tống Tử Nghĩa cũng lạnh xuống.

Nếu quả thật dựa theo ý nghĩ của Z Thần, bọn họ đích xác không có cách nào thắng nổi ZH1, càng không có cách nào thắng nữ nhân kia, người ta không hẹn thời gian thi đấu thêm, tranh tài cũng không thành lập, còn thắng thế nào?

"Ha ha, thật là một đám hèn nhát." Tống Tử Nghĩa ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bùi Vũ Đường, mày mịa nó thật đúng là không phải một nam nhân, mặt mũi nam nhân, đều bị mày làm mất hết."

Nghe thấy, Bùi Vũ Đường nhếch miệng, hoàn toàn thất vọng: "Thế nào, thời gian thi đấu thêm lão tử liền không so với bọn mày, có tức hay không? Tức chết bọn mày!"

Cậu ta thua cũng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy Lâm Yên, nếu như không so đấu, ai cũng không có tổn thất gì, tất cả đều vui vẻ, đối thủ thi đấu cuối cùng thế nhưng là Không Quân đại danh đỉnh đỉnh, trên đường đua ở vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu lấy được thành tích Top 8, đầu óc cậu ta cũng không có vấn đề, thi đấu tất sẽ thua, ai sẽ đi đánh.

"A..."

Giờ phút này, Tống Tử Nghĩa tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Bùi Vũ Đường, bàn tay màu mỡ nhẹ nhàng vỗ vỗ má phải Bùi Vũ Đường: "Tiểu súc sinh, mày thật đúng là xảo trá."

"Mày mịa nó!"

Bùi Vũ Đường vừa trợn mắt, gân xanh trên trán hiện lên, vốn muốn ra tay, nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.

Cậu ta đã đáp ứng đại ca, về sau tuyệt đối sẽ không đánh nhau nữa, nếu không hậu quả tự cậu ta gánh chịu.

"Thế nào, muốn đánh trả? Mày thử xem?" Tống Tử Nghĩa tiếp tục vỗ nhè nhẹ má phải Bùi Vũ Đường.

Không đợi Bùi Vũ Đường mở miệng, bỗng nhiên ở giữa, Lâm Yên lập tức đứng lên từ trên ghế, nhìn chằm chằm Tống Tử Nghĩa: "Tôi cũng không có nói không so đấu."

Lâm Yên vừa dứt lời, Tống Tử Nghĩa hơi sững sờ, lập tức ngừng tay, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, "Tốt, đây chính là cô nói, tôi cũng không có phá hư quy tắc ép buộc các người đi so."

"Dĩ nhiên." Lâm Yên nói.

Việc này, vẻ mặt đội viên của ZH1 cùng Bùi Vũ Đường đột biến, Lâm Yên là điên rồi sao?!

Bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng quy tắc đường đua đem thời gian thi đấu thêm trì hoãn không bờ bến mà!

"Ai..."

Z Thần nhìn chằm chằm Lâm Yên, trong miệng than nhẹ một tiếng, Lâm Yên này, quá vọng động rồi, cứ như vậy, trúng ý muốn đối phương, bọn Tống Tử Nghĩa, ước gì Lâm Yên đáp ứng tỷ thí.

"Yên tỷ, chị điên rồi đi?!" Bùi Vũ Đường kinh ngạc nhìn về phía Lâm Yên: "Đối thủ thi đấu thêm là đội trưởng Không Quân của Speed!"

Chỉ có điều, hiện tại nói cái gì cũng đã không có chút ý nghĩa nào, Lâm Yên đã đáp ứng xuống, loại người giống Tống Tử Nghĩa này, tuyệt đối sẽ không cho cơ hội đổi ý.

Lúc này, Tống Tử Nghĩa lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một cú điện thoại.

"Uy, Không Quân, lúc nào đến."

"Tốt, ở chuẩn bị trường đua của ZH1, cậu vào đi, chuẩn bị thời gian thi đấu thêm."

Nói xong, Tống Tử Nghĩa liền cúp điện thoại.

Ước chừng thêm vài phút đồng hồ, có tiếng đập cửa vang lên.

Tống Diệu Nam liền vội vàng tiến lên, mở cửa trường đua chuẩn bị ra.

Chỉ thấy, một nam nhân thanh niên, trong tay ôm đầu nón trụ, trên người mặc trang phục màu lam của chiến đội Speed, chậm rãi tiến vào trường đua chuẩn bị.

"Đội trưởng!"

Nhìn thấy nam nhân, vài vị đội viên Speed vội vàng vây lại, từng vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm, giống như là đứa trẻ phạm sai lầm, không dám nhìn thẳng nam nhân.

Không Quân một đầu tóc ngắn, thoạt nhìn hết sức tinh thần, chẳng qua là thời khắc này sắc mặt có chút không vui.

"Thế nào, nghe nói bốn người các cậu, cùng ở trên đường đua, bại bởi một cô gái." Không Quân liếc qua vài vị đội viên Speed.

Đối với Không Quân, đối với Speed mà nói, đây là sỉ nhục cực lớn.

"Đội trưởng, rất xin lỗi... Là chúng tôi lơ là sơ suất, nếu như lại cho chúng tôi một cơ hội..." Một vị đội viên Speed nào đó cắn răng nói.

Đừng nói đội trưởng Không Quân, ngay chính bọn họ cũng đều cảm thấy vô cùng sỉ nhục.

"Lại cho các cậu một cơ hội?" Nghe thấy, Không Quân cười lạnh: "Ở trên đường đua, thắng chính là thắng, thua chính là thua, cậu thua tranh tài, liền muốn chỉ vào đối thủ nói, có bản lĩnh lại chạy một trận, mới vừa rồi là tôi phát huy sai lầm?"

Vài vị đội viên Speed, bị Không Quân mắng một câu đến không lời nào để nói.

Chính là như Không Quân nói, ở trên đường đua, thắng liền thắng, thua chính là thua, đường đua chỉ chú trọng quả, ai sẽ đi quản vấn đề bạn có phát huy đúng hay không, có từng có sai lầm hay không?!

"Biểu hiện lần này của các cậu, thực sự khiến cho tôi quá thất vọng rồi, bốn người ở trên đường đua bao vây một cô gái, kết quả còn bị người ta vượt qua, xem ra, tôi cần phải suy tính một chút, gần đây đổi một nhóm đội viên mới." Không Quân lạnh nhạt nói.

Nghe thấy, vài vị đội viên Speed đồng thời cúi đầu xuống.

Hoàn toàn chính xác, đội trưởng Không Quân nói không sai, bốn người bọn họ ở trên đường đua không chạy nổi một người, cái này truyền đi...

"Được rồi, Không Quân, cậu cũng đừng trách bọn họ, dù sao cũng là biểu diễn thi đấu, cũng không phải thi đấu chính thức, huống hồ đối phương cũng không có danh tiếng gì, khinh địch chủ quan, không có xuất toàn lực, cũng có thể hiểu được." Một bên, Tống Tử Nghĩa cười nói.

Ngay sau đó, vài vị đội viên Speed quăng ánh mắt cảm kích cho Tống Tử Nghĩa.

Bọn họ cho rằng Tống Tử Nghĩa nói rất đúng, cũng đâm thẳng trái tim của bọn họ.

Nếu như sớm biết nữ hài kia có chút bản lãnh, bọn họ sẽ không phớt lờ như vậy, trong nháy mắt điều khiển xe đua lao ra điểm xuất phát đó, chắc chắn đều sẽ xuất toàn lực, không có khả năng cho nữ hài kia mảy may cơ hội.

"Tống Tử Nghĩa, anh yên tâm đi, mặc dù đội viên của tôi xuất hiện một điểm ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng kết quả là giống nhau, trận đấu này, sẽ không thua." Không Quân hướng phía Tống Tử Nghĩa nói.

"Ha ha, đại thần Không Quân, tôi đương nhiên tin tưởng cậu, đại thần Top 8 vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, chẳng lẽ còn sẽ có cái gì ngoài ý muốn à." Tống Tử Nghĩa cười nói.

"Đúng rồi, đại thần Không Quân, trước đó anh nói... Quen biết đại thần Lãng Mãng, lúc nào giới thiệu một chút, để đại thần Lãng Mãng tới Hoa quốc, tôi cam đoan an bài chu đáo, để cho mọi người hài lòng." Một bên, Tống Diệu Nam cười nói.

"Ha ha, Lãng Mãng là đối thủ tôi tôn kính nhất, có cơ hội đi, nói không chừng, tôi có thể mời cả Tử Thần Đường Đua Yeva cùng tới." Không Quân mỉm cười.

"Thật?!" Vẻ mặt Tống Diệu Nam kinh ngạc: "Trước đó đại thần Không Quân anh nói quen biết Yeva... Là thế này phải không?"

"Dĩ nhiên." Không Quân liếc mắt lườm Tống Diệu Nam: "Tôi nhớ là trên đường đua vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, đó là lần đầu Lãng Mãng tham gia thi đấu quy mô lớn, sư phụ hắn Tử Thần Đường Đua Yeva tới góp phần trợ uy, các người không biết Tử Thần Đường Đua Yeva hết sức thưởng thức tôi, nói tiềm lực của tôi còn trên Lãng Mãng, muốn thu tôi làm đồ đệ, chỉ là tôi khi đó không có đáp ứng mà thôi."

"Đại thần Không Quân." Tống Diệu Nam mặt mũi tràn đầy rung động, giơ ngón tay cái lên với Không Quân: "Trâu bò!"

Không Quân vừa dứt lời, Lâm Yên ở phía ngoài đoàn người có chút im lặng, con hàng này thật biết chém gió?

Chính mình căn bản cũng không nhận ra hắn, còn tiềm lực của hắn trên Lãng Mãng... Chính mình còn muốn thu hắn làm đồ đệ, còn bị hắn cự tuyệt? Muốn giữ chút mặt hay không.

"Ha ha, đại thần Không Quân, chút này về sau lại nói, chúng ta trước thắng cuộc tỷ thí này, sau đó tôi sẽ an bài tiệc tối." Tống Tử Nghĩa nói.

Hiện tại quan trọng nhất chính là, thi đấu thêm giờ, chuyện khác đều có thể ở bên trên tiệc tối tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Tôi cũng là rất tò mò, đại thần nào một người ở trên đường đua thắng bốn vị đội viên của tôi." Không Quân đứng tại chỗ, lạnh lùng dò xét phía chúng đội viên ZH1 cùng Bùi Vũ Đường ngăn ở bên cạnh Lâm Yên.

"Là tôi."

Lâm Yên phất phất tay, để đám người Mộc Mộc ZH1 cùng Bùi Vũ Đường tránh ra.

Rất nhanh, mấy người lui qua một bên.

Lâm Yên nhìn chằm chằm Không Quân, mặt không chút thay đổi nói: "Vui đùa một chút?"

"Ha ha ha, thứ không biết sống chết, nếu không phải trận thi đấu thêm giờ này, cô có thể tỷ thí cùng đội trưởng của chúng tôi trên đường đua? Thật mịa nó đủ để cô thổi cả đời!" Một vị đội viên Speed nào đó nhìn chằm chằm Lâm Yên, lớn tiếng trào phúng cười nói.

Nhưng mà, trong tích tắc Không Quân nhìn thấy Lâm Yên, trên mặt vốn là mang theo ý cười, lại trong nháy mắt ngưng kết, tùy ý tiêu tán đi, trong mắt hiện ra một vệt kinh ngạc, vẻ mặt không cách nào tin nổi.

Rất nhanh, lông mày Không Quân nhíu thật sâu, sau khi lắc lắc đầu, lấy tay vuốt vuốt cặp mắt của mình, chẳng lẽ là hắn xuất hiện ảo giác... Hoặc là nhìn lầm rồi?

Một lát sau, Không Quân một lần nữa nhìn lại phía Lâm Yên.

Một giây này, ánh mắt Không Quân rơi vào trên ngươi Lâm Yên, con ngươi đột nhiên một hồi súc động, hết sức khoa trương vô ý thức lui lại phía sau mấy bước.

Làm sao có thể...

Làm sao lại xuất hiện loại chuyện này!

Hắn bây giờ là đang nằm mơ sao?!

Nữ nhân kia, gương mặt kia!

Tử Thần Đường Đua...

Yeva!!

Không Quân nhìn chằm chằm Lâm Yên, hít sâu một hơi.

Tuy nói, Tử Thần Đường Đua mỗi lần xuất hiện đều cố ý ẩn đi tướng mạo của mình, thậm chí có vài người đều không rõ ràng Yeva là nam hay là nữ, lớn lên đẹp đẽ hay là xấu xí, nhưng Không Quân đã thấy qua bộ dáng chân thực của Tử Thần Đường Đua Yeva.

Năm đó, trên đường đua vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, Lãng Mãng lần đầu tham gia vòng tròn cỡ thi đấu lớn, cũng là lần đầu tiên tiến vào trên đường đua vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu.

Tử Thần Đường Đua Yeva tiếp nhận lời mời của Lãng Mãng, tới khu khách quý quan sát toàn trận đấu.

Mặc dù rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng biết Tử Thần Đường Đua hiện thân, nhưng nhân số khu khách quý cũng không ít, cho nên, không ai rõ ràng đến tột cùng vị nào mới là Tử Thần Đường Đua Yeva.

Mà sau khi cuộc tranh tài kết thúc, bởi vì quá tò mò với Tử Thần Đường Đua Yeva, cho nên, Không Quân liền âm thầm đi theo Lãng Mãng.

Kết quả, ở trong phòng chuẩn bị thi đấu đơn độc, Không Quân tận mắt nhìn thấy, Lãng Mãng mở miệng kêu một cô gái trẻ tuổi một tiếng sư phụ kêu.

Mọi người đều biết, Lãng Mãng chỉ có một vị sư phụ, ngoại trừ Tử Thần Đường Đua Yeva bên ngoài, không có người nào khác.

Càng nhớ kỹ vào thời khắc ấy, Không Quân thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình, Tử Thần Đường Đua Yeva lại có thể là tay đua xe nữ, đồng thời tuổi trẻ như thế, lại hết sức mỹ mạo!

Thậm chí, Không Quân còn vụng trộm quay chụp một tấm ảnh của Lãng Mãng cùng Tử Thần Đường Đua ở gian phòng chuẩn bị thi đấu!

Mà cô gái trước mắt này, Không Quân có thể khẳng định trăm phần trăm, cô chính là nữ hài ban đầu ở bên trong phòng chuẩn bị thi đấu của Lãng Mãng kia!

Trong lúc Lãng Mãng nói chuyện cùng với Tử Thần Đường Đua Yeva, Không Quân đều nhớ rõ rõ ràng ràng.

Vị nữ hài tuổi trẻ xinh đẹp kia, hai ba câu liền chỉ ra một loạt vấn đề của Lãng Mãng trên đường đua, mà Lãng Mãng thì ở một bên kiên nhẫn nghe, cũng thỉnh thoảng dùng giấy bút ghi chép lại, không có hơn phân nửa câu phản bác.

"Đội trưởng?"

Thấy Không Quân có chút choáng váng, đội viên Speed hướng phía Không Quân kêu một tiếng.

"Gặp quỷ..."

Trong lòng âm thầm suy nghĩ Không Quân, hắn không thể nào hiểu được, Tử Thần Đường Đua Yeva tại sao lại xuất hiện ở cái địa phương quỷ quái này, mà quan trọng nhất chính là, đối thủ thi đấu thêm giờ của hắn... Là sư phụ Lãng Mãng, Tử Thần Đường Đua Yeva?!

Mở cái trò đùa quốc tế gì!

Hắn không thể thi đấu cùng Tử Thần Đường Đua Yeva, tuyệt đối không có khả năng đâu, đời này đều khó có khả năng!

"Đội trưởng, tôi biết loại người này làm đối thủ của ngài, hết sức vũ nhục thanh danh của đội trưởng..."

Một vị đội viên Speed trong đó mở miệng.

Nhưng mà, vị đội viên Speed kia còn chưa có nói xong, Không Quân lại lập tức giận dữ, trước mắt bao người, trở tay một cái, hung hăng tát vào ngoài miệng tên đội viên kia.

"Chết tiệt, cậu ngậm cái miệng thối lại cho tôi!" Không Quân chỉ tên đội viên kia quát.

Đội viên Speed bị Không Quân hung hăng tát một cái, vẻ mặt cổ quái, có chút khó có thể lý giải được nhìn lại phía Không Quân, đội trưởng vì cái gì đánh hắn ta?

Giờ phút này mọi người chiến đội ZH1, nhìn Không Quân dị thường, mặt mũi tràn đầy không hiểu thấu.

Chớ không phải là bởi vì đội viên Speed thua Lâm Yên, cho nên mới khiến Không Quân phát cơn tức lớn như vậy.

"Đi thôi, lên đường đua."

Lâm Yên ném tạp chí trong tay đến một bên, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên người Không Quân, mở miệng nói.

Đám người Z Thần ZH1, mặc dù không hy vọng Lâm Yên tỷ thí cùng Không Quân trên đường đua, thế nhưng hiện nay, tên đã bắn đi không thể quay lại, cũng chỉ có thể như thế.

"Không Quân, nhìn cậu biểu diễn, tôi đoán chừng đây là một hồi kịch một vai, ha ha ha." Tống Tử Nghĩa cười nói về phía Không Quân một bên.

Thấy Lâm Yên đứng dậy, Không Quân liền vội vàng lắc đầu, nói: "Cái kia, cô vừa mới trên đường đua cùng đội viên của tôi, nhất định không có nghỉ ngơi tốt, không bằng chờ cô nghỉ ngơi trước, thi đấu thêm giờ, hay là liền trì hoãn đến sau này đi, thế nào."

Không Quân vừa dứt lời, mọi người ở đây đều sững sờ, nhất là đám người Tống Tử Nghĩa cùng Tống Diệu Nam, hoàn toàn không cách nào lý giải, Lâm Yên kia không có nghỉ ngơi tốt, mắc mớ gì đến bọn họ, Không Quân này sao có tinh thần thể thao như thế?

"Được!"

Nghe thấy, Bùi Vũ Đường liền vội vàng gật đầu, hướng phía Không Quân nói: "Cái kia, liền dời lại!"

"Đúng đúng đúng, vị huynh đệ kia nói rất hay, tranh tài sao, công bằng một chút." Không Quân liên tục gật đầu.

Còn không đợi Bùi Vũ Đường tiếp tục mở miệng nói cái gì, Lâm Yên chợt nói: "Không cần, tới đều tới, tốc chiến tốc thắng đi, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy chạy tới chạy lui tới nơi này."

"Cô nếu không suy nghĩ thêm một chút?" Trán Không Quân m chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, nói đùa cái gì, để cho hắn chạy đi thi đấu thêm cùng Tử Thần Đường Đua Yeva, vô duyên vô cớ tìm tai vạ, dựa vào cái gì?!

"Không Quân, nếu bọn họ không biết điều như thế, cậu cũng đừng quản cái tinh thần thi đấu gì, tựa như cô ta nói, tốc chiến tốc thắng." Tống Tử Nghĩa hơi hơi không kiên nhẫn nói.

"Tôi mới vừa tới, biết một chút đi... Hiện tại là thế hoà không phân thắng bại, tôi có thể cự tuyệt tiến hành thời gian thi đấu, có quyền lợi lùi thời gian." Không Quân tiếp tục nói.

Đám người ZH1 cùng Bùi Vũ Đường, ánh mắt nhìn về phía Không Quân càng quỷ dị, hắn đến cùng có ý gì?

Chớ nói đám người Bùi Vũ Đường, chính là vài vị đội viên Speed cũng không thể nào hiểu được ý nghĩ hiện tại của đội trưởng bọn hắn.

Vô duyên vô cớ, tại sao muốn đẩy thời gian thi đấu về sau?

"Thật xin lỗi, quy tắc trước đó đã từng có bổ sung rõ ràng, đồng thời, bên tổ chức thi đấu, Bùi Vũ Đường cùng anh em Tống Tử Nghĩa cũng đã biểu thị rõ ràng qua, thi đấu thêm giờ cần tiến hành gần đây." Lâm Yên hướng phía Không Quân dò xét.

Thực ra, trong lòng Lâm Yên cũng có chút không hiểu, chính mình chưa bao giờ lộ mặt ở trước mặt công chúng, Không Quân này hẳn là sẽ không là nhận ra mình đi... Bằng không mà nói, vì cái gì không muốn cùng mình tiến hành thi đấu thêm giờ.

Thế nhưng bất kể như thế nào, Không Quân này nghĩ muốn trì hoãn thêm giờ thi đấu, Lâm Yên lại không có khả năng đáp ứng, cô cũng không có thời gian đến tiến hành trận thi đấu thêm giờ tiếp theo, tới cũng tới, khẳng định phải so xong trong thời gian gần đây.

"Tốt, tôi đây nhận thua được rồi chứ!" Không Quân nhìn chằm chằm Lâm Yên, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ nói.

"Nhận thua?!"

Không Quân vừa dứt tiếng, mọi người trong nơi chuẩn bị thi đấu nhất thời mắt choáng váng, nhất là đội viên Speed, đội trưởng bọn hắn điên rồi sao, lại muốn nhận thua?!

"Anh nếu là nhận thua, đó là đương nhiên có thể, trận này coi như chúng tôi thắng." Lâm Yên nhẹ gật đầu về phía Không Quân.

Thi đấu thêm giờ nhất định phải hoàn thành trong thời gian gần đây, nhưng nếu như đội trưởng Speed nhận thua, tình huống kia thì khác, tỷ thí thi đấu thêm giờ liền coi như Lâm Yên chiến thắng, ZH1 thắng.

"Không Quân, cậu làm cái quái gì, nhận thua?!" Mặt mũi Tống Tử Nghĩa tràn đầy âm trầm nhìn về phía Không Quân, đây là tới đùa nghịch bọn họ?!

"Thật xin lỗi, gần đây thân thể tôi không thoải mái, khả năng không có cách nào tiến hành tỷ thí trên đường đua, cho nên, chỉ có thể nhận thua." Không Quân trả lời như lẽ đương nhiên.

Ở trên đường đua cùng Tử Thần Đường Đua Yeva để bị cuồng loạn một chầu, còn không bằng trực tiếp nhận thua.

Thực ra, Không Quân nếu như có thể chiến một trận với Tử Thần Đường Đua Yeva, coi như là thua, cũng tính là vinh quang lớn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, có người biết hắn thua ở trong tay Tử Thần Đường Đua Yeva.

Đáng tiếc, căn bản không có dạng điều kiện tiên quyết này, ngoại trừ chính Không Quân, căn bản không có người nào biết được hắn là bại bởi Tử Thần Đường Đua Yeva, coi như Không Quân tuyên truyền khắp nơi, nếu như Tử Thần Đường Đua Yeva không ra, cũng không có bất kỳ người nào sẽ tin tưởng, người trong nghề sẽ chỉ nói toàn đội hắn bại bởi một kẻ yêu thích xe đua!

Nhưng, nếu như Không Quân tự mình nhận thua, vậy thì khác biệt, đầu tiên, chuyện này không ai biết sẽ không bị truyền đi, coi như là truyền ra ngoài, người bên ngoài cũng sẽ chỉ nói hắn rộng lượng, không so đo cùng một vị nữ nhân yêu thích xe đua, thậm chí cố ý nhường nhận thua, cho nữ nhân yêu thích xe đua kia tự tin!

"Không Quân... Cậu là đang đùa giớn với tôi hay sao!" Hàn quang trong mắt Tống Tử Nghĩa lấp lánh.

"Tống Tử Nghĩa, tôi cũng không có thời gian đùa giỡn với anh, để tôi tự mình ra trận đi khi dễ một nữ nhân yêu thích xe đua, đây tuyệt đối không được, anh đi tìm người khác đi, cứ như vậy, tôi nhận thua!" Không Quân nhìn chằm chằm Tống Tử Nghĩa, hừ lạnh một tiếng.

Không cho đám người Tống Tử Nghĩa có cơ hội tiếp tục mở miệng, Không Quân nhìn lướt qua vài vị đội viên Speed, âm thanh lạnh lùng nói: "Còn không đi theo tôi!"

Dứt lời, Không Quân nhanh chóng mang theo vài vị đội viên Speed rời khỏi nơi đây.

...

Chờ sau khi triệt để rời khỏi trường đua, Không Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật sự là quá nguy hiểm!

"Đội trưởng, đến cùng là có chuyện gì xảy ra... Đang tốt, tại sao muốn nhận thua?" Một vị đội viên Speed trong đó, thủy chung không thể nào hiểu được hành động của đội trưởng Không Quân.

Trận thi đấu thêm giờ này, rõ ràng là nhất định thắng, căn bản một chút lo lắng cũng không tồn tại, nhưng đội trưởng bọn hắn, làm sao lại nhận thua?

Vừa rồi đội trưởng nói, không muốn khi dễ một kẻ yêu thích xe đua, vài vị đội viên Speed nghe thấy, đây cũng quá lừa gạt, đội trưởng là ai, bọn hắn còn có thể không rõ ràng à.

Không Quân lạnh lùng nhìn về phía vài vị đội viên, nói: "Các người trước đó là tại sao thua, chính mình sau đó không có xem video à."

"Nhìn... Nữ nhân kia là người điên, vận khí của cô ta quá tốt rồi, liên tục vượt qua ba lần đường rẽ cùng cuối cùng của trường đua, khẳng định đều dựa vào vận khí mới đi qua, vận khí của cô ta hơi kém một chút, đoán chừng liền mất mạng."

Một vị đội viên nào đó của Speed nói ra.

"Cái rắm chó!" Không Quân chỉ tên kia đội viên tức miệng mắng to.

"A?" Đội viên bị chửi vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ không phải như vậy?

"Mấy cái đồ đần này, có biết nữ nhân vừa rồi lên đường đua cùng các người đến tột cùng là ai hay không?!" Không Quân hừ lạnh một tiếng.

"Tôi biết... Một người bạn của Bùi Vũ Đường hình như nói là kẻ yêu thích xe đua..." Một vị đội viên Speed khác mở miệng.

"Kẻ yêu thích xe đua?" Không Quân cười lạnh một tiếng, quét mắt về phía mấy đội viên: "Mấy người các cậu cũng là người trưởng thành đại não phát triển chưa hoàn thiện rồi, bốn người, đồng thời ở trên một đường đua, bị một kẻ yêu thích xe đua xử lý?"

"Đội trưởng, tôi thừa nhận, lần này là chúng tôi khinh địch chủ quan, nếu như lại cho chúng tôi một cơ hội..."

Đội viên Speed còn chưa nói hết, lại bị đội trưởng Không Quân phất tay đánh gãy.

"Đừng nói lại cho các cậu một cơ hội, liền là lại cho các cậu mười lần cơ hội, một ngàn lần cơ hội, một vạn lần cơ hội, các cậu cũng không thể thắng trận này!" Không Quân tức giận mở miệng.

Nghe Không Quân nói, bốn vị đội viên Speed hai mặt nhìn nhau, lại cho bọn hắn một vạn lần cơ hội cũng khó có khả năng thắng? Lời này của đội trưởng đến tột cùng có ý gì, không có lòng tin với bọn hắn sao?

"Các người dù sao cũng là thành viên tham gia qua vòng tròn thi đấu thứ hai toàn cầu, coi như lơ là sơ suất, cũng không thể bị một kẻ yêu thích xe đua xử lý, đừng nói kẻ yêu thích xe đua, ngay cả đội viên đội xe hàng đầu Hoa quốc cũng không có cách nào làm được, tôi nói cho các cậu biết, nữ nhân kia, ngay cả tôi cũng không dám đua với cô ta." Không Quân thở dài.

"Đội trưởng, nữ nhân kia đến cùng là ai?"

"Là ai?" Không Quân đầu tiên là nhìn một chút về bốn phía, sau khi xác định không có người, lúc này mới xoay đầu lại, trong mắt hiện ra một vệt kính sợ, "Tử Thần Đường Đua... Yeva!"

"Cái gì?!"

Không Quân vừa dứt lời, con ngươi bốn vị đội viên hơi co lại, hít sâu một hơi.

Sư phụ Lãng Mãng, quán quân Vệ Miện vương của vòng tròn thi đấu thứ nhất toàn cầu, đã từng nhảy thoát ra khỏi vòng tròn thi đấu thứ nhất toàn cầu, thậm chí tham gia qua thi đấu đỉnh phong, Tử Thần Đường Đua Yeva?!

Giờ này khắc này, mấy tên đội viên Speed sững sờ tại chỗ, con ngươi hiện ra vẻ rung động khó có thể tin.

Bọn hắn... Cùng thi đấu một trận với Tử Thần Đường Đua Yeva?!

...

Cùng lúc đó, bên trong trường đua chuẩn bị.

Bây giờ, đội trưởng Không Quân cùng vài vị đội viên Speed đã rời đi, chỉ còn lại hai anh em Tống Tử Nghĩa cùng Tống Diệu Nam, còn có mười mấy thanh niên nam tử.

Thành viên ZH1 mặc dù không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có một chút có thể khẳng định, đội trưởng Không Quân của Speed nhận thua, cuộc tỷ thí này kết cục, là ZH1 lấy được thắng lợi cuối cùng!

"Thật không nghĩ tới, đội trưởng Speed, còn có quyết đoán như thế, vận khí quá tốt rồi!" Mộc Mộc nhẹ giọng cười một tiếng.

Trong mắt thành viên ZH1, Không Quân sở dĩ nhận thua, cũng đúng như vừa rồi Không Quân nói, không nguyện ý khi dễ một nữ nhân yêu thích xe đua.

Đối với Không Quân, Z Thần cùng mấy tên thành viên, trong lòng cũng kính nể không ít.

Tối thiểu, nếu như là bọn họ mà nói, nhất định không làm đến một bước này, sẽ không bởi vì cô là nữ nhân yêu thích xe đua liền chủ động nhận thua, từ bỏ biểu diễn thi đấu nhất định thắng.

Bùi Vũ Đường đâu cần quản Không Quân là vì cái gì mà nhận thua, giờ phút này khắp khuôn mặt là ý cười, ánh mắt hết sức khiêu khích nhìn lại phía Tống Diệu Nam, trong miệng chậc chậc nói: "Tống Diệu Nam, nói thế nào, là cho mày một chút thời gian chuẩn bị tâm lý, hay là trực tiếp một chút?"

Nếu thắng cuộc tỷ thí này, Bùi Vũ Đường tự nhiên là để Tống Diệu Nam tới làm tròn lời hứa, lần này, cậu ta để Tống Diệu Nam trả lại cả gốc lẫn lãi!

"Mày mịa nó..." Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Nhất định là mày, thu mua Không Quân, bằng không mà nói, Không Quân làm sao lại nhận thua, mày cái tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này!"

Nghe thấy, Bùi Vũ Đường nhếch miệng, nói: "Bớt ở chỗ này đánh rắm, tao cũng không nhận ra Không Quân kia, càng không có phương thức liên lạc với hắn, nói gì đến chuyện thu mua, mày có chứng cớ hay không, mày nếu có chứng cớ, liền đem chứng cứ lấy ra cho mọi người nhìn một chút."

Tống Diệu Nam làm gì có chứng cớ gì, tự nhiên cũng là không bỏ ra nổi.

"Tống Diệu Nam, tao nói mày sẽ không phải là không đánh cược nổi đi, dám cược không dám thua?" Thấy Tống Diệu Nam không nói lời nào, Bùi Vũ Đường cười lạnh nói.

"Ha ha, Bùi Vũ Đường, mày mịa nó dám giở trò với tao?" Vẻ mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm, khóe miệng hơi hơi giương lên, nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, phác hoạ ra một tia cười lạnh.

"Nha, mày nhất định phải nghĩ như vậy, tao cũng hết cách rồi, có chứng cứ liền lấy ra, không có chứng cớ, mau chạy tới chui qua háng của tao, đúng, đừng quên giải tán cái đội xe rởm kia của mình." Bùi Vũ Đường chẳng hề để ý.

"Bùi Vũ Đường, mày thật đúng là chưa ăn qua thiệt thòi."

Lúc này, trên mặt Tống Tử Nghĩa nhe răng cười, lui về phía sau mấy bước, nói về phía hơn mười người thanh niên đi theo kia: "Không gian chỗ này quá nhỏ, mang bọn họ ra, đúng, còn có cái nữ tử thối kia, cùng mang ra."

Nói xong, Tống Tử Nghĩa liền dẫn Tống Diệu Nam quay người đi ra khu chuẩn bị thi đấu.

Một giây sau, mấy tên đội viên ZH1, còn có Bùi Vũ Đường liền bị mang theo ra ngoài.

Ở giữa khu chuẩn bị thi đấu bên ngoài là chỗ trường đua chuẩn bị lộ thiên, đám người Bùi Vũ Đường được đưa tới trường đua chuẩn bị ở đây.

"Thế nào, bọn mày muốn làm cái gì?"

Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm Tống Tử Nghĩa cùng Tống Diệu Nam.

"Tai đây không biết, m không có quan hệ gì với tao, mày phải hỏi đại ca của tao một chút." Tống Diệu Nam nói.

"Ha ha, Tống Tử Nghĩa, mày muốn làm gì, thua tức giận rồi? Thua không nổi?" Bùi Vũ Đường cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm Tống Tử Nghĩa.

Lúc này, Tống Tử Nghĩa chậm rì rì đi đến bên cạnh Bùi Vũ Đường, còn không đợi Bùi Vũ Đường tiếp tục mở miệng, bàn tay giơ lên, chợt, "Đùng" một tiếng, hung hăng cho Bùi Vũ Đường một bạt tai.

"Mợ. Nó. Trời ạ!"

Bùi Vũ Đường không hiểu sao bị đánh một bạt tai, lập tức nóng mắt, làm bộ muốn giơ quyền phản kích.

Nhưng mà, trong đầu Bùi Vũ Đường, trong nháy mắt lại hiện ra bộ dáng đại ca của mình, nắm đấm đã giơ lên, chậm chạp không có rơi xuống.

Cậu ta đã đáp ứng đại ca, tuyệt đối sẽ không đánh nhau...

Nhưng mà, liền thừa dịp cái này khe hở, Bùi Vũ Đường bị vài vị thanh niên gắt gao ngăn chặn.

"Bùi Vũ Đường, tên tiểu súc sinh nhà mày, cũng không ra bên ngoài hỏi thăm một chút Tống Tử Nghĩa tao là ai, chạy tới giở trò với tao?" Tống Tử Nghĩa vỗ vỗ gương mặt Bùi Vũ Đường, chợt nắm tóc Bùi Vũ Đường: "Tiểu súc sinh, tao liền nói rõ ràng cho mày, không quan tâm Không Quân Speed có phải bị mày thu mua hay không, hôm nay vô luận bọn mày thắng hay thua, kết cục cũng đều giống nhau."

"Tống Tử Nghĩa... Mày mịa nó, mày chờ đấy cho lão tử!" Bùi Vũ Đường hung tợn nhìn chằm chằm Tống Tử Nghĩa, lúc này phá không mắng to.

"Đùng"!

Một giây sau, Tống Tử Nghĩa trở tay lại là một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt Bùi Vũ Đường, cười lạnh nói: "Nhìn mày tiện như này. Bộ dáng chó má, lại chửi một câu thử xem?"

"Tống Tử Nghĩa, Tao.Con.Mẹ.Mày!" Bùi Vũ Đường phun một bãi nước miếng vào mặt Tống Tử Nghĩa.

"Tiểu tử thối, tao thấy mày là muốn chết!" Tống Tử Nghĩa lập tức giận dữ, trở tay lại cho Bùi Vũ Đường mấy cái bạt tai vang dội, cũng hung hăng đạp một cước vào bụng Bùi Vũ Đường.

"Mấy người đủ chưa, đừng khinh người quá đáng, còn như vậy, chúng tôi liền báo cảnh sát!"

Giờ phút này, Mộc Mộc chiến đội ZH1 nhịn không được nghiêm nghị quát lớn.

Tống Tử Nghĩa liếc qua đám người Z Thần cùng Mộc Mộc, cười lạnh nói: "Chuyện này không có liên quan với bọn mày, ít xen vào việc của người khác, nếu không liền đánh luôn cả bọn mày!"

Đang nói chuyện, vài vị thanh niên ngăn ở bên cạnh đội viên ZH1.

Chợt, ánh mắt Tống Tử Nghĩa, rơi vào trên người Lâm Yên cách đó không xa, cười nói: "Nhìn một chút, nam nhân này có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu vô dụng, cô nàng, muốn ở cùng tôi hay không, chỉ cần cô phục vụ tôi nhẹ nhàng khoan khoái, khẳng định lợi ích thực tế hơn so với cô đi theo phế vật như vậy."

Nghe thấy, hàn mang trong mắt Lâm Yên lóe lên.

Nhưng rất nhanh, Lâm Yên lại hít một hơi thật sâu, cô nhất định phải bình tĩnh... Cô đã đáp ứng bản thân mình, về sau không ra tay đánh nhau nữa... Cô muốn phủi sạch quan hệ với đoạn hồi ức âm u trước kia.

"Thế nào, không nguyện ý?" Tống Tử Nghĩa thấy Lâm Yên không nói chuyện, lập tức cười lạnh: "Tôi đây liền đánh nó, đánh tới khi cô quỳ xuống cầu xin tôi mới thôi!"

Tống Tử Nghĩa nói xong, lập tức liếc mắt ra hiệu cho rất nhiều thanh niên nam tử bên cạnh.

Thấy Tống Tử Nghĩa ra hiệu, mười mấy vị tuổi trẻ đem Bùi Vũ Đường vây lại, quyền đấm cước đá.

"Tống Tử Nghĩa... Mày chờ đấy cho lão tử, lão tử nếu không giết chết mày..." Trong miệng Bùi Vũ Đường cũng không ngừng lại, ân cần thăm hỏi tổ tông Tống Tử Nghĩa một lượt.

"Đều đứng lên cho tao!" Vẻ mặt Tống Tử Nghĩa âm trầm, trong nháy mắt xông lên phía trước, tay trái hung hăng túm lấy tóc Bùi Vũ Đường, tay phải không ngừng hướng tát qua trên mặt Bùi Vũ Đường.

Bùi Vũ Đường thời khắc này, khóe miệng đã bị rách ra vết máu.

...

"Đùng"!

Bỗng nhiên ở giữa, Lâm Yên xuất hiện bên cạnh Bùi Vũ Đường, một tay nắm chặt bạt tai tay phải Tống Tử Nghĩa đang vung lên.

"Nha, thế nào, cô gái, thay đổi chủ ý?" Tống Tử Nghĩa nhìn chằm chằm Lâm Yên, khóe miệng khẽ nhếch.

Nhưng mà, Lâm Yên cũng không để ý tới Tống Tử Nghĩa, chẳng qua là trước mặt của mọi người, cánh tay phải hơi hơi giương lên, trong mắt một mảnh băng lãnh.

"Cô muốn làm gì?" Thấy thế, hai mắt Tống Tử Nghĩa híp lại.

Tống Tử Nghĩa vừa dứt lời, cánh tay Lâm Yên giương lên, lại động.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, mọi người ở đây còn không biết xảy ra chuyện gì, lại thấy một bàn tay Lâm Yên, hung hăng quất vào trên mặt mập của Tống Tử Nghĩa.

Cùng lúc đó, lực lượng quán tính của một tát to lớn này của Lâm Yên, khiến thân thể Tống Tử Nghĩa bay khỏi mặt đất, cả người sau khi bay ròng rã hai ba vòng trên không trung, lúc này mới tầng tầng té xuống đất.

"Đại ca!"

Thấy thế, mắt Tống Diệu Nam choáng váng, nữ nhân kia, một bàn tay đem đại ca hắn ta đánh thành bộ dáng này?!

Rất nhanh, Tống Tử Nghĩa được Tống Diệu Nam đỡ lên.

Khoé miệng cùng trong mũi Tống Tử Nghĩa có máu tươi chảy ra, bị một bàn tay của Lâm Yên đập mặt mũi tràn đầy đều là máu tươi.

"Đại ca, đại ca anh tỉnh lại đi!" Tống Diệu Nam vội vàng mở miệng nói.

Tống Tử Nghĩa đúng là bị một bàn tay của Lâm Yên đập ngất đi.

Sau khi bị Tống Diệu Nam lung lay mấy lần, Tống Tử Nghĩa lúc này mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn kịch liệt, nhất là mặt mình.

"Mịa nó..."

Bùi Vũ Đường vốn là đang điên cuồng chửi rủa, hiện tại triệt để sửng sốt.

Cậu ta bị đánh mười cái bạt tai, cũng không có thảm như Tống Tử Nghĩa!

Một bàn tay kia của Lâm Yên hạ xuống, Tống Tử Nghĩa máu me đầy mặt còn hôn mê mấy chục giây...

Nữ nhân kia là quái vật sao?

"Mày... Mày cái thối... Nữ tử thối, mày dám... Dám đánh tao!" Tống Tử Nghĩa chỉ Lâm Yên: "Cho tao... Đánh cho tao!"

Tống Tử Nghĩa vừa dứt lời, thanh niên nam tử gần Lâm Yên nhất, lập tức giờ quyền về phía Lâm Yên đánh tới.

Nhưng mà, cũng không thấy rõ Lâm Yên làm cái gì, chỉ là công phu mấy hơi thở, thân thể mấy vị thanh niên nam nhân giống như là diều đứt dây, bị đá bay ngang ra ngoài.

Thấy thế, thanh niên nam tử còn lại dồn dập lấy gậy bóng chày cùng một ít nhóm vũ khí ra.

"Bên trên, hung hăng đánh cho tao!" Tống Diệu Nam vịn Tống Tử Nghĩa, hung tợn mở miệng.

Một giây sau, mười mấy vị thanh niên nam tử, cầm trong tay đủ loại hung khí gậy gỗ gậy sắt, chạy vội đến bên cạnh Lâm Yên.

Thấy thế, trong mắt Lâm Yên hiện ra một đạo lạnh lẽo doạ người.

"Ầm ầm"!

Một tiếng vang thật lớn.

Cùng lúc đó, mười mấy vị thanh niên nam tử vốn là cầm hung khí trong tay lao về phía Lâm Yên, triệt để mắt choáng váng, nhìn chằm chằm Lâm Yên giống như nhìn quái vật.

Bọn họ vừa mới nhìn rõ cái gì?

Là hoa mắt?

Chỉ thấy Lâm Yên vung ra một quyền, hung hăng đánh vào trên tường rào sau lưng.

Chợt, một mảnh tường rào này vang lên rồi ngã gục, mà vị trí bị tường rào một quyền của Lâm Yên đánh trúng, đã hóa thành mảnh vụn bột mịn!

"Cút."

Lâm Yên nhìn lướt qua mười mấy vị thanh niên hoảng hốt lo sợ bốn phía, lạnh giọng mở miệng.

Nghe thấy, mười mấy thanh niên nam tử kia, hai mắt nhìn nhau, từng người giống như là gặp quỷ, theo bản năng hướng thối lui về phía sau.

"Cái này... Nữ nhân này... Là quái vật gì!"

Một vị thanh niên nam tử trong đó, thanh âm thoáng có chút run rẩy, một quyền đem tường rào đập nát, vậy nếu là một quyền nện ở trên người gã, có phải trực tiếp đem hắn đập chết rồi hay không?!

Ngũ tạng lục phủ cùng xương cốt cũng phải bị một quyền của cô đập nát!

Vài vị đội viên ZH1 cùng Bùi Vũ Đường kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Yên, trình độ rung động hoàn toàn không thua gì đám người Tống Tử Nghĩa cùng Tống Diệu Nam, đây là cái dạng quái lực gì?

Giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng Lâm Yên, chậm rãi đi về phía Tống Tử Nghĩa cùng Tống Diệu Nam.

"Mày... Mày muốn làm gì... Tao cảnh cáo mày... Mày... Mày đừng tới đây!"

Mắt thấy Lâm Yên càng đến càng gần, sắc mặt Tống Diệu Nam cùng Tống Tử Nghĩa trắng bệch, nữ nhân này, có thể một quyền đánh chết bọn hắn hay không!

"Nhanh nhanh nhanh... Nhanh đánh chết cô ta cho tao!" Tống Tử Nghĩa vội vàng mở miệng về phía những m thanh niên nam tử kia.

Nhưng mà, lần này, lại không có ai nghe Tống Tử Nghĩa, còn đánh chết cô ta?

Nữ nhân này không nện chết bọn họ, họ liền thắp nhang cầu nguyện!

Thấy mười mấy vị thanh niên nam nhân thờ ơ, Tống Tử Nghĩa vội vàng nói: "Báo án, đúng, mau báo cảnh sát!!"

Tống Tử Nghĩa vừa nói xong không bao lâu, Lâm Yên đã sải bước đi đi lên.

"Mày... Tao cảnh cáo..."

Tống Tử Nghĩa chỉ Lâm Yên, lời còn chưa nói hết, đã thấy Lâm Yên nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tống Tử Nghĩa, trở tay một cái bàn tay vung ra.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, Tống Tử Nghĩa lần nữa bị Lâm Yên hung hăng tát một bạt tai, như trước đó như vậy, thân thể xoay chuyển hai ba vòng trên không trung rồi ngã xuống đất, triệt để ngất đi.

Ánh mắt Lâm Yên, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Diệu Nam toàn thân run rẩy.

"Tôi... Tôi cho cô biết... Không đáng... Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy..." Trong mắt Tống Diệu Nam tràn đầy sợ hãi, nói năng có chút lộn xộn.

Lâm Yên cũng không nói nhảm, vươn tay, một phát túm lấy cổ áo Tống Diệu Nam.

Trước mắt bao người, thân thể Tống Diệu Nam, đúng là bị Lâm Yên xách ở giữa không trung, Tống Diệu Nam bị hù, trong miệng phát ra một hồi âm thanh kỳ quái.

"Tống Diệu Nam..." Lâm Yên hung tợn nhìn Tống Diệu Nam: "Động cơ... Của lão nương đâu!"

"A, động cơ... Cái gì động cơ!" Trong lúc nhất thời, đại não Tống Diệu Nam có chút hỗn loạn, không có ý thức được Lâm Yên đến cùng đang nói cái gì.

"Đánh cược của chúng ta, anh thua cho tôi động cơ!" Lâm Yên cả giận nói.

"A, đúng... Vâng vâng vâng, tôi nhớ ra rồi, động cơ, hai cái động cơ, tôi có chơi có chịu, tôi cho cô hai cái động cơ!" Tống Diệu Nam vội vàng nói.

"Bốn cái!" Lâm Yên vẻ mặt âm trầm: "Phí tổn thất tinh thần tính một cái, đánh Bùi Vũ Đường tính một cái, hết thảy bốn cái!"

"Được được được... Bốn cái, tôi cho cô bốn cái còn không được sao!" Tống Diệu Nam vội vàng nói.

Cục cảnh sát.

Hai phía Bùi Vũ Đường và chiến đội ZH1 cùng với Tống Diệu Nam cộng lại hết thảy mười chàng trai đứng ở nơi đó, thoạt nhìn cũng là vô cùng hài hòa.

Chỉ có một đột ngột, là đứng bên cạnh Bùi Vũ Đường, xen kẽ ở giữa một hàng nam nhân là nữ hài tử trẻ tuổi.

Nữ hài mang mũ lưỡi trai, ăn mặc một thân trang phục bình thường màu đen, đeo một cái túi vải buồm, trên thân cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều sạch sành sanh, không có bất kỳ vết bẩn gì, thậm chí vô luận là tóc hay là quần áo, tất cả đều không hề loạn lên chút nào, vết thương duy nhất chỉ có vết trầy da ửng hồng trên mu bàn tay.

Một đại thúc cảnh sát trung niên cầm quyển sổ tay trong tay đi đến trước mặt hàng này người này, ánh mắt từng cái quét qua trên từng người.

Bùi Vũ Đường bên kia chỉ có trên người một mình Bùi Vũ Đường có vết thương, những người khác nhìn qua cũng còn tốt, thế nhưng bên Tống Diệu Nam thì không giống vậy, cơ hồ tất cả mọi người bị thương.

Tống Tử Nghĩa còn trực tiếp bị lôi vào bệnh viện...

Vừa nhìn liền thấy bên Tống Diệu Nam chiếm thế hạ phong, bị Bùi Vũ Đường bên này đánh.

Cảnh sát đại thúc yên lặng phán đoán, khi ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, thần sắc của ông dừng một chút.

Rất rõ ràng, một đám đại nam nhân đánh nhau, nữ hài tử này khẳng định là người khuyên can.

Thế là, cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương trong đám người, ngữ khí nhu hòa mở miệng, "Tiểu cô nương, cô ra đi."

Lâm Yên nháy nháy mắt, ngoan ngoãn đi ra, "Vâng"

Cảnh sát đại thúc nhìn một tiểu cô nương rất nghe lời trước mặt, lại quét mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay cô, thấm thía thuyết phục nói, "Điện thoại báo cảnh sát là cô gọi sao? Cô là một cái tiểu cô nương, về sau thấy mấy tên đánh nhau nhớ cách xa một chút, đừng để bị kéo vào, bằng không ngộ nhỡ tổn thương tới chính mình thì làm sao bây giờ?"

Vừa dứt lời, đám người Tống Diệu Nam đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại phía cảnh sát: "...???"

Chờ chút! Không đúng chỗ nào đi!

Ngay cả đám người Bùi Vũ Đường cùng ZH1 nghe được lời này của cảnh sát cũng có chút mơ màng.

Lâm Yên nghe vậy, vẻ mặt thành khẩn, biểu thị vô cùng tiếp thu, liên tục gật đầu nói, "Cảm ơn chú cảnh sát! Chú cảnh sát, ngài nói không sai! Không hổ là công bộc cùng thần thủ hộ của nhân dân chúng ta! Tôi đại biểu cho nhân dân từ đáy lòng cảm tạ ngài! Dù sao tôi cũng là một cô gái nhu nhược, để tránh bị ngộ thương, về sau gặp được loại chuyện nguy hiểm này, tôi khẳng định sẽ lẫn tránh xa xa, sau đó gọi điện thoại báo án trước tiên!"

Đám người Tống Diệu Nam: "..."

Đám người Bùi Vũ Đường: "..."

Nghe nói như thế, tất cả đám người Tống Diệu Nam bị ẩu đả đều mở to hai mắt nhìn, trực tiếp bị thái độ vô sỉ này của Lâm Yên làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Bọn người Bùi Vũ Đường cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Lâm Yên, nuốt nước bọt, biểu lộ tựa hồ cũng có chút khó mà hình dung.

Cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương này giác ngộ, sắc mặt càng thêm nhu hòa, chỉ đồng nghiệp khu làm việc sau lưng mở miệng nói, "Nhớ kỹ thì tốt, cô gái ở bên ngoài nhất định phải chú ý bảo vệ mình. Đi, tiểu cô nương đi đi, cô đi làm ghi chép cùng vị đồng chí này, sau đó về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Mẹ nó!

Cái quỷ gì!

Lại muốn thả cô trở về!

Trong chốc lát, người bên Tống Diệu Nam cuối cùng nhịn không được, tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười kháng nghị.

Tống Diệu Nam khó khăn nâng cánh tay bị gãy lên, tay run run chỉ Lâm Yên, phẫn nộ lên án, "Đồng chí cảnh sát, ngài có lầm hay không, dựa vào cái gì thả cô ta trở về! Người đánh chúng tôi chính là cô ta nha! Thả ai cũng không thể thả cô ta được!"

"Đúng rồi! Chính là nữ nhân này đánh chúng tôi! Chân tôi cũng bị đạp gãy!"

"Đồng chí cảnh sát, còn có cánh tay của tôi, cánh tay của tôi khẳng định đã bị vỡ nát, gãy xương!"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip