Chương 21- 30

Lý lịch sơ lược của Lâm Yên cuối cùng cũng nhận được một đoàn làm phim hồi âm, thế là vừa rạng sáng ngày thứ hai liền tiến đến địa điểm thử sức.

Cô muốn thử sức chính là cái phim ngắn Thiên Lôi máu chó, bất quá, cô hiện tại có nhân vật diễn đã rất tốt, còn không có tư cách chọn kịch bản.

"Số ba mươi ba!"

Nghe được bên trong gọi thẻ bài của mình, Lâm Yên hít sâu một hơi, đi vào trong phòng thử sức.

Sau một lúc lâu, Lâm Yên kết thúc biểu diễn.

Đạo diễn lắc đầu, "Thật có lỗi a Lâm tiểu thư, kỹ xảo của cô sức cuốn hút không đủ, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác đi!"

Diễn kịch là quanh năm suốt tháng tích lũy, không phải kỹ năng có thể tốc thành, bất quá, Lâm Yên học cái gì cũng đều rất nhanh, khả năng lĩnh ngộ cũng cực cao, trong khoảng thời gian này học tập được, đối phó với một chút nhân vật nhỏ bé kỳ thật đã không có vấn đề gì.

Chẳng qua là, hết sức đáng tiếc, bộ phim này đạo diễn đối với phong cách diễn xuất yêu cầu so sánh xốc nổi, ghét bỏ cô diễn quá đúng quy đúng củ.

Lâm Yên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Sau khi đi ra, Lâm Yên đi ngang qua một cái đoàn làm phim khác, bên ngoài đoàn làm phim đen nghịt đầy ắp người.

Bảng hiệu bên ngoài của đoàn làm phim kia là —— 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》.

Đây không phải đoàn làm phim hôm nay Tần San San muốn phỏng vấn sao?

Lâm Yên vô ý thức dừng chân, vượt qua đám người nhìn về phía bên trong.

...

Cùng lúc đó, bên trong đoàn làm phim《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》đang một mảnh rối loạn.

Nhà sản xuất Phùng An Hoa cùng đạo diễn Khương Nhất Minh gọi hết thảy công nhân viên tới họp, căn dặn buổi thử sức hôm nay nhất định không thể xảy ra một chút nhiễu loạn.

Gian phòng bên trong đại sảnh thử sức.

Gian phòng trung ương này trưng bày một chiếc camera, có thể thấy rõ ràng tình huống thử sức bên ngoài.

Giờ phút này, trên ghế sa lon bằng da thật màu đen đối diện camera, một nam nhân đang ngồi.

Trên mặt nam nhân mang theo một cặp mắt kính gọng vàng, ăn mặc tây trang màu đen Retro* mà cấm dục, đang tuỳ ý lật xem một cuốn tạp chí giải trí.

* Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỷ 20 để mô tả những xu hướng, những phong cách xuất hiện trong quá khứ. Trào lưu Retro nhấn mạnh đến kiểu dáng thiết kế theo hơi hướng cổ điển của các thời kì trước đây, là những thiết kế mới được "tái hiện" giống kiểu dáng thời kỳ cổ xưa kết hợp với phong cách mới mẻ hiện thời.

Cho dù là bộ dáng thái độ tuỳ ý như thế, quanh thân vẫn như cũ tản ra khí tràng mạnh mẽ, khiến cho người nhìn mà sợ, gần như không dám nhìn thẳng.

Bùi Nam Nhứ bưng một ly cà phê, cất bước đi đến trước mặt nam nhân, hơi mở miệng cười, "Anh, anh hôm nay sao lại đột nhiên rảnh rỗi tới giám sát buổi làm việc?"

Nam nhân nhận cà phê, "Không thể tới?"

Bùi Nam Nhứ khẽ cười một tiếng, "Anh tới đây em đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là Phùng An Hoa cùng Khương đạo diễn bị dọa đến quá chừng."

Chẳng ai ngờ rằng Bùi Duật Thành thế mà sẽ đích thân tới đoàn làm phim, Phùng An Hoa bị dọa đến chân đều mềm nhũn, vừa rồi một mực hỏi Bùi Nam Nhứ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Nói thực ra, chính Bùi Nam Nhứ cũng rất bất ngờ.

Mặc dù bộ phim này là tập đoàn JM đầu tư, thế nhưng Bùi Duật Thành không có khả năng tự mình hỏi đến loại chuyện nhỏ này.

Đông đông đông ——

Tiếng đập cửa cẩn thận từng li từng tí vang lên.

Bùi Nam Nhứ: "Mời vào."

Nhà sản xuất Phùng An Hoa cùng đạo diễn Khương Nhất Minh cất bước đi đến.

Vừa nhìn thấy nam nhân trên ghế sa lon đối diện, hai người lập tức vô ý thức rùng mình.

Tuyệt đối không nghĩ tới, ông chủ lớn thế mà đích thân tới.

Hai người bọn họ đều xem như nhà sản xuất cùng đạo diễn có mặt mũi nổi danh trong ngành giải trí, thấy qua vô số danh lưu người siêu cấp có tiền, người đầu tư ở vị trí cao cũng liên hệ qua không ít.

Nhưng cho tới bây giờ không ai giống như Bùi Duật Thành, có thể cho người ta cảm giác áp bách lớn như vậy.

Phùng An Hoa xoa xoa tay, cười rạng rỡ, "Không nghĩ tới Bùi tổng ngài sẽ đích thân tới casting, thật sự là vinh hạnh cực kỳ, vinh hạnh cực kỳ a!"

Khương Nhất Minh mở miệng nói, " Bùi tổng, tôi luôn luôn vô cùng chú trọng kỹ thuật diễn, không có những nhân tố khác quấy nhiễu buổi casting, về chất lượng phim ngài đại khái có thể yên tâm!"

Phùng An Hoa cũng liền vội vàng phụ họa, "Gian phòng này hết sức yên tĩnh, không có bất luận người nào có thể quấy rầy đến ngài, ngài có khả năng tùy thời thấy tình huống thử sức bên ngoài, nếu ngài có ý kiến hay kiến nghị gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành yêu cầu của ngài!"

Trên ghế sa lon, nam nhân nghiêng đầu chống trán, nhấp một ngụm cà phê, tựa hồ không thèm để ý thuận miệng nói với bọn họ, " không cần khẩn trương, các ông tùy ý."

Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh hai mặt nhìn nhau.

Xem thái độ Bùi Duật Thành, giống như căn bản không phải sang đây xem thử sức.

Nếu không phải đến xem thử sức, đại nhân vật trăm năm khó gặp như hắn cố ý chạy tới đoàn làm phim của bọn hắn làm gì?

Bất quá, bộ phim này nam chính dù sao cũng là Bùi Nam Nhứ, nói không chừng người ta chỉ là đơn thuần tới quan tâm em trai một chút thôi....

Mãi đến khi rời khỏi gian phòng, Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Bùi Duật Thành chẳng qua là an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lúc vô hình uy áp lại để cho hai người thở không nổi.

Bởi vì Bùi Duật Thành đến, Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa ở hiện trường lộ ra hết sức không được tự nhiên, trong lòng cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần phỏng đoán.

"Lão Khương, ông nói Bùi tổng hôm nay tới là làm cái gì?" Phùng An Hoa thận trọng hướng về phía Khương Nhất Minh ghé tai nói thầm.

Nghe thấy, Khương Nhất Minh hơi nghi hoặc một chút lắc đầu, "Tôi nào biết được."

Theo lý thuyết, loại nhân vật như Bùi Duật Thành thế này, không thể nào có bất cứ hứng thú nào đối với đoàn làm phim của bọn hắn.

Sản nghiệp dưới trướng Bùi Duật Thành thật sự là quá nhiều, giải trí ngành chỉ là một cái trong số đó, chỉ riêng công ty truyền hình điện ảnh hàng đầu, ở trong ngoài nước liền chí ít có mấy chục công ty.

Đừng nói dạng phim điện ảnh của bọn hắn này, coi như đội ngũ siêu cấp chế tác hàng đầu thế giới, Bùi Duật Thành cũng không thể nào tự mình hỏi đến.

Nếu như nói cứng bởi vì nam chính bộ phim này là Bùi Nam Nhứ, nhưng Bùi Nam Nhứ đi diễn đã nhiều năm như vậy, quay qua nhiều phim như vậy, có chế tác lớn hơn bộ này nhiều vô số kể, hắn vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn quan tâm bộ phim này của bọn hắn thôi, thậm chí ngự giá đích thân tới?

Cho nên, vấn đề là Bùi Duật Thành đến cùng tới làm cái gì.

"Lão Khương... Bùi tổng sẽ không phải là..." Lông mày Phùng An Hoa hơi hơi nhăn lên.

"Mập mờ cái gì thế, có lời nói thẳng." Khương Nhất Minh mở miệng nói.

Phùng An Hoa: "Đối với việc hôm nay Bùi tổng tới, tôi chỉ có thể đoán được một tình huống."

Khương Nhất Minh: "Tình huống như thế nào?"

Phùng An Hoa: "Một nam nhân nếu như đột nhiên xuất hiện hành động khác thường, như vậy, tám phần mười là bởi vì nữ nhân! Hôm nay chúng ta thử sức chính là nữ bốn, cho nên ngươi nói, Bùi tổng sẽ không phải là vì cái này... Nữ bốn?"

"Ý của ông là, Bùi tổng là coi trọng một diễn viên tới thử sức nào đó, biết cô ấy hôm nay tới thử sức, cho nên mới tới?" Khương Nhất Minh rõ ràng ngẩn ra một chút.

"Bằng không thì sao, ông cảm thấy còn có khả năng khác sao?" Phùng An Hoa cười cười.

"Cái này..." Trong lúc nhất thời, Khương Nhất Minh cũng gặp khó.

Theo hắn biết, hôm nay nhờ quan hệ có thể tới phỏng vấn, cũng chỉ có một nữ diễn viên.

Hình như gọi là Tần San San.

Đến mức Tần San San là dùng quan hệ của người nào, Khương Nhất Minh không rõ ràng, chẳng qua là trước đó có cao tầng gọi cho bọn hắn, nói là an bài Tần San San hôm nay tới thử sức, để bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít chiếu cố một chút, cho chút mặt mũi.

"Chẳng lẽ là Tần San San kia?" Khương Nhất Minh như có điều suy nghĩ.

Phùng An Hoa mỉm cười: "Tôi xem qua lý lịch tóm tắt của nữ diễn viên kia, chỉ là học sinh của học viện truyền hình điện ảnh đế đô, cũng không có tác phẩm gì, bản thân làm sao lại có mặt mũi lớn như vậy, không chừng là có tầng quan hệ cùng Bùi này, tôi thấy a... Có quan hệ không tầm thường với Bùi tổng, chính ông xem, hôm nay Bùi tổng đều tự mình có mặt."

"Không thể nào, Bùi tổng mấy năm nay, chưa từng nghe nói có nữ nhân bên người, mà lại dùng thân phận cùng địa vị của Bùi tổng như vậy, làm sao lại vì một cái diễn viên mới hao tâm tổn trí..." Khương Nhất Minh kinh ngạc nói.

"Lão Khương, dù là Bùi tổng, chung quy cũng là nam nhân." Phùng An Hoa cười nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" Khương Nhất Minh gặp khó.

"Còn có thể làm sao, trước dựa theo quá trình làm xong, đến lúc đó tuyển Tần San San là được rồi, nguyên tắc của ông cho dù lớn, cũng không lớn hơn mặt mũi của Bùi tổng đi, nhớ kỹ, nhất định phải cho Tần San San kia mặt mũi." Phùng An Hoa nói..

Một lát sau, phòng công tác thử vai chuẩn bị sẵn sàng.

Nhóm diễn viên thử vai đang khẩn trương chờ ở bên ngoài.

Rất nhanh, diễn viên bên cạnh đều bị gọi vào theo số, lần lượt tiến vào sân bãi.

Lâm Yên không có dừng lại lâu, liếc qua về sau, quay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này, một cái công nhân viên vội vàng chạy ra.

"Số 33! Số 33 người đâu?"

Người kia ánh mắt liếc qua thẻ số trước ngực Lâm Yên, lập tức sải bước đi qua, "Cô xảy ra chuyện gì? Gọi cô vì sao không lên tiếng? Còn không mau đi vào!"

Lâm Yên ý thức được đối phương giống như nhầm lẫn, "Tôi... Tôi không phải..."

Thẻ số trên người cô là đeo khi thử vai cái phim Thiên Lôi máu chó kia.

"Nhanh nhanh nhanh! Hôm nay nếu xảy ra một chút sai lầm, bát cơm của tôi cũng giữ không được!"

Lâm Yên một mặt mộng bức, cứ như vậy bị công nhân viên cứng rắn kéo vào sân bãi, ngay cả cơ hội cho nàng mở miệng giải thích cũng không có.

"Đạo diễn tới, yên tĩnh!"

Vừa dứt lời, đám người nhà sản xuất, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch lần lượt đi ra.

Lâm Yên chỉ có thể tranh thủ thời gian im lặng.

Ánh mắt Khương Nhất Minh quét qua toàn trường, chợt mở miệng nói: "Số 29 đâu?"

"Còn chưa tới..." Công nhân viên nhỏ giọng nói.

"Cái gì?!" Khương Nhất Minh sắc mặt bỗng nhiên giận.

Mọi người tại đây trong lòng đều rõ ràng, Khương Nhất Minh ghét nhất diễn viên không đúng giờ.

Thấy Khương Nhất Minh muốn nổi giận, Phùng An Hoa nhỏ giọng nói: "Lão Khương, số 29 là Tần San San."

Nghe thấy, Khương Nhất Minh chỉ có thể đem cơn giận dữ miễn cưỡng nén trở về: "Vậy liền chờ một lát đi."

"Chờ?"

Diễn viên ở đây hơi kinh ngạc, thử vai phim của Khương Nhất Minh, chỉ cần không đúng giờ, lập tức sẽ bị đào thải, tại sao còn tiếp tục chờ?

Ước chừng lại qua nửa khắc đồng hồ.

"Ngượng ngùng, tôi đến muộn."

Cuối cùng, Tần San San cùng Vương Xảo Tuệ nghênh ngang đi vào studio.

Tóc cùng trang điểm của Tần San San hôm nay tạo hình tỉ mỉ mà lại thành thục, còn ăn mặc một thân trang phục nghề nghiệp hàng hiệu không dưới mười vạn, xem ra cũng là bỏ hết cả tiền vốn.

Ngay cả mợ Vương Xảo Tuệ cũng ăn mặc như là một vị phu nhân.

"Tới thử vai còn có thể mang theo người thân?"

Một nữ diễn viên nào đó nhìn về phía Tần San San cùng Vương Xảo Tuệ, lông mày cau lại.

"Ai, có quan hệ gì tới cô?" Vương Xảo Tuệ lạnh lùng nói.

Những người này, có thể giống như bọn họ sao?

San San nhà bà ta có Lâm Thư Nhã làm chỗ dựa, lần này an bài thử vai, cũng là Lâm Thư Nhã tự mình tổ chức.

"Ha ha, vị này liền là Tần tiểu thư, không có chuyện gì, mời ngồi đi." Nhìn thấy Tần San San, Phùng An Hoa lập tức đứng lên, ý cười đầy mặt nói.

"Cảm ơn."

Thấy nhà sản xuất có loại thái độ gần như nịnh nọt với mình, một tia hoài nghi kia cuối cùng của Tần San San tan thành mây khói, trên khuôn mặt hiện ra tràn đầy ngạo nghễ cùng lạnh lùng.

Không nghĩ tới, mặt mũi của chị Thư Nhã lớn như thế, ngay cà nhà sản xuất cũng phải cúi đầu khom lưng với cô ta.

Cho nên lòng tin của cô ta cũng là càng đầy.

Một chút nữ diễn viên đến đây thử vai ở bốn phía, một lần nữa nhìn kỹ hai mẹ con mới nổi lên Vương Xảo Tuệ này.

Mẹ con này đến cùng có lai lịch gì, thế mà ngay cả nhà sản xuất Phùng An Hoa đều giống như nịnh nọt.

Cái kia... Bọn họ hôm nay còn có hi vọng?

Bất quá, Khương Nhất Minh là có tiếng quý tài, hết sức chú trọng kỹ thuật diễn, hẳn là sẽ không bởi vù bối cảnh của hai mẹ con này mà làm trái nguyên tắc làm việc đi.

Giờ phút này, Lâm Yên ngồi ở ngoài cùng bên phải, cách mợ Vương Xảo Tuệ cùng em họ Tần San San một đoạn, cho nên hai mẹ con cũng không có chú ý tới Lâm Yên.

"Lực ảnh hưởng của Lâm Thư Nhã lớn như vậy?" Lâm Yên lông mày cau lại..

Mặc dù Lâm Thư Nhã dựa vào quan hệ của Lâm gia cùng Hàn gia, bối cảnh thật không nhỏ, nhưng coi như hậu trường lớn, cũng không thể nào với tay đến nơi đây mới đúng...

Rất nhanh, bắt đầu thử vai.

Trong đại sảnh thử vai trưng bày một cái giường, trên giường là đạo cụ người giả, đảm nhiệm nam chính.

Cảnh này rất đơn giản, nam chính đã bị ngăn trở không gượng dậy nổi, nữ bốn là đối thủ một mất một còn của nam chính, đi bệnh viện tìm hắn đàm phán.

Bộ phim này cạnh tranh xác thực hết sức kịch liệt, tất cà nữ diễn viên tới phỏng vấn đều có điều kiện rất tốt.

Người thử vai đầu tiền là một người mới nổi tiếng gần đây.

Đạo cụ người giả nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Người mới kia tựa như có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, "Tôi nhất định có thể!"

Khương Nhất Minh mở miệng: "Bắt đầu đi!"

Nữ diễn viên gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi qua, ở một bên giường ngồi xuống.

Nữ diễn viên làm động tác chỉnh lý chặn nệm cho đạo cụ người giả, khuôn mặt khi nhìn đạo cụ người giả này có cảm giác rất vui vẻ, nữ diễn viên tận lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng đối với một người giả vừa nhìn đã muốn cười, cô ta đến cùng là diễn thế nào a? Cũng quá...

Mãi đến khi đạo diễn ho nhẹ một tiếng, nữ diễn viên mới kia hồi phục tinh thần lại, cuối cùng nói ra lời thoại ——

"Anh... Anh có khỏe không?"

Diễn đến nơi đây, Khương Nhất Minh mặt đen lên, trực tiếp cắt ngang biểu diễn, nổi giận nói: "Đối thủ không phải người thật thì sẽ không diễn được?!

Đạo cụ rất buồn cười sao, cô dạng này tới diễn cái gì, cô có bao nhiêu lần kém chút cười rồi?!"

Khương Nhất Minh luôn luôn ác miệng, không nể mặt chút nào.

Vừa dứt lời, mặt nữ diễn viên kia liền trắng, các nữ diễn viên vây xem lập tức một hồi cười vang.

Lâm Yên: "..."

Đây cũng quá đáng sợ a!

Thả ta ra ngoài!

Vốn là kỹ xảo của cô rất kém cỏi, loại nhân vật dùng người giả bố trí này cô tuyệt đối khống chế không được, chớ nói chi là khuôn mặt người giả mười phần hài kịch, này độ khó cũng quá lớn đi!

Nếu như là người sống, tối thiểu còn có thể lôi kéo bầu không khí, nhường lẫn nhau càng nhập phim hơn, nhưng người giả lại không nói được lời thoại, quá lúng túng.

Lâm Yên ngó trái ngó phải, muốn tìm một cơ hội bỏ trốn, nhưng cửa chính đã sớm bị đóng lại chặt chẽ.

Biểu diễn vẫn còn tiếp tục.

Một khắc đồng hồ bên trong, lại có ba vị nữ diễn viên ra sân, nói tóm lại, hiếu thắng hơn người thứ nhất một chút, nhưng cũng không có diễn ra mùi vị của nữ tổng tài bá đạo kia, chẳng qua là cảm giác hơi có chút cường thế thôi, so với lý tưởng bên trong cùa Khương Nhất Minh có chênh lệch rất xa.

Khương Nhất Minh không khỏi nhéo nhéo ấn đường: "Vị kế tiếp."

Giờ phút này, Vương Xảo Tuệ nhìn về phía con gái, cười nói: "San San, những người này diễn cũng quá kém đi, còn muốn tranh với con, cũng không biết dựa vào cái gì."

Nghe thấy, khóe miệng Tần San San hơi hơi giương lên, cười lạnh một tiếng.

Lại một lúc lâu sau, Phùng An Hoa đứng dậy, nhìn về phía mẹ con Vương Xảo Tuệ, trên mặt tràn ngập tươi cười: "Tần tiểu thư, tới phiên ngươi."

"Ừm."

Tần San San gật đầu, đứng dậy, tư thái ra vẻ ưu nhã, chậm rãi đi tới giữa sân.

Tần San San nhìn chằm chằm người giả trên giường, mặt mũi tràn đầy ngạo nghễ: "Đừng giả bộ chết, đứng lên đi, hôm nay tôi tới cùng anh nói chuyện, giữa chúng ta, cũng nên có lời giải thích..."

"San San, diễn quá tuyệt vời!" Dưới đài, Vương Xảo Tuệ lập tức vỗ tay.

...

Khương Nhất Minh hít một hơi thật sâu.

Cái này là sinh viện đại học học viện truyền hình điện ảnh đế đô?!

Nếu như là đám dân quê tới, diễn xuất kia nói tóm lại, cũng có thể cố xem qua.

Nhưng phối hợp tên tuổi của sinh viên đại học học viện truyền hình điện ảnh đế đô, mùi vị kia đã khác.

Chính mình để cho cô ta diễn nữ tổng giám đốc bá đạo!

Tần San San diễn chính là cái gì? Tiểu công chúa bị thói quen sinh ra bệnh nhà giàu thô bạo?!

Đang diễn là cái thứ gì!!

Nếu như không có quan hệ với Bùi tổng, Khương Nhất Minh thề, chính mình nhất định khiến cô ta và cái người nhà ồn ào kia cùng một chỗ lăn ra ngoài!


"Thế nào, thấy được chưa, đây mới là kỹ thuật diễn, đây mới là phái thực lực!" Vương Xảo Tuệ nhìn về phía Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa nói.

Thấy Khương Nhất Minh một chút liền muốn nổi giận, Phùng An Hoa vội vàng lặng lẽ đè tay Khương Nhất Minh xuống, nói khẽ: "Bình tĩnh... Nghĩ lại Bùi tổng!"

Cuối cùng, Khương Nhất Minh chỉ có thể cắn răng đem cơn giận dữ miễn cưỡng nén trở về.

"Tần tiểu thư diễn thật giỏi!"

"Không sai, kỹ thuật diễn của Tần tiểu thư, thật khiến cho người ta hâm mộ!"

Bỗng nhiên, vài vị nữ diễn viên bị đào thải, dồn dập đứng dậy, vỗ tay cho Tần San San.

Mấy vị nữ diễn viên này không ngu ngốc, đồ đần đều có thể nhìn ra, thái độ của Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa đối với Tần San San, sau lưng cô bé này tuyệt đối có hậu trường cực kỳ cường đại.

Ngược lại bọn họ đã bị đào thải, không bằng thừa dịp bây giờ nói vài câu lời hay, nói không chừng còn có thể kết giao với cô gái này.

Thấy một số nữ diễn viên đã có chút danh tiếng đối với mình khen tặng như vậy, khoé miệng Tần San San khẽ nhếch.

"Tốt, bản lĩnh của Tần tiểu thư rất mạnh, hết sức phù hợp nhân vật lần này, cho nên chúng ta quyết định, giữ cơ hội cho Tần San San tiểu thư." Phùng An Hoa cười nói.

"Chúc mừng Tần tiểu thư!"

"Tần tiểu thư có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"

Mấy nữ diễn viên liền vội vàng tiến lên bắt chuyện.

Còn không đợi Tần San San mở miệng, Khương Nhất Minh trên đài mặt đen lại nói: "Còn có nữ diễn viên cuối cùng chưa thử vai, số 33, ra sân."

Nghe tiếng, đám người Tần San San cùng Vương Xảo Tuệ nhất thời sững sờ.

Bởi vì Lâm Yên ở ngoài cùng bên phải, cho nên bọn họ một mực cũng không thấy.

"Cái kia, Khương đạo diễn... Tôi kỳ thật..." Lâm Yên đứng dậy, vẻ mặt muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Có thể cho cô một vai diễn viên quần chúng sao?

Cô muốn đóng diễn viên quần chúng a! Nữ tổng giám đốc bá đạo này diễn thế nào... Nhìn cô giống nữ tổng giám đốc bá đạo sao?

Nếu không, diễn vai nữ lưu manh có được hay không?

"Cô ta tại sao lại ở chỗ này?" Nhìn thấy Lâm Yên, trên mặt Tần San San hiện ra chán ghét không chút che giấu.

Loại phế vật này, là ai cho cô ta dũng khí tới thử vai loại nhân vật này.

"Lâm Yên, cô làm cái gì, loại địa phương này cũng là nơi cô có thể tới thử vai sao, còn không nhanh đi ra ngoài cho tôi!" Mợ Vương Xảo Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Yên, lạnh giọng quát, hoàn toàn một bộ dáng đem nơi này xem như nhà của mình, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Theo tiếng nói Vương Xảo Tuệ vừa ra, lông mày Lâm Yên lập tức nhíu lên, nhìn thẳng Vương Xảo Tuệ: "Tôi ở đâu, tôi muốn làm gì, là tự do của tôi, có quan hệ gì tới mợ, mợ có tư cách ra lệnh cho tôi?"

Nể tình mặt mũi của cậu đã qua đời, cô đã đủ nhường nhịn, nhưng hai mẹ con này lại khinh người quá đáng.

"Lâm Yên, cô là ai, cô là dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi?" Vương Xảo Tuệ lập tức nổi giận, ban đầu vốn là con gái đã lấy được nhân vật này, nhưng Lâm Yên từ nơi nào xuất hiện, lãng phí thời gian bọn họ!

"Nếu không thì thái độ gì." Lâm Yên lạnh lùng nói, một tia lưu niệm tình thân cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán.

"Tốt, trước ngày mai, nếu như cô lại không nộp tiền thuê nhà, liền cút ra khỏi nhà của tôi cho tôi!" Vương Xảo Tuệ cười lạnh một tiếng.

Ngược lại loại phế vật Lâm Yên này, đóng vai diễn viên quần chúng cũng vất vả, có thể diễn tốt cái gì nữ tổng giám đốc bá đạo.

Con gái bà ta thế nhưng là sinh viên đại học học viện truyền hình điện thành phố đế đô, Lâm Yên loại người này, cho dù xách giày cho con gái bà ta cũng không có tư cách, thế nào cùng San San tranh.

"Mẹ, sớm nên mang đồ vật cô ta ném ra ngoài, mẹ thiếu chút tiền thuê nhà này à." Tần San San đạm mạc lên tiếng.

"Các vị, người này cũng không phải sinh viên chính quy, ngay cả đại học đều cũng không học, đóng vai diễn viên quần chúng cũng diễn không tốt, không nên lãng phí thời gian, tôi thấy vẫn là trực tiếp để cho cô ta đi thôi." Bỗng nhiên, Vương Xảo Tuệ hướng phía Phùng An Hoa nói.

"Cái này..."

Trong lúc nhất thời, Phùng An Hoa gặp khó, bất kể như thế nào, quá trình vẫn là phải thực hiện a, nào có thử vai đều không thử trực tiếp đuổi người ta đi, thật không có đạo lý.

"A, thật sự là không cần mặt mũi, diễn viên quần chúng cũng diễn không tốt, còn chạy tới thử vai?" Một vị nữ diễn viên ăn mặc lễ phục màu đỏ nào đó lạnh giọng cười nói.

Đang rầu không biết cùng Tần San San kết giao thế nào đây, có người đưa tới cửa.

"Liền đúng vậy a, người này tại sao như vậy, ở trong nhà Tần tiểu thư, còn muốn cùng Tần tiểu thư tranh vai diễn, huống hồ, cô ta có thực lực kia sao?"

"Hừ, các cô nhìn ăn mặc của cô ta kìa, là tới thử vai nữ tổng giám đốc bá đạo sao, tôi thấy giống người đến nộp đơn xin làm người phục vụ."

"Lăn tăn cái gì, coi nơi này là nơi nào!" Bỗng nhiên, Khương Nhất Minh đứng dậy, tức giận quát..

Không cho người bên ngoài cơ hội mở miệng, Khương Nhất Minh nhìn về phía Lâm Yên: "Số 33, bắt đầu thử vai!"

Nghe tiếng, Lâm Yên có chút bất đắc dĩ, này thật đúng là bất đắc dĩ.

Quả nhiên a, vận may chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, hiện tại cô lại khôi phục quỹ đạo không ngừng xui xẻo như bình thường.

Ai có thể nghĩ tới, bất quá là ở bên ngoài vây xem ăn dưa mà thôi, thế mà cũng có thể nằm không trúng đạn.

Khương Nhất Minh mặt không thay đổi mở miệng nhắc nhở: "Cô có thể tự do phát huy tình huống và lời thoại, chỉ cần có thể suy diễn ra linh hồn của nhân vật này là được, bắt đầu đi!"

Lâm Yên: "..."

Cô có thể diễn xuất chút da lông cũng không tệ rồi, còn linh hồn?

Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể mang tâm tình nặng nề, từng bước một đi về phía bên giường, sau đó mặt mũi tràn đầy ưu buồn nhìn chằm chằm đạo cụ người giả buồn cười trên giường.

Bên cạnh, mấy diễn viên mới thấy thế phì cười ra tiếng, "Cô ta xác định là đang diễn nữ tổng giám đốc bá đạo, mà không phải người gặp cảnh khốn cùng sao?"

Lâm Yên hít sâu một hơi, để cho mình điều chỉnh trạng thái nhập vai.

Cô không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mà kinh nghiệm lại thiếu, nhập vai chậm cũng là một cái vấn đề rất lớn.

Sau một lúc lâu, Lâm Yên cuối cùng để cho mình thoáng tiến vào trạng thái.

Ánh mắt của cô rơi trên giường, "Ngươi có khỏe không?"

Khương Nhất Minh không kiên nhẫn ở trên bàn đập bút máy, "Cô có biết nhân vật cô diễn ai thiết lập không? Khí tràng của cô đâu? Còn có ánh mắt của cô là chuyện gì xảy ra, một chút tiêu cự cũng không có, tưởng tượng một chút đạo cụ trước mắt cô là Bùi Nam Nhứ! Làm lại một lần nữa!"

Tưởng tượng người đạo cụ thành Bùi Nam Nhứ?!

Lâm Yên thật vất vả tiến vào trạng thái, bị đạo diễn đánh loạn như thế, tưởng tượng người giả thành Bùi Nam Nhứ, gương mặt trong nháy mắt có chút nóng...

Khống chế không được thiết lập phim coi như xong, hiện tại còn phải cố gắng kháng cự sắc đẹp của Bùi Nam Nhứ!

Chuyện này còn để cho người sống yên sao?

Khương Nhất Minh thấy thế, cau mày, hắn sai, hắn vừa rồi liền nên trực tiếp để số 33 rời đi!

"Cô đang diễn chính là đàm phán, hay là yêu đương? Cô đến cùng có thể đóng phim hay không! Không biết đóng phim liền ra ngoài, chớ lãng phí thời gian của tôi!" Khương Nhất Minh tâm tình ban đầu đã không tốt, lúc này cuối cùng triệt để bùng nổ.

Vương Xảo Tuệ bên cạnh một mặt cười trên nỗi đau của người khác, đắc ý không thôi, "Tôi đã nói nha đầu này căn bản không có tư cách tiến vào! Các ông lại không tin! Nhân vật này chỉ có con gái của tôi mới có thể diễn!"

"Cô còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Làm vật trang trí sao!" Khương Nhất Minh thấy Lâm Yên còn đứng lấy bất động, lập tức một hồi nổi giận.

Đang muốn tiếp tục nổi giận, nhưng mà...

Ngay trong nháy mắt khi hắn chuẩn bị mở miệng, con ngươi của nữ hài vốn là khiếp nhược vô thần, như là trong nháy mắt bị gió lạnh lạnh lẽo âm trầm quét qua.

Gió lốc thối lui, nhìn về phía hắn, là một đôi mắt băng lãnh thấu xương, sắc bén như là lưỡi đao, đột nhiên kéo tới cảm giác áp bách mạnh mẽ, như là lợi trảo giữ lại cổ họng của hắn...

"Cô... Cô..." Trong lúc nhất thời, Khương Nhất Minh lại bị cái ánh mắt kia dọa đến câu nói kế tiếp cũng bị chẹn họng trở về.

Một bên Phùng An Hoa bị ánh mắt xéo qua quét đến, lưng cũng một hồi phát lạnh.

Cùng lúc đó, trong phòng kế.

Bùi Nam Nhứ kinh hoảng đỡ nam nhân trên ghế sa lon đột nhiên lâm vào mê man, "Anh! Anh! Anh tỉnh lại đi!"

Cũng may loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên phát sinh, Bùi Nam Nhứ rất nhanh tỉnh táo lại, bấm số điện thoại của trợ lý Bùi Duật Thành, "Lập tức chuẩn bị xe, chuẩn bị tới bệnh viện!"

...

Trên ghế sa lon ở đại sảnh thử vai.

Lâm Yên cũng không có đứng lên, mà là hơi thay đổi tư thế dễ chịu hơn, ánh mắt lười biếng mà khinh mạn nhìn về phía Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa ——

"Khương đạo diễn, nguyên lai, cái này ông gọi là... Công chính?".

Ngữ khí của nữ hài như gió nhẹ mây bay, lại khiến cho người ta cảm thấy như là con mồi bị dã thú để mắt tới, tê cả da đầu, kinh hồn táng đảm.

Khương Nhất Minh thế mà trong nháy mắt chột dạ bắt đầu cà lăm, "Cô... Cô đây là ý gì?"

Nữ hài nhếch miệng lên tạo thành một độ cong lành lạnh, chậm rãi mở miệng nói, "Không có ý gì, chẳng qua là hi vọng Khương đạo diễn cùng Phùng sản xuất, nghĩ lại rồi làm."

Rõ ràng là diễn viên mới khúm núm, cử chỉ lời nói thậm chí nhìn qua là cực kỳ tùy ý, nhưng trong nháy mắt khí tràng toàn bộ triển khai, lại như là biến thành người khác.

Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa hoảng sợ liếc nhau, nhìn thấy ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt đối phương.

Giời ạ! Bất quá là thời gian ngắn ngủi một cái nháy mắt, cô bé này làm sao lại giống là thay đổi hoàn toàn thành người khác?

Bọn hắn thế mà bị ánh mắt của một tiểu nha đầu làm cho kinh hãi!

Làm người ta sợ hãi nhất chính là, ánh mắt của cô bé này, thế mà giống Bùi tổng như vậy!

Vừa rồi bọn hắn thật sự coi là chính mình đang bị Bùi tổng chất vấn, kém chút sợ tè ra quần.

Không chỉ có là Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa, các diễn viên khác trên sân cũng bởi vì bầu không khí không hiểu mà căng cứng này mà vô ý thức không dám thở mạnh một tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Phùng An Hoa phá vỡ cục diện bế tắc, gượng cười mà mở miệng, "Ha ha, tốt! Rất tốt! Nghĩ không ra a nghĩ không ra! Số 33 Lâm tiểu thư kỹ thuật diễn xuất thế mà lợi hại như vậy! Đây quả thực tựa như là tổng giám đốc bá đạo nhập vào thể xác a!"

Khương Nhất Minh cũng phản ứng lại, đáy mắt lóe lên mừng như điên, "Không sai! Chính là cảm giác ta mong muốn! Quá hoàn mỹ!"

Nguyên lai là đang diễn, hắn làm đạo diễn thế mà đều kém chút không kịp phản ứng.

Năng lực biểu hiện mạnh mẽ cùng lực bộc phát này, thật sự là quá kinh người!

Vương Xảo Tuệ cũng nghe được ý trong lời nói của Lâm Yên, lúc này tức giận quát lớn nói, " Lâm Yên, mày cái lòng lang dạ sói, mày đang nói bậy cái gì đó, âm dương quái khí nói kỹ thuật diễn xuất của San San nhà tao không được? Mày ngay cả đại học cũng không học qua, San San thế nhưng là sinh viên đại học học viện truyền hình điện ảnh đế đô, mày có tư cách đánh đồng với nó à, cái thứ không biết xấu hổ!"

Lâm Yên này, thật đúng là xem thường bà ta, thế mà còn cố ý mượn danh nghĩa đóng phim để trách đạo diễn không công chính!

Lâm Yên an tĩnh đứng ở một bên, tựa như chưa nghe thấy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà mẹ kia, như là quan sát phù du bé nhỏ không đáng kể.

Phùng An Hoa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Khương Nhất Minh: "Lão Khương, bình tĩnh, đừng quên Tần San San là người Bùi tổng dự định..."

Khương Nhất Minh mặt đen lại nói, "Hạt giống tốt như này, ông bảo tôi để đi?"

Phùng An Hoa cũng biết Khương Nhất Minh quý tài, thế là mở miệng nói, "Ông trước tiên có thể đem Lâm Yên này giữ lại, an bài cho cô ta nhân vật khác mà!"

Sắc mặt Khương Nhất Minh lúc này mới hơi tốt hơn một chút.

Kỳ thật, theo Khương Nhất Minh, cô gái này, tuyệt đối là nữ tổng giám đốc bá đạo tốt nhất trong lòng hắn, chỉ tiếc, bởi vì Tần San San quan hệ...

Phùng An Hoa vỗ vỗ bả vai Khương Nhất Minh, lập tức ho nhẹ một tiếng, mở miệng tuyên bố nói, " Lâm tiểu thư, là thế này, bên trong phim của chúng tôi còn có một vai phụ, phần diễn cũng không ít, cô trước tiên có thể ở lại!"

"Cái gì, cho loại người này đóng phim sao?!"

Nghe nói đoàn làm phim muốn giữ lại Lâm Yên, thanh âm Vương Xảo Tuệ lập tức đề cao.

Một bên, lông mày Tần San San cũng cau lại, chị Thư Nhã trước đó đã phân phó cô ta, muốn cô ta thời khắc chú ý Lâm Yên, nếu có bất luận công ty truyền hình điện ảnh nào dám dùng Lâm Yên, nhất định phải nói với chị ấy..

Tần San San biết, Lâm Thư Nhã là muốn toàn diện phong sát Lâm Yên, không cho cô bất cứ cơ hội nào, coi như là diễn viên quần chúng cũng không được.

"Khương đạo diễn, tôi cảm thấy, người này không thích hợp." Bỗng nhiên, Tần San San nhìn về phía đạo diễn Khương Nhất Minh, trong ánh mắt là cảnh cáo nồng đậm.

"Vì cái gì không thích hợp, tôi cho rằng thích hợp, mà chẳng qua chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi." Khương Nhất Minh cau mày nói.

"Ai, Lão Khương, Tần tiểu thư nếu đã nói rồi, cho nên vẫn là thôi đi... Vả lại, tôi cho rằng vị Lâm tiểu thư này hoàn toàn chính xác không thích hợp với bộ phim này của chúng ta..." Phùng An Hoa trong nháy mắt phản bội.

Hoàn toàn không cần thiết bởi vì nữ nhân này đắc tội Tần San San a!

"Ông là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?" Khương Nhất Minh lạnh giọng quát.

Tần San San bên kia hắn nhịn, cũng thỏa hiệp, hiện tại hắn muốn Lâm Yên làm diễn viên quần chúng cũng không được?

Quyền lợi đạo diễn của chính mình ở đâu?

Thấy Khương Nhất Minh kiên định như vậy, Phùng An Hoa cũng gặp khó, chuyện này làm sao xử lý?

"A... Tốt, Khương đạo diễn nếu nói như vậy, tôi cũng không có cách nào, bất quá, Khương đạo diễn ông có thể phải suy nghĩ kỹ." Tần San San cười lạnh một tiếng, chợt lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Thư Nhã.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tần San San thanh âm rất nhẹ, trực tiếp đem tình huống toàn bộ tình huống báo cho Lâm Thư Nhã.

"Lâm Yên...?" Đầu kia điện thoại, sau khi biết được hết thảy, Lâm Thư Nhã cúp điện thoại.

Không nghĩ tới, Tần San San còn có chút bản lãnh, vai nữ tổng giám đốc bá đạo này cô ta thế mà thật sự đạt được.

Vốn là Lâm Thư Nhã căn bản không chút để bụng, chẳng qua là tùy tiện giúp Tần San San một chuyện, để cho cô ta đi thử xem thôi.

Thế nhưng, biết được Lâm Yên thế mà bị nhìn trúng, giữ lại diễn vai phụ, thậm chí Khương Nhất Minh còn trước mặt mọi người tán dương, Lâm Thư Nhã không thể không nghiêm túc.

Lúc này, Lâm Thư Nhã cho gọi cho một vị cao tầng nào đó của Đỉnh Phong giải trí.

Công ty giải trí Đỉnh Phong là công ty con dưới trướng tập đoàn JM, chính là phía đầu tư lần này của 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》.

"Chu ca... Đúng, chính là tình huống như vậy, chuyện này làm phiền ông."

Lâm Thư Nhã sau khi cúp điện thoại, khóe miệng hơi hơi giương lên, phác hoạ ra một ý cười băng lãnh: "Lâm Yên, tôi ngược lại muốn xem xem, Khương Nhất Minh kia, có dám dùng chị hay không!"

...

Cùng lúc đó, studio.

Khi bầu không khí đang lâm vào cục diện bế tắc, một người đàn ông trung niên đi giày Tây đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy nam nhân, gương mặt Phùng An Hoa trở nên tươi cười, lập tức nghênh đón, "Nha, Chu tổng, sao ngài lại tới đây!"

Vị Chu tổng này chủ yếu là phụ trách các hạng mục đầu tư của Đỉnh Phong giải trí.

Chu tổng đi đến bên cạnh Khương Nhất Minh, đầu tiên là liếc qua Lâm Yên, chợt nhìn về phía Khương Nhất Minh, không nói hai lời trực tiếp mở miệng ra lệnh: "Người này bị đào thải, diễn viên quần chúng cũng không cần cô ta."

"Cái gì?!" Khương Nhất Minh nhíu chặt lông mày.

Tình cảnh này, khiến nữ diễn viên ở đây lau mắt mà nhìn Tần San San, đây rốt cuộc hậu trường lớn thế nào?

Tần San San nói không, Lâm Yên kia ngay cả diễn viên quần chúng cũng không thể diễn!

"Chu tổng, ngài nghe tôi nói..."

Khương Nhất Minh mong muốn mở miệng nói cái gì, lại bị Chu tổng phất tay ngắt lời: "Tôi đã nói rất rõ ràng đi."

Một bên, Vương Xảo Tuệ cười lạnh không thôi, Tần San San thì là hai tay ôm ngực, hết sức khinh thường liếc mắt lườm Lâm Yên.

Cuối cùng, Khương Nhất Minh cắn răng, không nói thêm gì nữa.

Vị Chu tổng kia nhìn về phía Lâm Yên, mặt không chút thay đổi nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi."

Lâm Yên không hề động, đứng tại chỗ, một đôi con ngươi lành lạnh dò xét sơ qua trên người Chu tổng.

"Nhìn cái gì?!" Chu tổng lạnh giọng quát.

"Ông là người phụ trách đầu tư của Đỉnh Phong giải trí... Chu Phong." Lâm Yên lãnh đạm lên tiếng, như là đang nhớ lại một nhân vật nhỏ nhoi không quan trọng.

"Thế nào, tôi còn phải giả mạo sao?" Chu tổng cười lạnh..

Lâm Yên hơi liễm dưới con ngươi, chợt ánh mắt từ con ngươi lạnh lùng hờ hững kia chậm rãi rơi vào trên mặt nam nhân, không nhanh không chậm nói, "Giỏi dùng chức quyền, làm việc thiên vị... Chỉ sợ Chu tổng sẽ lập tức bị Đỉnh Phong giải trí xóa tên, không bằng, bây giờ đi về thu dọn đồ đạc."

Sau khi Lâm Yên vừa nói ra, mọi người tại đây đầu tiên là sững sờ, chợt cười vang.

"Vị Lâm tiểu thư này, có phải hay không nhập vai quá sâu, thật sự coi mình làm nữ tổng giám đốc bá đạo rồi?"

"Thật sự buồn cười, nhập vai thành như vậy, tôi chưa từng thấy qua, không phải bị kích thích điên rồi đi!"

Vài vị nữ diễn viên cười lên tiếng.

Chu tổng cũng cố nén ý cười, dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn về phía Lâm Yên nói, "Cô có phải phát sốt hay không, hoặc là đầu xảy ra vấn đề gì, muốn đi bệnh viện khám đầu óc không?"

Lâm Yên cũng không mở miệng nói chuyện, chẳng qua là lấy điện thoại di động ra, ngón tay hững hờ trượt bấm mấy lần.

"Tôi đã nói với cô, cô điếc sao! Hay là phải để tôi mời cô ra ngoài?!" Chu tổng thấy Lâm Yên còn đang chơi điện thoại, lập tức phẫn nộ quát.

"Nghe." Lâm Yên nhấc con ngươi lên, nhìn về phía vị Chu tổng kia.

"Cái gì?"

Chu tổng cười lạnh, vừa muốn nói gì, điện thoại của mình vậy mà thật sự vang lên.

Thấy được tên cuộc gọi, Chu tổng vẻ mặt khẽ biến, lập tức nhận: "Cao tổng, ngài nói! Ngài nói!"

Cũng không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, con ngươi Chu tổng đột nhiên rụt lại: "Cái gì... Tôi bị sa thải... Bảo tôi thu dọn đồ đạc hiện tại liền rời khỏi công ty? Vì cái gì?! Cao tổng, Cao tổng?!"

Điện thoại bị cúp máy, Chu tổng ngốc trệ tại chỗ.

Không chỉ là Chu tổng, mọi người xung quanh nghe được cú điện thoại này cũng đều choáng váng.

Chu tổng... bị sa thải thật rồi?

Biểu tình dương dương tự đắc của Vương Xảo Tuệ cùng Tần San San cũng hoàn toàn cứng ở nơi đó, nhìn qua có chút buồn cười.

"Cô... Cô cô cô..." Chu tổng đỏ mặt tía tai, khó có thể tin nhìn Lâm Yên.

Đây là có chuyện gì?

Nữ nhân này câu trước vừa nói hắn sẽ bị xóa tên, một giây sau hắn vậy mà liền thật sự bị khai trừ!

Đơn giản tà môn!

Không được, hắn nhất định phải hiểu rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Chu tổng tức đến nổ phổi, lúc này đẩy cửa mà đi.

Giờ này khắc này, Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa cũng là trợn mắt hốc mồm.

Đây là tình huống như thế nào?

Thế mà thật đúng là bị Lâm Yên này nói trúng rồi!

Đây cũng quá đúng dịp!

Không đúng, trọng điểm là, Chu tổng làm sao biết đột nhiên bị khai trừ?

Phùng An Hoa nuốt nước bọt, "Xong Lão Khương, chúng ta tính sai, cái này Tần San San căn bản cũng không phải là có quan hệ với Bùi tổng!"

Khương Nhất Minh giờ phút này dĩ nhiên cũng kịp phản ứng, nếu như là quan hệ với Bùi tổng, Chu tổng làm sao lại bị sa thải.

Sợ là bọn hắn hiểu sai ý, đến mức Bùi tổng tức giận, tự mình ra tay giải quyết Chu tổng kia!

Hai người đang nói chuyện, trong phòng kế, một nam trợ lý đi ra, ghé tai nói thầm, ở tai hai người mở miệng nói: "Nhị thiếu gia bảo tôi nói với hai vị một tiếng, hắn cùng Bùi tổng có việc gấp rời đi trước."

Phùng An Hoa: "..."

Khương Nhất Minh: "..."

Xong! Bùi tổng thật sự tức giận bỏ đi!

Bọn hắn vốn là nghĩ muốn lấy lòng Bùi tổng một chút, ai biết thế mà vuốt mông ngựa đập tới bên trên đùi ngựa!

Bọn hắn đã biết mà!

Bùi tổng làm sao lại là loại ngươi vì một nữ nhân mà làm việc thiên vị người khác như thế!

Bùi tổng khẳng định chẳng qua là tận chức tận trách tới thị sát mà thôi!

Nhưng mà bọn hắn lại dùng tâm tư bẩn thỉu phỏng đoán Bùi tổng!

Tạo nghiệp chướng, tranh thủ thời gian sửa chữa quan trọng!

Phùng An Hoa bất an nhìn về phía Lâm Yên: "Lâm tiểu thư, biểu hiện của ngài vừa rồi vô cùng kinh diễm, khiến cho tôi cùng Khương đạo diễn khắc sâu ấn tượng, cho nên, chúc mừng cô, nhân vật nữ bốn này trừ cô ra không còn có thể là ai khác!".

Khương Nhất Minh cũng vội mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, cô trở về chuẩn bị một chút, chờ đoàn làm phim khởi động máy sẽ thông báo!"

Giờ phút này, tâm tình Khương Nhất Minh thoáng có chút phức tạp.

Vốn cho là, Tần San San kia có quan hệ với Bùi Duật Thành, làm việc nửa ngày, đều là sai lầm.

Cũng may chỉ là hiểu lầm, nếu không, cô gái Lâm Yên này, hắn thật đúng là không có cách nào tiếp tục dùng.

Lâm Yên quả thực là ứng cử viên nữ bốn hoàn mỹ nhất trong lòng của hắn, ngộ nhỡ bỏ lỡ, thật đúng là sẽ trở thành tiếc nuối lớn.

...

"Các ông đến cùng đang làm cái gì!"

Thanh âm bén nhọn của Vương Xảo Tuệ truyền ra: "Nó bằng cái gì có thể được tuyển chọn, đầu óc các ông có phải bị úng nước hay không?!"

Một bên, lông mày Tần San San nhăn lại, cô ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, như nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu tổng kia hẳn là người do chị Thư Nhã tìm đến, nhưng ở trong lúc mấu chốt này, Chu tổng giống như xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Phùng An Hoa chỉ Vương Xảo Tuệ, lạnh giọng quát: "Hai vị chắc hẳn cũng ồn ào đủ rồi, kết quả thử vai đã có, mời các ngươi ra ngoài!"

Nghe thấy, Vương Xảo Tuệ hơi sững sờ, nhà sản xuất này trước đó còn một mực cung kính với bọn họ, làm sao bỗng nhiên dám nói chuyện với họ như vậy?

"Ông có biết ông đang nói chuyện với ai hay không, ngươi có tin tôi lập tức gọi điện cho Thư Nhã không?!" Vương Xảo Tuệ lạnh giọng quát.

"Thư Nhã?"

Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa sững sờ, liếc nhau một cái.

Lâm Thư Nhã của Giải trí Khải Thắng?

Tốn công nửa ngày, hậu trường của mẹ con này thế nhưng lại là Lâm Thư Nhã.

Khó trách Chu tổng lại tới, theo bọn hắn biết, quan hệ của Lâm Thư Nhã cùng Chu tổng không tệ, lén lút qua lại không ít.

Thật đúng là làm ra hiểu lầm lớn.

Cuối cùng, Phùng An Hoa trực tiếp kêu công nhân viên đưa hai mẹ con kia ra ngoài.

"Lâm tiểu thư, rất xin lỗi bởi vì một chút sai lầm của chút tôi, lại tạo thành một chút phiền phức không cần thiết cho cô, nếu như cô còn có vấn đề gì, cứ việc nói."

Lâm Yên: "Tôi cần trả trước cát xê."

Phùng An Hoa sảng khoái nói, "Cái này không có vấn đề, lát nữa tôi liền cho người đi an bài."

Nữ hài hơi gật đầu, lập tức quay người rời đi.

...

Sau khi rời khỏi đại sảnh thử vai, nữ hài chậm rãi đi tới hành lang không người.

Không có người phát hiện, giờ khắc này, ánh mắt lăng lệ của nữ hài bỗng nhiên dần dần tan rã, lập tức chuyển thành khiếp sợ cùng không thể tin, bất quá, ánh mắt như vậy chẳng qua là trong chớp mắt mà thôi, rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng, giống như hai người ở cùng trong một thân thể.

Cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Lần này, Lâm Yên không có mất trí nhớ!

Cô rõ ràng thấy được hết thảy những gì vừa phát sinh, nhưng tất cả những thứ này đều không phải là cô tự mình làm.

Ý thức của cô là tỉnh táo, thế nhưng thân thể lại không chịu khống chế.

Loại cảm giác này, giống như là thân thể của cô bị người khác điều khiển!

Bao quát hiện tại, cô vẫn như cũ không khống chế được thân thể của chính mình.

Chết tiệt! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này, Lâm Yên toát ra một ý nghĩ kinh dị, cô chẳng lẽ thật sự là bị quỷ bám rồi?

Hay là do lần bị thương trước đó của cô gây ra, không chỉ ngã gãy chân, còn ngã hỏng đầu óc?

"Không cần lo lắng một cách vô vị."

Lâm Yên: "...!!!"

Cô nghe được chính thân thể mình nói chuyện.

Nơi này không có bất kỳ ai, chẳng lẽ con quỷ kia đang nói chuyện với cô?

Quỷ thế mà còn biết an ủi cô?

Tiếp theo, Lâm Yên nghe được thân thể của mình hững hờ mở miệng nói: "Có lẽ, cô không có thứ này."

Móa! Thế mà trào phúng cô không có đầu óc?

Lâm Yên hiện tại nếu như có thể khống chế chính thân thể mình, sắc mặt nhất định đen như đáy nồi.

"Ngươi... Ngươi đến cùng là cái quỷ gì? Vì sao có thể khống chế thân thể của ta? Uống nước vẫn không quên người đào giếng đâu! Ngươi dùng thân thể của ta, thế mà còn mắng ta không có đầu óc!?" (*)

(*) Do Lâm Yên chưa biết "thứ trong cơ thể mình" là nam hay nữ nên về vấn đề xưng hô vẫn sẽ để nguyên "ngươi - ta" để tránh sai sót. Nếu sau này có thay đổi gì thì sẽ sửa lại xưng hô sau.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip