Chương 61-70
Khi Lâm Yên tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe taxi.
Mà thân thể của cô vẫn như cũ là đang ở trạng thái bị khống chế.
"Ngươi... Ngươi muốn mang ta đi đâu?" Ý thức Lâm Yên lập tức bừng tỉnh.
Một giây sau, xe taxi dừng ở cổng của một ngôi biệt thự.
"Đây là nơi nào?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Cái này... Nơi này làm sao nhìn quen như vậy? Ta đi! Đây không phải nhà của Bùi tổng sao?"
"Uy! Quá mức đi! Ngươi làm sao lại luôn muốn bắt lấy một con dê để nhổ lông! Đổi một người khác không được sao?"
Lâm Yên nói hồi lâu, đối phương cuối cùng đáp lại nàng —— "Cô muốn đổi ai?"
Lâm Yên bị nghẹn lại: "Ta chính là vừa nói như vậy! Ai ta cũng không muốn đổi!"
Nói xong, Lâm Yên tranh thủ thời gian tiếp tục khuyên: "Bây giờ ta cũng đã sớm thấy rõ ràng, mặt người dạ thú nào mà không phải tuấn tú lịch sự, mấy tên cặn bã nam đều lớn lên soái khí, trên cái thế giới này càng là đồ vật đẹp mắt thì càng có độc.
Cho dù ngươi tự lập, cường đại tới đâu, lợi hại hơn nữa, một khi trầm mê trong sắc đẹp, vậy tất cả liền đều xong! Ta khuyên ngươi tốt nhất bỏ đao xuống, quay đầu là bờ! Hai chúng ta cùng một chỗ vui sướng kiếm tiền chẳng lẽ không tốt sao?"
"Bể khổ vô biên, tứ đại giai không (Trên đời chẳng còn gì để lưu luyến), quay đầu là bờ a..."
Ngay khi Lâm Yên nói liên miên lải nhải, cố gắng tẩy não cho tên kia, thân thể của cô đã bị đối phương thao túng, mở khóa cửa nhà của Bùi Duật Thành, cất bước đi vào phòng khách.
Cái tên này, thế mà ngay cả mật mã khóa trong nhà của Bùi Duật Thành cũng biết? Đây rốt cuộc là đã lừa mình làm bao nhiêu việc không thể lộ ra ngoài?
Lâm Yên còn đang khiếp sợ, ánh mắt lại chuyển qua cửa trước, liếc mắt quét đến ghế sô pha ở trung tâm phòng khách, sau lưng ghế sô pha là mặt cửa sổ sát đất, sau cửa sổ lớn như vậy là bể bơi đang được ánh nắng chiếu rọi đến, sóng nước lấp loáng.
Bùi Duật Thành nhắm mắt lại, an tĩnh nằm ngủ say trên ghế sa lon, nam nhân dường như là vừa bơi xong, trên thân chỉ mặc một bộ áo choàng tắm rất rộng rãi, ngực cùng với eo lộ ra mảng lớn cơ bụng với đường nhân ngư, dưới ánh sáng nhạt loang lổ chớp nháy, đang tản mát ở trên người hắn, thoạt nhìn giống như ngủ say ở đáy biển...
Khi tận mắt thấy người thật, lực công kích so với thấy trong video phải mạnh gấp trăm ngàn lần!
Trong nháy mắt Lâm Yên liền cảm thấy, hết thảy chuyện cũ thoảng qua như mây khói...
Nhân gian đáng giá...
Bùi Duật Thành: "Muốn quay đầu sao?"
Lâm Yên: "Khoan khoan khoan khoan! Trước đừng quay trở lại! Ta nhìn một chút đã!"
Bùi Duật Thành: "..."
Sau khi ý thức được mình nói cái gì, Lâm Yên lập tức sụp đổ, "Cái này không thể trách ta! Như thế này, ai chịu nổi!"
"A..."
Lâm Yên nghe thấy thân thể chính mình phát ra một tiếng cười khẽ mang ngữ khí riêng thuộc về tên kia, ngay sau đó, thân thể của cô liền đột nhiên mềm nhũn ngã xuống...
Một giây sau, Lâm Yên lập tức cảm giác ý thức của mình khôi phục quyền kiểm soát đối với thân thể!
Cô trở về rồi?
Bất quá, bởi vì vừa trở lại thân thể, hoàn toàn không kịp phản ứng, thân thể bởi vì quán tính tiếp tục ngã xuống, cứ như vậy trực tiếp ngã ở... Trên người Bùi Duật Thành...
Vì cái gì!
Vì cái gì mỗi lần đều quay trở lại ngay tại lúc này!
Vì cái gì luôn luôn là cô phải chịu đựng bi thương!
Bi thương trong lòng Lâm Yên trong lòng quả thực chảy dòng thành sông, dùng hết tất cả định lực cả đời, bài trừ cám dỗ của sắc đẹp, nhanh chóng đứng lên.
Giờ phút này, trong lòng của cô chỉ có một ý niệm trong đầu, thừa lúc Bùi Duật Thành còn chưa tỉnh, tranh thủ thời gian chạy!!!
Lâm Yên đứng lên, co cẳng liền muốn chạy, kết quả, một giây sau, bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, một cỗ lực đạo to lớn kéo tới.
Thân thể của cô đột nhiên lại lần nữa nằm trở về...
Một đầu Lâm Yên nhào vào ngực nam nhân, trán cúi ở cằm của nam nhân.
Một giây sau, thân thể Lâm Yên đột nhiên cứng ngắc.
Trên trán đột nhiên truyền tới một xúc cảm mềm mại mà hơi lạnh...
Tựa có như lông vũ hôn lên môi, nhẹ nhàng rơi vào trên trán của cô, thanh âm khàn khàn lành lạnh của nam nhân, mang theo từ tính mê người, vang lên ở bên tai ——
"Buổi trưa tốt lành, Lâm tiểu thư."
Một giây này, đại não Lâm Yên giống như pháo hoa, nổ tung một tiếng "Oanh".
Có thể là bởi vì đã từng làm nghề đua xe, phần lớn thời điểm đều là liên hệ với nam nhân, tiếp xúc cũng toàn bộ đều là khí giới, dầu máy, nên thời gian dài cô đối nam nhân cũng đã hơi choáng, ở chung lâu nên hoàn toàn đều coi bọn họ như huynh đệ.
Ví dụ như Uông Cảnh Dương, cô chưa từng coi hắn xem như nam nhân, cho dù là Bùi Nam Nhứ, đối cô mà nói cũng chỉ là một thần tượng cô sùng bái cùng kính ngưỡng.
Hàn Dật Hiên khi xưa cũng thường phàn nàn cô không có hương vị nữ nhân, không có tình cảm, không hiểu lãng mạn.
Mấy năm nay, cô cũng đã gặp qua rất nhiều soái ca muôn hình muôn vẻ, thế nhưng, lần đầu tiên, có một nam nhân, có thể làm cho trái tim sắt thép kia của cô, đập giống như thiếu nữ mười tám tuổi!
Giờ phút này, con ngươi của nam nhân lim dim mà lười biếng, phản chiếu đều là khuôn mặt ửng đỏ của cô, môi của hắn cách cô gần đến có thể nghe thấy tiếng thở, bởi vì mấy lần giãy dụa vừa rồi, quần áo che ngực của nam nhân đã triệt để bị cô kéo rớt, ngón tay của cô liền đặt ở trên da thịt ấm áp...
Thế giới của cô, che ngợp bầu trời đều là khí tức như rừng rậm sâu thẳm tươi mát kia...
Trong đầu Lâm Yên như đột nhiên vỡ tan một vết nứt, tiết lộ ra một tia ảo giác kỳ diệu.
Khí tức này... Làm sao lại quen thuộc?
Quen thuộc đến giống như... Cô quen biết người này... Đã thật lâu... Thật lâu...
Lâm Yên thất thần thật lâu, sau đó mới đột nhiên phát hiện, chính mình còn nằm nhoài ở trên thân người ta.
Mà Bùi Duật Thành từ đầu tới cuối đều một mực kiên nhẫn duy trì cái tư thế này, nhẹ nhàng giữ eo thân của cô, để tránh cô té xuống.
Ngón tay đặt tại eo của cô, như trấn an một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhẹ nhàng ôn nhu nắm bắt thịt mềm của cô...
Lâm Yên có cảm giác nơi mềm mại nhất yếu ớt nhất của mình đều bị cầm nắm ở trong tay, nhưng lại cam tâm tình nguyện cũng hoàn toàn có cảm giác ỷ lại.
Một giây sau, Lâm Yên chợt lắc đầu, tranh thủ thời gian tỉnh táo lại.
"Phanh ——" một tiếng, thân thể Lâm Yên dùng sức uốn éo, nhanh như chớp lăn đến phía dưới ghế sa lon, sau đó nhanh chóng phủi mông một cái đứng lên.
Sau khi xong hết, đặt mông quỳ ngồi ở ghế sô pha trước mặt thỉnh tội: "Bùi tổng, đúng... Thật xin lỗi..."
Lần này cô lại nên dùng lý do gì?
Đại não Lâm Yên chuyển động nhanh như gió ——
"Kỳ thật chuyện là như thế này..."
"Là bởi vì... Bởi vì..."
"Đúng rồi! Bởi vì Bùi Vũ Đường!"
"Là cậu ta kêu tôi đến tìm cậu ta! Là cậu ta đang ở bên trong đây, nói cho tôi mật mã chỗ này!" Lâm Yên càng nói càng nhanh, tiếp tục nói, "Kết quả... Kết quả khi tôi đi tìm tới không cẩn thận ngã một phát, không nghĩ tới vừa vặn ngã ở trên người của Bùi tổng ngài, quấy rầy ngài ngủ trưa!"
Bùi Duật Thành chậm rãi ngồi dậy, trên trán có mấy phần tán thưởng: "Có tiến bộ."
Lâm Yên: "A?" Cái gì có tiến bộ?
"Lý do lần này, logic hết sức chặt chẽ." Bùi Duật Thành bình luận.
Lâm Yên: "..."
Oa oa oa, quả nhiên vẫn là chưa tin cô sao!
Nói thật không tin, lời nói dối cũng không tin!
Cô thật sự là quá khó khăn...
Bây giờ muốn bảo toàn tính mệnh, không bị xem như biến thái bắt vào trong tù, chỉ có cách để bản thân đóng giả một người "Tình cảm nồng nàn"!
Lâm Yên nỗ lực ổn định tâm trạng, "Những gì tôi nói là sự thật... Tôi sở dĩ tìm Bùi Vũ Đường... Nhưng thật ra là muốn hỏi cậu ta một chút xem ngài thích cái gì... Không nghĩ tới lại không cẩn thận mạo..."
Lúc Lâm Yên nói chuyện, ánh mắt liếc qua không cẩn thận rơi vào lồng ngực trần trụi của nam nhân, lập tức không thể khống chế mà cà lăm, "mạo... mạo... Mạo phạm ngài..."
Bùi Duật Thành hết sức thân mật một lần nữa buộc lại áo ngủ bị cô kéo rớt, cũng kiên nhẫn ra hiệu cho cô: "Tiếp tục."
Cuối cùng Lâm Yên cũng có thể bình tĩnh, tiếp tục mở miệng nói, " Bùi tổng, đối với việc ngài đã bị tổn thất tinh thần, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, chẳng qua là, tôi... Tôi rất nghèo... Tôi không có mấy đồng tiền..."
Bùi Duật Thành: "Cho nên?"
Lâm Yên: "Bằng không thì... Tôi dập đầu bồi tội với ngài?"
Bùi Duật Thành khẽ cười một tiếng, "Tôi cũng không cần dạng bồi thường này."
Vẻ mặt Lâm Yên cầu khẩn, "Được a, tôi biết coi như tôi đập vỡ đầu cũng vô dụng, nhưng là, trừ cái đó ra, tôi cũng không biết có biện pháp nào để có thể bồi thường đồng thời khiến ngài tha tội..."
Ánh mắt Bùi Duật Thành lóe lên, con ngươi như biển sâu không thấy đáy lẳng lặng nhìn chăm chú cô: "Cũng có biện pháp bồi thường."
Con mắt Lâm Yên lập tức sáng một cái, cẩn thận hỏi thăm: "Biện pháp bồi thường? Là cái gì?"
Bùi Duật Thành này, thật là khiến người ta nhìn không thấu, đến mức mỗi lần cô cùng hắn nói chuyện đều kinh hồn bạt vía.
Bùi Duật Thành không có trả lời, ngược lại là dừng một chút, mở miệng hỏi: "Có thể hỏi Lâm tiểu thư một vấn đề chứ."
Lâm Yên vội vàng gật đầu: "Dĩ nhiên! Ngài hỏi ngài hỏi đi!"
Bùi Duật Thành: "Lâm tiểu thư... Thích tôi?"
"..." Lâm Yên nhất thời sửng sốt.
Vấn đề này...
Cô cũng là muốn phủi sạch quan hệ, nhưng vấn đề là, nếu nói không thích, vậy đủ loại hành vi của cô đều có thể nói là biến thái, đầy đủ lý do để vào tù một trăm lần.
Nếu như nói chính mình thích Bùi Duật Thành, vì theo đuổi Bùi Duật Thành mới tiếp cận hắn, miễn cưỡng còn có thể coi như hợp lý...
Cô thật sự là nên vui mừng vì cái tên biến thái kia không theo dõi Bùi Duật Thành đến tận trong nhà vệ sinh...
Thế là, Lâm Yên chỉ có thể tiếp tục đem mặt mo của mình đạp dưới chân, ấp ủ một chút tình cảm, vô cùng thâm tình mở miệng nói: "Dĩ nhiên! Lần trước tôi cũng đã nói, lần đầu tiên khi nhìn thấy Bùi tổng, thì đã đối với ngài tình sâu mãi mãi!
Người nói ngôi sao đẹp mắt, nhất định là vì chưa từng thấy qua ánh mắt của ngài, người nói gió xuân ấm áp nhất định là vì chưa từng nhìn thấy nụ cười của ngài, người nói bánh kẹo ngọt ngào nhất định là vì chưa từng nghe thấy giọng nói của ngài, chỉ cần một ngày không nhìn thấy ngài, tôi sẽ cảm thấy như bị hạ đường huyết!"
Lo lắng mình còn chưa đủ thành khẩn, Lâm Yên lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như có thể ở bên ngài, tôi thật sự là đời này không hối tiếc!"
Ý cười nơi đáy mắt Bùi Duật Thành giống như đang gợn từng vòng từng vòng nhộn nhạo lên: "Lâm tiểu thư, cũng là khiến người ta hết sức cảm động."
Lâm Yên nghe vậy, nháy nháy mắt, vô ý thức nghĩ đến một từ: "Thật cảm động, nhưng tôi rất tiếc", cảm động hết sức, sau đó cự tuyệt.
Ngay khi Lâm Yên suy nghĩ lung tung, một giây sau, nghe được bên tai truyền đến thanh âm như tiếng đàn Cello âm u mà giàu từ tính của Bùi Duật Thành ——
"Đã như vậy... Tôi có thể ở bên Lâm tiểu thư."
Lâm Yên: "...!!!"
Tiếng nói của nam nhân vừa vang lên, Lâm Yên lập tức ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm, mặt mũi như biến thành tro bụi, tựa hồ thế nào cũng không nghĩ tới, Bùi Duật Thành sẽ đồng ý với mình.
Ngũ lôi oanh đỉnh*, cũng chỉ đến như thế.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Xong... Chơi... Chơi hỏng...
Làm sao lại đồng ý!
Chẳng lẽ không phải nên cự tuyệt sao?
Đã nói "Thật cảm động, nhưng tôi rất tiếc" đâu?
Đại ca ngài thế nào lại ra bài không theo kịch bản như thế?
"Phốc hụ khụ khụ khụ..." Lâm Yên bị dọa đến gần chết, ho sặc sụa, kinh thiên động địa, "Bùi... Bùi tổng... Tôi có nghe lầm hay không... Ngài... Ngài vừa mới nói đồng ý ở bên tôi?"
Bùi Duật Thành thấy cô ho khan, duỗi một tay ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng nữ hài: "Cô không nghe lầm."
Đầu óc Lâm Yên đã triệt để nổ tung, mất đi năng lực suy nghĩ: "..."
Nam nhân đột nhiên xuất hiện tới gần càng làm cho đầu óc của cô thành một mảnh hỗn loạn, Lâm Yên vô ý thức muốn tránh khỏi Bùi Duật Thành, nhưng là, "thiết lập người có tình cảm nồng nàn" không cho phép.
Khát vọng sống thúc đẩy thân thể cô cứng ngắc tại chỗ, tiếp tục giữ vững tư thế đang ngồi quỳ chân ở bên ghế sô pha.
Mà kẻ cầm đầu hết thảy, lại ngậm lấy nụ cười, gió nhẹ mây bay ngồi ở chỗ đó nhìn cô: "Lâm tiểu thư, thế nào?"
Lâm Yên như khúc gỗ ngơ ngác nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành, vô ý thức thốt ra: "Bùi tổng, ánh mắt của ngài có phải không tốt lắm hay không?"
Bùi Duật Thành: "..."
Lâm Yên vội vàng khuyên nhủ, "Khục, tôi nói là, kỳ thật a, thời đại này nam nhân ở bên ngoài phải cố gắng chú ý bảo vệ mình, hiện tại ngay cả con gái cũng rất nguy hiểm, tôi cảm thấy Bùi tổng vẫn là nên thận trọng suy nghĩ một chút thì tốt hơn!"
Cô chính là tuyệt đối không nghĩ tới, Bùi Duật Thành ở phương diện tình cảm thế mà lại đơn thuần như vậy.
Đây cũng quá dễ cua a?
Ngón tay Bùi Duật Thành nhẹ nhàng vỗ về nữ hài hơi hơi dừng lại, tựa hồ là đang suy tư, lập tức, mở miệng nói: "Đúng vậy."
Lâm Yên: "Đúng không đúng không! Cho nên nếu không ngài vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút đi?"
Bùi Duật Thành nhìn về phía nữ hài: "Cho nên, Lâm tiểu thư là ám chỉ với tôi, trực tiếp kết hôn sẽ bền vững hơn?"
Lâm Yên: "...!!!"
Vì cái gì mà hắn lại có ý nghĩ đáng sợ như thế!
Lâm Yên suýt chút rớt cả đầu, "Không không không... Tôi không có ý tứ kia! Tôi một chút cũng không muốn cùng ngài kết hôn! Không đúng, ý của tôi là, kỳ thật tôi theo chủ nghĩa không cưới, tôi không có dự định kết hôn!"
Lời nói Lâm Yên không mạch lạc, cố hết sức để nói rõ lí do, đồng thời nỗ lực cố gắng nghĩ làm sao để cho mình thoạt nhìn cặn bã một chút.
Nhưng mà, Bùi Duật Thành nghe được lời như thế, vậy mà vẫn như cũ không có chút dáng vẻ không vui nào, thấu kính phía sau đáy mắt thâm thuý như màn đêm đen phía sau thấu kính lóe lên một tia sáng tăm tối mà cô không hiểu thấu.
"Có thể không kết hôn." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên trợn tròn mắt: "..."
Như vậy cũng được?
Bất quá... Suy nghĩ kỹ một chút, cũng có thể lý giải...
Có lẽ, Bùi Duật Thành cũng chỉ là thấy cô tương đối mới lạ, cho nên mới đáp ứng ở bên cô mấy ngày mà thôi, làm sao lại nghĩ đến kết hôn xa như vậy...
Có lẽ là cô quá ngạc nhiên rồi?
Mấy kẻ có chút tiền đều ba ngày liền đổi một người bạn gái không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Yên hơi nhẹ nhàng thở ra,
Thế nhưng, rất nhanh ở đáy lòng của cô lại thầm kêu rên!
Vì sao!
Đến cùng vì chuyện gì mà lại phát triển đến mức độ như thế này?
Cô bất quá là tùy tiện quay cái video, vì sao lại chơi cả chính mình rồi...
"Ý của Lâm tiểu thư?" Bùi Duật Thành nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
Lâm Yên: "..."
Ý của cô... Cô còn có thể có ý gì?
Cô đầu tiên là không biết xấu hổ ngủ với người ta, ngay sau đó lại chạy đến bệnh viện đánh lén, hiện tại thậm chí đã đuổi tới trong nhà, một hồi thổ lộ những lời trên trời dưới đất...
Chẳng lẽ cô còn có thể nói không, nói tôi không muốn cùng ngài kết giao, nói tôi chẳng qua là một tên biến thái thuần túy thích theo dõi sao?
Giờ phút này, trong lòng Lâm Yên nóng nảy như chảo dầu đang sôi trào: "Tôi... Ý của tôi là... Tôi thực sự là... Thật sự là quá cao hứng..."
Lâm Yên dùng hết kỹ thuật diễn xuất cả đời, để cho mặt mũi của mình tràn đầy hai chữ cao hứng.
Hiện tại cô cũng chỉ có thể tự an ủi mình, ít nhất về sau nếu như lại bị khống chế thân thể, dù làm bất cứ chuyện gì với Bùi Duật Thành, cũng không cần lại lo lắng sẽ bị bắt vào tù...
"Tôi... Tôi có thể có một cái yêu cầu nho nhỏ hay không? Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp của tôi, quan hệ của chúng ta, có lẽ cần giữ bí mật với bên ngoài!" Sau khi Lâm Yên thoáng bình tĩnh, khôi phục một chút lý trí, lập tức đưa ra trọng điểm.
Bùi Duật Thành nghe vậy mở miệng nói: "Sinh hoạt cùng công tác của em sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào, tôi cũng sẽ không can dự vào chuyện của em, còn có chuyện khác sao?"
Nghe được Bùi Duật Thành quan tâm như thế, Lâm Yên cũng là có chút áy náy, "Tạm thời... Không có..."
Bạn trai này tới quá nhanh... Tựa như vòi rồng...
Sau đó mục tiêu sống của cô, ngoại trừ kiếm tiền, đại khái còn có thêm một cái —— chia tay với Bùi Duật Thành!
Ngộ nhỡ ngày nào đó Bùi Duật Thành phát hiện chân tướng, cô chẳng phải là chết chắc sao?
Huống chi nói không chừng lúc nào đó bị nhập vào người, cái con sắc quỷ kia ngộ nhỡ lại đi trêu chọc nam nhân khác?
Thế này sao lại là yêu đương chứ...
Đây rõ ràng là khảo nghiệm khả năng sinh tồn!
Mà cô một chút cũng không muốn yêu đương à nha!
Sau chuyện của Hàn Dật Hiên, cô cảm thấy khắc sâu, quả nhiên loại chuyện yêu đương này không thích hợp với cô, nàng đều đã chuẩn bị tốt tinh thần cả đời này sẽ không yêu đương lần nữa.
Hơn nữa, yêu đương tốn rất nhiều tiền a...
Bình tĩnh mà xem xét, cô kỳ thật biết rõ, cô gái như cô cũng không có khả năng khiến người khác ưa thích, mà cô cũng đã cố thu hồi nanh vuốt, đi nghênh đón nịnh nọt người khác.
Nhưng cô sẽ không giống Lâm Thư Nhã, biết cách ăn mặc, tính tình lại hồn nhiên động lòng người, thiên chân vô tà (ngây thơ trong sáng), ôn nhu yêu kiều, khiến cho người khác chỉ muốn đem toàn thế giới đưa đến trước mặt của cô ta.
Quần thể Fan hâm mộ của Lâm Thư Nhã vô cùng lớn, không chỉ fan hâm mộ nam rất nhiều, fan hâm mộ nữ cũng rất nhiều.
Trên mạng tất cả đều gào gào kêu "Thư Nhã quá đơn thuần quá đáng yêu" "Trái tim người mẹ cũng tan chảy" "Trên thế giới tại sao có thể có cô gái tốt đẹp như vậy" "Tôi phải bảo vệ Thư Nhã cả một đời"...
Tất cả nỗ lực, trả giá của cô, cũng kém một giọt nước mắt, vài câu nũng nịu của Lâm Thư Nhã.
Cho nên, nghĩ như vậy...
Muốn chia tay với Bùi Duật Thành, có lẽ là rất dễ dàng?
Đoán chừng không đến mấy ngày, có lẽ cũng không cần cô làm cái gì, là có thể thoát thân!
Nghĩ tới đây, tâm tình Lâm Yên mới hơi tốt hơn một chút.
Ngay khi Lâm Yên đang suy nghĩ viển vông, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Bùi Duật Thành: "Lâm tiểu thư mang theo điện thoại di động sao?"
Lâm Yên vội vàng lấy lại tinh thần, "Mang theo, làm sao vậy?"
Ánh nắng ấm áp sau căn phòng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu xuống, nam nhân nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, hàn lạnh ở đáy mắt cũng phản chiếu một mảnh sắc màu ấm áp: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy, tôi tựa hồ hẳn phải biết số điện thoại di động của bạn gái."
"Ây... Khụ khụ khụ..." Mặt nhỏ của Lâm Yên lập tức đỏ ửng.
Vì cái gì nam nhân này tùy tiện nói một câu là có thể khiến trái tim của cô đều bị tan mất?
Thậm chí ngay cả tín nhiệm trong lòng trước đó đều suýt chút bị ăn mòn...
Đáng sợ, thật là đáng sợ...
Lâm Yên nhất thời có chút không thể lập tức tiếp nhận thân phận bây giờ của mình, thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh hãi) mà đem di động đưa tới.
Bùi Duật Thành nhập số điện thoại của hắn vào trong máy cô, lập tức ấn xuống, coi như là trao đổi số điện thoại di động với nhau.
Tiếp theo, Bùi Duật Thành lại muốn nick Wechat của cô.
Lâm Yên tự nhiên là miệng nói đồng ý, đang muốn mở Wechat của mình ra, kết quả, không biết nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên đổi sắc mặt.
Nick name Wechat của cô là tên của Bùi Nam Nhứ, ảnh đại diện Wechat là ảnh chụp của Bùi Nam Nhứ!
Cô luôn mồm nói là thích nhất Bùi Duật Thành, nick name cùng ảnh đại diện lại là em trai hắn...
Ngộ nhỡ bị Bùi Duật Thành thấy...
Xong đời! Thiết lập bản thân bắt đầu muốn sụp đổ!
* Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương là một câu thơ rất là hay... nhưng cũng không có dịch thơ trên diễn đàn văn học việt
Dịch nghĩa: Khói thành lưa thưa dưới ánh chiều tà đang bị ngăn cách bởi mưa phùn.
thực sự một câu thơ trung hay là 1 câu có thể dịch nghĩa ra thành 1 bài văn mới có thể hiểu hết nghĩa của nó, khói thành lưa thưa(khói bếp) ý chỉ ẩn dụ cho các tòa thành thời chiến quốc, các thành trì nằm ở hoang địa, nó cô độc trước muôn trùng vây của các lộ binh mã. Cho nên dịch nghĩa chính xác phải là: ánh chiều tà không thể chiếu đến cô thành bởi mưa phùn... cái hình ảnh đó nó vừa xơ xác hoang dại cô mịch lại đẹp đẽ phản ánh đúng bóng lưng của Bùi Duật Thành. Chỉ viết 1 đoạn thôi mới thấy được đủ thứ hình ảnh ẩn dụ trong thơ hán việt nên đó là lý do mình không thể dịch thơ được. (>﹏<)
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Khổ rồi, làm sao lại có cảm giác mỗi ngày gần đây mình đều giống như đang vượt qua ranh giới sinh tử!
Lâm Yên cuống quít mở miệng nói, "Ai nha, điện thoại bị làm sao thế này, hình như bị đơ, có chút vấn đề, ngài chờ tôi một chút ha..."
Nói xong, liền dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai đi tìm video trước đó Bùi Vũ Đường gửi tới.
Vừa mới mở màn hình trò chuyện, lập tức thấy được một đoạn nội dung nói chuyện xa lạ.
[Yên tỷ, nhiệm vụ chị giao cho em đã thuận lợi hoàn thành, hôm nào chúng ta cùng đi đua xe với nhau nhé? Chị yên tâm, em biết một trường đua hết sức bí ẩn, anh trai em chắc chắn sẽ không phát hiện!! ]
[ Anh là Bùi Duật Thành. ]
[ Cái gì!!! Đại... đại ca? Anh... Anh hiện tại đang ở cùng Yên tỷ sao? Sao điện thoại của Yên tỷ lại ở trong tay anh? Yên tỷ của em đâu???]
[ Ngủ. ]
...
Lâm Yên xem xong đoạn nói chuyện phiếm này, suýt chút ném di động đi.
Không cần phải nói cũng biết đây rốt cuộc là chuyện tốt do ai làm!
Tên sắc quỷ kia đến cùng có thâm cừu đại hận gì với cô, mà lạ muốn hố cô như thế?
Bất quá, hiện tại mạng sống Lâm Yên như ngàn cân treo sợi tóc, thực sự không có rảnh so đo chuyện này, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở một trong số những đoạn video Bùi Vũ Đường gửi cho cô.
Trước đó Bùi Vũ Đường gửi rất nhiều đoạn video cho cô, chẳng qua là lúc đó cô chỉ có thấy được video "tàn bạo" cuối cùng.
Vài đoạn video phía trước cũng đều rất bình thường, là công việc bình thường của Bùi Duật Thành, ghi hình lại cuộc sống sinh hoạt, mỗi một đoạn đều có thể so với phim bom tấn thời thượng, tùy tiện lấy ra một tấm cũng có thể làm Poster.
Lâm Yên nhanh chóng lấy một tấm ảnh bóng lưng nam nhân đang đứng bên cửa sổ sát đất khi chạng vạng tối, phía dưới ánh tà dương, thay đổi thành ảnh đại diện.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng tìm tòi kho từ ngữ trong đầu của mình, sau đó quả quyết đổi nick name thành "Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương".
Lâm Yên trong vòng vài giây đồng hồ ngắn ngủi hoàn thành hàng loạt động tác này, sau đó mới mở mã QR của mình ra, "Được... Tốt... Có thể thêm bạn bè..."
Bùi Duật Thành đối với chuyện này tựa hồ không có chút phát giác nào, cầm điện thoại lên, add tài khoản của cô.
Lâm Yên ngừng thở, nhìn chằm chằm phản ứng của Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành tự nhiên là liếc nhìn nick name cùng ảnh đại diện của Lâm Yên, bóng lưng của chính mình bên trong ảnh chân dung hắn tự nhiên nhận ra, còn có câu "Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương" kia.
A, trong vòng vài giây đồng hồ ngắn ngủi có thể làm đến loại trình độ này...
Tựa hồ hẳn là nên công nhận sự thông minh của cô một lần nữa...
Nam nhân vẫn giữ biểu lộ hững hờ như cũ, nhưng mà, khóe miệng lại không dễ dàng phát giác khẽ cong... một chút.
Rất nhanh, Lâm Yên cũng chấp nhận yêu cầu thêm bạn của Bùi Duật Thành, hai người đều xuất hiện ở bên trong danh sách bạn bè của đối phương.
Dáng vẻ Bùi Duật Thành dường như là ít khi dùng Wechat, ID cùng ảnh đại diện đều đại chúng, ID là tên của chính mình, ảnh đại diện giống như là LOGO ký hiệu của tập đoàn JM.
Sau khi giải quyết hết thảy, Lâm Yên thở một hơi dài nhẹ nhõm, một bên liếc trộm hắn, một bên ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Tôi... Tôi không có ảnh chụp của ngài... Cho nên ảnh này... Là Tam thiếu giúp tôi quay..."
Hoàn toàn là một bộ dáng cô gái nhỏ lún sâu vào bể tình không cách nào tự kềm chế.
Sau khi Lâm Yên nói xong, chính mình cũng nhịn không được vỗ tay cho bản thân mình, mợ nó phen này kỹ thuật nhập thần, khiến cho chính cô cũng muốn tin tưởng...
Hiện tại số điện thoại di động cũng cho, nick Wechat cũng add, dù sao cũng nên thả cô đi rồi chứ?
Lâm Yên biểu hiện hết sức tội nghiệp, mặt mũi viết đầy mấy chữ "Nếu không có chuyện gì thần có thể bãi triều" chứ?
Mắt Bùi Duật Thành nhìn thời gian trên điện thoại di động, mở miệng nói: "Một lát nữa tôi có một hội nghị, có lẽ không thể ở cạnh em."
Quá tốt rồi!
Lâm Yên nghe xong, đầu nhỏ như là hoa hướng dương ngẩng lên, quả thực là mở cờ trong bụng, trên mặt lại là ba phần tiếc nuối ba phần không nỡ còn có bốn phần quan tâm: "Không có việc gì không có việc gì, ngài đi làm việc của ngài cũng tốt, không cần phải để ý đến tôi, vừa vặn gần đây tôi cũng phải vội vàng chuẩn bị cho phim mới! Nếu như vậy, tôi liền đi trước, không quấy rầy ngài làm việc!"
Bùi Duật Thành: "Chờ một chút."
Lâm Yên: "..."
Lại chờ? Cô không muốn chờ a!
Ai biết chờ một chút lại có thể chờ xảy ra chuyện gì chứ?
Tùy tiện nói mấy câu liền nói chuyện yêu đương, nếu là nói thêm mấy câu nữa, bước kế tiếp chẳng phải là đi tới cục dân chính đăng ký kết hôn sao?
Bất đắc dĩ, Lâm Yên chỉ có thể cứng ngắc đứng yên, không nhúc nhích.
Chỉ thấy nam nhân từ trên ghế salon đứng dậy, lập tức, cúi người bên cạnh cô, ngón tay thon dài sờ ở bắp chân của cô lên.
Lâm Yên: "...!!!"
Trong nháy mắt, bắp chân bị ngón tay của nam nhân sờ vào, dù cách một tầng vải, vẫn khiến nàng cả kinh giật mình.
Tình huống như thế nào?
Đúng lúc này, bên tai truyền tiếng nam nhân lạnh lùng hờ hững lại xen lẫn mấy phần chế nhạo: "Chân không tê?"
Lâm Yên nghe vậy, lúc này mới phát hiện, mình ngồi quỳ quá lâu, chân cũng đã tê, hơi động đậy liền tê rần.
Chính cô cũng không phát hiện, Bùi Duật Thành thế mà phát hiện...
Nam nhân nói xong, hơi xắn tay áo lên một chút, lập tức cong một gối, nửa quỳ ở bên người cô, bắt đầu nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp bắp chân.
Lực đạo Bùi Duật Thành vừa phải, mặc dù ngay từ đầu còn có chút tê đau, nhưng rất nhanh cảm giác đau liền biến mất.
Bùi Duật Thành là ai, là nhân vật bình thường cô chỉ có thể nhìn thấy trong bản tin trên TV cùng tạp chí tài chính và kinh tế, là người còn xa xôi hơn cả Bùi Nam Nhứ...
Một người như vậy, giờ phút này lại khom người, nửa quỳ ở trước mặt cô...
Vừa soái vừa có tiền lại ôn nhu quan tâm!
Đây là cái bạn trai thần tiên gì?
Trong nháy mắt, cô lại có cảm xúc vì người trước mắt, coi như táng gia bại sản cũng nguyện ý...
Lâm Yên liên tục không ngừng lắc đầu, lấy lại tinh thần, "Khục, đã tốt, cảm ơn cảm ơn..."
Xúc động "Táng gia bại sản" vừa xuất hiện khiến chuông cảnh báo trong lòng Lâm Yên vang lớn, vội vàng tạm biệt, giống như có lửa đốt mông mau chóng rời đi, "Cái kia... Tôi đi trước..."
Sau khi tạm biệt, Lâm Yên rời khỏi biệt thự.
Sau khi nữ hài rời đi không lâu, Bùi Duật Thành dạo bước đi vào phòng ngủ, cởi áo ngủ, thay một bộ áo sơ mi trắng, tùy ý tháo mấy nút áo.
Sau đó, nam nhân liền ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Làn khói mỏng lượn lờ, con ngươi nam nhân giống như đáy biển chìm sâu không thấy đáy.
Dường như là lâm vào trong suy nghĩ gì, cả nửa ngày cũng không thấy nam nhân cử động, ngay cả điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết cũng không phát giác.
Không biết qua bao lâu, nam nhân dập đầu thuốc lá, mở ra ngăn kéo thứ nhất trong tủ bên cạnh, lấy hai quyển sổ màu đỏ ở bên trong ra.
Bìa màu đỏ viết ba chữ "Giấy hôn thú"*, nhẹ nhàng mở ra, tấm ảnh dán bên trong giấy chứng nhận, nam nhân trên khuôn mặt luôn luôn lành lạnh thế mà hiếm khi có được nhu hòa mỉm cười, mà nữ hài bên cạnh hắn mắt sáng như sao, lúm đồng tiền như hoa...
*Giấy hôn thú: Giấy đăng ký kết hôn
...
Sau khi về nhà, Lâm Yên tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi trong chốc lát, một ngày này cũng thật sự là quá gian nan.
Đang nằm ở trên giường lướt điện thoại di động, hóa giải một chút tâm tình bị hoảng sợ.
Chưa qua bao lâu, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mắt Lâm Yên nhìn tên trên màn hình điện thoại, nhanh chóng nghe máy.
"A lô, mẹ!"
"Tiểu Yên, xế chiều hôm nay có rảnh không? Ông ngoại con muốn chúng ta quay trở lại nhà cũ ăn cơm." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của mẹ Lâm Yên mẫu thân.
"Ông ngoại gọi chúng ta quay trở lại đi ăn cơm..."
Lâm Yên nghe vậy, vẻ mặt thoáng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đáp ứng nói: "Dạ, được mẹ, một lát nữa con liền đi qua tìm mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Yên nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.
Sau khi cha mẹ ly hôn, một mực bị nhà mẹ đẻ kỳ thị, mãi đến những năm gần đây, quan hệ mới hơi có chút hòa hoãn.
Mà nguyên nhân, Lâm Yên tự nhiên cũng biết.
Cha Lâm Dược Thông cùng mẹ Hạ Mộ Vân sau khi kết hôn, là dựa vào tài trợ cùng tài nguyên của ông ngoại mới phát tài, rất được ông ngoại tín nhiệm.
Chỉ bất quá, sau này, Lâm Dược Thông không biết làm cái gì, lấy tất cả tài nguyên của ông ngoại đi, đồng thời chiếm đoạt một công ty truyền hình điện ảnh có lợi nhuận nhất dưới tay ông ngoại.
Sau đó ông ngoại vì mắt xích tài chính đứt gãy, trong lúc nhất thời tất cả sản nghiệp dưới tay toàn bộ rơi vào thung lũng, không thể kiên trì mấy năm, công ty ông ngoại chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Hiện nay, vẫn còn tồn tại một đội xe vừa nhỏ lại vừa nát do ông ngoại quản lý, đây cũng là chấp niệm duy nhất ông ngoại không chịu từ bỏ.
Hạ gia là dựa vào đua xe trở nên giàu có, thuộc về thế gia đua xe, năm đó ông ngoại dựa vào đua xe kiếm được món tiền đầu tiên trong đời, về sau mới tiến vào giới kinh doanh cùng ngành truyền hình điện ảnh.
Nhưng mọi người đều biết, chơi đua xe là đốt tiền nhất, sau khi mắt xích tài chính đứt gãy, ông ngoại chỉ có thể từ đội xe quy mô nhất khi trước trở thành đội xe nhỏ ở tại dưới đáy.
Thậm chí, năm đó thuộc hạ của ông ngoại đi ăn máng khác mà bỏ đội xe của ông, bây giờ cũng đã vững vàng dẫm lên trên đầu ông ngoại.
Lâm Yên thở dài, mấy năm nay, kỳ thật ông ngoại cũng không dễ dàng, đội đua xe kiên trì cho tới bây giờ cũng còn chưa giải tán, chắc chắn ông ngoại cũng bỏ ra ít nhiều gian khổ.
Kỳ thật, người nhà mẹ đẻ của mẹ Lâm Yên, ít nhiều có chút kỳ thị với hai mẹ con họ, nếu như không phải là bởi vì Lâm Dược Thông, bọn họ sao có thể sẽ rơi vào loại tình trạng này.
Đối với việc này, mấy năm nay mẹ cũng hết sức áy náy.
Chẳng qua là, mấy năm gần đây, ông ngoại tựa hồ đã bắt đầu tiêu tan, dần dần có liên hệ với mẹ, nhưng để cho quay trở lại khu nhà cũ ăn cơm, đó cũng là chuyện chưa từng có.
Ban đầu khi Lâm Yên ở nước ngoài lựa chọn ngành nghề đua xe, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút quan hệ với ông ngoại bên này.
Cô nhớ kỹ, tư liệu cùng hình ảnh liên quan tới đua xe tràn đầy một phòng trong nhà ông ngoại, từ nhỏ Lâm Yên đã xem không ít.
Chỉ bất quá, cô ra nước ngoài đua xe, một nhà ông ngoại thậm chí là mẹ cũng không biết.
Vốn là, Lâm Yên nghĩ sẽ lấy cúp quốc tế ở trận thi đấu kia, sau khi trở về đem cúp đưa cho ông ngoại, hi vọng ông ngoại đừng tiếp tục trách cứ mẹ.
Chỉ tiếc... Trận thi đấu kia, cô gặp tai nạn xe rất nghiêm trọng, cũng là do trời xanh chiếu cố, mới không có lập tức chỗ qua đời, chỉ là trên đùi bị thương, mãi cho đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Hiện nay, Lâm Yên triệt để bị cấm thi đấu, tất cả những thứ này tự nhiên cũng không có gì đáng nói.
Trên xe taxi, Lâm Yên có muôn vàn suy nghĩ.
Sau khi đến nơi, Lâm Yên cầm lấy đồ vật mua ở siêu thị cho mẹ Hạ Mộ Vân, xuống xe.
"Mẹ!"
Lâm Yên gõ cửa một cái.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, một nữ nhân dung mạo thanh lệ, uyển chuyển hàm xúc xuất hiện trong mắt Lâm Yên.
Từ trên mặt nữ nhân, có thể rất rõ ràng sự tang thương của năm tháng, nhất là đôi tay của Hạ Mộ Vân, đã phủ kín vết chai, nhưng ngay cả như vậy, vẫn như cũ không cách nào che lấp dung mạo và khí chất củ nữ nhân.
"Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy, mẹ lại không dùng được, thật lãng phí!"
Hạ Mộ Vân nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Lâm Yên, cau mày nói.
Đi vào trong phòng, hơi nóng đập vào mặt, quạt điện cũ kỹ chuyển động "Kẹt kẹt".
"Mẹ, không có bao nhiêu tiền, con cũng đã tìm được việc làm!" Lâm Yên nhìn Hạ Mộ Vân, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Sau khi ly hôn với Lâm Dược Thông, mẹ vẫn luôn ở nơi này.
Kỳ thật, năm đó Lâm Yên ở nước ngoài kiếm lời rất nhiều tiền, mỗi lần gửi tiền cho mẹ, lại bị mẹ trả lại, nói rằng cô làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng, nói sao cũng không nguyện ý nhận.
Về sau, Lâm Yên kêu Lâm Thư Nhã đón mẹ đến biệt thự, Lâm Thư Nhã kỳ thật một mực không có liên lạc với mẹ, thậm chí cố ý ở trước mặt mẹ tỏ ra không muốn ở cùng bà, lại nói là mẹ không muốn ở cùng cô ta.
Mãi cho đến bây giờ, Lâm Yên mới biết được chân tướng này.
"Tìm được việc làm cũng là chính mình kiếm tiền vất vả, mẹ ở bên này không thiếu cái gì, mẹ có tiền, con nếu thiếu tiền thì nói với mẹ, một bức vẽ của mẹ cũng rất đáng tiền." Hạ Mộ Vân nhìn chằm chằm Lâm Yên, nhẹ giọng cười nói.
Không đợi Lâm Yên tiếp tục mở miệng, Hạ Mộ Vân nói: "Tiểu Yên, con ngồi một lát, chờ mẹ chuẩn bị một ít đồ chúng ta liền tới khu nhà cũ."
"Được." Lâm Yên nhu thuận nhẹ gật đầu.
Lâm Yên ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đánh giá xung quanh căn phòng.
Trên tường treo rất nhiều tranh chữ, đều được bảo quản rất tốt, thậm chí không có một chút bụi bặm.
Đây đều là tác phẩm đắc ý của mẹ Hạ Mộ Vân, mẹ từ nhỏ đã luyện viết chữ đẹp, nhất là vẽ, hết sức linh động, sinh động như thật.
Mẹ mặc dù nói tranh chữ của mình có thể bán đi, không lo ăn uống, nhưng Lâm Yên lại biết, căn bản không có ai đến mua tranh chữ của mẹ, một bộ cũng không bán được.
Trên ghế sa lon, trưng bày rất nhiều giấy lộn với nước khoáng, chai đồ uống.
Khoé mắt Lâm Yên có chút cay, nhìn thoáng qua Hạ Mộ Vân vẫn còn bận rộn, trong lòng có cảm giác khó chịu.
Mấy năm nay, thân thể của mẹ không tốt lắm, vẫn luôn không có việc làm gì, trước đó Uông Cảnh Dương còn nói qua với cô, trông thấy mẹ nhặt chai nước suối khoáng đi tới chửa hàng ve chai bán lấy tiền.
"Mẹ, con thuê phòng ở, là một nhà trọ, mẹ theo con quay trở lại nhà trọ ở đi." Lâm Yên hướng phía Hạ Mộ Vân nói.
Nghe thấy, Hạ Mộ Vân cười cười, lắc đầu nói: "Nhà trọ có bao lớn chứ, một người ở cũng không đủ."
"Đủ đủ, mẹ con chúng ta ở cũng thừa!" Lâm Yên vội la lên.
"Không đi, mẹ ở chỗ này rất tốt, con thường trở lại thăm mẹ một chút là được, " Hạ Mộ Vân cũng không quay đầu, mở miệng nói.
Lâm Yên biết tính cách của mẹ, mẹ nói không đi, cô dù nói thế nào mẹ cũng sẽ không đi tới ở cùng cô.
Lâm Yên cũng biết, mẹ cũng không phải là không muốn thay đổi một nơi ở có hoàn cảnh tốt hơn, nhưng là do trong lòng không nguyện ý liên lụy tới con cái.
Nhớ tới mẹ trong quá khứ, cũng là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, từ nhỏ cũng là được cưng chiều, thế nhưng là, bây giờ lại rơi vào tình trạng như vậy...
Lâm Yên âm thầm thề, cô nhất định phải làm cho mẹ có được cuộc sống tốt, dù như thế nào!
"Tiểu Yên, chúng ta đi thôi, chớ tới trễ, ông ngoại của con không thích người khác đến trễ." Sau khi Hạ Mộ Vân thu thập một phen, hướng về phía Lâm Yên gọi.
Nghe thấy, Lâm Yên nhẹ gật đầu, đứng dậy, kéo lấy cánh tay của Hạ Mộ Vân, đi ra ngoài cửa.
...
Chỗ ở của mẹ có chút xa xôi, hai người ngồi xe gần một giờ mới đến nơi.
Nhìn khu nhà cũ, Lâm Yên có muôn vàn suy nghĩ, tuổi thơ của Lâm Yên, không cách nào chia cắt khỏi khu nhà cũ, nơi này tràn ngập rất nhiều hồi ức của cô.
Lâm Yên còn nhớ rõ, khi còn bé bên trong khu nhà cũ có một chiếc xe đua kiểu cũ, là vật sưu tập bảo bối mà ông ngoại thích nhất, về sau cũng bởi vì mắt xích tài chính đứt gãy mà bị ép bán đi.
Rất nhanh, Lâm Yên cùng mẹ đi vào đại sảnh khu nhà cũ.
"Cô cô, cô tới rồi." Một vị thanh niên chừng hai mươi tuổi gọi Hạ Mộ Vân.
"Tiểu Phong." Hạ Mộ Vân khẽ cười nói với nam hài.
Nam hài nhìn qua có chút xấu hổ trước mắt tên Hạ Nhạc Phong, là con một của bác hai Lâm Yên.
Ông ngoại hết thảy có bốn người con, ba nam một nữ, mẹ Hạ Mộ Vân đứng thứ ba.
Chỉ có điều, bác tư của Lâm Yên hai năm trước cũng đã qua đời, cô có quan hệ với bác tư tốt nhất, kỹ xảo đua xe của cô, rất nhiều đều là do bác tư dạy.
Sau khi về nước, Lâm Yên luôn một mực ở trong nhà của bác tư, nếu không phải bởi vì quan hệ với bác tư, Lâm Yên cũng không có khả năng khắp nơi nhường nhịn hai mẹ con Vương Xảo Tuệ.
Rất nhanh, một người nam nhân trung niên từ trong nhà đi ra, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Yên cùng Hạ Mộ Vân, cũng không mở miệng nói chuyện.
"Đại ca..." Hạ Mộ Vân gọi một tiếng về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tên Hạ Hùng, là bác cả của Lâm Yên, bởi vì chuyện của Lâm Dược Thông, cực kỳ kỳ thị một nhà Lâm Yên, thường xuyên nói móc và trào phúng Hạ Mộ Vân, mà Hạ Mộ Vân bởi vì trong lòng còn áy náy, nên xưa nay cũng sẽ không tranh luận bất cứ cái gì.
"Ông ngoại đâu?" Lâm Yên nhìn về phía bên cạnh Hạ Nhạc Phong hỏi.
"Chị họ, ông ngoại cùng cha em đang ở trong phòng nói chuyện của đội xe." Hạ Nhạc Phong thở dài nói.
"Đội xe gần đây có vấn đề gì không?" Lâm Yên hỏi.
"Ừm." Sắc mặt Hạ Nhạc Phong ngưng trọng gật gật đầu: "Yên tỷ, tình hình gần đây của đội xe không thể nói là lạc quan, đội xe của chúng ta hiện tại đứng ở hạng chót, nếu như không thắng trận đấu kế tiếp, thì có lẽ sẽ giải tán."
Lâm Yên nghe vậy, như có điều suy nghĩ, đội đua xe có chế độ của đội đua xe, mà tình huống của chế độ thường thường lại rất phức tạp, bất quá chung quy cũng đều là nhìn thực lực, đội xe yếu bị đào thải giải tán cũng hết sức phổ biến.
Lâm Yên vừa định cẩn thận hỏi một chút tình huống của đội xe, bác cả Hạ Hùng cách đó không xa liếc mắt lườm Hạ Nhạc Phong, nói: "Tiểu Phong, cháu nói với họ chuyện này để làm gì, họ thì biết cái gì."
"Đại ca, Tiểu Yên cũng chỉ là quan tâm một chút, không có ý tứ gì khác." Hạ Mộ Vân vội vàng giải thích nói.
"Quan tâm?" Hạ Hùng cười lạnh một tiếng: "Nếu như không phải là do một nhà các cô, chúng ta có thể đi đến mức độ hôm nay à, ngay cả đội xe cha coi trọng nhất cũng giải tán, thật sự là sao chổi, còn hỏi tình huống của đội xe, nói với hai người thì thế nào, nghe hiểu được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip