Chương 5
Năm lớp chín ấy xảy ra rất nhiều chuyện . Có một bộ phim đang chiếu làm mưa làm gió lúc bấy giờ, tình tiết quá hấp dẫn đến nỗi tôi phải chạy đến hiệu sách Kingston đứng đọc hết trọn bộ nguyên tác.
"Slam Dunk-Cao thủ bóng rổ" của Takehiko Inoue đã đăng đến đoạn trường trung học Shohoku thi đấu với trường trung học thuộc đại học Kainan để giành quyền tham dự đại hội toàn quốc. Cú ném bóng quyết định của Mitsui bị móng tay của Nobunaga Kiyota chạm phải, vậy là bóng vượt ra khỏi rổ.
Tôi tua đi tua lại băng cát xét "Mỗi ngày lại yêu em hơn" của Trương Học Hữu , học thuộc bài hát tiếng Ý đầu tiên mình tiếp xúc trong đời. Với tôi khi ấy, Trương Học Hữu là thần tượng âm nhạc duy nhất trên thế giới, ngờ đâu nhiều năm sau lại có một kỳ tài tên là Châu Kiệt Luân đủ sức lật tung mọi quy chuẩn của tôi với âm nhạc theo một phương thức kì dị.
Vì thằng em trai lớp bảy giành được thành tích xuất sắc trong kì thi cuối tháng, lần đầu tiên nhà tôi được nuôi chó (phần thưởng của em trai tôi), một con phốc sóc biết tự ăn phân của chính nó. Con phốc sóc này tuy có cái thói nghiện ăn phân khiến người ta chẳng biết làm thế nào, nhưng lại rất xinh xắn, tính cách thì ngỗ ngược bừa bãi, chúng tôi đặt tên cho nó là Mocha. Về sau Mocha thường làm cái đuôi của tôi, nhưng lại là một câu chuyện đáng yêu khác.
Sau đó, tôi gặp Nguyễn Hải Linh.
"Lê Thanh Trúc, cậu học giỏi toán nhỉ!"
Lần đầu tiên quay đầu lại nói chuyên với tôi, Nguyễn Hải Linh đã dùng kiểu câu cầu khiến khiến tôi kinh hãi ấy, cộng thêm nụ cười vô cùng rạng rỡ.
"Cũng tạm thôi, cậu mới gọi là siêu giỏi ấy chứ" Tôi nói, nhìn bài thi vừa được trả trên bàn.
Nhờ được Nguyễn Thùy Chi chỉ bảo, bài kiểm tra toán lần này của tôi được 95 điểm, còn điểm số trên bài của Nguyễn Hải Linh lại chỉ có 90 điểm.
Có điều một bài kiểm tra bình thường cũng chẳng nói lên được điều gì cả. Vì từ học kỳ hai lớp 8, tôi đã đắt đầu học hành, thứ hạng của tôi trên bảng xếp hạng toàn trường nhảy một mạch từ thứ ba bốn trăm lên đến khoảng hơn một trăm, nhưng thành tích của Nguyễn Hải Linh lại ở mức ngang với Nguyễn Thùy Chi, khoảng tốp 20 của toàn khối, trong mắt tôi, hai người này đều là những con quái vật mọt sách không thể với tới.
"Bài này cậu giải đúng này! Cậu chỉ tớ xem đề chứng minh này phải giải thế nào được không?" Nguyễn Hải Linh đặt bài thi lên bàn tôi, hành động của cô làm tôi lúng túng.
"Hê, cậu đang đùa phải không? Tớ chẳng qua chỉ ăn may gặp được bài biết bài giải thôi". Tôi nói, thiên tài giả hiệu tôi đây cũng không ngờ trở nên căng thẳng.
"Đâu mà, từ lâu tớ đã biết cậu chỉ lười không chịu học thôi". Nguyễn Hải Linh cười cười, đưa bút cho tôi.
Tôi đành phải nửa tin nửa ngờ giải bài toán chứng minh ấy cho Nguyễn Hải Linh xem, hoàn toàn không thể đoán được trong đầu Nguyễn Hải Linh đang nghĩ gì. Tôi giải xong bài toán, Nguyễn Hải Linh lộ vẻ khâm phục ra mặt.
Nói thật lòng, tôi bị một đứa con gái học giỏi nhìn mình với vẻ mặt ấy, tôi hoàn toàn không có chút cảm giác thành tích nào, chỉ cảm thấy khó hiểu... và bối rối.
Tôi nhìn Nguyễn Thùy Chi ngồi phía xa.
Thằng nhãi Nguyễn Gia An không ngờ lại giở trò đổi chỗ bỉ ổi để tiếp tục ngồi gần Nguyễn Thùy Chi. Đáng ghét thật, nếu tôi mặt dày được như nó thì tốt quá.
"À, sách tham khảo môn lý háo cho học kỳ này cậu đã mua chưa?" Nguyễn Hải Linh làm đứt mạch suy tư của tôi.
"Ờ, vẫn chưa, có giới thiệu quyển nào không?" Tôi định thần lại.
"Không phải, ý tớ chỉ là, nếu chúng ta dùng sách tham khảo khác nhau thì sau này có thể trao đổi dễ dàng để giải bài tập trong sách người kia, như vậy sẽ học được nhiều hơn, không phải tốt hơn sao?" Nguyễn Hải Linh lấy trong cặp ra cuốn tham khảo môn Lý hóa mà cô chọn.
Tôi rùng mình.
Con bé này làm sao vậy? Mặc dù chúng tôi học cùng lớp hơn hai năm nay, nhưng tổng cộng chắc nói với nhau không đến mười câu, đa phần là mấy câu xã giao kiểu cảm ơn xin lỗi. Nguyễn Hải Linh chắc hẳn rất rõ thành tích học tập tiêu điều của tôi mới phải chứ nhỉ?
Trao đổi dùng chung sách tham khảo với tôi? Thật chẳng thể hiểu nổi.
Nhưng Nguyễn Hải Linh lại tỏ ra rất nghiêm túc.
Hồi đó, môn Lý Hóa của chúng tôi học về Điện, trong sách giáo khoa toàn những danh từ đến từ hành tinh khác kiểu như Ohm, Điện trở, Ampe,... các thứ. Mỗi lần trả bài kiểm tra, tôi đều mất mé ở ranh giới đạt tiêu chuẩn.
Nhưng cái con bé Nguyễn Hải Linh này, hình như lại có cách nhìn khác đối với bài làm kém cỏi này của tôi.
"A, đề này cậu biết giải mà, chỉ tớ đi!" Nguyễn Hải Linh cầm bài thi điểm cao ngất của cô, giơ ra hỏi tôi một câu cô trả lời sai, còn tôi lại bất ngờ trả lời đúng.
"Câu này giờ tự học có đáp án đấy, cậu tự đi mà xem đi". Tôi chắc chắn mặt mình đã đỏ tưng bừng.
"Nếu tớ hiểu thì tớ hỏi cậu làm gì nữa? Hay là cậu không muốn chỉ cho tớ?" Nguyễn Hải Linh chớp chớp mắt nhìn tôi.
Vậy là tôi đành cố gắng áp chế cảm xúc xấu hổ của mình đến nỗi muốn đập đầu vào tường ấy, chỉ bài cho cái đứa học giỏi hơn tôi gấp trăm lần là Nguyễn Hải Linh. Về sau tôi cũng dần dần hiểu ra, học giỏi cũng là nguyên nhân, "chăm chỉ cố gắng học hành" là loại phổ biến nhất, cũng là loại chắc chắn nhất. Mà Nguyễn Hải Linh thuộc loại này.
Nguyễn Hải Linh không có cách học gì đặc biệt, chỉ một mực chúi mũi đọc sách, trong lòng cô rất ngưỡng mộ những người có thể dựa vào thiên tư thông minh mà bớt đi thời gian "đối thoại" với sách vở, đi làm những việc thú vị hơn. Chẳng hạn như..., đọc tiểu thuyết ngôn tình.
"Lê Thanh Trúc, cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình không?" Nguyễn Hải Linh hỏi, quay đầu lại đặt quyển sách tham khảo lên bàn tôi đọc.
"Đọc cái rắm ý, ấy mới nhìn thấy trang bìa thôi là tớ đã buồn nôn rồi." Tôi nói, nhìn lại cuốn sách tham khảo môn lý của mình, mật độ ghi chép đánh dấu đã cao đến mức trước đây tôi tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Nhất định là tôi bị điên rồi.
"Thực ra đọc tiểu thuyết ngôn tình cũng giải trí lắm đấy, chị em tớ đều đọc cả, đây, tớ cho cậu mượn quyển này, tuần sau phải trả tớ đấy nhé!" Nguyễn Hải Linh tự động mở chiếc cặp tôi đang treo ở cạnh bàn ra, cẩn thận bỏ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vào trong.
"Ờ". Tôi đáp, cũng chả biết mình có thời gian đọc hết không nữa.
Haiz, lòng tự tôn của tôi trỗi dậy, để đối phó với những câu hỏi môn lý hóa của Nguyễn Hải Linh, tôi buộc phải luyện đi luyện lại các vấn đề trong sách tham khảo, suy ra những điểm mấu chốt, đảm bảo rằng cách giải của mình không lẫn lộn thành phần "tự tưởng tượng". Ngoài hai môn Lý Hóa, tôi còn dạy Nguyễn Hải Linh môn Anh văn sở trường, để không bị mất mặt, tôi còn mua thêm một đống đề thi tiếng Anh về làm nữa chứ.
Trời ơi, không có sự đốc thúc của ác ma lắm lời Nguyễn Thùy Chi, tôi vẫn tự giác biến thành con mọt sách.
Cuối tuần, tôi ở nhà đọc lướt xong quyển tiểu thuyết ngôn tình duy nhất trong đời, đại khái nội dung là một thiếu gia lắm tiền chạy con xe đua... được rồi, thục ra là tôi đã quên tiệt. Thứ hai đến trường, Nguyễn Hải Linh liền hấp tấp hỏi tôi cảm tưởng của tôi về tiểu thuyết ngôn tình.
"Sao hả? Có phải hay lắm không?" Cô vồn vã.
Tôi quyết định trả lời vòng vo, "Kể từ giờ, tớ sẽ kể cho cậu câu chuyện tình dai dẳng triền miên. Nội dung phải nói vô cũng cực kỳ đặc sắc, muốn ôm có ngay ôm, muốn hôn có ngay hôn, muốn gươm đao có ngay gươm đao, yêu đến long trời lở đất, chém giết máu chảy thành sông, cái gì cũng có hết." Tôi giơ ngón cái lên, mỉm cười nói: "Hoan nghênh đến với thế giới của Minamoto Yuuji lại mang đao".
Nguyễn Hải Linh ngẩn người, không hề hay biết đã mắc mưu tôi.
"Đó là cái gì vậy? Nghe đáng sợ thế".
"Tớ đây mà bắt đầu nói nhảm, đến chính bản thân tớ còn thấy sợ nữa mà!"
Từ đó, mỗi ngày tôi đều kể cho Nguyễn Hải Linh nghe một đoạn lịch sử tình ái hào hùng của võ sĩ Nhật Bản, khiến con bé cười đau cả bụng. Nhân vật chính của câu chuyện là một võ sĩ Nhật Bản tên là "Minamoto Yuuji lại mang đao", nghe tên cũng đủ biết là một gã bặm trợn đi tán gái mà vẫn mang đao bên mình, gã từng quan hệ với một con sói cái trong lúc say mèm, sinh ra một đứa con tạp chủng lông vàng (sau khi giải rượu, ngài Minamoto còn tưởng mình ăn nằm với một công chúa), cũng từng vì một người đẹp mà tấn công cả một tàu hải tặc, tung hoành chém giết cả trăm người (về sau gã mới biết đó không phải là tàu hải tặc mà chỉ là tàu đánh cá của những người ngư dân đáng thương), Minamoto còn vì tìm lại người mẹ công chúa cho đứa bé (thực ra chỉ là một con sói cái), không hao tiếc tốn công sức tìm lên kinh đô.
"Đừng kể nữa, cậu toàn nói nhảm thôi". Nguyễn Hải Linh cười nghiêng cười ngả, nước mắt chảy dàn dụa.
"Xin đừng nhạo báng tình yêu nồng nhiệt của ngài Minamoto". Tôi trịnh trọng nhắc nhở.
Nguyễn Hải Linh bật cười, nheo mắt lại thành một đường chỉ mỏng, khiến tôi ngẩn ngơ. Đồng thời, câu chuyện cười ngu ngố tôi tiện mồm bịa ra ấy, lại cũng khiến Nguyễn Hải Linh chú ý đến tôi.
Cùng với không khí căng lên chuẩn bị cho kỳ thi thử lớp chín, giờ tự học càng ngày càng nhiều, Nguyễn Hải Linh cũng bắt chước cách tôi học chung với Nguyễn Thùy Chi hồi trước, đặt sách tham khảo lên bàn tôi cùng học. Tôi nghĩ mình thật may mắn, gặp được hai đứa con gái học giỏi, hơn nữa đều không có bộ dạng khinh người, ngược lại, còn khiến tôi bắt đầu manh nha niềm ngưỡng mộ với ba chữ "học sinh giỏi".
Trong khi tôi đắm chìm cả ngày trong thế giới của mình về truyện tranh, những con mọt sách đấy lại một lòng một dạ dốc trọn tuôi trẻ của mình vào sách giáo khoa và sách tham khảo. Vật cược mỗi người đều đẩy đến trước mặt thượng đế đều không giống nhau, những thứ thu về tự nhiên cũng khác.
Đây chính là cố gắng.
Tôi không coi thường những người đang cố gắng tiến lên về những lĩnh vực khác với mình nữa.
Dưới áp lực của kỳ thi lên cấp, cạnh tranh giữa các học sinh giỏi càng ngày dữ dội, giờ tự học trên lớp lúc nào cũng yên tĩnh. Nguyễn Hải Linh và tôi đặt một tờ giấy nháp ở giữa, viết chữ thay lời nói. So với nét chữ thanh tú của Nguyễn Thùy Chi, chữ của Nguyễn Hải Linh tròn trịa hơn nhiều, mấy cái tranh tôi tiện tay vẽ bậy thì cứ trồi lên thụp xuống giữa các hàng chữ.
"Lê Thanh Trúc, cậu đã có suy nghĩ sau này làm gì chưa?"
"Làm họa sĩ truyện tranh, loại mà có thể sang Nhật ý".
"Thế cậu muốn học trường cấp ba nào?"
"Tớ muốn học trường Mỹ thuật công nghiệp, nhưng chắc bố tớ không cho đâu. Còn cậu? Nữ trung Chương Hóa à? Hay là học trái tuyến?"
"Chắc là nữ trung CHương Hóa".
"Cậu học giỏi thế, chắc chắn không có vấn đề gì đâu!"
"Nhưng tớ không giống cậu, tớ chẳng biết sau này tớ muốn làm gì cả".
"Chia cho tớ ít điểm thì biết ngay".
"Hì hì! Hôm nay cậu còn chưa kể chuyện Minamoto Yuuji mang đao cho tớ nghe đấy nhé!"
Trong khoảng thời gian tôi và Nguyễn Hải Linh thân mật, tình bạn của Nguyễn Thùy Chi và Nguyễn Gia An hình như càng ngày càng khăng khít.
Thấy cành Nguyễn Thùy Chi và Nguyễn Gia An cũng truyền tay nhau mảnh giấy trong giờ tự học, trái tim tôi trầm xuống, trông cái thằng Phương Gia Nghi cũng rất thích Nguyễn Thùy Chi , thường hết tiết lại chạy tới chỗ cô tán chuyện, trong lòng tôi cũng không được thoải mái.
Tôi biết con người không thể quá tham lam, nhưng không thể phủ nhân cảm giác tiếc nuối trong lòng mình.
Còn quái thú, nó hoàn toàn không thể hiểu nổi tôi và Nguyễn Hải Linh đang ấp ủ chuyện gì.
"Lê Thanh Trúc, dạo này sao Nguyễn Hải Linh cứ bám lấy mày thế?"
"Bám lấy tao?"
"Ừ, nó cứ bám rịt lấy mày ấy, mày không thấy phiền à?"
"Quái thú, mày tập trung tinh thần nhìn bầu trời của mình đi".
Nhà trường công bố kết quả kì thi thử đầu tiên của năm lớp chín.
"Lê Thanh Trúc, chúc mừng em lần đầu tiên lọt bảng vàng, xếp thứ 59 toàn trường." Thầy Lại vỗ vỗ vai tôi.
"Không có gì ạ".
Con người thật không thể tự đánh giá thiên tư của mình quá cao được, điều này chỉ khiến hai chữ cố gắng mất đi ánh hào quang vốn thuộc về nó mà thôi. Thời trẻ trâu ấy, có hai cô bé đã chung tay giúp tôi nhận ra được điều này... đồng thời cả hai đều tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần cố gắng sẽ thấy được tương lai rạng ngời. Bề bỉ cố gắng không ngừng, sẽ thấy thế giới kì diệu không ngừng.
Nhận phần thưởng của người lọt bảng vàng, tôi quay về chỗ.
"Hay quá, tớ thật sự hâm mộ sự thông minh của cậu". Nguyễn Hải Linh ngoảnh đầu lại.
"Đâu.. đâu có...." Lòng tự tôn vô căn cứ của tôi lại thất bại lần nữa.
Tại cậu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip