Chương 10

Đệ thập chương - Có thể dạy võ cho tôi được không?

  "Tôi quen được Quách Nam, là do tôi có khuôn mặt giống người bạn gái đã mất của anh ta!"

   Cậu trai kia nghe được cô nói như vậy, bộ dạng cứng đờ một hồi, vốn định hỏi cô thêm vài chuyện lại thấy Quách Nam từ nhà vệ sinh bước ra, khoé miệng cứng đờ đành phải ngồi lại chỗ cũ.

   Lưu Dạ Kỳ nhìn Quách Nam đi tới, vẻ mặt như không có gì tiếp tục nhấm nháp rượu.

  "Mạc Vũ, tại sao mặt cậu kỳ cục vậy? Không giống cậu bình thường chút nào!" Quách Nam ngồi xuống, hướng cậu bạn kia hỏi.

    Dương Mạc Vũ sắc mặt méo xẹo, được nửa ngày mới xua xua tay:

   "Không có, do tôi say quá thôi..!" Chất giọng khàn khàn, ánh mắt liếc qua liếc lại khiến Quách Nam nhìn thấy đâm ra nghi ngờ.

     Y biết cậu ta nói xạo y, rõ ràng là đã cùng tiểu Nhi của y nói gì đó..

    Bất quá y cũng không quá để tâm, y quay sang Lưu Dạ Kỳ giật lấy ly rượu từ tay cô, đưa lên miệng uống sạch, Lưu Dạ Kỳ bị y giật lấy cái ly bảo bối lập tức nhíu chặt mày lại, định với tay giật lại ly rượu lại bị y ngăn lại.

   "Tiểu Nhi, em không được uống nữa, từ nãy giờ đã uống hơn 5,6 ly rồi!"

   "Nhưng tôi thực sự chưa có say!" Lưu Dạ Kỳ buồn hiu cãi lại.

   "Giờ em chỉ việc ngồi chơi thôi, còn không là tôi sẽ đem em hôn tới chết!" Quách Nam nâng cằm cô lên, khuôn mặt chỉ cách cô 2 cm. Lưu Dạ Kỳ thấy hành động của y dần đỏ mặt hất tay ra, chán chường bĩu môi..

    Cô hận, hận không thể đem y băm thành trăm mảnh, dám cướp ly rượu của cô!

    Lưu Dạ Kỳ giương mắt lườm khuôn mặt tinh xão đầy nam tính kia, trong lòng đang có một cục tức dần dần bị nét mặt tuấn tú đó làm cho trôi hết sạch, cô lặng lẽ ngồi một chỗ nhìn y nói chuyện phiếm với những người bạn xung quanh, đáy mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn, bờ môi mỏng không còn mím lại, mà lại trưng ra một nụ cười, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào là khuôn mặt lạnh lẽo thường ngày.

    Cô dựa cả người vào sofa đang ngồi, cứ ngồi làm pho tượng nghe người ta nói chuyện phiếm, chính là chán chết đi!

Cặp mắt đờ đẫn liếc sang phía người đàn ông đang ngồi ở quầy bar, người đàn ông ấy toát ra một khí chất vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cuốn hút, mắt Lưu Dạ Kỳ chợt loé lên một tia sáng hiếm thấy..

     Ây da! Kia chẳng phải là cự vô địch Karate mình thấy trên TV sao? Trịnh Lâm Trạch.

Đôi mắt dán chặt vào hình bóng kia, sợ người đàn ông đó sẽ biến mất, Lưu Dạ Kỳ nhanh chóng đứng dậy, bỏ qua đám Quách Nam rồi đi tới quầy bar, ngồi ghế bên cạnh người đàn ông, chỉ là, anh ta ngay một chút cũng không để ý cô, bộ dạng vẫn đăm chiêu nhìn cô nhân viên phục vụ đang làm cocktail.

    " Trạch tiên sinh.." Lưu Dạ Kỳ hướng Trịnh Lâm Trạch cong lên một nụ cười, đi cùng Quách Nam đến đây mà lại có thể gặp đại nhân vật nha! Chỉ là, hình như anh ta ở đây một mình thì phải.

      Trịnh Lâm Trạch quay sang nhìn cô, trên mắt toát lên vẻ ngạc nhiên cùng hiếu kì: " Cô là..?"

      " Cứ gọi tôi là Mẫn Nhi" Lưu Dạ Kỳ vẫn mang theo nụ cười nhạt.

       Trịnh Lâm Trạch gật gật đầu, yên lặng một hồi lại hỏi: " Cần tìm tôi có chuyện gì sao?"

" Tôi thấy anh trên TV đấu với cự vô địch Katare - Justin rất có khí chất, trình độ của anh quả thật không tồi, không biết anh có thể..." Chưa nói hết câu, miệng Lưu Dạ Kỳ đã bị một bàn tay to lớn che khuất, cô nhăn mặt, là ai đi phá huỷ chuyện tốt của cô nhể?

Quách Nam đem cơ thể nhỏ bé kia dựa vào người mình, y hôn nhẹ lên gò má cô, ra ám hiệu bảo cô im lặng, Lưu Dạ Kỳ hiểu được lập tức im bặt, không dám nói nửa lời, sợ sẽ chọc tức mỹ nam họ Quách đây.

        " Lâm Trạch, không ngờ được gặp cậu ở đây" Quách Nam cười cười.

        Trịnh Lâm Trạch đăm chiêu nhìn Quách Nam, sau một hồi anh ta đột nhiên ồ lên một tiếng, vui vẻ đứng lên vỗ vai người đối diện " Quách Nem~ kể từ hồi cậu từ Mỹ về đây vẫn chưa có dịp gặp cậu! Bây giờ lại gặp nhau ở cái chỗ này!"

Rồi anh ta đưa mắt đến Lưu Dạ Kỳ " Cậu với cái cô Mẫn Nhi này là.."

"Tiểu Nhi là bạn gái tôi" Quách Nam vòng tay ôm chặt Lưu Dạ Kỳ. Lực đạo chợt tăng lên khi thấy người trong lòng có dấu hiệu giãy dụa.

"Ra là vậy" Trịnh Lâm Trạch nở nụ cười " Hai người ngồi đi" Anh ta lấy tay vỗ vỗ ghế bên cạnh mình.

Quách Nam cùng Lưu Dạ Kỳ ngồi xuống, y bí mật thì thầm vào tai Lưu Dạ Kỳ " Trốn tôi đi gặp tên này, xem ra em chán sống lắm rồi nhỉ?"

Lưu Dạ Kỳ nheo nheo mi mắt " Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh ta!"

"Chuyện gì em có thể trực tiếp hỏi tôi" Quách Nam đáp lại.

Lưu Dạ Kỳ mím môi, được một lúc thì thầm trả lời: " Tôi muốn anh ta dạy Karate cho tôi.."

Quách Nam ồ một tiếng, quay đầu sang người kế bên vui vẻ cất giọng:

"Lâm Trạch này! Tiểu Nhi nhà tôi từ lâu đã rất thích võ, không biết cậu có thể dạy em ấy vài quyền không nhỉ?" Vừa nói xong y cầm ly rượu nhấp một miếng.

Mặt Lưu Dạ Kỳ đanh lại, lý do lý trấu gì vậy?

Trịnh Lâm Trạch nhất thành bất biến, đem ly cocktail trong tay mình chạm nhẹ vào ly Quách Nam.

"Thật sự là vinh hạnh của tôi!"

_____________________

"Chết tiệt! Rốt cuộc là nó đang ở nơi nào?"

Ở một căn phòng u ám không ai sử dụng trong biệt thự Lâm gia to lớn, bỗng dưng xuất hiện một người phụ nữ, cô ta ngồi thụp dưới sàn, điên cuồng lục lọi từng tờ tài liệu cũ nát, đôi mắt không chớp nhìn tiêu đề từng xấp tài liệu một.

      Cuối cùng, cô ta ngồi thụp xuống, sắc mặt chán nản nhìn thùng đựng tài liệu bị mình làm cho rối tung lên, nga~, chắc là hôm nay không tìm được rồi..

      Bỗng dưng, khắp phòng bỗng vang lên tiếng chốt cửa, cô ta giật mình, đáy mắt loé lên tia sợ hãi rồi nhanh chóng đứng lên thu dọn đống hỗn độn, đem tất cả cất vào ngăn tủ, cánh cửa có dấu hiệu sắp mở, cô ta lập tức trốn vào gầm giường, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi.

      Trương Vũ Nhạt đem máy hút bụi tiến vào, căn phòng này đã lâu không có người dọn dẹp, bà phát hiện ra nó từ tuần trước, khi đó vẫn chưa có thời gian chỉnh chu lại căn phòng, được hôm nay Lâm Khải Phong cùng đối tác uống rượu đến khuya mới về, bà mới có dịp vào đây, bởi vì căn phòng này có đề bản cấm nên ít ai lui vào, vì vậy nên căn phòng trông bụi bặm vô cùng, thậm chí còn thấy cả xác của loại sinh vật ghê tởm đó nữa..

        Bà cắm dây vào ổ điện, tiến hành dọn dẹp....

        Tiếp tục chuyện dưới gầm giường, cô gái kia mặt dính đầy bụi nằm sấp xuống, do động tác có phần mạnh bạo khiến bụng cô đau đớn không nhỏ. Cô cầm chiếc điện thoại di động của mình, nhập nội dung tin nhắn rồi vội vàng gửi đến người kia. Sau đó, cô lén lút bò đến cửa sổ, ngay lúc Trương Vũ Nhạt cúi xuống dọn dẹp tủ đồ, cô ta bám lên thành cửa sổ, không để ý áo mình mắc vào cây đinh trên thành cửa, không do dự từ tầng 3 nhảy xuống.

       *Xoẹt*

       Trương Vũ Nhạt nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra phía cửa sổ, bà để đồ trên tay xuống, tiến về phía cửa, gió lạnh liên tục tát vào mặt, chỉ thấy phía dưới thành cửa sổ dính một miếng vải màu đen, bà ngạc nhiên đôi chút rồi đem miếng vải nhỏ bỏ vào túi nhựa không, đem cất vào túi áo, khi đó bà đã không để ý rằng, phía cổng ra vào của Lâm gia xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng ấy chạy đến cổng rồi bám vào hàng rào cao lớn, sau đó biến mất không một dấu vết...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: