CẦU HÔN 2

Ran chạy, chạy mãi, cứ chạy cho đến khi cô đâm sầm vào người trước mặt.

Ngước đôi mắt đầm đìa nước ấy lên, Ran hoảng sợ đến quên cả khóc. Cô lùi từng bước, từng bước ra phía sau, ánh mắt hoảng sợ, cô quay đầu định chạy thì một giọng hát cất lên, buộc cô phải đứng lại:

Lần đầu gặp em, anh biết mình đã yêu

Ánh mắt em dịu dàng, nụ cười em thật dễ thương

Em như ánh mặt trời, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh

Em mang đến cho anh hạnh phúc, cho anh nụ cười

Em là người anh yêu nhất, yêu hơn tất cả mọi thứ

Vậy nên em à, đồng ý làm vợ anh nhé

Anh nguyện đem đến cho em cuộc sống tốt đẹp nhất có thể.

Em, làm vợ anh nhé.

(hết)

Ran từ từ quay lại, ánh mắt cô thật hạnh phúc, Ran cứ ngỡ mình đã lên thiên đường sau khi nghe bài hát đó.

Ôi cái giọng đó, sao mà nó có thể sến súa đến mức ấy? Nó cứ the thé, lại không rõ ràng, thật.....khó chịu.

Kin nhìn thấy ánh mắt ấy của Ran thì trong lòng không ngừng hi vọng, hi vọng rằng Ran sẽ đáp lại tình cảm của mình. Vậy mà giấc mộng của hắn tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, khi Ran cất lời:

- Em xin lỗi, anh không tốt nên em không tiếc gì đâu, em từ chối!

What???? Nói vậy nghĩa là hắn không tốt nên Ran chẳng thèm tiếc đúng không? (Chuẩn. Đúng rồi còn gì nữa.)

Hắn lắp bắp nói:

- Đợi đã, nếu là vì chuyện ở biệt thự thì cho anh xin lỗi, đó là vì anh quá yêu em thôi mà.

- Không phải đâu, anh biết mà, em đã có người mình yêu rồi. Nên em không thể.

Nói xong, Ran xoay người chạy đi, chạy thục mạng, vì nghĩ rằng mình chỉ cần chậm lại chút xíu nữa thôi là Kin sẽ đuổi kịp, và ác mộng sẽ lặp lại.

Ran nào có biết, Ran suýt chút nữa đã giết chết Kin.

Nếu Ran đừng chạy đi, Kin đã chẳng phải ăn đấm của Shinichi.

Nếu Ran không chạy đi, Kin đã chẳng phải nhập viện làm gì.

Cũng chẳng thể trách Ran, vì Ran đâu có biết, sau khi tống khứ Kyoko, Shinichi đã đi dạo để cứu rỗi cái tai khỏi giọng hát khi nãy. Vô tình, cậu lại thấy được màn tỏ tình lãng mạn và cú từ chối đầy cay đắng. Nhưng Shinichi cũng nghe trúng một tin đau lòng, RAN ĐÃ CÓ NGƯỜI MÌNH YÊU, một tin quá đau lòng. Vậy là đợi khi Ran đi, Shinichi xông ra, tẩn cho Kin một trận, rồi lại bận lòng về nhà, nghĩ kế.

Mọi người đâu biết, Kin đau lắm. Bị từ chối thì thôi đi, đằng này.....vết đau trong tim chưa lành lại lãnh thêm vết thương về thể xác, hỏi đời này có ai xui hơn hắn?

................

Ran về biệt thự với tâm trạng không tốt trong người. Cô đành lôi một cuốn truyện ra đọc cho bớt buồn. Nào ngờ lại gặp đúng cảnh nữ chính cũng gặp hoàn cảnh giống mình, ức chế quá, Ran vứt luôn cuốn truyện qua một xó, chán nản gục đầu xuống gối thở dài.

Tự dưng cậu bước vào, nói:

- Ran, dậy đi, chúng ta phải về rồi.

- Vâng.....

Đành vậy, đến lúc phải về rồi.

Trên xe, Shinichi thấy được vẻ khó chịu của Ran, bèn cất lời:

- Em sao vậy?

- Cậu chủ à, hồi nãy em có đọc một câu chuyện, truyện có nữ chính rất yêu nam chính, nhưng không biết rằng nam chính có yêu mình hay không. Vậy là một hôm, nữ chính thấy nam chính được tỏ tình, cô gái tỏ tình ấy vô cùng xinh đẹp, lại dễ thương tốt bụng. Nữ chính đau lòng quá mà bỏ chạy, chẳng thèm xem cái kết ra sao. Tuy đau lòng nhưng cô ấy vẫn chúc phúc cho người mình yêu. Cậu thấy cô ấy làm vậy có đúng không?

- Theo anh thì cô ấy đã sai, vì cô ấy đâu biết nam chính có đồng ý hay không. Vả lại từ bỏ sớm vậy có đáng không? Dù cho cậu ta đã yêu người khác thì mình cũng nên thổ lộ chứ, vậy mới không hoài phí tình cảm của bản thân.

- Cậu có chắc về câu trả lời của mình?

- Chắc chắn.

- Vậy cậu nhớ đấy.

Lúc đó, trong đầu Ran chỉ có độc một suy nghĩ: "Được thôi, mình sẽ tỏ tình với cậu chủ, cậu chủ à, hãy đợi đấy!"

Còn Shinichi, cậu cũng đang bày mưu tính kế để dụ Ran vào bẫy ấy mà.

................

Bọn họ thì tốt rồi, đang trên đường về nhà. Chỉ tội nghiệp ông chủ, vẫn còn đang trên đường đến cứu người, mặc dù bên cạnh ông vẫn là 2 khẩu súng ngắn. Trông mà sợ.

...................

Đến nhà.

Mọi người hạnh phúc tột cùng, lao ra ôm chầm lấy Ran trong hạnh phúc. Mọi người cũng muốn ôm cậu chủ lắm chứ, nhưng đâu ai dám ngoài bà chủ.

Đến tối, một bữa tiệc linh đình lại vô cùng hoành tráng đã diễn ra.

Ngay khi bữa tiệc đang đến hồi giữa, cánh cửa đại sảnh chợt mở ra, mang theo đó là lửa giận ngùn ngụt của ông chủ.

Chẳng kịp để mọi người hỏi han, ông lao thẳng vào bàn của Shinichi và bà chủ, ánh mắt sát khí nhìn bọn họ. Cả đại sảnh bỗng chốc chìm vào im ắng, đối diện với sự tức giận của ông chủ, ngay cả bà chủ cũng chẳng giám nhúc nhích, chỉ có cậu chủ thản nhiên:

- Cha về rồi à? Cha đã đi đâu vậy?

- Mày còn hỏi hả cái thằng này? Đi cứu mày và Ran chứ sao?

Shinichi vẫn mặt mày thản nhiên, mặc kệ người cha mình diễn kịch.

Ông Kudo nước mắt ngắn dài, vờ khụt khịt mũi:

- Con có biết cha lo cho con như thế nào không?

- Không!

Ôi, có ai biết rằng, ông đau lắm, tim ông như vỡ ra từng mảnh, trời ơi, thằng con bất hiếu!

Đến lúc này, cậu chủ lại phì cười, vỗ vai ông:

- Thôi mà cha, con đùa thôi mà, con biết cha lo cho con và Ran lắm mà.

Hầu như cả đại sảnh đều rơi vào trạng thái bất động do sốc. Cậu chủ....cậu chủ của họ....vừa mới cười, dù chỉ trong tích tắc. Thật đẹp, thật là đẹp quá đi!!!

- Kaito, vào đi!  _  Shinichi

- Ồ, không hổ danh là Shinichi, nhận ra tôi cơ à?!?

- Chứ cậu nghĩ sao?

Từ đằng sau cánh cửa, một người gác cổng đi vào, anh ta thật sự trông rất bình thường, bộ quần áo đã cũ, có vài chỗ đã rách. Người này... hoàn toàn bình thường.

Vậy mà, cậu ta lại nhếch môi cười, đưa tay xé nát cái mặt nạ trên mặt cậu ta, theo đó cả bộ quần áo cũ nát đó cũng vút luôn.

Cả đại sảnh lại chìm vào yên lặng lần nữa. Gì đây? Cái gì thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?

- Có....có hai cậu chủ à?

- Sinh đôi sao?

Bao nhiêu lời bàn tán nổi lên, đơn giản. Anh chàng tên Kaito này thật sự rất đẹp trai, chỉ là, cậu ta với cậu chủ, nhìn như 2 giọt nước.

Rồi tiếng ồn ào ngay lập tức im bặt khi cánh cửa đại sảnh lại được mở ra lần nữa, lần này Ran bước vào.

Ran nhìn sơ qua khung cảnh lần nữa. Rồi cô cất bước, đi qua Kaito thật nhẹ nhàng, đến cạnh Shinichi, cất lời:

- Thưa cậu, tất cả tài liệu cậu cần em đã sắp xếp gọn gàng rồi ạ.

Kaito bất ngờ, cả đại sảnh cũng không kém. Sonoco tiến lên, hỏi:

- Ran....Ran à, sao cậu biết bên nào là cậu chủ thật vậy? 2 người họ giống nhau y đúc mà?

- À, chuyện này hả? Thật ra cậu ta trông rất giống cậu chủ, chỉ là phần tóc cậu ta hơi khác, vả lại, cậu chủ mặc đồ đen chứ không phải màu trắng. Hơn nữa, ở cậu chủ và cậu ta có gì đó rất khác nhau, dễ phân biệt thôi mà.

Tất cả lại phen nữa bất ngờ, đây....đây là Ran ngốc thường ngày đấy hả? Hôm nay thông minh đột xuất vậy?

- Cậu ta tên là Kaito, là bạn thân chí cốt của Shinichi. Cả 2 đứa đã chơi với nhau từ khi lọt lòng, vì gia đình 2 bên là bạn thân với nhau. Chỉ khác là, cậu ta hơn Shinichi 3 tuổi, nhưng 2 đứa chả bao giờ gọi nhau 2 tiếng "anh, em", chỉ toàn "cậu, tớ" thôi. Hơn nữa, cậu ta đã chịu lấy vợ, chứ không có ương bướng như Shinichi.

Bà chủ nhẹ nhàng giải thích, nhưng câu cuối, bà vừa nói vừa lườm cậu chủ. Cậu chủ bỏ ngoài tai, coi như chưa nghe thấy gì.

Kaito cười hì hì, vỗ vai Shinichi, rồi cả 2 cùng nhau tham dự bữa tiệc.

Còn Ran, cô tự chọn cho mình một góc khuất, cùng bà chủ bàn chuyện.

- Bà chủ, con có điều muốn nói

- Có chuyện gì sao Ran?

- Nếu, chỉ là nếu thôi nha. Nếu con nói rằng con rất yêu cậu chủ và muốn lấy cậu, vậy, bà có đồng ý không?

Ran nói rất bình tĩnh, ánh mắt quyết tâm, nhưng cái má đã hây hây hồng. Cả tay và chân, đều run run không kiểm soát.

- Con có thật sự yêu Shinichi?

Bà bỗng trầm tư, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Ran, như xoáy sâu, như muốn nhìn thấy tất cả tâm tư suy nghĩ của Ran bây giờ.

- Có, thưa bà.

- Vậy nếu sau này nó bỗng dưng phá sản, không còn giàu có, con có còn yêu nó không? Nếu nó không còn đẹp trai nữa, con có còn bên nó không? Nếu sau này nó ốm đau bệnh tật, con có nguyện bên nó, chăm sóc nó mà không kêu ca nửa lời? Con có thể vì nó mà hi sinh tất cả? Bao gồm cả sinh mệnh mình? Con chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ bỏ rơi nó, phản bội nó?

- Con thề, con hứa, con đảm bảo. Con chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, làm tổn thương cậu hay phản bội cậu. Nhưng nếu cậu là người làm tổn thương con, con sẽ không tha cho cậu đâu.

Nghe vậy, bà chủ mỉm cười thật tươi, nói:

- Nếu vậy, ta đồng ý. Vậy giờ, con lo liệu đi nhé, cố cầu hôn thành công đấy.

*********END CHAP********

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip