Chương 3

@Gemini

Sau buổi hẹn cuối cùng với Dia,đáng lẽ là tôi nên vui mới phải,nhưng thay vì vui tôi lại có cảm giác tiếc nuối với mối tình ép buộc này.Nhưng khi nhớ đến fourth,tôi đã dẹp ngay suy nghĩ này và trở về nhà với em.

Trên đường về tôi không quên ghé tiệm bánh em thích nhất,mua cho em vài loại bánh vừa ra mắt.Ghé cửa hàng quần áo em thích và mua cho em những món em không dám mua vì sợ sẽ hoang phí tiền của tôi.Tôi đi qua từng cửa hàng một,rồi kỉ niệm với em và tôi cứ thế ùa về.

________

Em và tôi gặp nhau trong một buổi chiều tà.Lúc đó em chỉ là một cậu học sinh nhờ vào học bổng mới được tới ngôi trường này.Gia cảnh em khó khăn,cha mẹ em mất sớm,em sống với bà ngoại nhưng cũng chẳng khá lên là bao.Còn tôi lúc đó là một tiểu thiếu gia không lo thiếu ăn,thiếu mặc.Vì thế trong suy nghĩ hồi đó của tôi việc học chả có gì quan trọng cả,tôi chỉ tập trung ăn chơi,đàn đúm cùng các đàn anh,bạn bè xấu trong lớp mà chưa bao giờ nghĩ sẽ có hậu quả xấu nào cả.

Cũng chính trong ngày hôm đó,tôi mới nhận ra bộ mặt thật của những người tôi gọi là anh em.Chúng trấn tiền của tôi khi tôi không đưa cho chúng,chúng còn đập tôi một trận rõ đau,đến nỗi tôi không thể nào mà bước à không đến lết còn không được nữa ấy chứ.

Một lúc sau,khi bọn chúng đi xa bóng dáng của một cậu trai nhỏ bước ra từ trong bụi cây,không ngần ngại mà tiến đến giúp anh...đó là em.

Em giúp anh hiểu ra việc học quan trọng như thế nào,em giúp anh tìm được con đường anh muốn đi,giúp anh buông bỏ được những thứ xấu xa trước kia,cũng chính em giúp cho anh hiểu việc yêu một người là như thế nào.Cảm ơn em rất nhiều vì đã cứu rỗi cuộc đời anh.

________

Về tới nhà,vừa mở cửa bước vào nhà tôi đã liên tục gọi tên em nhưng không có ai đáp lại tôi cả,lồng ngực tôi bất giác nhói lên,tôi sợ có điềm không lành nên điên cuồng đi tìm em.Khi vào phòng ngủ tôi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của em,toàn thân em run lên,đôi môi nhợt nhạt,hô hấp khó khăn,đáng lo nhất là em không cử động dù chỉ một chút.Tôi... tôi thật sự sợ rồi,tôi không muốn mất em.Bé cưng của tôi,không thể chết như vậy được.Tôi bé thốc em lên,đưa em vào trạm y tế gần nhất.Chỉ mong rằng em sẽ bình an.Nếu có chuyện chẳng lành xảy ra với em,tôi sẽ hối hận đến chết mất.

1 tiếng sau,bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu,tôi hớt hải chạy tới hỏi dồn dập.

"Bác...bác sĩ,tình trạng vợ tôi sao rồi ạ"

"Cũng không có gì nguy hiểm lắm đâu,bệnh dạ dày lại tái phát ấy mà"

"Bệnh dạ dày?"

"Đúng rồi,mấy tuần trước cậu ấy cũng đến đây để khám rồi"

"Mấy tuần trước lận ạ"

"Ừ đúng rồi,hầu như toàn tới vào tối muộn"

"Tối muộn...mấy tuần liền...tới thường xuyên"

"Nè cậu nghĩ gì vậy,có phải chồng cậu ấy không đấy"

"Đến cả tình trạng bệnh của vợ mình mà cũng không biết nữa"

"Giới trẻ bây giờ vô tâm thật đấy"

"Tôi thực xin lỗi ạ"

"Người cậu cần xin lỗi là người nằm trong kia kìa,không phải tôi,nói với tôi làm gì?"

"À....vâng"

"Vô thăm được chưa vậy ạ"

"Được rồi,vô đi"

Tôi bước vào phòng cấp cứu,ngắm nhìn em hồi lâu rồi mới chợt nhận ra em đã gầy hơn trước rất nhiều,cũng ít cười hơn,cũng đã dường như không còn thu hút tôi như trước nữa.

Khi vừa dứt khỏi suy nghĩ ấy,tôi lập tức vỗ vào mặt mình vì những suy nghĩ vừa rồi.Tôi bây giờ thật sự còn yêu em hay chỉ là sự thương hại, khi em thì yêu tôi không màng gì cả.Còn tôi lại.....

"Gem.."

"Gem..."

"Gem...."

"Hả..hả"

"Anh có sao không,trông anh mệt mỏi quá đó"

Em ấy vẫn còn tâm trạng hỏi han tôi trong khi tình trạng của bản thân đang không được ổn mấy.Em ơi xin em đừng tốt với tôi quá.Tôi sợ em sẽ tổn thương khi biết được sự thật mất.

"Không có gì đâu,em đừng lo lắng quá nha"

"Vâng"

"Mà em tại sao lại dấu anh chuyện bản thân bị bệnh vậy"

"Em sợ anh sẽ lo lắng vô ích thôi ạ"

"Sao lại là vô ích được,em là vợ anh đó"

"Vâng,em là vợ anh mà.Anh lo cho em là đúng mà nhỉ"

"Tất nhiên mà,sao em nói chuyện kì lạ vậy"

"Không sao đâu anh"

"Em nghỉ nha,em mệt rồi"

"Ờ...ờ...em nghỉ ngơi đi"

Chưa đợi tôi nói dứt câu em đã chùm chăn rồi nhắm mắt,chìm vào giấc ngủ ngay tức thì.Vậy nên tôi cũng không làm phiền em nữa.

"Tôi không làm phiền em nữa,chúc em ngủ ngon nhá"

Trong hôm đó,cả đêm tôi không ngủ để thức canh em.Mãi cho đến tờ mờ 2-3h sáng thì điện thoại tôi đổ chuông liên hồi.Không ai khác đó là Dia,tôi cũng không ngần ngại mà tắt máy đi vì cô ta và tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.Nhưng rồi cô ta cứ gọi đi gọi lại cho tôi,cũng không biết vì sao lúc đó tôi lại bắt máy nữa.

"Alo tôi nghe,tôi nhớ là cô và tôi chấm dứt rồi cơ mà"

"Nhưng anh ơi...."

"Đừng nói gì thêm nữa,tôi không muốn nghe đâu"

"Anh...anh đến với em lần cuối được không"

"Cô đừng có mà được voi đòi tiên được không,bây giờ tôi đang phải trông vợ tôi rồi,em ấy bệnh"

"Vậy còn em thì sao?"

"Làm sao tôi biết được,đừng gọi cho tôi nữa"

"Đến giúp em với,đầu em chảy máu rồi gem ơi"

"Sao phải là tôi chứ"

".........."

"Alo...alo...alo"

Tút....Tút....Tút.....

"Haiz....nè"

Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc tôi gấp gáp mặc áo khoác vào và ra khỏi bệnh viện.Không nghĩ gì nhiều tôi lập tức phóng xe đến thẳng nhà của Dia,mở cửa bước vào tôi thấy cô ấy nằm trong vũng máu,tay siết chặt cái gạt tàn thuốc lá,ở một góc của cái gạt tàn dính be bét là máu.Có lẽ tôi cũng lờ mờ đoán ra được cô ta có ý định tự tử đây mà.Không đợi gì thêm tôi tức tốc đưa Dia đến bệnh viện rồi ngồi đó đến sáng để chờ kết quả kiểm tra mà vô thức quên rằng vẫn còn một người đang chờ đợi tôi trong khoang cấp cứu.......

________

"Cmn...alo..."

Tút....tút....tút...

"Làm ơn bắt máy đi mà"

Tút....tút....tút...

"Cái đ** gì thế này,thằng khốn đó đang làm gì kia chứ"

Tút....tút...tút

Điện thoại của vị bác sĩ cứ như vậy liên tục nhá máy cho người kia,nhưng cũng chỉ nhận lại là những cuộc gọi nhỡ không có lời hồi đáp.

_End chương 3_



Viết trong lúc nửa đêm cho mấy bà đọc chơi nè.Giờ thì tui đi ngủ đây,gặp lại vào chương sau nha.

GOOD NIGHT NAAAA.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip