[Hắc Hoa] Một thoáng kinh hồng (4)
Thời gian ái ân của người yêu nhau lúc nào cũng qua nhanh.
Mới lúc nào bầu trời bên ngoài còn tối đen như tầm mắt kẻ si tình lúc trái tim vỡ ra ngàn mảnh, nay đã nhuốm một màu đỏ cam nhạt nhưng rất rực rỡ, sau đó một góc trời dần dần ửng đỏ tựa sắc của những tấm vải lụa dùng trong hỷ sự, nhìn như thể trời đất dùng bản thân để tạo thành phòng tân hôn cho bao đôi tình nhân và nắng sớm là muôn lời chúc phúc dịu dàng.
Trong Tứ hợp viện Giải gia, tia sáng tinh nghịch xuyên qua khe cửa, vừa hay chiếu vào nơi dưới eo tròn đầy như hai chiếc bánh mỳ trắng sữa vừa nướng phồng đến căng mịn của người nào đó, vuốt ve từng sợi lông tơ nhỏ xíu cùng những tấc da thịt mềm ẩm ửng hồng vì cuộc vận động kịch liệt vừa mới tạm dừng trên giường, mờ mịt phác họa khe rãnh mơ hồ ướt át óng ánh khiến người ta thèm khát.
Rất đẹp, cũng rất gợi cảm.
Thật sự khiến người khác động lòng.
Yết hầu Hắc Nhãn Kính lăn xuống một giọt mồ hôi nóng rực, rướn người lên hôn.
Trong phòng quanh quẩn tiếng hít thở gấp gáp cùng tiếng nước làm người mặt đỏ tim đập. Dù không gian tối tăm như vậy nhưng nhờ tia nắng le lói ấy phản chiếu lên gương cùng những đồ trang trí sáng bóng, vẫn rất dễ nhận thấy thân thể hai người đầy vết răng rõ nét cùng dấu hôn to nhỏ đỏ rực, có những vết đã chuyển sang màu xanh tím như dấu hiệu sở hữu của mãnh thú ăn thịt đối với báu vật thuộc về riêng mình.
Hôn, lại ôm, da thịt nóng rực ướt mồ hôi cùng mùi vị đặc hữu của hoa Carob rất nhanh liền khiến hai người tiếp tục hưng phấn.
Thật vất vả mới dời khỏi đôi môi đã bị mút đến sưng đỏ của người yêu, Hắc Hạt Tử si mê ngắm nhìn gương mặt tựa hoa đào của Giải Ngữ Hoa, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ khiến hắn nóng lòng muốn thử.
Lần nữa chôn sâu vào cơ thể người nọ, Hắc Nhãn Kính vùi đầu vào hõm cổ Giải đương gia hít lấy hít để như kẻ nghiện, giọng nói mang theo chút làm nũng.
"Hoa Nhi, gọi tôi một tiếng..."
"Hạt Tử..."
Hắc Hạt Tử cười khàn khàn, eo khẽ đưa đẩy khiến vật to lớn nào đó mài qua điểm mẫn cảm của người phía trên.
"Ưm..." Giải Vũ Thần thở hổn hển, đầu ngón chân cuộn lại hồng rực xinh đẹp vô cùng, chóp mũi nhỏ xuống giọt mồ hôi óng ánh.
"Gọi sai rồi, ngoan."
Hoa Nhi Gia tức giận nhìn hắn, luồn tay vào tóc Hắc Nhãn Kính kéo về phía sau cúi đầu hôn xuống, cắn ra một vết máu đỏ tươi chói mắt trên đôi môi ướt đẫm của người nọ.
"Vậy muốn gọi là gì, hử? Hạt Tử thối, tên kính râm chết tiệt, hay là..." Cậu cười ranh mãnh cực kỳ, đắc ý y chang một chú mèo kiêu ngạo được sủng ái, "Tề, tiên, sinh?"
Hắc Hạt Tử bật cười, một bàn tay đưa lên giữ lấy gáy cậu, biến nụ hôn gặm miệng này thành mơn trớn triền miên, động tác bên dưới đột nhiên tăng nhanh cường độ.
Tiếng nước ướt át cùng da thịt va chạm vang vọng trong phòng làm người mặt đỏ tim đập.
"Ưm hừ...!" Giải Vũ Thần hơi nhíu mày, ôm cổ Hạt Tử khàn khàn rên, "Chậm một chút, đừng nhanh như vậy..."
Tư thế cưỡi ngựa khiến vật kia vào rất sâu, eo cậu có chút không chống nổi.
"Hoa Nhi à, vừa mới bắt đầu thôi mà." Hắc Hạt Tử cười thiếu đòn cực kỳ, chín nông một sâu tiến công mãnh liệt, đem Giải đương gia xỏ xiên đến suýt mất khống chế.
Giường cũng đổi từ cọt kẹt thành răng rắc một tiếng, nhưng đương sự chẳng người nào quan tâm.
Bỗng dưng mái tóc ngắn vẽ nên đường parabol trên không trung, mồ hôi lan vào ánh nắng chiếu ra cầu vồng.
"Quá sâu...!" Thanh niên kêu thất thanh, thân thể cong thành một đường hoàn mỹ, cần cổ trắng ngần ngửa ra để lộ hầu kết xinh đẹp khiến Hắc Nhãn Kính nuốt nước miếng, trực tiếp vươn tới dùng môi ngậm lấy.
"Ư...!"
Nơi trí mạng bị khống chế khiến Giải Vũ Thần theo bản năng căng cứng thân thể nghẹn ngào rên, cảm giác nguy cơ kết hợp cùng khoái cảm tràn ngập trần trụi khiến cậu không kìm được rơi lệ, hàng mi như cánh bướm ướt đẫm mưa sợ hãi rung nhè nhẹ trông đáng thương vô cùng.
Hắc Nhãn Kính ngậm hôn một lúc lâu mới buông tha hầu kết Giải Ngữ Hoa. Nhìn người trong lòng bị bản thân làm đến chảy nước mắt, toàn thân hắn bùng lên một loại hứng khởi mãnh liệt, thứ chôn vùi trong nơi bí ẩn của Giải Vũ Thần cũng bất ngờ lớn hơn một vòng.
Thanh niên được buông tha há miệng thở hổn hển, đôi mắt hoa đào ngập nước mông lung nhìn Hắc Hạt Tử, sau đó choáng váng chậm rãi đưa tay sờ lên chỗ nhô ra trên bụng.
Căng tràn, ấm áp, rắn chắc.
Giải Ngữ Hoa cảm giác bên dưới của mình đều bị lấp đầy đến nóng cháy cứng ngắc, toàn thân cậu đều mang đậm ấn ký của Hắc Nhãn Kính, lại nhìn thân thể cường tráng chỉ (mới) có dấu hôn chi chít kia liền tức giận đẩy mạnh người nọ.
"Nằm xuống!"
Hắc Hạt Tử ngoan ngoãn làm theo, nằm ngửa si mê nhìn người đang cưỡi trên thân mình, trong lòng tự nhủ, Hoa Nhi Gia của hắn quả nhiên là người xinh đẹp nhất, thân thể tràn đầy sức sống, eo mông đang nhấp cùng đôi mắt có chút tan rã kia quả thực khiến hắn mê mẩn cả đời, cũng làm hắn muốn chiếm hữu cả đời.
Bình thường bá đạo lại mạnh mẽ, lên giường càng giống như một chú mèo cao quý được nuông chiều nhe nanh múa vuốt, mỗi một cử chỉ một ánh mắt đều câu lên khát vọng cùng dục niệm chôn sâu dưới đáy lòng hắn, khiến hắn từng phút từng giây đều muốn đem đóa Giải Ngữ Hoa này khảm vào máu thịt của bản thân, vĩnh viễn không cần xa rời nữa.
Trong đầu Hắc Nhãn Kính đột nhiên chiếu lại toàn bộ ký ức từ lúc gặp gỡ đến bây giờ.
A.
Hắc Hạt Tử hắn cược thắng.
Người này giờ là của hắn rồi.
Giải đương gia của hắn.
Giải Ngữ Hoa của hắn.
Hoa Nhi Gia của hắn.
Hoa Nhi của hắn.
Vũ Thần, của hắn.
Trái tim tự nhiên ngừng một nhịp.
Sống lưng người đàn ông bị suy nghĩ này làm cho tê dại, bỗng dưng muốn khóc.
Giống như trẻ sơ sinh khi vừa chào đời đã khóc thật to để giành lấy sự sống, Hắc Nhãn Kính lúc này cũng muốn khóc, muốn gào khóc thật to, không cần đến hình tượng của bản thân nữa.
Bởi vì hắn sợ rằng nếu mình không khóc thì sẽ bị niềm hạnh phúc mãnh liệt này nhồi đến nổ tung làm muôn mảnh.
Hắn chưa muốn chết, hắn còn muốn cùng Giải Vũ Thần của hắn bách niên giai lão, đời này kiếp này đều ở bên cậu.
Ông trời a.
Xin hãy để tôi sống lâu hơn em ấy, chỉ cần hai ngày là được.
Chỉ cần sau này hãy cho tôi tiễn em ấy đoạn đường cuối cùng, rồi tôi sẽ lập tức đuổi theo.
Để em ấy cô độc một mình, tôi không nỡ nữa.
Đường dưới Hoàng Tuyền lạnh, từ giờ có tôi tới bồi em.
"Hừ..."
Nơi bí ẩn kia của Giải Ngữ Hoa đột nhiên xoắn chặt dục vọng của hắn cắt đứt suy nghĩ, khiến Hắc Hạt Tử không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú từ sâu trong cổ họng, gân xanh trên trán hằn nổi rõ nét.
"Hạt Tử chết tiệt, lên giường với tôi còn dám thất thần?" Giải Vũ Thần híp mắt, cái nhìn sắc như dao lướt qua cổ Hắc Nhãn Kính.
Người đàn ông không đáp lại, chỉ nhìn cậu.
Thanh niên nhíu mày, ảo giác sao? Hình như cậu vừa thấy một vết óng ánh ở đuôi mắt người này.
"Vũ Thần."
Giải Ngữ Hoa sững sờ.
"Vũ Thần."
Hắc Hạt Tử chăm chú nhìn thanh niên, cẩn thận gọi tên cậu, nụ cười rực rỡ mà dịu dàng, nước mắt lăn trên sườn mặt.
Cái tên thuộc về riêng người nọ, mỗi lần phát âm đều khiến trái tim của hắn rung động đến xót xa, ngay cả bờ môi cũng không nhịn được run rẩy.
"Gì, gì vậy, sao tự dưng..." Giải đương gia đột nhiên nói lắp, trái tim "thịch" một tiếng.
"Vũ Thần, tôi yêu em."
Tầng giấy cuối cùng bị xuyên thủng, thời không giống như cánh hoa đào rơi vào chén rượu, tầng tầng rung động trong thinh lặng.
Giải Vũ Thần cắn chặt môi, nước mắt tựa trân châu đứt đoạn rơi xuống.
"Đừng khóc a Hoa Nhi Gia, mất khí khái nam nhi đấy..." Hắc Nhãn Kính nâng tay lau nước mắt cho cậu, lưỡi nếm đến vị mặn chát.
"Hạt Tử thối, có giỏi thì anh cũng ngừng khóc đi...!" Hoa Nhi Gia nắm chặt cổ tay hắn, vừa khóc vừa cười mắng.
Hai người giống như hai tên ngốc nhìn nhau khóc, cổ họng khô đắng không nói nên lời, cuối cùng toàn bộ cảm xúc biến thành một cái ôm sít sao.
Ôm rất chặt, nhịp tim đồng điệu.
Ngay cả gió cũng vi vu ngâm nga lời ca chúc mừng.
Dần dần, ôm đã không thể truyền tải hết tình yêu trong lòng, những cử động hài hòa lại bắt đầu.
Hai thân thể trên giường y như một cặp song sinh dính liền quấn quýt lấy nhau, hô hấp lẫn lộn, chết đi ngay bây giờ cũng thỏa mãn vô cùng.
Mặt trời mới ló nghe thấy động tĩnh trong phòng, e thẹn kéo mây che mặt.
Một lúc lâu sau, điểm mẫn cảm bị giày vò quá ác liệt, Giải Vũ Thần ôm cổ người nọ khẽ gọi muốn xin tha, chữ Tề nhỏ vụn phiêu đãng trong gió đi kèm xưng hô lần đầu tiên được nghe khiến Hắc Hạt Tử hoàn toàn mất trí, lập tức tiến vào thời kỳ chạy nước rút cuối cùng.
Cửa sổ không hiểu sao cũng rung đều theo nhịp.
Đôi chim cu cùng mấy chú chim nhỏ đang ríu rít ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng động đột nhiên tăng cao, bị dọa đến nỗi bay dáo dác.
Rất nhanh sau đó trong phòng truyền ra một tiếng gầm giống như từ trong cuống họng rít ra, trầm nặng mà sắc bén như mãnh thú đã thỏa mãn, còn có chút tiếng rên rỉ nhỏ vụn rầm rì.
Giải Vũ Thần chưa kịp thở dốc đã bị Hắc Nhãn Kính ôm siết lấy vòng eo mềm dẻo hôn thật sâu.
Cùng người bản thân lưỡng tình tương duyệt làm chuyện chăn gối triền miên thăng hoa thâu đêm suốt sáng, da thịt ấm nóng va chạm, linh hồn cũng được kết nối thành một.
Ai cũng sẽ cảm thấy nhân sinh thật sự rất tốt đẹp.
___________________________________
Tự hứa end trước năm học mới, thế mà lại thất hứa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip