Chap 13: Cuối cùng cũng gặp

Chap 13: Cuối cùng cũng gặp

Nó vào trong, rất ngạc nhiên khi thấy người con trai kia đang khua khua những ngón tay trên máy tính, răng nghiến lại từng hồi. Thấy nó, người con trai chỉnh lại tư thế ngồi, trở về dáng vẻ điềm đạm vốn có. Nó nén cười. Hóa ra người con trai này cũng có lúc đáng yêu như thế. Nó bỗng nghĩ tới Tôm. Bề ngoài Tôm cố tỏ ra thành thục chín chắn nhưng thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ bốc đồng. Nó cũng không gạt được mình. Nó đang rất nhớ Tôm. Xa nhau 2 tháng rồi, không biết Tôm sống có tốt không? Có nhớ nó không? Cả gia đình nó nữa. Chắc mẹ nó sẽ khóc nhiều lắm. Nghĩ vậy nó nặng nề thở dài.

Nghe tiếng nó thở dài, người con trai kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui. Anh ta lại hiểu nhầm tiếng thở dài của nó, nhíu mày nói:

- Cô tưởng chơi nó dễ lắm hả? Thật không biết ai sáng lập ra trò chơi ngu ngốc này.

Nó ngây ra một lúc mới hiểu câu nói của "nhà họa sĩ" này. Đang định lên tiếng giải thích cho tiếng thở dài của mình, nó chợt nhìn thấy hình ảnh trên máy tính. Đây không phải game "Thiên Hạ" sao? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó. Nó cố làm ra vẻ tự nhiên, cũng không quên trên cổ còn một camera theo dõi, khẽ ho một tiếng, nói:

- Có gì khó đâu, nick tôi cũng lever 56 rồi. Sao anh mới lever 12 vậy?

- Lever 56?

Hẳn là anh ta không tin.

- Thật mà. Không bằng để tôi dùng nick tôi kéo anh đi làm nhiệm vụ, anh chỉ cần ngồi đó hưởng kinh nghiệm thôi?

- Ừm...

Anh ta hơi suy nghĩ. Người nó trở nên căng thẳng, hồi hộp. Nhưng rồi anh ta lắc đầu.

- Tôi không thích bị con gái kèm. Rất mất mặt.

- Anh yên tâm. Nick tôi là nick nam. Nhân vật Đông Phương Bất Bại.

Nó vội nói, không thể bỏ qua cơ hội này được. "Nhà họa sĩ" lại rơi vào đăm chiêu. Nghĩ thêm một lát rồi gật đầu. Lúc này nó mới lén thở phào nhẹ nhõm.

- Cô chờ chút, tôi đi lấy laptop cho cô. Hôm nay không vẽ nữa.

- Ừm.

Nó ngồi lên một chiếc ghế, nhìn xung quanh phòng một cách lơ đãng. Hi vọng mọi việc sẽ thành công.

Một lát, người con trai đã trở lại, mang theo một cái laptop. Nó ôm laptop, bắt đầu đăng nhập nick. Ngón tay hơi run lên vì hồi hộp. Nhưng nó cố nén lại cảm xúc. Không thể để bọn chúng nhìn ra, nếu không Linh và mấy đứa người kia chắc chắn sẽ bị chúng hành hạ.

Nó kèm "nhà họa sĩ" tầm 30 phút, anh ta tăng được 1 lever. Có thể nhìn ra anh ta đang rất vui. Anh ta cũng chỉ tầm tuổi nó, có thể hơn 1, 2 tuổi. Đối với một người từng trải, tuổi đó là tuổi trưởng thành nhưng với nó và người thanh niên này, những người được xã hội chủ nghĩa bao bọc rất kĩ lại chỉ như một đứa trẻ với niềm vui vô cùng đơn giản. Nếu không vì nghe cuộc nói chuyện giữa anh ta và Pen, biết anh ta cũng không hoàn toàn vô hại như bề ngoài thì nó cũng rất muốn kết bạn với anh ta.

Đợi thời điểm thích hợp, nó quay mặt về phía anh ta, hướng camera về hướng đó, tay vẫn không ngừng hoạt động trên bàn phím. Nó từng làm việc trong tòa soạn, công việc chỉ là đánh máy nên đã rất quen với bàn phím. Nó hơi nín thở.

- Tôi vẫn chưa biết tên anh?

Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên, đáp:

- Lân.

- Ồ. Anh là con một à?

Nó cũng chỉ hỏi vì ý đồ của nó thôi, cũng không nghĩ anh ta rất nhiệt tình trả lời.

- Không, dưới tôi còn một em gái. Con bé dễ thương lắm.

Lân vẫn không hề ngẩng đầu lên, hào hứng với công việc đánh quái của mình. Nhân vật Y Thánh của anh ta vẫn không ngừng vung đao dưới sự giúp đỡ của Đông Phương Bất Bại.

Nó ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu hỗ trở Lân đánh quái. Không ai biết, nhân lúc nhìn về phía Lân, nó đã nhanh chóng vào hộp tin nhắn riêng giữa [Rồng Phong Ấn] và [Phượng Cầu Hoàng], gửi đi mấy tin ngắn ngủi: "Cứu", "Lào", "Pen".

Nó có thể gõ hoàn chỉnh hơn nhưng nó sợ Lân phát hiện, cũng sợ bọn buôn người nghi ngờ, cũng là muốn thử thách tình yêu một lần. Tôm sẽ hiểu ý nó chứ?

Sự thật chứng minh tình yêu của nó không cần thử thách. Trong vòng một tháng, Tôm đã tiếp cận được ông trùm buôn bán ma túy số 1 Đông Nam Á, Pen. Tôm vẫn tỏ ra không hợp tác nhưng càng như vậy ông ta càng thích. Ông ta giữ Tôm lại, nhưng lại không ngăn cấm việc Tôm sử dụng Internet. Thật không hiểu có phải ông ta đã quá tự tin hay phải nói là tự cuồng. Ông ta không sợ Tôm sẽ báo cho cảnh sát những việc liên quan tới ông ta sao? Nhưng tất nhiên là Tôm không dám. Trong máy tính có gắn chip, truyền mọi dữ liệu về máy chủ.

Trong lúc buồn chán, Tôm mở lại trò game online hồi trước ra xem lại vô tình đọc được tin nhắn của Cua. Pen là ông chủ cao nhất của bọn người bắt cóc Cua anh đã biết. Vậy Lào là sao? Cua được đưa tới Lào? Tôm hơi nhíu mày. Liên quan tới nước bạn, mọi chuyện sẽ thêm rắc rối. Hơn nữa, làm sao để báo cho Lục bây giờ?

Trong lúc Tôm đang bối rối, Cua đã được đưa về ngôi nhà kia. Lúc này nó mới nhận ra một vấn đề, Tôm không biết [Rồng Phong Ấn] là nó. Ôi điên mất. Vậy không phải lần mạo hiểm này bằng không sao? Nó muốn khóc.

"Tôm ơi, không phải anh là định mệnh của em sao? Anh sẽ biết đó là em mà, phải không?"

Một tuần trôi qua êm đẹp, điều đáng ngạc nhiên là nó không cần đến chỗ Lân nữa. Không phải bọn chúng đã nhận ra điều bất thường chứ? Không đúng. Bọn chúng đối xử với nó ngày càng tốt, không giống như bị nghi ngờ gì.

Trong một tuần này, nó không phải làm công việc tay chân nữa, còn được cung phụng như bà hoàng, có chút không quen. Nếu không rõ tình hình bản thân, có lẽ nó sẽ nghĩ nó mới là trùm bắt cóc. Amen, nó rất lương thiện mà, không gánh nổi danh hiệu khủng bố đó đâu.

Tuy nhiên nó vẫn bị gắn máy theo dõi, còn kèm theo một máy định vị nữa. Nó cũng không hiểu lắm sao phải vì một con nhóc trói gà không chặt như nó mà chuẩn bị nhiều thứ như thế? Nhưng hôm sau cuối cùng nó cũng hiểu. Hôm sau, nó gặp Tôm, nhưng không đẹp đẽ như trong tưởng tượng của nó, càng không phải một màn anh hùng cứu mĩ nhân. (Lạy nàng, người ta có là anh hùng nàng cũng không phải mĩ nhân đâu)

Đó là một ngày mưa hiếm hoi nó được trải qua. Nó là một đứa có tâm hồn lãng mạn, đa sầu đa cảm, vì thế, trời mưa luôn mang đến cho nó một cảm giác buồn thương. Xa nhà gần 3 tháng, không có tin tức, mọi người hẳn là đang rất lo cho nó, nó lại không thể làm gì. Nó đưa tay ra cố nắm những hạt mưa rơi, nhưng những hạt mưa đó lần lượt rơi qua khe ngón tay của nó, không thể nắm bắt. Vì vậy, tâm trạng nó lại càng không vui. Có gì đó bất an.

- Em đang làm gì đó?

Nó xoay người lại, là Linh. Nó nhìn Linh cười, nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi vẻ buồn thương. Linh ngồi xuống cạnh nó. Thực ra nơi đây ngoài việc không được tự do ra cũng không có đáng sợ như những ngày đầu nó mới tới. Một tốp người mới được đưa đến, nó và một vài người còn lại trong tốp cũ cũng không có bị đem đi buôn bán nữa, chỉ cần nấu cơm, rửa bát giặt giũ, làm việc nhà cho bọn chúng thôi. Tự dưng nó nghĩ bây giờ bọn nó thật giống đồng bọn của những tên buôn bán người kia. Cứ nhìn cách những người con gái mới bị bắt tới nhìn bọn nó mà xem, vừa sợ sệt, vừa lo âu, vừa mang cả chút thù hận nữa. Kì thật nó muốn nói, nó cũng là nạn nhân thôi, nhưng nó không được quyền nói chuyện với họ, chỉ có thể mặc họ hận thù.

- Chị và Cao thật sự định sống như vậy ạ?

Cao chính là tên biến thái kia, nhắc tới hắn nó vẫn hơi rùng mình. Kì lạ là Linh và Cao bỗng nhiên trở thành một đôi. Đời người vốn cũng thật kì lạ, đây hình như là bệnh SM, thích ngược, yêu kẻ đã bạo hành mình. Nhưng tình yêu mà, vốn cũng chả có gì logic cả. Nó không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người ta, cũng không có quyền đánh giá họ. Như vậy kể ra cũng tốt, ít ra nó không cần lo lắng cho Linh nữa. Mặc dù Cao không tốt đẹp gì, tính cách có chút vặn vẹo nhưng cũng không đến mức hết thuốc chữa. Hắn vẫn biết yêu không phải sao? Chỉ hi vọng tình yêu có thể cảm hóa hắn.

- Ừ, có lẽ sẽ như vậy. À, lần trước thấy em hay nhắc tới một người tên Tôm. Tôm là ai vậy? Bạn trai em à?

Nó hơi đỏ mặt cúi đầu. Mỗi khi ai đó nhắc tới Tôm, nó thường thẹn thùng như thế. Linh cười, không định trêu nó, chỉ hỏi:

- Cậu ta chắc là người tốt lắm hả?

- Anh ấy tốt lắm, còn rất tài giỏi nữa. Anh ấy như hoàng tử vậy, rất cao, rất xa. Nhiều khi em nghĩ em không xứng với anh ấy. Em từng hỏi mình em yêu anh ấy thật sao hay chỉ vì anh ấy quá mức hoàn mĩ?

- Vậy em có yêu cậu ấy không?

Nó cười.

- Làm sao có thể không yêu một chàng trai như thế chứ. Có lẽ con gái cả thế gian này sẽ phải ghen tị với em mất thôi. Anh ấy quá tuyệt vời.

- Nếu cậu ta không như em nghĩ thì sao? Em vẫn yêu chứ?

- Yêu!

Nó không do dự đáp. Khi đã yêu rồi, dù người đó có là hung thần ác quỷ thì vẫn yêu.

Nó đang đắm chìm trong suy nghĩ chợt nghe tiếng hét chói tai ở cửa. Nó và Linh vội chạy ra.

Nó sững sờ ngừng bước chân lại, không tin nổi vào chuyện đang xảy ra.

Cao đang quỳ rạp dưới đất, trên thân toàn là máu. Một thanh niên cao gầy đứng trước mặt gã, tay còn cầm một cây gậy lớn đẫm máu. Từng giọt máu rả rích chảy xuống làm trái tim nó bỗng trở nên nhói lại. Nó bịt chặt miệng để không hét lên. Người thanh niên kia thân cũng đầy máu nhưng nhìn qua cũng biết, đó không phải máu của hắn. Dáng người thư sinh là thế, khi nắm chặt cây gậy lại thấy gân xanh nổi lên rất bức người. Nó vô thức bước chân lùi lại. Chợt người thanh niên đó quay đầu lại, nó sững sờ, mặt trắng bệch thốt lên:

- Tôm...

Lời tác giả:

Ta không biết diễn tả dáng người. Ta dùng chữ cao gầy không biết có đúng không. Không phải kiểu ẻo lả thư sinh, là một loại rắn chắc nhưng không thô, có eo ấy. Kiểu như Dương Dương chẳng hạn, không cần cơ ngực, có 6 múi được rồi. Aizzz, thật khó viết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip