80.
mười lăm phút sau, kim amie thấy người phụ nữ đó rời đi, còn anh ba thì giận dữ bước vào nhà, em không kịp làm gì, cánh cửa vừa mở, min yoongi đẩy vai em xoay lại rồi vươn tay đánh mấy cái vào mông em.
"đau em, anh làm gì vậy? bị khùng hay gì?"
"đau hả? mày hư hỏng như vậy, tao phải đánh nhiều hơn mày mới tỉnh ra, từ giờ về sau, còn dám mở cửa cho người lạ, tao nhất định xử mày một trận cho ra hồn."
kim amie uất ức, min yoongi trở về phòng lấy một số giấy tờ rồi rời đi, không quên dặn dò em không được mở cửa cho người lạ.
kim amie hơi buồn chán, ở nhà mình ên cơ mà, em phụng phịu video call với giám đốc kim, anh ấy bắt máy liền luôn.
[sao đó cục cưng?]
"ở nhà thế này miết em sẽ tự kỷ cho mà xem."
kim amie buồn bã thở ra.
[muốn đi đâu không?]
"muốn gặp anh."
[thế gáng đợi đến chiều, tan làm anh về sớm, đến đón em đi chơi nhá?]
"dạ."
kim amie chủ động tắt máy, sau đó cũng chẳng biết làm gì một mình trong căn nhà này, sau đó em lại suy nghĩ sâu xa hơn.
người phụ nữ ấy rốt cuộc là ai? tại sao anh ba lại nổi giận đến mức độ như vậy?
rồi em lại tự trả lời mình.
ừ, chắc có lẽ vì bà ấy là mẹ jeon jungkook, người đã làm hại em, nên anh ba mới không muốn em dính dáng đến.
có lẽ là như vậy.
chiều bốn giờ, kim amie chuẩn bị xong thì nhắn tin cho anh ba bảo mình đi chơi cùng với giám đốc kim, thế là anh ba chưa về vì còn ở công ty, giám đốc kim đã lạm quyền về sớm để đón bé người yêu đi chơi mất rồi.
"em có cho min yoongi biết chưa?"
"dạ rồi, em nhắn tin rồi."
"muốn đi đâu hửm?"
kim amie không biết vì sao, mỗi lúc lại yêu kim seok jin nhiều hơn, muốn được ở bên cạnh anh, không cần thiết phải là đi đâu xa hay gần.
kim amie cười hì hì.
"em không biết, cảm giác như chỉ cần ở bên cạnh anh thôi cũng đủ vui rồi."
kim seok jin bật cười, so với cái dáng vẻ cáo già lúc trước hay gạ gẫm anh, kim amie bây giờ đã trở lại sống thật với bản thân rồi, rất đúng lứa tuổi của mình.
"nhớ anh đến vậy à?"
kim amie gật đầu.
"chúng ta vừa gặp nhau ba ngày trước mà."
kim amie nhìn anh, hỏi:
"vì mới gặp nhau ba ngày trước, nên anh không nhớ em sao?"
kim seok jin thích thú, nhìn ra cửa xe rồi cười, vẫn lái xe, một tay vươn sang, tìm đúng gò má mà véo một cái.
"anh chưa bao giờ ngừng nhớ em, lúc chúng ta gặp nhau, tối đó về nhà, là nhớ em rồi đấy."
kim amie cười khúc khích.
"đồ già dẻo miệng."
"già dẻo miệng vậy mới dụ dỗ được em gái trẻ xinh đẹp như cưng chứ."
"ai dụ dỗ ai?"
ừ nhỉ..
ở căn nhà riêng, jeon jungkook thật sự không ổn một chút nào cả, anh phải cố gắng chấp nhận sự thật rằng kim amie là em gái ruột của mình, thật quá đỗi khó khăn khi đó là người mà anh điên cuồng yêu thương và muốn đoạt được, lại càng hối hận khi anh đã hại đời em ấy, còn có ý muốn giết chết em ấy.
jeon jungkook phát điên lên mất, anh ta không ổn, không ổn một chút nào..
tình yêu điên cuồng của anh ta đối với kim amie, không thể dứt một sớm một chiều, nhưng mà, anh phải ngày ngày nhìn vào sự thật rằng mình là anh trai của kim amie.
đúng vậy, anh đã làm ra một việc khiến bản thân sẽ hối hận đến hết quãng đời về sau này.
nhưng giây phút hiện tại, mỗi khi anh phát điên lên và nhớ đến kim amie, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo..
anh vẫn còn..
nuôi ý định, bắt giữ kim amie.
vì anh ta, không kiềm chế được, căn bệnh cuồng yêu của mình, cùng với căn bệnh trầm cảm ở mức độ vừa.
hội chứng adele sẽ giết dần tâm can của jeon jungkook
anh ta sẽ phát điên lên, giữ lấy người mình yêu bằng mọi cách, bất chấp mọi thứ, kể cả, giết chết em ấy, với ý nghĩ, nếu tôi không có được em, cũng đừng hòng ai có được.
căn bệnh của jeon jungkook, là một mình anh tự thân đến phòng khám tâm lý, không một ai biết, nên cũng không một ai quan tâm, không ai có thể cùng anh đi qua bệnh tật, vì thế, mức độ phát bệnh trong người jeon jungkook, chỉ có nặng hơn, không có kém đi.
min yoongi đã trở về nhà được hai tiếng, sau khi đọc tin nhắn của kim amie, anh cũng biết được em đi chơi với kim seok jin.
nhưng mỗi lúc một lo lắng, lồng ngực cồn cào không yên, anh cứ đứng dậy rồi ngồi xuống, đi tới đi lui.
rồi min yoongi bắt đầu sợ hãi, sợ kim seok jin sẽ âm thầm để em biết được sự thật và nhận lại gia đình thật sự của mình, min yoongi không muốn điều đó.
bàn tay gấp gáp run rẩy cầm điện thoại lên tìm số của kim amie mà gọi điện, không đổ chuông, và rồi anh gọi điện cho kim seok jin, cũng thế.
anh lo lắng lắm, suy nghĩ theo một hướng ích kỷ hơn, thì anh thật sự không muốn kim amie nhận lại gia đình, cho dù điều đó có thể quá tốt.
nhưng kim amie đã sống với anh một khoảng thời gian dài như vậy, anh không tài nào nhìn em gái mình yêu thương rời đi, sống cùng gia đình mới được.
căn bản, sau vụ việc xảy ra, anh đã ghét gia đình của họ jeon, jeon jungkook đến tận xương tủy rồi.
nghĩ gì mà bỏ bê kim amie biết bao nhiêu năm, bây giờ quay ra thì đòi nhận lại? xem kim amie là cái gì?
min yoongi tức giận đấm vào tường nhà, sau đó chuẩn bị chạy đi tìm, nhưng chỉ vừa mở cổng, kim amie trong xe ô tô được kim seok jin mở cửa bước ra.
cả ba nhìn nhau, khi thấy anh trai có vẻ hoảng loạn, kim amie hơi lo lắng, đi đến.
"anh ba sao thế? có chuyện.."
em chưa nói hết câu, min yoongi đã xông đến mà ôm chặt, trước sự ngỡ ngàng của cả kim amie và kim seok jin.
"anh ba ngáo đá à? aa chặt quá ngộp em.."
kim seok jin nghe thế, vội tách cả hai ra, min yoongi thẹn quá hoá giận, bực tức lớn giọng:
"điện thoại hai người mua để trang trí à? sao gọi điện mà không bắt máy? có biết tôi lo như thế nào không?"
kim amie ngơ ngác giơ điện thoại lên.
"điện thoại hết pin mà.."
kim seok jin cũng giơ điện thoại lên.
"của tao cũng thế."
à, thì ra là rủ nhau hết pin.
"ủa nhưng amie đi với tao thì mày lo cái củ cải gì?"
nghe câu nói này, min yoongi im bặt, sau đó không biết nói gì hơn, vội nắm lưng áo của kim amie đẩy vào nhà, kim seok jin hôn gió em một cái.
"ngủ ngon nha cục cưng."
kim amie vào nhà, kim seok jin cũng định rời đi, thì min yoongi níu lại.
"anh jin."
"làm sao?"
im lặng một lúc, kim seok jin định chửi thì min yoongi nói:
"làm ơn, anh đừng nói gì với nó về chuyện đó, hãy để nó sống như thế này, an ổn như vậy, xin anh đừng nói bất cứ chuyện gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip