86.
"làm gì mà mặt em không có sức sống vậy?"
kim seok jin vừa mang đồ ăn ra vừa hỏi, kim amie chán nản không muốn trả lời, khi đó, em vừa suy nghĩ, vừa nhìn kim seok jin thật lâu.
đêm hôm đó, cả hai nằm cạnh nhau, rất ấm áp mà chìm vào giấc ngủ.
ba giờ sáng, kim amie rời đi với một ít quần áo, tiền và giấy tờ tùy thân của mình, để lại kim seok jin ôm con gấu bông, một nụ hôn lên môi, cùng với một giọt nước mắt.
nếu mọi chuyện chưa rõ ràng, em chắc chắn không phải tuýp người chịu đựng, nhưng mẹ anh ấy đã đích thân đến tìm em, em còn có thể ở lại sao?
min yoongi bắt máy, vào lúc bảy giờ sáng, vẫn còn ngáy ngủ thì chuông điện thoại đang reo lên liên tục.
[kim amie có nhắn tin với mày không? amie bỏ đi rồi, lấy chỉ quần áo, ít tiền và giấy tờ tùy thân, xem lại camera thì đi lúc ba giờ sáng, chuyện gì vậy? em ấy có nhắn cho mày không?]
min yoongi ngồi bật dậy, tỉnh luôn cả ngủ.
kim amie rõ ràng không có biết lý do vì sao bà jeon lại có thể biết mình rời đi và đang ở đâu?
kim amie ngồi ở công viên suốt mấy giờ đồng hồ rồi, chỉ để suy nghĩ mọi chuyện, buồn và khóc.
"amie, con quyết định rồi sao? con sẽ về với mẹ chứ?"
kim amie gương mặt có chút lạnh lùng.
"tôi quyết định rời đi là vì muốn tốt cho anh ba, không có ý định đến nhà của bà."
"con suy nghĩ lại được không? thay vì lang thang tìm nơi khác sống, con hoàn toàn có thể trở về jeon gia với mẹ, trở thành một jeon tiểu thư, sẽ.."
"tôi họ kim, kim amie."
kim amie gắt lên, bà jeon cũng dần im lặng, đối với một kim amie như lúc này, dù bà có dư khả năng để làm gì đó, nhưng bà chọn cách hạ giọng, xuống nước.
"amie, anh hai của con đang trầm cảm."
jeon jungkook trầm cảm, điều đó liên quan đến em sao? em đối với anh ta, tình yêu không đó, tình thương cũng không, thứ tồn tại trong em chỉ là sợ hãi và hận thù.
nhìn thấy nét mặt kim amie không thay đổi, bà cũng biết trước em vốn không hề muốn để tâm đến jeon jungkook.
"anh hai rất nhớ con, thằng bé luôn cảm thấy có lỗi, và muốn gặp con, đến mức phát bệnh, tự làm đau mình."
"việc đó thì liên quan đến tôi sao?"
"amie, mẹ xin con, hãy đến gặp anh con một lần có được không?"
"tôi sẽ không.."
trời sáng, chiếc xe vụt ngang cùng với cửa sổ mở, nhìn người bên trong lo lắng, em hoàn toàn nhận ra đó là kim seok jin, em không muốn anh nhìn thấy mình, bắt đầu lo lắng run rẩy, bà jeon dường như cũng hiểu được điều đó, vì so với việc kim amie chỉ đơn giản rời đi, bà ấy còn biết nhiều chuyện hơn nữa.
thành công dụ dỗ kim amie lên xe, bánh xe lăn dần, kim amie không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo, khi ngay sau đó, điện thoại lại nhận được một tin nhắn từ số lạ.
[tôi cảnh cáo cô, nếu còn xuất hiện ở trước mặt con trai tôi, tôi sẽ không tha cho anh trai của cô đâu, min yoongi đúng không? nhớ đấy amie, cô không bao giờ xứng với kim seok jin, tuyệt đối không bao giờ.]
kim amie thật sự không muốn rời xa min yoongi và kim seok jin, rồi em cảm thấy bất công, tại sao? tại sao em lại phải chịu đựng chuyện này? thật sự đau đớn đến nổi chỉ muốn chết quách đi cho xong.
ước gì mọi chuyện trở về như lúc trước, bọn họ sẽ an yên mà ở bên cạnh nhau không lo chuyện gì.
chợt nhớ ra chuyện gì đó, kim amie vội nói:
"bà đưa tôi đến bến xe đi, tôi sẽ rời đi, không được đưa tôi đến nhà của bà."
"amie, mẹ sẽ đưa con về, làm quen với mọi thứ."
"không, tôi không muốn! bà mau dừng xe, thả tôi xuống!"
giây phút này em mới thực sự sợ hãi, em sợ bà ta để em gặp lại jeon jungkook, người đã hại đời em, đã từng muốn giết em, vết thương trên cổ vẫn còn dấu sẹo mờ, em làm sao có thể quên đi cái khoảnh khắc kinh khủng đó.
kim amie dần làm loạn trong xe, bánh xe bỗng ngừng lăn, bà jeon xoay sang, dùng lực nắm chặt tay kim amie lại, tay còn lại đưa ra phía sau đánh mạnh vào gáy.
rõ ràng, bà jeon tuy đã lớn tuổi, nhưng sức khoẻ thì không tồi chút nào.
kim amie ngất đi, hoàn toàn mất ý thức.
jeon jungkook ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ rất lâu rồi, trên ảnh vẫn là tấm ảnh mà kim amie cười rất tươi.
cánh cửa phòng mở ra.
"jungkook.."
anh ta nhẹ giọng:
"ra ngoài."
"mẹ mang amie đến cho con đây."
jeon jungkook lập tức xoay mặt lại, gương mặt tiều tụy hốc hác dần lộ diện, từng bước gấp gáp chạy ra ngoài.
"con uống xong ly sữa này, mẹ sẽ cho con gặp amie, được không?"
jeon jungkook không chần chừ, vội uống nhanh ly sữa, và đúng như lời hứa hẹn, căn phòng bên cạnh, kim amie đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt, jeon jungkook mừng rỡ đến nổi chảy nước mắt.
trên môi dần nở một nụ cười, nụ cười khiến bà jeon an lòng hạnh phúc.
rồi cánh cửa được bà jeon đóng lại, mặc kệ jeon jungkook sẽ làm gì kim amie, đối với bà, nụ cười của jeon jungkook là trên hết, ở trên tất cả mọi thứ, kể cả an nguy, mạng sống của đứa con gái ruột.
jeon jungkook chui vào chăn, cùng nằm bên cạnh em, không ngừng hôn lên khắp gương mặt, bàn tay vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn mà anh đã ước ao.
"anh nhớ em, nhớ em lắm."
dần dần, jeon jungkook không kiềm chế được những hành động tội lỗi tiếp theo của mình, anh đè lên người kim amie, mãnh liệt hôn xuống môi như bày tỏ niềm nhung nhớ, kim amie bừng tỉnh vì cảm giác lạ lẫm khó chịu, khi nhận ra mọi chuyện, em vùng vẫy không ngừng, nước mắt chảy dài qua hai nên, em không thể chịu đựng được chuyện này, tại sao là jeon jungkook? anh ta, là anh hai của em, là người cùng máu mủ với em cơ mà?
cắn mạnh vào môi jeon jungkook, em đẩy anh ta ra, gào thét:
"tránh xa tôi ra!!!!"
"amie anh nhớ em, anh yêu em, làm ơn đi."
kim amie chạy được ra đến cửa, mở không được, em đập mạnh rồi hét:
"bà jeon, mở cửa! mở cửa! anh ta phát điên rồi, anh ta cưỡng ép tôi, bà jeon! bà jeon!"
ở bên ngoài, một người phụ nữ lo lắng vươn tay lên muốn mở thì bà jeon ngăn lại.
"phu nhân, cô chủ đang gặp nguy hiểm mà, cậu chủ sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ làm bậy, sẽ làm chuyện tội lỗi, sẽ.."
"cô lee, jungkook đang trầm cảm, đừng ngăn cản thằng bé làm việc mà nó muốn, dẫu sao chuyện này cũng đã từng xảy ra, cùng lắm thì cho amie uống thuốc tránh thai, việc nó hi sinh là để giúp anh hai nó mà."
bà jeon lạnh lùng rời đi sau khi giật lấy chìa khoá từ tay bà lee giúp việc.
bà lee nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ tàn ác đó, cùng với tiếng hét thất thanh đáng thương.
bà jeon muốn amie trở về, vốn không phải vì yêu thương, mà chỉ vì việc cá nhân, bà lợi dụng kim amie làm mồi nhử, để có thể thấy được nụ cười của jeon jungkook.
một người mẹ ruột, thật sự có thể ác độc đến nổi đó hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip