6
Sau sự kiện "chủ nợ bất đắc dĩ" đó, Trương Nguyên Ánh không còn dùng giọng mỉa mai nói chuyện với An Hữu Trân nữa, thay vào đó sự rụt rè và có chút "biết ơn". An Hữu Trân thật sự không quá quan tâm đến vấn đề tiền bạc, vẫn ngày ngày mua hoa và đưa đón Trương Hiền Thư. Thái độ nhẹ nhàng và tôn trọng của Trương Nguyên Ánh ngày càng sâu sắc, lẫn theo đó là việc xưng hô cũng thay đổi.
- Hoa của Trân.
- Cảm ơn nhé, xong việc tôi lại qua.
An Hữu Trân nhét vào tay nàng nhúm tiền đang dần bị vò nát trong tay cả hai.
- Khoan đã, tiền hoa tôi đã bù vào tiền nợ rồi
Trương Nguyên Ánh muốn rút tay ra, nhưng An Hữu Trân đã kịp giữ.
- Đây không phải tiền hoa. Tiền này tôi cho em mà.
- Cho làm gì chứ? Tôi còn đang nợ Trân đó.
- Tiền công gói hoa.
Trương Nguyên Ánh không hiểu, tại sao một người xa lạ lại giúp đỡ cô nhiều thế này. Trương Nguyên Ánh dán mắt vào bóng lưng An Hữu Trân đang vấp chân vẫy tay chào mình.
- Mua sữa cho con bé nhé~
Nàng chỉ cười bất lực, cùng xấp tiền đang nhăn nhúm trong tay. Người gì mà tinh tế thế không biết. Đã nhiều lần An Hữu Trân cho Trương Nguyên Ánh tiền mua sữa cho Trương Hiền Thư mà nàng không chịu nhận. Chắc bất mãn lắm mới dùng đến cách này.
- Bà ơi, trông hàng giúp con nhé, con đi đón Hiền Thư đây.
- Được rồi, được rồi để đó bà trông cho. Đi đi không con bé chờ.
Những ngày An Hữu Trân bận bịu với những cuộc họp hay công việc đều sẽ báo cho Trương Nguyên Ánh, để nàng sắp xếp công việc mà đón Trương Hiền Thư.
Trương Nguyên Ánh ngồi lên chiếc xe máy nhỏ giao hoa của cửa tiệm, thong thả phóng xe đi. Chiều nay gió nhẹ, thoáng qua nàng với cảm giác dễ chịu lạ thường. Nắng còn chưa phai hết phảng phất trên mặt cùng đó là mùi ấm nóng truyền đến. Sắp đến thu rồi nên mấy đàn chim cũng dần tản đi nơi khác. Ấy vậy mà ký ức đau buồn vẫn muốn ở lại với loài người đau khổ, sao nó không đi quách với đàn chim đó cho rồi, đừng có về lại nữa.
- Trương Hiền Thư, mẹ đây.
- Aaaaa, mẹee
Trương Hiền Thư bước ra khỏi lớp, cô chủ nhiệm nó theo sau. Cô nó mỉm cười chào Trương Nguyên Ánh, nàng cũng cười rồi gật đầu chào lại.
- Chị là phụ huynh của Trương Hiền Thư sao ạ?
- Vâng, tôi là mẹ của cháu.
Cô ấy nhìn Trương Hiền Thư, rồi lại ngước lên Trương Nguyên Ánh, nói nhỏ
- Tuần sau là hạn chót tiền học của cháu rồi ạ, hôm nay chỉ còn mỗi cháu chưa đóng thôi mẹ ạ. Mẹ sắp xếp tiền để đóng cho cháu nhé. Nếu khó khăn quá cô sẽ hỗ trợ.
- À....Tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo nhiều ạ.
- Vâng không có gì ạ, nếu hạn chót mà không đủ thì mẹ cứ nói cô để cô đóng cho cháu. Nào có mẹ trả lại sau cũng được nhé.
- Dạ vâng, khách sáo quá, cảm ơn cô. Hiền Thư, chào cô về đi con.
Trương Hiền Thư nhanh nhảu ngước lên khoanh tay gập nhẹ người.
- Con chào cô ạ.
- Ừm, cô chào con.
Trương Nguyên Ánh chở con bé từ bãi đỗ xe ở trường, về đến tận tiệm hoa mà lòng vẫn còn suy nghĩ nhiều. Không biết mượn tiền ở đâu để lo cho nó, bà chủ thì không nỡ mượn, tiền của bà dốc hết vào đống nợ của con trai rồi. Lương nàng thì không bao nhiêu, làm tiệm hoa mà, tiền lời ít lắm. Còn An Hữu Trân.....thì nàng cũng đang nợ nốt rồi, không lẽ giờ mượn nữa. Nó kì.
- Sao thế con?
Bà đã quan sát hồi lâu rồi, thấy Trương Nguyên Ánh cứ buồn phiền gì đấy
- Dạ....
- Aaaaaaa, cô Trân!?!!
- ...
An Hữu Trân bước vào, con bé liền chạy đến ôm chầm lấy. Biết ngay mà, lại cả giỏ bánh kẹo trên tay.
- Trân lại mua cho con bé nữa sao? Hiền Thư sắp bị Trân chiều hư rồi.
- Không sao, hư một tí cũng được. Sau này dạy bảo sau~
An Hữu Trân mỉm cười bóc cây kẹo mút cho Trương Hiền Thư. À mà nãy giờ có chút lạ, giọng Trương Nguyên Ánh buồn buồn mà không khí trong cửa hàng yên ắng đến nặng nề. An Hữu Trân cảm giác được có gì đó, ngó hết bà chủ tiệm hoa đến Trương Nguyên Ánh, nhưng nàng chỉ lảng tránh.
- Ừm....Nãy giờ có vấn đề gì sao?
- Không có gì đâu.
Trương Nguyên Ánh nói xong liền đứng dậy đi ra sau bếp. An Hữu Trân nhìn con bé, nó liền hiểu ý. Nói đủ để hai người bên ngoài nghe.
- Tuần sau là hạn chót đóng tiền học cho cháu, mà mẹ cháu chưa có tiền đó cô.
Cô không nói gì chỉ cười cười xoa đầu nó, tỏ ý đã hiểu.
•
•
•
•
•
Tối đó An Hữu Trân đưa mẹ con Trương Nguyên Ánh về nhà. Cô nói sau này để cô chở về luôn, đỡ tốn tiền xe buýt, nàng từ chối nhưng cô doạ mua luôn cái xe buýt về để chở nên cũng đành chịu lên xe.
An Hữu Trân đưa hai mẹ con đến tận nhà mà khổ nỗi.......cửa nhà khoá trái rồi. Trên cửa còn kẹp tờ giấy chủ nhà để lại:
Muốn tiếp tục ở lại thì trả tiền mấy
tháng khất trước đi!!!!!
Trương Nguyên Ánh cầm tờ giấy trên tay mà bất lực. Tiền nhà mấy tháng chưa trả, tiền học con bé chưa đóng, gánh nặng đè nặng, mệt mỏi đến phát khóc.
- Trương Hiền Thư
- Dạ?
- Muốn về nhà cô chơi không?
- Dạ có dạ có
Nghe vậy con bé mừng lắm chứ, nó nghe bà kể nhà cô Trân giàu lắm, có cái giường êm thật êm, và có cả bồn tắm mà nó hằng mong ước nên nó mong được đến nhà cô một lần. Mà nó cũng có lòng tự trọng nên không vòi.
Trương Nguyên Ánh nhìn cô hồi lâu, im lặng không nói gì. Ngược lại, An Hữu Trân hớn hở bế Trương Hiền Thư lên.
- Nhìn gì vậy chứ? Đi thôi
Nàng im lặng bước theo sau.
- Đến nhà rồi~
- Oaaaaa
Trương Hiền Thư nó háo hức chạy khắp phòng khách mà há mồm cười toe toét. Từ lúc đi Trương Nguyên Ánh không nói một lời nào, cũng không cười.
- Trương Hiền Thư. Đi tắm rồi ngủ thôi, trễ rồi đó.
An Hữu Trân nhắc nhở nó. Bình thường mặt nó sẽ bí xị ra mà hôm nay nó nhường nhịn, nghe ngay.
- Đưa con bé lên phòng ngủ tôi, phòng tắm trong phòng tôi mới có bồn ngâm.
Trương Nguyên Ánh gật đầu nhẹ nhàng dẫn Trương Hiền Thư đi theo An Hữu Trân. Trương Hiền Thư vừa tắm vừa cười khúc khích, lúc nãy nó thấy cái giường của cô Trân rồi.
Vừa tắm xong, nó leo lên giường liền ngủ.
- Tôi tắm trước nhé, đồ của em tôi để ở sofa.
- Cảm ơn.
Công nhận An Hữu Trân là người thích đọc sách, trong nhà nơi nào cũng có một kệ sách. Thậm chí cuối hành lang còn có phòng trưng bày tác phẩm nổi tiếng riêng. Tham quan mỗi phòng ngủ của cô thôi mà nàng đã thấy mỏi chân và chóng mặt rồi. Phòng của An Hữu Trân to gấp 3, 4 lần cả căn trọ của Trương Nguyên Ánh.
"Cạch"
Cô mở cửa với mái tóc ướt đẫm và khăn quàng lên cổ.
- Tôi xong rồi.
Trương Nguyên Ánh hiểu ý liền vào phòng vệ sinh. Lúc không lâu sau liền bước ra, cũng vừa mới gội đầu. An Hữu Trân ở sofa đã cầm sẵn máy sấy, chỉ đợi Trương Nguyên Ánh nữa thôi.
- Ngồi xuống đây, tôi sấy tóc cho.
- Tôi có thể tự làm được.
- Nếu tóc em khô do tôi sấy thì sẽ giảm bớt......
Chưa xong câu Trương Nguyên Ánh đã ngồi xuống trước mặt cô, ngoan ngoãn để cô tùy ý làm điều mình muốn.
An Hữu Trân tất nhiên không giấu nổi nụ cười, may mà nàng quay lưng lại nên không thấy cô cười đó.
An Hữu Trân lướt qua từng lọn tóc lấm tấm nước của Trương Nguyên Ánh, lâu lâu lại chạm vào da đầu. Có vẻ hơi kì lạ? Vai Trương Nguyên Ánh bắt đầu run lên, tiếng sụt sịt nhẹ cũng bắt đầu rõ dần. An Hữu Trân hoảng ngay, không biết mình đã làm sai điều gì, cố giữ mình bình tĩnh.
- Em sao vậy?
Nàng chỉ lắc đầu lia lịa, không dám quay mặt lại. Cô bắt đầu mềm lòng, nhẹ nhàng nói chuyện bằng giọng trấn an.
- Quay lại đây nào
- Không.....
- Nhanh lên đi chứ?
- Không muốn...
Trương Nguyên Ánh bắt đầu nức nở những tiếng đầu tiên. An Hữu Trân không muốn bắt ép nàng, nhẹ nhàng ôm từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng.
- Được rồi được rồi. Nói tôi nghe, ai bắt nạt em?
- Không...hức...ai..
- Em cứ nói ra hết đi, tôi sẽ nghe.
Trương Nguyên Ánh lại tiếp tục lắc đầu.
- Không....có gì để nói...
- Thằng đó đúng không? Tôi biết rồi, em không phải giấu.
- Thằng nào chứ?
- Thằng tên "thế giới". Nó bắt nạt em, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em khỏi nó.
Trương Nguyên Ánh bất ngờ, quay nhẹ đầu qua nhìn An Hữu Trân. Cô không nói gì, xoa đầu nàng.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc, ngày mai sẽ khoẻ. Em vất vả nhiều rồi.
Trương Nguyên Ánh mắt ngấn lệ mỉm cười gật đầu. Người dần trở nên lơ lửng, có phải là đã trút được phần nào gánh nặng? Chắc là do đã có người thấu hiểu nàng rồi, nên nàng mới có cảm giác như vậy.
- Được rồi, đi ngủ thôi. Từ nay trở đi không được khóc nữa. Khóc là tiền lời tự nhiên nhiều lên bất thường luôn.
Nàng lại lần nữa gạt đầu. Trương Nguyên Ánh dần thiếp đi trong lòng An Hữu Trân.
Chap này lâu quá ha mấy bà, lâu lâu được chap lâu v đó. Bị mẹ hối đi siêu thị quá trời🥹🥹🥹
🐶🐰💗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip